Nội địa Bắc Ufiga, thủ đô của Addus—Yadith.
Vào đầu giờ chiều, bầu trời Yadith chìm trong sắc u ám nặng nề. Những đám mây xám xịt đè nén cả thành phố, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, như một khúc dạo đầu của điều gì đó sắp bùng nổ, khiến người dân không khỏi cảm thấy bất an.
Trong sảnh đàm phán của Cung điện Hoàng gia Baruch lúc này đang diễn ra một cuộc đối đầu căng thẳng. Khi Muhtār tuyên bố mục đích của mình, bầu không khí trong sảnh lập tức bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
Giờ đây, bất kỳ ai có mặt cũng có thể nhận thấy rõ, Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế đã quyết định dùng biện pháp cứng rắn. Các thành viên của phái đoàn Giáo hội đồng loạt rút vũ khí của họ, sẵn sàng cho cuộc đối đầu trực diện với Muhtār. Shadi, đứng sang một bên, lộ rõ vẻ mặt thất vọng. Anh nói với Muhtār.
“Ngài Muhtār, ngài đang làm gì vậy? Đây không phải là thái độ cho một cuộc đàm phán, xin hãy chú ý…”
“Bạo lực cũng là một loại ngôn ngữ, mà ngôn ngữ cũng có thể trở thành bạo lực. Cái gọi là đàm phán trước đây, chúng ta đã dốc hết lời rồi. Bọn chúng đã không hiểu, cũng không chịu chấp nhận lập trường của chúng ta… vậy thì chúng ta chỉ còn cách dùng ‘lời nói’ cuối cùng này để giải quyết thôi. Tướng Shadi, từ giờ ngài tốt nhất nên kiềm chế người của mình và tránh những động thái liều lĩnh; bẳng không, chúng ta không thể đảm bảo họ sẽ không bị thương ngoài ý muốn.”
Muhtār ngắc lời, liếc nhìn Shadi một cách trịch thượng, sau đó chuyển sự chú ý của mình sang nhóm của Vania. Với một giọng nói có chừng mực, nghiêm túc, hắn nói.
“Nữ tu của tín ngưỡng dị giáo, cùng với tất cả những người theo ngươi, bây giờ hãy biết rằng các ngươi đang đứng trước chân lý của Ánh Sáng. Dưới lòng nhân từ của Đức Chúa, các ngươi có quyền từ bỏ ba đức tin giả dối đó. Nếu các người làm ngay lúc này, ta sẽ tha mạng. Hãy lựa chọn đi! Khuất phục hay… bị tiêu diệt!”
Hướng thẳng về phía Vania, Muhtār dõng dạc tuyên bố, đưa ra tối hậu thư cuối cùng. Thế nhưng trước sức ép ấy, Vania vẫn không hề tỏ vẻ sợ hãi, chỉ bình thản đáp lại.
“Từ thuở còn nhỏ, tôi đã được nuôi dạy trong ân sủng ánh sáng của Tam Ngôi. Lời dạy của họ chưa từng có nửa phần giả dối. Đấng Cứu Thế và Tam Ngôi chia sẻ chung một nguồn cội, cùng một bản chất, hoàn toàn không nên có ranh giới. Ngay cả Đấng Cứu Thế trên cao cũng sẽ không muốn ngài đi lạc quá xa trên con đường này đến mức không thể quay đầu. Vì vậy, tôi cũng vậy, tôi tha thiết mong ngài: khi vẫn còn cơ hội, hãy dừng sự điên rồ này lại. Nếu không, điều chờ đợi ngài, thậm chí cả Addis, chỉ có thể là sự diệt vong.”
