Trong thành phố nơi hoàng hôn và bóng tối giao thoa, mái tóc đen nhánh của Nagine đung đưa trong gió tương phản sắc nét với trang phục cô dâu kimono trắng của cả hai Miko.
Ba hình bóng – một được khoác trong màu đen tuyền, hai trong màu trắng khiết – di chuyển nhanh lệ qua đường phố tối tăm.
[Hoá Thân Hoàn Hảo]
Một khả năng cho phép không chỉ giả mạo mỗi ngoại hình mà còn có thể hoá thân cả tính cách, thối quen, và ký ức, thậm chí cả––
Một trong những Miko nhảy lên không trung và vung móng vuốt, một lưỡi gươm gió phóng thẳng vào gáy của Nagine.
Trong một khoảng khắc, ngôi sao trong đôi mắt Nagine toả sáng màu bạc trắng. Cô xoay người và phản công bằng lưỡi gươm gió của riêng mình. Hai đòn tấn công va chạm nhau, toả ra một đám bụi mù mịt.
Miko sững lại, choáng váng trong giây lát.
“Em gái, tại sao–”
Trước khi Miko kịp kết thúc câu, “phù rể” lao thẳng ra từ trong đám bụi, chạy thẳng xuống con phố.
“Chị gái, đang nhìn gì–”
Miko thứ hai phóng thẳng với một tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ để lại một vệt đêm sau lưng trước khi xuất hiện đằng sau Nagine, dùng móng vuốt bổ xuống.
“Chậc.”
Đồng tử ánh sao của Nagine loé lên khi cơ thể cô trở nên mờ ảo chỉ còn lại tàn ảnh, khiến cho cú chém của Miko trượt qua.
“Ngươi chỉ có nhiêu đó thôi à?” Giọng của Nagine trêu trọc đằng sau Miko.
Nhưng khi cô phóng thêm lưỡi gươm vào cô ta thì nó chỉ trúng tàn ảnh của Miko đó.
“Ối! Đều được dạy chung một sư phụ à – thảo nào ta không thể phản lại hết mấy đòn đó được!” Nagine lè lưỡi nghịch ngượm, liếm môi trước khi thở dài với vẻ giả vờ bực bội.
DD-chan, người đang quan sát trận chiến, cảm thấy hoàn toàn bị rối loạn. Nhận thức của nó thay đổi chóng mặt – lúc thì nó đang ám Nagine, rồi thì lại theo sau Sou, và sau đó, không một chút cảnh báo, lại là Miko của Hakurei. Sự thay đổi này diễn ra không theo bất kỳ quy luật nào.
Nhưng trong cuộc chiến hỗn loạn đó, DD-chan nhận ra sự thật về cô gái tóc đen trước mặt nó.
Cô ấy không chỉ đơn thuần là thay đổi diện mạo – cô ta thay đổi cả nhận thức. Cô ta có thể biến thành bất cứ ai từ một góc độ nhận thức.
Đó là lý do tại sao nó lại nhầm cô ta với “Miko” trước đó và đi ám cô.
Vào đêm hôm đó, cô ta không chỉ giả làm Sou Tsukimi; cô ta đã trở thành cậu ta, thậm chí xâm nhập vào giấc mơ mà chỉ giành riêng cho DD-chan và người bị ám.
Tại đền Hakurei, cô ta đã diễn vai “Miko” tạm thời và trả lại “di vật” cho Mẹ.
Nếu cô ta không thể hiện khả năng ấy trước mặt nó, thì nó sẽ không chút mảy may nghi ngờ.
Bao nhiêu người mà cô ta đã hoá thành? Bao nhiêu con người nó thấy lại thực chất là cô ta đang giả dạng?
Một nỗi sợ hãi dần chiếm lấy DD-chan. Nó đáng ra phải là ác linh gieo rắc sự nghi ngờ và cô lập cho nạn nhân. Nhưng giờ thì chính bản thân nó lại là người bị lừa.
“Thô lỗ quá~” Giọng nói của Nagine vang lên nhỏ nhẹ, ngắt ngang suy nghĩ của DD-chan.
Cô dễ dàng tránh né đòn tất công của các Miko cùng một nụ cười tinh quái trên môi.
“Ta chưa bao giờ lừa DD-chan đâu nhé?”
“Cô, cô! Cô nói cái quái gì vậy? Cô lừa tôi ám Miko giả ngay từ lúc mới gặp mặt mà!” DD-chan phản bác, nổi giận trôi nổi bên cạnh Nagine.
“Không, không. Đó rõ ràng là do ham muốn khiến ngươi lạc lối mà thôi. Sao lại đổ thừa cho ta chứ?” Nagine đảo mắt nhìn DD-chan đang lơ lửng bên cạnh.
Cô sau đó đứng thẳng dậy, đối mặt với hai Miko đang hiện ra trong màn sương mù. Những bộ kimono cô dâu trắng tinh khôi biểu hiện cho sự thuần khiết giờ đã bị vấy bẩn bởi những hạt bụi vàng, dơ dáy và bẩn thỉu.
Trong khi đó, Nagine đứng trong bộ đồng phục trung học của mình, không một tí vết bẩn ngoại trừ ướt sũng vì cơn mưa.
Chênh lệch sức mạnh giữa hai bên đã quá rõ ràng.
“Đúng như mình nghĩ… ngoại trừ Chika Amemiya, thì những Miko chỉ là muỗi đốt inox” Nagine thở dài trong lòng sau khi quan sát hai Miko.
