Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 295

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Arc 1: Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng - Chương 5: Cuộc đối đầu với Ma vương

Sáng hôm sau, tôi và Iriha đã đứng trước ngôi nhà đối diện tư dinh nhà Absurd.

Cái tòa nhà mà tôi cứ ngỡ là một dinh thự bề thế, hóa ra lại chính là Lâu đài Ma vương. Dù phải công nhận, trông nó giống một biệt phủ hơn là một tòa lâu đài thật.

「Căn nhà này đã bị bỏ hoang mấy năm nay rồi, chẳng biết Ma vương chuyển đến ở từ lúc nào nữa.」

Cách nói của cô ấy cứ như đang kể về một con ma hay một con mèo hoang nào đó chiếm dụng nhà vậy.

「Vậy thì, chúng ta đi thôi.」

Iriha bấm chiếc chuông gắn trên cổng.Kính coong... kính coong... một âm thanh yếu ớt vang lên. Không biết tiếng chuông nhỏ thế này có vọng vào tận bên trong được không.

Bất chấp sự lo lắng của tôi, cánh cổng tự động mở ra. Chúng tôi rón rén bước vào trong.

---

Cánh cửa chính to lớn cũng tự động mở, và chúng tôi bước vào sảnh chính.

Đứng ở đó là một cô gái.

「Ngươi là ai? Tay sai của Ma vương à?」

「Không. Ta là Ma vương.」

Cô gái trả lời gọn lỏn.

Hả? Cô gái này... là Ma vương á?

Trông kiểu gì thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường. Tuổi tác trông cũng xấp xỉ tôi. Cô có mái tóc đen, một điều khá hiếm ở đất nước này. Có lẽ vì không được chăm sóc kỹ lưỡng nên tóc hơi rối.

Chiếc váy liền màu xanh cô đang mặc được may từ loại vải cao cấp, mềm mại. Có lẽ đó là điểm duy nhất toát lên vẻ 'Ma vương'.

「Vừa đến đã được chính Ma vương ra nghênh đón. Ngài đường hoàng thật đấy.」

Iriha cố tỏ ra cứng rắn, nhưng đôi tay run rẩy đã giấu sau lưng.

「Đừng sợ thế. Lại đây. Ta sẽ dẫn các ngươi đến phòng khách.」

Chúng tôi nghe theo lời Ma vương, di chuyển sang phòng bên cạnh.

Đó đúng là một phòng khách, với hai chiếc ghế sofa và một cái bàn. Hóa ra phòng khách ở thế giới này cũng có cấu trúc tương tự.

Ma vương đường hoàng ngồi xuống sofa, vắt chéo chân và ngắm nhìn chúng tôi.

「Đến đúng lúc lắm. Chào hỏi lại lần nữa nhé. Ta là Ma vương. Tên hai người là gì?」

「T-Tôi là, Iriha Absurd.」

「Absurd!」

Mắt Ma vương sáng lên.

「Chẳng lẽ là… người nhà của vợ chồng Absurd?」

「Vâng. Tôi đến đây để đòi lại cha mẹ mình.」

「Ra là vậy. Thế, còn cậu trai kia?」

Ma vương liếc nhìn tôi.

「Tôi là Tategami Juntarou.」

「Cái gì?」

「Tategami, Juntarou.」

Ở thế giới này, đây chắc hẳn là một cái tên kỳ lạ. Tôi phát âm lại một lần nữa thật chậm,

「Thôi, được rồi. Nói một lần là đủ.」

Ma vương giơ tay ngăn lại.

「Hừm, sao cũng được. Chính ta đã nói là ai cũng được mà. Vậy thì, ta sẽ ra đề đây.」

Cuối cùng cũng đến lúc.

Ma vương vung ngón tay giữa không trung, một khung cửa sổ trong suốt liền hiện ra. Trên đó có ghi chữ.

Đó là chữ của thế giới này, đương nhiên là tôi không đọc được, nhưng ý nghĩa của nó thì tôi lại hiểu như tiếng mẹ đẻ.

『Xem như không biết Định lý cuối cùng của Fermat, hãy chứng minh mệnh đề sau.

Cho các số nguyên khác 0 là x, y, z thỏa mãn x³ + y³ = z³. Khi đó, ít nhất một trong ba số x, y, z là bội của 3.』

Ể?

B-Bài toán này…

「Cái bài toán quái quỷ gì thế này!」

Bên cạnh tôi, Iriha tức giận quát lên.

「Theo Định lý cuối cùng của Fermat, x³ + y³ = z³ không thể tồn tại! Đề bài có vấn đề!」

「Chà, với nền toán học của các ngươi thì nghĩ vậy cũng phải.」

Nghe cuộc cãi vã của hai người, tôi nhận ra một điều.

Cách tôi nghe lời nói của Ma vương và Iriha khác nhau.

Lời nói của Ma vương không hề được dịch.

Người này… đang nói tiếng Nhật!?

「Ta hiểu ý của cô rồi. Thế, còn cậu trai kia… Tategami thì sao?」

「Juntarou-san, anh giải được không!?」

Tiếng của hai người làm tôi bừng tỉnh. Phải rồi, trước hết phải giải bài toán trước mắt đã.

「Yên tâm đi, Iriha. Bài này dễ ợt. Chỉ cần dùng phép phản chứng thôi.」

「P-Phép phản chứng? Là cái đó, cái hôm trước sao ạ?」

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi tuôn một mạch lời giải.