Lời lẽ của Vania không chỉ thẳng thừng bác bỏ tối hậu thư của Muhtār, mà còn cố gắng trong khoảnh khắc cuối cùng khuyên ngược lại đối phương. Những hộ vệ tinh nhuệ được chọn lọc kỹ càng đứng cô cũng đều đồng loạt biểu lộ vẻ kiên định; trong ánh mắt không hề có chút sợ hãi, từng người một nắm chặt vũ khí, sẵn sàng nghênh chiến với Muhtār. Đối diện tình thế này, vốn đã nằm trong dự liệu, Muhtār chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Hừ… nếu đó là lựa chọn của các ngươi, thì hãy tự mình chứng kiến liệu cái gọi là Tam Ngôi có thực sự tồn tại hay không…”
Vừa nói, Muhtār chậm rãi giơ tay hướng về phía Vania và mọi người. Đúng lúc trông như hắn sắp làm điều gì đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Từ bên ngoài sảnh đàm phán, chợt xuất hiện từng loạt tia sét lóe lên liên hồi, tiếp đó là những tiếng sấm đì đùng vang lên dồn dập, khiến mọi người trong sảnh đều giật mình, nhất thời ngẩn ra.
Chắc chắn, sấm thì họ từng nghe trước đây, nhưng kiểu sấm chớp dồn dập như vậy thì đây là lần đầu tiên bắt gặp. Rõ ràng, có điều gì đó khác thường đang xảy ra. Với các giác quan đã trở nên nhạy bén vì căng thẳng, nhiều người lập tức ngoái nhìn về phía âm thanh kỳ lạ đó. Không ít kẻ còn nhận ra tất cả đều xuất phát từ cùng một nơi—thật vậy, đám người xung quanh Muhtār nhận thấy đó chính xác là vị trí của căn cứ của họ ở Yadith, Nhà Thờ Ánh Nguyệt.
Shadi, thông qua mảnh xương được giấu gần người, cảm nhận được chấn động từ hồn ma cổ đại Setut. Linh thể của Setut dường như đang dao động bất thường, phản ứng mạnh mẽ với chuỗi sấm sét. Shadi khó hiểu, thì thầm hỏi bằng thứ ngôn ngữ chỉ linh hồn nghe được.
“Ngươi sao vậy, Setut?”
“Đã khởi động rồi… thật sự đã được khởi động rồi. Linh cảm trước đây của ta không sai… không phải ảo giác…”
“Ảo giác gì? Khởi động cái gì? Nói rõ hơn được không?”
Shadi nghe xong càng thêm khó hiểu. Lần này, Setut dừng lại, sau đó trả lời bằng một giọng nặng nề.
“Yadith… hay đúng hơn là hệ thống phòng thủ thành phố mà Ladeset để lại đã được kích hoạt. Ai đó đã thành công xâm nhập vào Đền Khải Văn và khởi động thứ còn sót lại bên trong… Thật không thể tin được… Điều ta từng suy đoán trước đó đã trở thành sự thật!”
Setut lẩm bẩm trong sự kinh ngạc. Shadi chỉ nhận ra một vài điểm trong tuyên bố đó, chẳng hạn như, anh biết rằng “Ladeset” là một tên cổ của Yadith khoảng bảy nghìn năm trước. Nhưng còn Đền Khải Văn hay cái hệ thống phòng thủ gì đó của thành phố, anh hoàn toàn không hiểu. Vẫn bối rối, anh hỏi thêm.
“Suy đoán gì? Rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì? Tất cả điều đó có liên quan gì đến tiếng sấm bên ngoài này không? Chẳng lẽ đây chính là ‘biến cố’ mà nữ tu kia đã đề cập trước đó?”
Đêm qua, khi lên kế hoạch cho các sự kiện trong ngày với Vania, cô đã nói với anh rằng hãy kiên nhẫn—một điều gì đó sẽ xảy ra, và chỉ khi đó họ mới nên hành động. Anh đã rất bối rối về ý nghĩa chính xác của “một điều gì đó”. Giờ xem ra… hóa ra lại là một cơn bão sét!?
“Chẳng lẽ nữ tu của Giáo hội kia đã tiên đoán được cơn bão sét này sao? Bản chất của cơn bão này là gì?” Trong khoảnh khắc, đầu óc Shadi rối như tơ vò, chỉ còn biết hỏi linh hồn Setut bên cạnh. Sau một lúc im lặng, Setut mới chậm rãi giải thích.
“Đó là ‘Khải Huyền’… Một Kẻ Vượt Giới đáp ứng tất cả điều kiện—ít nhất là cấp Bạch Tro trong ‘Khải Huyền’—đã giải được câu đố sấm sét bên trong Đền Khải Văn. Người đó bây giờ đã có quyền truy cập vào phòng đọc và chiếm được hệ thống phòng thủ thành phố của Ladeset. Cơn bão sấm sét bây giờ chính là do Kẻ Vượt Giới đó điều khiển hệ thống tạo ra!”
