Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

3 4

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

2 5

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

5 5

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

150 1504

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

134 1193

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

12 36

Volume 1: Cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ phải hối hận cả đời - 18-Sự giống nhau giữa chúng ta

“Vậy… vậy ra đó những gì đã xảy ra. Chị xin lỗi, thật sự xin lỗi…” Chika lầm bầm, bối rối, khi Sou đã cố gắng hết sức để giải thích sự hiểu lầm này.

Sou kéo Chika đến cầu thang phía tây trường học, một nơi có ít học sinh qua lại. Họ lau bậc thang bằng khăn tay và ngồi xuống.

Sou phải thuyết phục Chika rất lâu về việc những gì cô đã tưởng tượng giữa cậu và Nagine thật sự không hề xảy ra. Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu bình tĩnh lại.

Sou nhận ra vị tiền bối nhìn có vẻ ít nói và tri thức của mình lại bất ngờ hưng phấn như một cậu trai cấp hai thích những câu chuyện bậy bạ.

Trong lúc giải thích, Sou đã cẩn thận tránh nhắc đến quá khứ trong ngành giải trí của Nagine. Nhưng khi Chika phản ứng, thì rõ là cô ấy biết điều gì đó.

“Amemiya-senpai, chị đã… biết sẵn quá khứ của Nagi-chan rồi à?”

Trước khi Sou kịp dừng lại, thì câu hỏi đã tuôn ra rồi.

“A, không, chị xin lỗi. Chỉ là… chị tình cờ thấy nó ở một tờ báo cũ…” Chika đáp lại với vẻ mặt tội lỗi.

“Vậy à…”

Chika xin lỗi, nét mặt cô đầy hối lỗi. Nhìn cô ấy, Sou không khỏi cười nhạo bản thân mình.

-Đúng vậy, sao mình có thể quên được chứ?

- “Quá khứ của Nagi-chan,” Thứ mà cậu tưởng như chỉ mình cậu biết, lại là một điều mà bất kỳ ai có thể tìm thấy nó ở một tờ báo cũ.

-Cho đến cuối cùng, thì tất cả vẫn chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi…

Ngực Sou thắt lại khi cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm. Cậu tự xa cách bản thân với Nagi-chan, nhưng một phần bên trong cậu lại cảm thấy mình hơn người khác, tin rằng chỉ có cậu mới là thực sự hiểu quá khứ của cô ấy. Giờ thì cậu ghét bản thân vì điều đó.

“Đi thôi…” Sou lẩm bẩm, giọng cậu nhỏ lại khi đứng dậy để rời đi, cảm giác u ám hơi bao giờ hết.

Nhìn bóng lưng dần khuất đi của Sou, Chika bỗng cảm thấy một sự tương đồng kỳ lạ với quá khứ của mình.

Không suy nghĩ nhiều, cô với tay nắm lấy tay áo của cậu.

Sou quay lại, bối rối. Đôi mắt vàng nhạt của cậu giờ mờ đục và thiếu sức sống đến mức chẳng có một tí ánh sáng nào lọt vào của ánh hoàng hôn ngoài kia.

-Mình không thể để cậu ấy đi như thế này được.

“Nếu… nếu em không phiền, thì có thể nói chuyện với chị thêm một chút được không?” Giọng của Chika chắc chắn, ánh nhìn đầy nghiêm túc.

Đó là một loại quyết tâm mới, mạnh mẽ hơn cả cô gái nhút nhát mà cô từng là.

Chika, nếu em muốn giúp đỡ người khác thì thái độ của em cần phải cứng rắn hơn nữa~” Những lời nói của chị tiền bối vang vọng trong đầu cô

-Senpai, xin hãy cho em mượn giúp mạnh để giúp cậu ấy.

-Như cách mà chị đã từng giúp đỡ em trước đây vậy…

Chika nắm chặt tay áo của Sou, tay còn lại thì nắm chặt bùa may mắn ngọc bích của mình. Vào thời khắc ấy, bộ lông vàng óng ánh của con cáo được thêu trên đó dường như đã phai màu.

