Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 295

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Arc 1: Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng - Chương 2: Đến Dị Giới Mới Gặp Giả Thuyết Riemann

Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang đứng trơ trọi giữa một đám đông. Việc tôi đột ngột xuất hiện giữa chốn này đáng lẽ phải gây ra một trận náo loạn mới đúng, nhưng lạ thay, chẳng ai thèm ngó ngàng đến tôi cả.

「Mời vào mời vào! Thịt hôm nay ngon lắm đấy!」

「Hãy xem thử loại vải này đi, màu sắc tuyệt đẹp!」

「Sách mới ra tháng này đây! Cuốn sách giải thích Ma thuật Dịch chuyển phức tạp một cách dễ hiểu nhất thế gian!」

Xung quanh tôi, người người tấp nập. Xem ra đây là một khu chợ. Người thì trò chuyện rôm rả với chủ tiệm, kẻ lại mải mê săm soi hàng hóa, chẳng một ai đoái hoài đến sự hiện diện của tôi.

Chỉ cần dỏng tai nghe ngóng, tôi cũng lờ mờ nắm được vài điều.

Thứ nhất, thế giới này có Ma vương, nhưng ít nhất nơi đây vẫn thanh bình đến lạ.

Thứ hai, ngôn ngữ không phải là rào cản. Lời nói và chữ viết của họ rõ ràng không phải tiếng Nhật, nhưng tôi vẫn hiểu tuốt tuồn tuột như tiếng mẹ đẻ.

Thứ ba, thế giới này có tồn tại Ma thuật. Hơn nữa, nó còn phổ biến đến mức có cả sách hướng dẫn bày bán công khai.

Và thứ tư, đơn vị tiền tệ ở đây là "G". Từ giờ tôi sẽ tạm gọi là "G".

Mà khoan, không biết mình có xu nào dính túi không nhỉ. Tôi định cho tay vào túi quần thì mới nhận ra mình không còn mặc bộ đồng phục quen thuộc nữa.

Bộ đồ này trông lạ hoắc. Một chiếc quần đen mỏng nhẹ, một chiếc áo tựa sơ mi màu vàng nhạt, và khoác ngoài là một tấm áo choàng poncho đồng màu.

Nhìn quanh, tôi thấy lác đác vài người cũng ăn vận tương tự. Có vẻ đây là trang phục phổ biến ở vùng này.

Bên trong áo choàng có một cái túi, và trong đó là một túi dây rút. Mở ra, lấp lánh mấy đồng xu vàng. Chắc cũng đủ sống tạm vài ngày.

Sau khi đã nắm được tình hình, tôi liền đối mặt với một vấn đề nan giải.

Giờ mình phải làm gì đây?

Miệng thì bảo phải đi diệt Ma vương, nhưng rốt cuộc thì gã đó ở xó nào cơ chứ?

Tóm lại là thiếu thông tin trầm trọng. Để đánh bại Ma vương và quay về thế giới cũ, trước hết tôi phải thu thập tin tức.

Đây là chợ. Biết đâu hỏi chuyện các chủ tiệm sẽ moi được thông tin gì đó. Nghe y hệt game RPG.

Hoặc là báo chí. Chuyện động trời như "Ma vương xuất hiện" không thể nào không lên báo được.

Tôi bắt đầu lượn lờ quanh chợ để tìm một chủ tiệm có vẻ rảnh rỗi hoặc một sạp báo. Đôi giày vải lạ lẫm lạo xạo trên nền đá cuội.

Tôi đã đi từ đầu đến cuối khu chợ mà vẫn chẳng tìm được một chủ tiệm nào rảnh tay. Chỗ nào cũng tấp nập người mua kẻ bán.

Cũng chẳng thấy cửa hàng nào bán báo cả. Chắc ở những nơi như thế này người ta không có thói quen đọc báo.

Rời khỏi khu chợ, tôi đứng bên vệ đường, khoanh tay bế tắc.Gay go thật.

Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.Chắc chỉ còn nước bắt bừa một chủ tiệm nào đó để hỏi chuyện thôi.

Vừa định cất bước, một tiếng hét thất thanh vang lên.

「Chờ đã! Trả lại đây!」

Là giọng một cô gái. Có chuyện gì vậy?

Tôi vừa dừng bước thì đã bị một thiếu niên từ con hẻm bên cạnh lao sầm vào người.

「Oái!」

Đau điếng! Cú ngã dập mông xuống nền đá khiến xương cụt của tôi đau nhói.

Cậu thanh niên đâm vào tôi cũng ngã chổng vó, vừa xoa mông vừa nhăn nhó.

「Ui da… Ngươi làm cái quái gì thế!」

「Cái gì? Rõ ràng là cậu đâm vào tôi trước mà.」

Trong lúc chúng tôi còn đang cãi cọ, một cô gái từ phía sau chạy tới.

Đó là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc bạc dài nổi bật. Đôi mắt màu nâu đỏ của cô đã hoe đỏ ngấn lệ.

「Bắt được rồi! Xin hãy trả lại cuốn sách đó!」

Dù đôi mắt đã ngấn lệ, giọng cô vẫn đanh lại, đầy quả quyết. Tôi cảm nhận được một ý chí không bao giờ khuất phục.

「Không thích. Đây là cuốn sách mà một kẻ như cô, một người Kuyuri, không có tư cách để đọc.」

「Tại sao chứ! Đây là cuốn sách do chính người Kuyuri viết mà!」

「Chẳng qua chỉ là ăn cắp luận văn của cha ta thôi.」

Cứ mỗi lần cô gái phản bác, gã thiếu niên lại buông lời chế nhạo.

Kuyuri? Từ này không được dịch, vậy chắc là một thuật ngữ riêng của thế giới này. Xét theo ngữ cảnh, hẳn là tên một chủng tộc hay dân tộc nào đó của cô gái. Hơn nữa, còn là một dân tộc bị miệt thị.

「Này cậu kia.」

Gần như theo phản xạ, tôi đã đặt tay lên vai gã thiếu niên.

「Đó là sách của cô ấy, phải không? Trả lại đi.」

「Cái gì? Mày dám bênh vực người Kuyuri à?」

Gã thiếu niên tóm lấy cổ tay tôi, nhưng lực yếu xìu. Trông tôi có vẻ còn khỏe hơn hắn nhiều.

Thế nhưng.

「"Tonhoru", buông!」

Ngay khi hắn niệm chú, tay tôi đột ngột bị giật khỏi vai hắn, như thể bị một lực vô hình kéo ra.

Không lẽ, vừa rồi là Ma thuật?

Gã thiếu niên lườm tôi từ đầu đến chân.

「Đừng có tùy tiện chạm vào người khác. Ta là Moldaca Gerono, con trai cả của gia tộc Gerono danh giá đấy.」

Kệ xác nhà cậu chứ, tôi nào có biết.

Có lẽ cậu nhóc Moldaca này là con ông cháu cha, có máu mặt ở đây.

Những người qua đường đều lờ đi, rảo bước nhanh hơn. Chẳng ai dại gì dính vào một cuộc cãi vã giữa một quý tộc và một người thuộc dân tộc bị phân biệt đối xử.

「Mày là người quen của con nhỏ này à?」

「Không, lần đầu gặp.」

Nghe tôi trả lời, tên Moldaca nheo mắt dò xét.

「Mày là người nước ngoài à? Đến từ đâu?」

「Cậu hỏi tôi đến từ đâu thì…」

Khó trả lời thật. Nếu nói mình đến từ dị giới thì không biết sẽ ra sao đây?