“Cái gì? Một Kẻ Vượt Giới của Khải Huyền…?”
Nghe những từ đó, Shadi đứng hình. Đã lăn lộn hàng thập kỷ trong thế giới thần bí, anh hiểu rõ một Kẻ Vượt Giới Khải Huyền có ý nghĩa gì. Đó vốn chỉ tồn tại về mặt lý thuyết, chưa từng xuất hiện trong toàn bộ thế giới thần bí, là một khoảng trống mênh mong trong hệ thống Kẻ Vượt Giới hiện đại, là cánh cửa cấm địa mà vô số người đã tìm kiếm nhưng đều lạc vào vũng lầy Độc Tố Nhận Thức, là những truyền thuyết cổ xưa đã vắng mặt trong hơn một nghìn năm.
Trong thoáng chốc, muôn vàn suy nghĩ liên tiếp trỗi dậy trong đầu Shadi, gương mặt anh tràn đầy vẻ kinh hãi. Trong khi đó, trên khuôn mặt của phần đông những người có mặt tại chỗ vẫn còn đọng lại nét bối rối. Không ít người bị chuỗi tiếng sấm ngoài kia thu hút, mở cửa sổ nhìn về phía xa nơi vang lên âm thanh. Trước mắt họ là từng luồng điện quang uốn lượn liên tiếp lóe sáng, rồi giáng xuống một nơi bị các tòa nhà che khuất. Ai nấy đều tự hỏi: bên đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Nỗ lực đe dọa của Muhtār đã bị gián đoạn đột ngột bởi tiếng sấm sét không thể giải thích này. Điều đó làm hắn rất khó chịu. Nhìn chằm chằm vào chuỗi nhấp nháy trên bầu trời xa xăm, hắn cau mày, sau đó quay sang một thuộc hạ và gắt gỏng.
“Đi hỏi người của nhà thờ xem bên đó xảy ra chuyện gì? Mấy tiếng sấm này là sao?”
Nhưng còn chưa kịp để thuộc hạ có thể trả lời, một người đã xông vào sảnh đàm phán, vấp ngã. Nhìn kỹ, đó là một giáo sĩ của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế.
“Ngài Muhtār! Báo cáo khẩn cấp từ Nhà Thờ Ánh Nguyệt!”
Khuôn mặt trắng bệch vì hoảng loạn, giáo sĩ vội vã tiến đến bên cạnh Muhtār. Muhtār ngay lập tức quay lại phía hắn, gắt lên.
“Nói! Bên đó xảy ra chuyện gì? Tiếng sấm này từ đâu ra?”
Muhtār vừa dứt lời liền chờ giáo sĩ đáp lại. Cùng lúc đó, mọi ánh mắt trong phòng cũng đều dồn về phía người này. Vị giáo sĩ kia hít sâu một hơi, giọng run run.
“Căn… căn cứ theo tin từ Nhà Thờ Ánh Nguyện bên đó, họ… họ đã bị một trận bão sét tấn công, bàn thờ của Đức Chúa đã bị đánh sập, người trực ở hiện trường có quá nửa đã hy sinh…”
“Bão sét? Làm sao đột nhiên lại xuất hiện một trận bão sét quy mô như thế này? Có phải có kẻ đang giở trò quỷ quái không!?” Nghe giáo sĩ báo cáo, Muhtār gầm gừ giận dữ, rồi lập tức quay ánh mắt về phía Vania và nhóm của cô, rõ ràng ý muốn ám chỉ đây chính là âm mưu của phái đoàn.
Muhtār cất cao giọng buộc tội phái đoàn của Thánh Sơn. Trong suy nghĩ của hắn, sự cố kỳ lạ ở mức độ này chắc chắn là do một thế lực thần bí hùng mạnh thù địch với Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế gây ra. Mà ở trong Yadith hiện giờ, ngoài phái đoàn đặc phái viên của Giáo hội, chẳng còn thế lực nào đủ khả năng, vì vậy hắn thẳng tay đổ hết trách nhiệm cho họ.