Sou nhìn vào Chika, cảm thấy một điều gì đó dậy lên trong lòng mình, một gánh nặng mà cậu đã kìm nén bấy lâu.

Cậu không thể nhớ được lần cuối cậu tâm sự với người khác là khi nào.

Ở nhà, họ hàng luôn tỏ ra xa cách, ngay cả những “chị em” gần tuổi với cậu cũng không tạo không gian để cậu có thể trải lòng bản thân.

Nếu đó là Nagine, cô ấy chắc chắn sẽ luôn chú tâm lắng nghe cậu phải không? Nhưng đã quá lâu rồi, cậu đã luôn dựa sự dịu dàng ấy mà không đáp lại được điều gì, khiến cậu khó mà nói chuyện thật lòng với cô ấy.

Mana thì luôn bận rộn. Phải xoay qua xoay lại giữa học tập và sự nghiệp trong ngành giải trí, khiến Sou cảm thấy tội lỗi nếu phải làm phiền đến cô ấy.

Còn đối với “cậu bạn thân” của cậu, thì cậu ấy còn chả còn ở đất nước này nữa…

Bây giờ, khi đứng ở đây cậu, nỗi thúc dục muốn giải bày của mình khiến cậu không thể chịu được nữa. Trái tim dậy thì của cậu, mỏng manh và đầy nghi ngại, khao khát một sự giải thoát/

“...Amemiya-senpai, chị thật sự sẽ lắng nghe em chứ?”

“Ừ,” Chika nói, tay cô nắm chặt. “Hãy kể cho chị mọi thứ.”

---------

Sou chưa bao giờ là một đứa trẻ được mọi người được yêu thích.

Ngoại hình tầm thường và mờ nhạt, bản tính cậu hướng nội lại vừa nhút nhát. Cậu chả có tài năng cũng không có giỏi ở bất cứ thứ gì.

Cả ở nhà lẫn ở ngoài, cậu luôn bị chế giễu và coi thường.

Những ký ức đầu tiên của cậu là bị bỏ lại cho dì chú chăm sóc.

Cho đến khi lớn lên, cậu mới thật sự hiểu rằng – ngay cả bố mẹ ruột cũng bỏ rơi cậu.

Nếu Sou phải miêu tả quá khứ bằng một màu sắc, đó sẽ là một màu u ám được pha trộn giữa xám và đen.

Cậu cảm thấy như mình là thứ thừa thãi ở thế giới này, không một nơi nào mà cậu thực sự thuộc về.

Đó là cho đến khi cậu gặp được Nagine Hoshimiya, một cô gái dịu dàng và tốt bụng ở mẫu giáo.

Lần đầu tiên trong đời, cuộc sống của cậu dần có chút màu sắc

Nagine là tất cả những gì mà cậu không có – dễ thường, hoạt bát, và luôn toả sáng trước đám đông. Sau khi gặp cô ấy, cuộc đời Sou được nhuộm bởi ánh sáng mà cô toả ra.

Bởi vì Nagine, không ai còn bắt nạt cậu ở trường mẫu giáo nữa.

Bởi vì Nagine, cậu đã có thể kết bạn ở trường tiểu học.

Nagine đã cứu rỗi cậu ở mọi khía cạnh mà không cần nhận lại.

Nhưng đổi lại, cậu lại làm tổn thương cô ấy.

Cô ấy đã cho cậu hướng đi, còn cậu lại huỷ hoại tương lai của cô.

Cô ấy lẽ ra đã có thể bay cao hơn, vươn tới những nơi lộng lẫy hơn, nhưng bởi vì sai lầm của cậu, mà giờ cô lại bị trói buộc với cậu.

Nagine và Sou chưa bao giờ thật sự dành cho nhau.