「Từ đâu thì quan trọng gì. Quan trọng là trả sách lại cho cô ấy.」

「Không thích. Ta có quyền không nghe mệnh lệnh của ngươi. Hơn nữa, lũ các ngươi làm sao hiểu được giá trị của cuốn sách này, đọc cũng chỉ phí công.」

「Chính các người mới không hiểu!」

Cô gái lao tới định giật lại cuốn sách, nhưng Moldaca nhẹ nhàng né được.

「Được rồi, được rồi. Vậy thì thế này đi.」

Moldaca chỉ tay vào tôi.

「Bây giờ ta sẽ ra một câu đố. Nếu tên này giải được, ta sẽ trả lại cuốn sách.」

Cô gái lườm tôi sắc lẻm.

「Tại sao chứ? Người này không liên quan gì đến tôi cả.」

「Đúng vậy. Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Mau trả sách cho cô ấy đi.」

「Ồn ào quá. Ta có quyền không nghe mệnh lệnh của các ngươi.」

…Tên này, nãy giờ cứ lải nhải cái câu cú kỳ quặc.

Trong lúc tôi còn đang để ý cách nói chuyện của Moldaca, hắn lại buông ra một câu còn kỳ quặc hơn.

「Yên tâm đi. Ta sẽ ra một bài toán.」

…Hả?

Một tên du côn có học thức. Chắc tại là quý tộc?

Moldaca nhếch mép cười khi thấy bộ dạng của tôi.

「Mặt mày ngơ ra thế kia. Cuốn sách mày đang cố giành lại đây, thấy không? Đã tranh giành vì nó thì giải đố về nó là chuyện đương nhiên, đúng chứ?」

Và rồi hắn giơ cuốn sách ra trước mặt tôi.

Đó là một cuốn sách dày cộp, bìa cứng màu xanh, phải đến vài trăm trang, và trên trang bìa có ghi một dòng chữ.

『Chứng minh mọi điểm không tầm thường của hàm zeta Riemann đều nằm trên đường thẳng có phần thực bằng 1/2』

C-c-c-cái…

「Là Giả thuyết Riemann ーーーー!?!?」

Tiếng hét của tôi khiến cả cô gái và Moldaca giật bắn mình. Ngay cả những người qua đường cũng phải ngoái lại nhìn.

Tại sao tôi lại kinh ngạc đến thế ư? Bởi vì ở thế giới của tôi, đây là bài toán siêu khó mang tên "Giả thuyết Riemann", đã tồn tại hơn 350 năm mà chưa một ai giải được. Vậy mà ở thế giới này, nó đã được chứng minh rồi sao?

「C-Cái gì? Mày biết Giả thuyết Riemann à?」

「Đ-Đ-Đương nhiên rồi! Ở quê tôi, đây là một vấn đề chưa có lời giải siêu siêu siêu quan trọng trong giới toán học đấy!」

「Mày nói nhảm gì thế, ở đâu trên đời này mà chẳng vậy. À không, phải nói là đã từng như vậy. Thật khó chấp nhận, nhưng cuốn sách này chứa đựng chứng minh cho nó. Ta cũng chưa đọc, nhưng lời đồn thì gần như chắc chắn đó là một chứng minh chính xác.」

「Cho tôi đọc với!」

「Không được. Ta có quyền không nghe mệnh lệnh của…」

「Của ngươi, biết rồi!」

Nghe vậy, Moldaca (và lạ thay, cả cô gái nữa) làm một vẻ mặt kỳ quặc.

「Là 'quyền không nghe', mày nói sai rồi đấy.」

「Sao cũng được! Mau ra đề đi. Tôi sẽ giải nó trong một nốt nhạc và giành lấy cuốn sách đó!」

Tôi hét lên như vậy, quên béng mất đó vốn là sách của cô gái kia.

Giả thuyết Riemann (リーマン予想 - Rīman Yosō): Một trong những bài toán chưa được giải quyết nổi tiếng và quan trọng nhất trong toán học, liên quan đến sự phân bố của các số nguyên tố.