Ngay lúc Nagine sắp bỏ qua cuộc đấu tranh trong lòng mình và chấp nhận hình ảnh là một cô gái “khao khát trở một ác linh” để nói với Sou, thì bầu không khí bỗng thay đổi.
Bầu trời cũng biến sắc.
Một ánh sáng bất ngờ chiếu thẳng vào mắt Nagine, cắt ngang lời nói của cô. Cô theo bản năng quay đầu lại và Sou cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
-Đó là hoàng hôn.
Ánh hoàng hôn vàng rực rỡ xuyên qua những đám mây mỏng manh, chiếu sáng lên hai người họ.
“Ể?” Sou phát ra âm thanh ngạc nhiên.
Nhưng Nagine đang đứng bên cạnh cậu, lại mang một biểu cảm nghiêm trọng hơn nhiều.
Vào thời khắc ấy, bầu trời đầy sao dường như bị một thứ kỳ lạ xâm chiếm. Ánh sáng vàng lan toả khắp khoảng không tối tăm, trải rộng ra như bị nhuộm, từng lớp từng lớp, nuốt chửng sắc thái ban đầu của bầu trời – như một bức tranh đã bị thay đổi bởi một bàn tay vô hình.
Chạng vạng đang đến gần.
Trước khi họ kịp nhận ra, thế giới xung quanh họ trở nên vắng lặng. Không hề có một bóng người.
Trong thành phố bị chìm trong luồng ánh sáng ma quái, cảm tưởng như chỉ còn Nagine và Sou tồn tại vậy.
Hoàng hôn và đêm tối hoà quyện nhau, ranh giới giữa chúng vỡ vụn. Sắc vàng lan toả, dần dần hấp thụ cả bầu trời, biến hoá thành một gam màu kỳ lạ không thể diễn tả được.
“...Đó là, đó là Miko của Mẹ!”
Giọng nói yếu ớt và run rẩy của DD-chan vang lên phía sau Nagine.
Khi những lời nói vừa dứt, một cơn gió lạnh mang theo hương trầm lướt qua họ.
Ở đằng xa, hai bóng hình mờ ảo xuất hiện, được ánh sáng mờ nhạt bao bọc xung quanh.
Hai “Miko” di chuyển dần dần về phía Nagine và Sou, dáng vẻ của chúng nổi bật giữa nền trời đang tắt nắng.
Hai hình bóng ấy đang mặc shiromuku – một bộ kimono cưới truyền thống màu trắng biểu tượng cho sự thuần khiết và hồn nhiên – cùng chiếc mặt nạ cáo dính chặt một cách kỳ lạ vào khuôn mặt chúng, như thể chiếc mặt nạ ấy là một lớp da thứ hai vậy. Chỉ có đôi mắt tối tăm và sắc lạnh được hiện hữu qua chiếc mặt nạ.
Tư thế khom người của chúng, cùng chiếc lưng hơi cong và hai tay khoanh lại, khiến chúng vừa có dáng vẻ của cả con người lẫn động vật. Làn da lộ ra ở ống tay được phủ lại bằng một lớp lông vàng thô ráp, tạo nên vẻ ngoài kỳ quái và siêu thực.
Mỗi cử động của chúng đều theo nhịp điệu, nhưng lại lệch nhịp, như một điệu nhảy kỳ quặc giữa người và cáo. Từng bước chân chúng đi, khiến những cái bóng ở bên đường bị biến dạng và xoắn lại xung quanh chúng, tạo nên cảnh tượng huyền ảo đầy bất an.
Những suy nghĩ của Nagine thoáng lên liên tục.
Sao chúng lại ở đây? Chúng đã nhận ra chiếc bùa là giả?
Chúng đang nghĩ mình là Miko ư? Chúng đến đây để bắt mình làm cô dâu?
Nagine theo bản năng điều chỉnh tư thế của mình, sẵn sàng che chắn Sou khỏi chúng trước khi-
“Nagi-chan, hướng này!”
Sou hành động trước cả cô. Cậu đột ngột nắm lấy tay cô, kéo cô chạy nhanh về hướng ngược lại với những Miko đang tới.
“Chờ đã, Sou-kun–!”