Đối với Muhtār, bất kể sự thật ra sao, lời cáo buộc này tuyệt đối mang lại lợi thế. Cơn bão sét bất ngờ là cơ hội hoàn hảo. Sau khi thành trừ toàn bộ phái đoàn, Giáo phái có thể đổ lỗi rằng chính đặc phái viên đã tấn công Nhà Thờ Ánh Nguyệt trước, gây ra thương vong nghiêm trọng. Từ đó, hành động của Giáo phái sẽ được biện minh là trả đũa—không phải họ phá vỡ quy tắc đàm phán, mà chính phái đoàn tự chuốc lấy hậu quả khi dám tập kích nhà thờ và sát hại tín đồ của họ. Chỉ cần đảo ngược thứ tự sự việc, tội ác của Giáo phái sẽ trở thành hành động “chính nghĩa”.
Phía Nhà Thờ Ánh Nguyệt vốn dĩ cũng không rõ nguyên nhân của bão sét, điều đó càng khiến Muhtār tin chắc câu trả lời mình chờ đợi phải là như thế. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng, câu trả lời từ miệng vị giáo sĩ kia, vậy mà lại nằm ngoài dự liệu.
“Vâng, Ngài Muhtār, ngài nói đúng, rằng có kẻ đã gây ra cơn bão. Theo lời những người sống sót tại Nhà Thờ Ánh Nguyệt, nó được triệu hồi bởi một người phụ nữ bản địa Bắc Ufiga tên là Isis. Cô ta tự xưng là nữ tư tế cho ‘Phán Quan của Thiên Đường’—nói rằng đó là vị thần cai trị vùng đất này trước Đức Chúa của chúng ta… gọi tất cả chúng ta là những kẻ chiếm đoạt đáng xấu hổ…”
“Phán Quan của Thiên Đường…”
Mắt Muhtār mở to; còn những người khác tại hiện trường thì càng lộ vẻ khó hiểu hơn. Riêng Shadi lại cảm nhận rõ rệt được linh thể Setut bên mình bỗng chấn động dữ dội khi nghe câu nói ấy—phản ứng với cường độ đáng kinh ngạc, một biểu hiện chưa từng có.
“Này… Setut, ngươi lại bị sao thế? Linh thể của ngươi đang trở nên không ổn định…”
“Một thần quan của Thánh Sư Thượng Thiên… sao có thể… chẳng lẽ Thánh Sư Thượng Thiên…”
Setut mang giọng đầy kinh dị thì thầm trong tâm trí Shadi. Trong khi đó, vị giáo sĩ truyền tin vẫn tiếp tục nói.
“Vâng… Phán Quan của Thiên Đường. Theo lời nữ thần quan đó, Phán Quan của Thiên Đường là vị thần đầu tiên và cũng là tối cao duy nhất từng trị vì mảnh đất này. Cô ta nói chúng ta và ba kẻ giả thần đều là những kẻ tiếm đoạt. Cô ta nay muốn phán xét chúng ta, đưa mảnh đất này trở về con đường đúng đắn!”
Vừa dứt lời của giáo sĩ, khi Muhtār còn định đáp lại điều gì, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một tia nguy hiểm bất ngờ. Các giác quan được Đèn Lồng tăng cường của hắn báo động cho hắn về một sự gia tăng của tâm linh mạnh mẽ đang tụ tập trên cao—một mối đe dọa đang giáng xuống. Ngay lập tức, hắn hành động, kích hoạt khả năng Kẻ Vượt Giới của mình.
Ầm!
Trước khi những người trong đại sảnh có thể hoàn toàn phản ứng với lời của giáo sĩ, một dị động đột ngột đã xảy ra. Một ánh sáng trắng rực rỡ xuất hiện bên ngoài. Trong khoảnh khắc tiếp theo, mái vòm của sảnh đàm phán nguy nga bất ngờ nổ tung, đá vụn ào ào rơi xuống. Giữa cơn sụp đổ ấy, một cột sét khổng lồ xuyên thẳng từ bầu trời, trong sự chứng kiến của vô số ánh mắt, giáng xuống ngay trên đầu Muhtār. Trong chớp mắt, hắn và một vài giáo sĩ đi theo đã bị nuốt chửng bởi sự rực rỡ trắng xóa, biến mất khỏi tầm nhìn.
