Vài ngày sau khi ghé thăm đền Hakurei, kế hoạch arc nhân vật của Nagine tiến triển mượt mà.
Trong tựa game Vì Sao Dẫn Lối 2 gốc, Nagine Hoshimiya không hề có arc nhân vật cho riêng mình, khi cô ấy là một nhân vật chính điều khiển bởi người chơi. Không hề có bất kỳ phân cảnh nào mà nhân vật nam chính sẽ “chinh phục” cô ấy cả, nên Nagine quyết định thiết kế route của mình từ con số không.
Kế hoạch của cô được chia thành ba phần:
Đầu tiên, cô sẽ bắt đầu tạo khoảng cách với Sou. Kể từ khi cô rời khỏi câu lạc bộ huyền bí sớm hơn, Nagine đã dừng tới trường lẫn về nhà cùng với Sou, chỉ dừng lại ở các cuộc giao tiếp tối thiểu với Sou.
Thứ hai, cô đã đảm bảo mình sẽ thể hiện là người nổi tiếng trước mặt Sou, luôn được bao quanh bởi mọi người. Ở một mình sẽ khiến Sou lo lắng về cô vì lời nguyền và có thể sẽ làm hỏng đi những flag mà cô đã tạo dựng. Nhờ mối quan hệ cô đã xây dựng để ngăn chặn bắt nạt, Nagine luôn có thể tương tác với người khác khi Sou đang ở quanh, củng cố cho hình ảnh của cô.
Cuối cùng, Nagine luôn cố gắng thỉnh thoảng mắc lỗi. Là một người từng lớn lên với Sou, vai diễn của cô giờ sẽ là cô bạn thuở nhỏ đang cố gắng giấu diếm những bí mật khỏi cậu ấy. Nếu diễn xuất quá hoàn hảo thì sẽ khiến cho Sou và những người khác dễ dàng bỏ qua tất cả những điều bất thường. Cô cần để lại những manh mối tinh tế để làm khơi gợi sự tò mò của họ và đảm bảo họ sẽ để ý có điều gì đó không ổn với cô.
Ví dụ như-
“Chào buổi sáng, tất cả mọi người~”
Giọng nói trong trẻo và vui vẻ của cô vang vọng khắp lớp học khi cô bước vào, nụ cười rực rỡ của cô cùng vẻ ngoài dễ thương thắp sáng cả căn phòng. Cách cư xử lạc quan của cô dương như có thể xua tan bầu không khí âm u ngay lập tức.
Sou, đang ngồi ở chỗ của mình, không khỏi liếc nhìn cô ấy.
Những ngày này, Sou không cần phải đi cùng Nagine tới trường nữa, nên cậu đến sớm hơn thường lệ.
Thông thường, họ sẽ cùng nhau bước vào, nhưng hôm nay cậu đã có cơ hội chứng kiến sự xuất hiện của Nagine như một người ngoài cuộc. Tâm trạng của cả lớp trở nên rõ ràng khi cô ấy bước vào.
“Chào buổi sáng, Sou-kun~” Nagine chào cậu với một cái gật đầu nhanh khi cô ấy bước qua.
“Chào buổi sáng…” Sou đáp lại, trước khi cậu kịp kết thúc câu, thì cô ấy đã đi khỏi từ lúc nào, hướng thẳng đến chỗ của mình.
Khi cô ấy vừa ngồi xuống, một nhóm các cô gái tươi vui đã tụ tập quanh cô, chào đón cô nồng nhiệt. Những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng của họ nhanh chóng lắp đầy bầu không khí, và tiếng cười du dương của Nagine cũng theo sau. Tuy vậy, sau nụ cười rực rỡ ấy, là một bóng đen mờ nhạt – một dấu hiện của một thứ gì đó u ám không thể xoá nhoà.
-Đúng vậy…
Sou nhìn ra ngoài cửa sổ, lạc vào dòng suy nghĩ. Khung cảnh này luôn diễn ra mỗi ngày gần đây.
Từ khi Sou bày tỏ rõ ràng mình muốn giữ khoảng cách với cô, Nagine có vẻ như cũng hợp tác. Cô khéo léo lùi lại, tạo không gian giữa hai người họ. Tại trường, mối quan hệ của họ giờ chả khác “bạn cùng lớp” bình thường là bao. Ngoại trừ những cuộc chào hỏi thoáng qua, thì những tương tác giữa họ đã giảm đi đáng kể.