「Giả sử cả x, y, và z đều không phải là bội của 3. Khi đó, số dư của z³ khi chia cho 9 là 1 hoặc 8. Mặt khác, số dư của x³ + y³ khi chia cho 9 là 0, 2, hoặc 7. Do đó, chúng không thể bằng nhau được. Đây là một mâu thuẫn. Vậy, ít nhất một trong ba số x, y, z phải là bội của 3. Thế nào!」

Ma vương thở dài một hơi.

Iriha hồi hộp nhìn qua lại giữa tôi và Ma vương.

Ma vương cất giọng nặng nề.

「…Chính xác. Theo lời hứa, ta sẽ thả các con tin.」

「Thật sao ạ!? Tuyệt vời!!」

Mặc kệ Iriha đang nhảy cẫng lên vì vui sướng, tôi và Ma vương nhìn thẳng vào mắt nhau. Giữa hai chúng tôi, một sự thấu hiểu ngầm nào đó đã được hình thành.

「Ma vương. Có nhiều điều muốn hỏi, nhưng trước hết hãy cho tôi biết tên của cô.」

「Phải rồi nhỉ. Ta nên tự giới thiệu. Tên ta là, Oohoko Minori.」

「Quả nhiên… là người Nhật!」

Thì ra đó là lý do cô ấy nói được tiếng Nhật!

Hơn nữa, bài toán vừa rồi. Đó là một bài toán siêu nổi tiếng trong đề thi của Đại học Shinshu năm 1998. Cả tôi và Minori đều biết nó!

Chúng tôi đứng dậy, từ từ tiến lại gần nhau.

Khi đã đứng đối diện nhau với vẻ mặt đầy ưu tư.

Chúng tôi ôm chầm lấy nhau.

「Mừng quá đi mất!!」

「Cuối cùng cũng có người hiểu phép phản chứng rồi!!」

「Cái thế giới quái quỷ này là sao vậyyyyy~!!」

Chúng tôi vừa ôm nhau vừa khóc nức nở.

Aaa, may quá!

Thật sự may quá!!

Có một người cùng cảnh ngộ với mình!!

Tôi đã luôn lo lắng không biết sẽ phải làm gì nếu cứ một mình ở cái thế giới này!

Chúng tôi cứ thế mà khóc như mưa như gió.

「Ra là vậy... hai người đến từ một thế giới khác.」

Chúng tôi kể cho Iriha nghe mọi chuyện.

Việc chúng tôi vốn sống ở một thế giới có phép phản chứng. Việc chúng tôi chết do tai nạn và được một vị thần chuyển sinh đến thế giới này. Chúng tôi đã kể hết tất cả.

「Thảo nào Juntarou-san thỉnh thoảng lại dùng logic kỳ lạ như thế.」

「Kỳ lạ gì chứ… tôi cũng đang sốc đây. Cứ tưởng toán học là ngôn ngữ chung của vũ trụ, ai ngờ ở thế giới này lại không thông dụng.」

「Chắc nó là ngôn ngữ phổ quát của một vũ trụ, nhưng không phải là ngôn ngữ chung của đa vũ trụ rồi,」

Minori cười một cách mỉa mai.

「Mà này, Iriha tin chuyện của bọn tôi à?」

「Vâng. Dù hoang đường, nhưng hai người đang nói một ngôn ngữ mà tôi chưa từng nghe, và ma thuật triệu hồi vật thể từ dị giới cũng tồn tại. Với sức mạnh của Thần, việc triệu hồi con người chắc cũng là có thể.」

「…Cậu tin vào sự tồn tại của Thần à?」

Iriha tròn mắt ngạc nhiên. Rồi cô ấy bật cười khúc khích.

「Anh nói chuyện cứ như người thời xưa vậy. Tin hay không gì chứ, Thần có tồn tại mà.」

「V-Vậy à.」

Thật bất ngờ. Cứ tưởng ở thế giới này, người ta sẽ không tin vào những thứ không thể "xây dựng" được, vậy mà họ lại tin vào Thần.

Mà, thôi kệ đi. Có rất nhiều điều tôi thắc mắc, nhưng giờ không cần phải bận tâm nữa.

Bởi vì, thế là.

「Thế là, mình có thể trở về thế giới cũ rồi ーー!」

Tôi cất tiếng reo vui.

Ngay lúc đó, Minori, người đang vắt chéo chân uống trà, nghiêng đầu hỏi 「Hửm?」.

「Tategami muốn quay về thế giới cũ à?」

「Ừ! Minori không muốn về sao?」

「Tôi thì sao cũng được. Thế giới đó, tôi chẳng có gì luyến tiếc cả.」

Thật là một người lạnh lùng. Không biết cô ấy đã gặp phải chuyện gì tồi tệ ở thế giới cũ nữa.

「Mà tại sao thế này lại có thể về thế giới cũ được?」

「Lúc nãy tôi đã nói rồi mà. Thần bảo nếu đánh bại Ma vương thì sẽ cho tôi về. Minori không được nói thế à?」

「Có nói.」

「Thấy chưa? Và bây giờ, tôi đã đánh bại Ma vương! Nên tôi có thể về… được………… Ủa?」

Tôi nhìn Minori đang nhấp trà.

Cô ấy cũng được bảo là phải đánh bại Ma vương?

Là sao? Cô ấy chính là Ma vương mà, đúng không?

Minori đặt chiếc cốc rỗng xuống bàn, rồi ngước nhìn tôi.

「Tôi cũng được bảo là phải đánh bại Ma vương. Lúc đó tôi đang hoảng loạn nên đã hứa sẽ đánh bại, nhưng… sau khi đến đây thì tôi đổi ý.」

「Này, thế có nghĩa là,」

「Ừ. Tôi là Ma vương giả. Ma vương thật sự mà Tategami phải đánh bại, là một kẻ khác.」

C-c-c-cái…

「Cái gì cơooooo!?!?」