Nagine liếc nhìn Garuda đang bay lượn trên cao. Cô ấy hiểu ý và nhanh chóng dang rộng đôi cánh của mình, vút thẳng vào bầu trời u ám.
Mục tiêu của Miko là mình. Mình cần kéo Sou ra khỏi cái “hoàng hôn” này một cách an toàn.
Nhưng bây giờ, cô cần một lý do đáng tin để Sou có thể chấp nhận cái cảnh tượng kỳ quái đang diễn ra trước mặt họ…
-----------------------
–Từ khi nào mà con đường lại dài như thế này?
Sau khi Sou chạy cùng với Nagine được một khoảng thời gian dài, cô để ý có điều gì đó không ổn – con đường bị kéo dãn dường như vô tận. Những toà nhà từ cả hai bên bị lặp đi lặp lại, xoay vòng như một bản ghi bị hỏng.
Họ đi càng xa, thì những tấm biển hiệu ở các cửa hàng càng bị biến dạng, những con chữ dần dần biến thành những ký hiệu rời rạc và khó hiểu.
Nagine, cảm thấy sự thay đổi kỳ lạ, bỗng chốc bắt đầu vùng vẫy.
“Sou-kun, thả tớ ra! Nếu cậu ở bên cạnh tớ, thì cậu cũng sẽ bị nguyền mất…”
Nhưng tay Sou nắm chặt.
-Đây là thứ mà họ gọi là ‘bị cuốn đi’ ư?
Sou tự hỏi, nhìn lại.
Cả hai Miko đều biến mất không một dấu vết, có vẻ như chúng đã hoàn toàn mất dấu họ.
“Sou-kun–!”
“Tớ không quan tâm! Tớ sẽ không bao giờ rời bỏ cậu một lần nữa!” Sou hét lên với giọng đầy kiên quyết.
Cậu không nhớ liệu mình có nắm tay cô ở căn phòng tối tăm ấy nhiều năm trước không, nhưng bây giờ, tại thời khắc này, cậu nhất quyết không buông tay.
“...Tớ không phải là người như cậu nghĩ đâu,” Nagine lẩm bẩm, bước đi cô chậm đi cho tới khi hoàn toàn dừng lại, khiến Sou đang đi cũng phải dừng lại.
“Nagi-chan…? Cậu đang nói gì thế?”
“Tớ chỉ là… chỉ là một…” Nagine cúi đầu xuống, toàn thân run rẩy như chiếc lá mỏng manh. “Tớ chỉ là một con ác linh làm hại người khác mà thôi!”
Ngực Sou thắt lại. Cảm giác như bị kéo về quá khứ – quay về lúc Nagine tự giam bản thân mình, sợ hãi làm tổn thương người khác.
“Aaaa!” Cô kêu lên. “Tớ đáng lẽ phải biết chứ! Nếu ở bên cạnh Sou-kun thì đến cuối cùng tớ vẫn sẽ làm tổn thương cậu! Nhưng–!”
Giọng cô nghẹn lại. “Nhưng tớ… tớ thực sự muốn ở bên cạnh cậu…” Đầu gối của Nagine ngã quỵ về phía trước. Sou đỡ lấy cô vừa đúng lúc và kéo sát vào lòng.
“Mặc dù tớ đáng lẽ không nên… tớ không xứng đáng ở bên cạnh một người tốt bụng như cậu…”
“Không đúng!” Sou ôm chặt cơ thể run rẩy của cô, không chịu buông ra. “Cậu dịu dàng và tốt bụng hơn bất kỳ ai khác! Chính là cậu, Nagi-chan, cậu đã cứu rỗi tớ khi bản thân tớ chỉ là một kẻ vô dụng! Cậu không phải là một ác linh – cậu sẽ không bao giờ làm hại bất cứ ai cả!”
“Nhưng đó không phải là con người thật của tớ–“
“Điều đó không quan trọng!” Giọng Sou cắt ngang tiếng khóc nức nở của Nagine
“Kể cả khi tớ không biết Nagi-chan ‘thật’ đi chăng nữa–“
Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô ấy. “Trong trái tim tớ, cậu vẫn sẽ luôn là thiên thần đã cứu rỗi tớ.”