Thông thường, Nagine sẽ trò chuyện với Sou khi đến giờ giải lao hoặc giữa các tiết học, và họ sẽ cùng ăn trưa cùng nhau. Nhưng giờ, cậu không còn thấy cô ấy ở giờ giải lao hay ăn trưa nữa. Dù vậy, cô ấy rất nổi tiếng và số lượng người thường mời cô đi ăn trưa cũng không ít, nên Sou không nghĩ gì nhiều về điều nó nữa.
Sau trường, Sou đến câu lạc bộ nghiên cứu những điều huyền bí như thường lệ. Sự khác biệt ở đây là Nagine không có ở cùng với cậu. Kể từ cái ngày đó, cô không bao giờ đến câu lạc bộ nữa. Nagine đã tạm ngừng tham gia các hoạt động sau trường.
Ấn phẩm mới nhất của câu lạc bộ nghiên cứu những điều huyền bí, Hiện tượng siêu nhiên: Dokidoki-chan Người Lén Lút Theo Dõi Bạn (Phần 2), đã biến mất. Sou và Chika đã dành vài ngày để lùng sục tất cả tài liệu của câu lạc bộ nhưng không hề có một tí dấu vết nào. Dựa vào ngày ra mắt của ấn phẩm trước, thì những ấn phẩm này đều đã có từ rất lâu rồi, nên cậu không bất ngờ gì lắm khi một hoặc hai cái mất.
“Nhưng tại sao lại đúng chính xác ấn phẩm này mất cơ chứ?”
Sou lẩm bẩm, cảm giác sự tình cờ này thuận tiện đến vô lý.
“Tsukimi-kun… Hoshimiya-chan cũng không đến hôm nay nữa à?” Chika hỏi, giọng cô mềm mại cùng sự thất vọng khi cô thấy Sou vào một mình.
“Vâng ạ…” Sou đáp lại và thở dài. “Cô ấy bảo mình sẽ đi chơi với các tiền bối năm hai sau trường.”
Dù cậu nói vậy chứ, nhưng sâu bên trong, cậu biết rõ lý do thật sự Nagine không đến câu lạc bộ huyền bí là gì.
-Cô ấy không muốn ở bên cạnh mình.
Không giống như trong lớp học, ở câu lạc bộ huyền bí có nghĩa là sẽ phải trực tiếp tương tác với cậu. Trong vài ngày gần đây, Sou đã nhận ra nỗ lực rõ ràng của Nagine để tránh mặt mình.
-Nagi-chan là một người tốt bụng. Cô ấy có lẽ chỉ đang suy nghĩ tới cảm giác của mình.
-Có lẽ khi mình tìm ra được giải pháp cho lời quyền, mình có nên rời khỏi câu lạc bộ huyền bí luôn không?
Không giống như Nagine, người rất yêu thích những thứ siêu nhiên, Sou lại không có mấy hứng thú gì với nó. Cậu không sợ nó, nhưng đó cũng phải là thứ mà cậu thích. Nếu sự hiện diện của cậu khiến Nagine tránh câu lạc bộ yêu thích của cổ, có lẽ cậu rời đi thì sẽ tốt hơn.
“Vậy thì… chúng ta sẽ cùng đi gặp giáo viên để lấy chìa khoá của phòng lưu trữ nhé?” Chika đề nghị và đứng dậy.
Các ấn phẩm của câu lạc bộ huyền bí từng được nộp cho trường để lưu trữ lại, vì vậy vẫn có khả năng bản thảo đầu tiên của số báo bị mất vẫn còn được giữ lại trong phòng lưu trữ.
Một vài ngày trước, Chika đã lấy hết can đảm để gửi yêu cầu được tiếp cận vào kho lưu trữ, và hôm nay nó cuối cùng đã được chấp thuận.
“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi,” Sou đống ý, đứng lên. “Cảm ơn chị, Amemiya-senpai.”
Khi họ đi cùng nhau, cả Sou hay Chika đều không nói chuyện. Sự tĩnh mịch giữa hai người họ trở nên nặng nề, và nét mặt lo âu của Chika để lộ sự do dự của mình. Cô rõ ràng đang phân vân mình có nên hỏi điều đó nhưng không thể tìm thấy sự can đảm.
Là một người hướng nội, Chika nhạy cảm với những thay đổi khó nhận ra trong hành vi của người khác. Rõ ràng là đã có chuyện gì xảy ra giữa Sou và Nagine. Sou gần đây buồn bã một cách bất thường, và Nagine đã không tới câu lạc bộ huyền bí trong vài ngày. Nhưng Chika lại cảm thấy bối rối – liệu cô có quyền được hỏi không? Sau cùng thì cô vẫn chỉ là một người ngoài cuộc trong mối quan hệ của họ.