Trong mấy ngày gần đây, Sou đã nhận ra điều đó rất rõ ràng.

Có rất nhiều người xung quanh Nagine – những người tốt hơn cậu và luôn quan tâm đến cô ấy.

Cậu không có quyền gì để ở bên cạnh cô cả.

-------------------

Sou hoàn thành giải bày của mình, dù những câu nói của cậu đều không mạch lạc.

Cậu cảm giác như cách giải thích của cậu là một đống hỗn độn, nhưng Chika có vẻ như vẫn nghe theo được một cách rõ ràng.

Cậu phải thừa nhận rằng – Chika là một người lắng nghe xuất sắc.

Mỗi khi Sou gặp khó khăn trong việc tiếp tục, cô ấy sẽ nhẹ nhàng chỉ dẫn cậu bằng ánh mắt dịu dàng và những lời nói ấm áp.

Sau khi nghe tất cả mọi chuyện, Chika cuối cùng cũng hỏi sau khi ngồi suy nghĩ một lúc lâu.

“Tsukimi-kun… em có thật sự muốn rời bỏ Hoshimiya-chan không?”

“Em đã nói rồi-em không hề xứng đáng ở bên cạnh Nagi-chan!” Sou đáp lại, giọng đầy bực bội.

Chika mỉm cười chua chát khi nghe cậu nói.

“Đúng như chị nghĩ, tình huống của Tsukimi-kun rất giống chị khi đó… Để chị thuật lại câu của hội trưởng câu lạc bộ đời trước.”

Cô hằng giọng, điều chỉnh tông giọng của mình sang một cách nói nhẹ nhàng.

“Tsukimi-kun, em tệ trong việc bày tỏ bản thân à?”

“...Hả?”

“Chị hỏi em có muốn rời bỏ Hoshimiya-chan không, nhưng em chỉ toàn nói những thứ như em ‘xứng đáng’ hay không.”

“…”

“Em có tin rằng mọi thứ trên đời điều được sắp đặt bởi số phận ngay khoảng khắc chúng ta chào đời không?

“...Điều đó không phải sao?” Sou lẩm bẩm.

“Nếu những gì Hoshimiya-chan đều do số phận quyết định, vậy tại sao em lại tự trách bản thân cơ chứ?”

“Đó…”

“A, xin lỗi, chị không có ý dồn ép em như thế,” Chika mỉm cười e dè khi nói thêm.

“Điều chị thật sự muốn nói là… ai có quyền quyết định em có xứng đáng với em ấy hay không cơ chứ?”

Cô dừng lại, ánh mắt dịu dàng hơn.

“Lý do mà hai em vẫn có thể gần gũi với nhau suốt những năm qua không phải chỉ do nỗ lực của một người. Nó là thứ mà cả hai đều đã gìn giữ cùng nhau.”

“Như em nói, ở bên cạnh Hoshimiya-chan sẽ khiến em gặp nhiều sự phản đối.”

“Nhưng chẳng phải Hoshimiya-chan cũng bị vậy khi đã chọn ở bên cạnh em hay sao?”

“Nếu giờ em từ bỏ chỉ vì mấy lời bàn tán bên ngoài, thì không phải em gạt bỏ hết nỗ lực của em ấy à?”

“Hoshimiya-chan… Chị tin rằng em ấy đã nỗ lực âm thầm không biết bao nhiêu lần để có thể ở bên cạnh em, Tsukimi-kun.”

Chika nhẹ nhàng buông tay ra khỏi chiếc bùa hộ mệnh trong tay.

“Vậy, nếu em thật sự nghĩ đến việc từ bỏ, ít nhất hãy tự hỏi bản thân rằng trái tim em thật sự cảm thấy điều gì.”

--Cảm ơn chị, Tiền bối.

“Giờ thì, Tsukimi-kun, trái tim của em thật sự mong muốn điều gì?

