Chẳng có cách nào chứng minh được cảnh tượng trước mắt tôi là thật.
Bởi vì, ngay cả khi tôi giả sử rằng tất cả chỉ là ảo ảnh, cũng chẳng có mâu thuẫn nào nảy sinh cả.
Thứ duy nhất tôi có thể chắc chắn về sự tồn tại của nó, chính là bản thân mình. Ngay lúc này đây, cái ý thức đang hoài nghi thực tại này, chính nó là bằng chứng không thể chối cãi cho sự tồn tại của tôi.
「Nãy giờ ngươi đang lẩm bẩm mấy thứ cao siêu gì thế?」
Ngay trước mắt tôi, một cô bé đang xoay vòng vòng giữa không trung.Một cô bé. Lơ lửng. Xoay vòng vòng.
Chẳng có dây cáp hay mánh khóe nào hết. Cô nhóc cũng chẳng đeo động cơ phản lực. Không một chiêu trò gì cả, cô bé trong bộ kimono cứ thế bồng bềnh giữa hư không.
「T-Tất nhiên là tôi phải nghĩ rồi! Tự dưng có người như cô xuất hiện... Rốt cuộc thì đây là đâu?」
Tôi đang ở trong một căn phòng trắng toát, bốn bề là tường trắng. Không cửa sổ, cũng chẳng có cửa ra vào. Tôi vào đây kiểu gì? Sao tôi lại ở một nơi thế này? Rõ ràng là... tôi đang trên đường từ trường về nhà mà.
「Đúng thế. Ngươi đang trên đường từ trường cao trung về nhà. Nhưng giữa đường lại không may gặp tai nạn, và chết rồi.」
「Chết...?」
Cô bé khúc khích cười trước vẻ mặt của tôi.
「Tiếc thật nhỉ~. Mới sống có mười sáu năm thôi mà. Ngươi đã mơ về kỳ thi Olympic Toán học, đã cùng đồng đội ở Câu lạc bộ Nghiên cứu Toán học nỗ lực không ngừng, nhưng giấc mơ ấy đến đây là chấm dứt rồi.」
「Không thể nào.」
Chuyện quá đường đột, tôi chỉ có thể coi lời cô bé nói như một trò đùa ác ý.
Không, chắc chắn là đùa. Nếu tôi đã chết, thì việc tôi vẫn đang tồn tại ở đây là một mâu thuẫn. Vì vậy, theo phép phản chứng , tôi chưa chết.
「Logic đó của ngươi có lỗ hổng đấy. Chết rồi không có nghĩa là sự tồn tại của ngươi biến mất. Nơi này chính là thế giới bên kia.」
「V-Vô lý! Thế rốt cuộc cô là cái quái gì!」
「Hỏi thừa,」
Cô bé đáp, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm trang.
「Ta là Thần.」
「Thần…?」
「Ngươi không nhận ra ư? Từ nãy đến giờ, ta vẫn đang trả lời cả những điều ngươi thầm nghĩ trong đầu đó thôi?」
Đúng là vậy... nhưng cô ta hoàn toàn có thể đoán được suy nghĩ của mình dựa vào biểu cảm mà.
「Ngoan cố thật đấy. Vậy thì xem đây.」
Cô bé vẫy tay. Một lỗ hổng bỗng mở ra giữa không trung, bên trong hiện lên một đoạn video.Đó là con đường đi học của tôi. Giữa đường, một người đang nằm gục trong vũng máu.
Là tôi.
Tôi trong bộ đồng phục học sinh nằm sõng soài trên mặt đất, máu me đầm đìa. Xung quanh là ba người bạn, các thành viên của Câu lạc bộ Nghiên cứu Toán học.
『Juntarou! Juntarou! Tỉnh lại đi!』
『Này, mở mắt ra đi! Juntarou!』
『Tớ gọi xe cấp cứu rồi! Ráng lên nhé, sắp tới rồi!!』
Những tiếng gọi tuyệt vọng. Ở giữa họ là tôi, bất động. Bất cứ ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ, tôi đã chết.Khi đoạn video biến mất, căn phòng lại chìm vào im lặng.
「Cái cảnh vừa rồi…」
「Là hình ảnh ở trần thế. Tategami Juntarou, đó là thế giới của ngươi. Lũ bạn của ngươi cứ ngỡ ngươi vẫn còn sống, nhưng linh hồn ngươi đã ở đây rồi. Nói cách khác, ngươi đã chết.」
「…」
Đoạn video đó chắc chắn là giả.
Tôi đã muốn hét lên như vậy, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng.
Bóng lưng Takashi điên cuồng lay mạnh vai tôi. Gương mặt đẫm nước mắt của Yuuri khi cất tiếng kêu bi thảm. Vẻ mặt tái mét của Kenichi, người vốn luôn điềm tĩnh nhất.
Tất cả đều quá chân thực, tôi không tài nào tin rằng đó là ảo giác được.
「Tôi… thật sự chết rồi sao?」
「Đúng vậy.」
「Không thể… quay lại được nữa sao?」
「Ngươi muốn quay về à?」
「Đương nhiên rồi! Sao tôi có thể chấp nhận việc phải chia tay họ như thế này được!」
Khì... cô bé lại bật cười.
「Được thôi. Ngươi may mắn đấy. Ta sẽ đặc cách cho ngươi sống lại.」
「Thật sao!?」
「Tuy nhiên, có điều kiện.」
Cô bé ngừng xoay người, chĩa thẳng ngón tay về phía tôi.
「Từ giờ, ngươi sẽ phải đến một dị giới.」
「Hả? Dị giới? Khoan, tôi muốn sống lại ở thế giới của mình cơ mà.」「Cứ nghe cho hết đã.」
Cô bé dí ngón tay vào chóp mũi tôi. Tôi đành im lặng.
「Ở dị giới mà ngươi sắp đến, vì một vài lý do, đang có một Ma vương tồn tại. Ta muốn ngươi đi tiêu diệt nó. Đó là điều kiện để ngươi được hồi sinh.」
M-Ma vương ư!? Nghe như trong game với manga vậy?
「Đừng có đùa nữa. Một thằng như tôi thì làm sao mà hạ được thứ đó chứ.」
「Vậy là ngươi không muốn sống lại nữa?」
Ực… Bị bắt thóp rồi.
Cơ thể cô bé, vị Thần tự xưng, bắt đầu tỏa sáng.
Chói quá.
Tôi không thể mở mắt ra nổi.
Tôi bất giác nhắm nghiền mắt lại——
Khi mở mắt ra lần nữa, dị giới đã ở ngay trước mặt.
Phép phản chứng (背理法 - Hairihō): Một phương pháp chứng minh gián tiếp trong logic và toán học. Để chứng minh một mệnh đề là đúng, người ta sẽ giả sử điều ngược lại (phủ định của mệnh đề đó) là đúng, sau đó chỉ ra rằng giả định này dẫn đến một mâu thuẫn logic. Từ đó suy ra mệnh đề ban đầu phải đúng.