Ring~ Ring~
Chiếc bùa trong túi Chika rung lên nhẹ nhàng theo từng bước đi, gợi nhớ cô đến cựu hội trưởng người đã giúp cô vượt qua nỗi khó khăn của mình. Giờ cô đã là hội trưởng câu lạc bộ, cảm giác như đã đến lượt cô thể hiện vậy.
Chika hít một hơi thật sâu, dừng lại giữa hành lanh, và quay mặt về phía Sou. Cậu cũng ngưng lại, bắt gặp ánh nhìn của cô ấy với vẻ bối rối. Đôi mắt đen, đầy lo lắng của cậu nhìn đôi mắt xanh biển của cô.
“Tsukimi-kun,” Chika bắt đầu nói, giọng cô vững vàng dù trong lòng vẫn có chút lo lắng, “điều chị sắp hỏi có thể sẽ khiến em khó chịu một chút, nhưng…” Cô do dự, sau đó nói tiếp, “Có chuyện gì đang xảy ra giữa em và Hoshimiya-chan vậy?”
Đôi mắt của Sou lập tức chuyển hướng sang chỗ khác, không giấu nỗi sự bất an. “K-không có gì… Không gì đâu ạ,” Cậu ấp úng, rõ ràng là không thuyết phục được ai, nhất là Chika.
Câu trả lời lấp lửng của cậu càng làm Chika thêm nghi ngờ. Cô tiếp tục hỏi, giọng cô mềm mại nhưng chắc chắn. “Tsukimi-kun, liệu có phải là em…”
Sou cảm thấy tâm trí mình như quay cuồng. Liệu cậu có thể tiếp tục giấu diếm được điều này không? Nagine, thường hào hứng tới câu lạc bộ huyền bí mỗi ngày sau giờ học, giờ đột nhiên không đến nữa. Bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nhận thấy có điều gì đó xảy ra giữa cậu và người bạn thuở nhỏ của cậu phải không?
Giọng nói của Chika cắt ngang suy nghĩ của cậu, giọng cô lắp bắp khi hỏi, “Tối hôm đó… có phải là em đã… không thể chịu đựng được… nên đã vượt rào không?”
“...Vâng…Vâng ạ? Không, chờ đã!?” Sou ngẩng đầu lên sốc bởi lời nói đó.
Điều khiến ánh mắt Sou chú ý là Chika, khuôn mặt cô giờ đỏ bừng, rõ ràng cảm thấy xấu hổ bởi câu hỏi của mình.
“Uwaahhh… Đúng, đúng như chị nghĩ mà!” Chika thốt lên, vừa giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình bằng hai tay.
“Không, không, không! Đây là một sự hiểu nhầm cực kỳ to lớn đấy ạ! Không phải như chị nghĩ đâu!” Sou cuống cuồng phủ nhận, khuôn mặt cậu cũng chuyển sang màu đỏ với tốc độ đáng báo động khi cậu nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Chika.
“Nói dối! Em đang nói dối! Bầu không khí giữa hai em trở nên cực kỳ ngượng ngùng sau cái ngày hai em qua đêm cùng nhau, và giờ thì mọi thứ trở nên kỳ quặc giữa em và Hoshimiya-chan…” Chika buộc tội, giọng điệu đầy quyết đoán.
“Không, không, không! Dù nó nghe giống như vậy, nhưng em thề là nó không phải như những gì chị đang nghĩ đâu, Amemiya-senpai!”
“Không phải như những gì chị đang nghĩ? Nhưng không phải hai em đang yêu nhau à? Nên Tsukimi-san đã không thể kìm chế được bản thân-” Mắt của Chika bỗng sáng lên khi đột ngột nhận ra điều gì đó, như thể cô vừa nối tất cả các mảnh ghép lại với nhau vậy.
“Chờ đã… Vậy đó là lý do tại sao Hoshimya-chan không đến câu lạc bộ huyền bí mấy ngày nay à?!”
“Sao chị có thể nhảy đến kết luận đó hay vậy?! Dù sao thì, Amemiya-senpai, chị bình tĩnh lại đi!” Sou cầu xin, giọng cậu có phần căng thẳng.
Đây là hành lang trường học. Nếu có tin đồn lan truyền rằng “Sou Tsukimi đã cưỡng ép Nagine Hoshimiya,” thì cậu sẽ chết mất. Đám con trai cuồng nộ ấy chắc chắn sẽ chôn sống cậu vào ngày mai.
(note: Fbi đâu? Ra gô cổ thằng này đi mấy anh)