“Nên, tớ hứa… tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu một lần nào nữa!”
“Sou-kun… Sou-kun…” Nagine thì thầm với giọng run rẩy.
“Tớ ở đây, Nagi-chan…” Sou dịu dàng vuốt ve sau đầu cô, ôm chặt trong khi những cơn nấc làm cơ thể cô run rẩy. Cậu không di chuyển, cũng không buông ra, cho tới khi những nước mắt của cô bắt đầu ngừng lại.
“Tớ… tớ thực sự vẫn có thể ở bên cậu chứ?” Nagine hỏi, đứng dậy, gương mặt ướt đẫm nước mắt hướng về phía cậu, tìm kiếm sự an ủi.
“Đúng vậy.” Sou lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt của cô.
“Và… trong tương lai? Cũng sẽ ổn chứ?” Cô hỏi với giọng như thì thầm.
“Ừm.” Sou gật đầu chắc chắn.
“Kể cả khi… tớ sẽ làm tổn thương cậu vào một ngày nào đó?”
“Không sao hết.”
“Kể cả khi tớ thật sự là… một ác linh.”
“À, nếu vậy thì…” Sou khẽ cười, nhớ lại câu truyện quen thuộc. “tớ đoán là mình sẽ trở thành nhân vật chính manga mất thôi.”
Sau một thời gian dài, Nagine cuối cùng đã cười.
“Nagi-chan,” Sou thì thầm.
“…Hửm?”
“Nụ cười ấy… hợp với cậu hơn nhiều.”
“...Dễ thương ư?” cô hỏi với một chút ửng đỏ trên má.
“Dễ thương nhất trần đời.”
Khi không khí căng thẳng dần tan biến, Sou cảm giác sự mệt mỏi ập đến như một cơn sóng lớn. Tầm nhìn của cậu dần mờ đi, đầu cậu cảm thấy nặng trĩu, và đôi chân cậu khuỵu xuống dưới sức nặng đó.
“Sou-kun!?” Nagine đã kịp đỡ lấy khi cậu ấy ngã về phía trước, ôm lấy cậu trong vòng tay.
“...Tớ ổn, chỉ là… mệt quá…” Cậu lẩm bẩm, cố gắng mở đôi mắt mình ra nhưng cơ thể cậu lại không chịu nghe lời.
“Vậy cậu nên nằm nghỉ đi,” Nagine thì thầm nhỏ nhẹ, vừa vuốt tóc ra khỏi mặt cậu.
“Nhưng… chúng ta vẫn chưa… chạy thoát được…” Giọng Sou trở nên líu ríu khi cơn buồn ngủ ập tới đầu cậu.
“Sẽ ổn thôi.” cô an ủi, từ từ đặt đầu cậu lên đùi. Những ngón tay dịu dàng lướt qua mái tóc của cậu. “Cậu đã làm đủ rồi. Hãy nằm nghỉ đi, Sou-kun.”
“Nagi-chan…” Cậu thì thầm, đôi mắt dần khép lại.
“Ừm… không sao đâu. Tớ ở đây,” Nagine nói nhẹ nhàng. “Và tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Với một nụ cười đầm ấm, cô nhìn Sou từ từ chìm vào giấc ngủ, hơi thở cậu dần chậm lại và đều đặn trên chiếc gối đùi của cô.
“Tiếp theo–”
Sau đó, với đôi mắt lấp lánh như vô vàn vì sao, Nagine từ từ ngẩng đầu lên. Trên đường chân trời xa xôi, hai Miko trong bộ trang phục cô dâu đang tiến lại gần, từng bước đi chậm rãi và chắc chắn.
Những vì sao trong đôi mắt cô bừng sáng, ánh lên sức sống mãnh liệt khi phản chiếu những ngôi sao đang điểm xuyến trên bầu trời hoàng hôn phía trên.
“Giờ là lúc…” Nagine thì thầm, khoé miệng của cô cong lên. “để cho nhân vật chính lên sàn rồi.”
(Note: ý Sou là gợi nhớ đến bộ phim dựa theo manga cuối cùng mà Nagine đóng)