“Em muốn…”

Chika cúi đầu xuống, ngón tay cô chạm vào chiếc bùa hộ mệnh

Cô sắp-

「Đưa nó cho Sou」

@#$%*&!~ 』☆

“Xin lỗi, Tsukimi-kun. Đúng như chị nghĩ… em cần phải tự tìm lấy câu trả lời cho bản thân mình.

Chika chắp tay trước ngực, nâng ánh mắt lên nhìn vào Sou.

Đôi mắt cậu, từng u ám, giờ đây lại lấp lánh sức sống.

“Vâng ạ… cảm ơn chị, Amemiya-senpai.”

------------

Sau đó, Chika và Sou đến văn phòng trễ hơn dự tính và bị mắng bởi giáo viên giữ chìa khoá tới phòng lưu trữ.

Tuy nhiên, sau khi họ xin lỗi chân thành thì họ vẫn được mượn chiếc chìa khoá. Giáo viên ấy vẫn quyết định tự mình dẫn họ đến phòng lưu trữ dù trời đã trễ.

Phòng lưu trữ của trường trung học Starlight rất lớn, là một nhà kho đầy bụi bặm. Nhiều kệ cao chật cứng những món đồ kì lạ từ các câu lạc bộ khác nhau, bên cạnh là những chiếc hộp chứa đầy đống giấy tờ.

Để làm việc hiệu quả hơn, cả ba quyết định chia nhau ra tìm kiếm.

“[Bí ẩn của Kẻ Song Trùng], [Đồng xu thôi miên]… Amemiya-senpai, em nghĩ là em tìm thấy rồi. Cái hộp này có vẻ như là của câu lạc bộ nghiên cứu những điều huyền bí.

Sou lấy ra một hộp chiếc hộp cát tông cũ từ bên cạnh chiếc kệ, phủi đi bụi trên người nó. Tài liệu bên trong đều có tiêu đề của những thứ huyền bí, đây chính xác là điều mà họ đang tìm.

“Cảm ơn thầy vì đã giúp chúng em…”

Chika chạy lại khi nghe thấy giọng của Sou, người giáo viên thì đi phía sao.

“Tìm thấy rồi à? Tốt rồi. Em cần phải đăng ký trước, và để tôi cho các em một chiếc xe đẩy,” người giáo viên ân cần đề nghị, dù sao đó là một nụ cười đùa giỡn, “Nhưng phải cẩn thận đấy nhé. Nếu các em không đem về đúng thời hạn, thì các em sẽ bị nguyền đấy~.”

“Vâng ạ, cảm ơn thầy…”

Cả Sou và Chika đều không thể nặn ra nổi một nụ cười trước trò đùa ấy.

Khi họ trở về câu lạc bộ cùng chiếc xe đẩy, thì mặt trời đã lặn xuống phía chân trời.

“Có vẻ như hôm nay không có thời gian để sắp xếp hết lại rồi…” Chika nói, nhìn ánh sáng đang dần phai đi ở ngoài cửa sổ.

“...Amemiya, chúng ta đi về thôi. Ngày mai em sẽ lo liệu việc sắp xếp,” Sou đề nghị, cúi xuống mở chiếc hộp cát tông và di chuyển những đồ vật lên bàn.

“Chờ đã, em sẽ đẩy chiếc xe đẩy về cho giáo viên. Chị có thể đi trước, Amemiya-senpai.”

Chika do dự một lúc nhưng sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa thì cô gật đầu miễn cưỡng.

“Vậy thì, Tsukimi-kun. Đây là chiếc khoá của câu lạc bộ huyền bí. Khi em làm xong, thì nhớ khoá lại và gửi nó đến văn phòng giáo viên…”

Sou nhìn Chika rời đi, thầm nghĩ với bản thân, Là một cô gái, cô ấy chắc chắn có gia đình sẽ lo lắng khi cô ấy về nhà trễ.

Nhưng không có một ai chờ đợi cậu cả.

Ánh nhìn cậu quay trở lại sấp tài liệu trên bàn.