Tiếng sấm nổ rung trời, ánh sáng trắng xóa cả căn phòng. Dưới cú đánh sét ở cự ly cực gần, không ít người trong phòng đàm phán lâm vào trạng thái tạm thời ù tai, hoa mắt, thậm chí mất thính giác. Khi họ lấy lại bình tĩnh, trước mắt là một cảnh tượng tan hoang.
Nơi từng là một phòng nghị hội tráng lệ, giờ phần lớn đã thành phế tích. Mái vòm sập xuống. Tại điểm Muhtār đã đứng, một cái hố cháy đen xám hiện ra. Sàn đá cẩm thạch trang trí đã nghiền nát thành nhiều mảnh vụn, và đồ đạc nằm cháy thành tro. Bên trong miệng hố đó là nhiều xác chết bị cháy đen, đen thui như thể đã biến thành than—những người tùy tùng cũ của Muhtār. Chỉ một tia sét duy nhất, họ đã biến thành xác than.
Nhưng… ở trung tâm của miệng hố, một bóng hình đơn độc vẫn đang đứng thẳng. Đó chính Muhtār. Cả người hắn bất động g, quần áo bốc cháy, làn da loang lổ vết cháy đen, khiến hắn trông như một người sắp gục ngã bất kỳ lúc nào.
Vậy mà, mặc dù cơ thể hắn run rẩy và khuôn mặt méo mó đau đớn, Muhtār không ngã. Từ từ, hắn mở mắt sau cú sét đánh. Môi nứt nẻ, hắn lẩm bẩm.
“Ý chí chế ngự thể xác; linh hồn vượt lên cơ thể. Khổ đau của xác thịt không thể làm lay chuyển đức tin kiên định…”
Theo lời khấn đó, tình trạng của Muhtār thay đổi. Ngọn lửa lập lòe trên quần áo của hắn tắt dần, những vết bỏng trên da hắn vẫn còn, nhưng thân hình lại từ từ đứng thẳng, và biểu cảm đau đớn tan biến, thay vào đó là sự trầm ổn không thể lay động.
Giờ đây, tuy toàn thân đầy thương tích, quần áo rách rưới, trông hết sức thê thảm, nhưng từ hắn tỏa ra một luồng uy nghi vô hình kỳ dị, lan khắp xung quanh, khiến ai nấy vô thức rùng mình. Thấy cảnh ấy, Gaspard bên cạnh Vania không kìm được, lẩm bẩm.
“Đó là Vượt Qua Linh Hồn… lấy sự kiên cường của linh hồn để gánh chịu tổn thương của cơ thể. Nếu linh hồn Kẻ Vượt Giới đủ mạnh, dù thân thể yếu ớt, họ vẫn có thể bộc lộ sự bền bỉ kinh người.
“Trau dồi sự giác ngộ bằng cách chịu đựng nỗi đau thể xác, bằng cách tăng cường linh hồn, họ nhận thức được ý chí của thần linh. Đó là phương pháp khổ tu của các tu sĩ khổ hạnh—một trong số những khả năng mạnh mẽ nhất của họ…”
Trong lúc Gaspard nói, tiếng sấm lại một lần nữa vang lên trên cung điện của Baruch. Từng loạt sét giáng xuống từ những đám mây, đánh vào các rìa của khu vực cung điện nơi phục binh của Giáo phái Sự Giáng Lâm của Đấng Cứu Thế đang ẩn náu. Bị cơn sét bất ngờ đánh trúng, đám phục binh hoang mang náo loạn; dưới uy lực của sấm sét, nhiều kẻ bắt đầu run sợ, thậm chí có dấu hiệu tan rã.
Từ trong sảnh, Muhtār cảm nhận được cảnh tượng đó, liền mở cuốn kinh thánh của mình, nói với uy quyền khắc nghiệt.
“Giới Luật: Không được sợ hãi, không được hoảng loạn; giữ vững trật tự. Sức mạnh của sấm sét không thể làm lung lay đức tin bất diệt của chúng ta.”