Trí tuệ của chúng thấp, và đòn tấn công của chúng thì đơn địu – hoặc là dựa vào độ linh hoạt cao để đánh gần hoặc chỉ phóng những lưỡi gươm gió từ xa.
Chẵng lẽ mấy bọn lâu la trong Vì Sao Dẫn Lối 2 gốc yếu đến mức này à?
Hiểm hoạ cấp độ 3? Hay chỉ là 2 thôi? Nagine nhanh chóng đánh giá chúng dựa theo tiêu chuẩn của “SEMA”.
SEMA phân loại quái vật huyền tưởng thành 13 cấp hiểm hoạ, từ 0 đến 12, số càng cao thì sức mạnh đo được càng lớn. Với cấp 2 hoặc 3 thì nghĩa là chúng có khả năng siêu nhiên cơ bản và cường hoá thể chất, nhưng chỉ cần kế hoạch rõ ràng thì ngay cả người bình thường cũng có thể đánh bại chúng.
Trong Vì Sao Dẫn Lối 2, chỉ Chika Amemiya là nổi bật nhất trong đám Miko của Hakurei. Bọn còn lại đều thảm hại, dễ dàng bị hạ gục bởi nhân vật chính – trước cả khi cậu hoàn toàn thức tỉnh năng lực.
“Chà, bài kiểm tra chiến đấu đến đây là kết thức,” Nagine thầm nghĩ với bản thân, đôi mắt sáng như sao của cô lấp lánh.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Dù sao các ngươi cũng sẽ bắt ta đi, sao không ít nhất giới thiệu bản thân tí nhỉ?” ‘Sou Tsukimi’ cười, dang rộng hai tay.
“Tên ta là Nagi Tsukimi–a hèm–Sou Tsukimi.”
Hai Miko đứng ngây ra khi Nagine chuyển về dạng “phù rể.” Tâm trí chúng, bị ảnh hưởng bởi bản năng động vật mạnh mẽ, không còn khả năng suy nghĩ tỉnh táo và ngay lập tức đáp lại câu trả lời của cô không chút do dự.
“Rokurin Hana––”
“––Shichirin Hana.”
“Vậy à? Vậy là… Touka không có ở đây à, điều đó…”
Ánh sao trong cô dần phai đi, và biểu cảm của Nagine tối dần.
“Để ta giới thiệu lại bản thân thêm một lần nữa. Tên ta là Nagine Hoshimiya,” Cô nói.
“Hoặc ngươi có thể gọi ta là–––”
Một cơn gió mạnh đột ngột xuất hiện, làm cho lời nói còn lại của bị cuốn trôi.
DD-chan mở to mắt vì sốc, nhìn chằm chằm vào Nagine.
Cả hai Miko, khi nghe thấy tên của cô, liền phát ra tiếng gào của quái thú. Đôi mắt đỏ rực của chúng đảo liên tục trong hốc mắt, xương cốt két kêu răng rắc khi thân hình thấp bé và khom khom của chúng trở nên lớn hơn. Mặt nạ bị rơi xuống, để lộ ra những khuôn mặt cáo ghê tởm. Chúng quỳ xuống bằng bốn chân cùng với móng vuốt giơ ra, biến chúng thành những lưỡi gươm sáng loáng.
Tại khoảng khắc đó, cả hai Miko hoàn toàn biến thành dạng quái thú.
Đôi mắt nữ tính, không, đôi mắt quái thú của chúng ánh lên một vệt sáng đỏ rực, khi chúng lao thẳng một đòn tấn công bất ngờ nhanh hơn lúc trước, một con bên trái và con còn lại bên phải. Cả hai đều nhắm thẳng vào điểm mù của Nagine.
“Tạm biệt.” Nagine nhẹ nhàng nói.
Móng vút sắc nhọn của Miko tên Rokurin đã vươn tới trước mặt cô. Móng vuốt của nó, phát ra ánh sáng đỏ rực, lao thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Nagine.
Nhưng Nagine hoàn toàn không tránh né hay phòng thủ gì cả.
Đồng tử ánh sao của cô lấp lánh.
Móng vuốt của Rokurin, được bao bọc trong lưỡi gươm đỏ bằng gió, chém xuyên qua khuôn mặt không phòng bị của “Shichirin.”
Sự hoang mang thoáng hiện lên trong nét mặt thú tính của Shichirin. Trong giây tiếp theo, nó ngã rục thành một cái xác không hồn dưới chân Rokurin.
Một vẻ bối rối tương tự cũng hiện lên trên mặt của Rokurin. Nó quay lại và thấy… bản thân nó, đứng ở nơi Shichirin từng đứng trước đó.
Sau đó bản thể khác của nó từ từ nhấc móng vuốt lên và ấn vào cổ.
Rồi, với sự bình tĩnh kỳ quái, nó tự rạch cổ của chính bản thân.
“Puchi–”
Một lượng máu lớn trào cả từ cổ của Rokurin khi nó ngã rục xuống đất, rên rỉ trong đau đớn.
Trong khoảng khắc cuối cùng, nó chật vật ngẩng đầu lên. Điều cuối cùng mà nó nhìn thấy là cô gái tóc đen đang đứng bên cạnh cái xác không hồn của em mình.
“...Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?” DD-chan, quan sát theo góc nhìn của Nagine, không thể bắt kịp được tình hình.
“Cô chị gái đã giết người em nhỏ tuổi hơn, sao đó tự sát vì cảm thấy tội lỗi. Nhìn trông giống như vậy mà phải không? Nagine bình thản nhận xét sau đó quay đi, để lại hai cái xác ở phía sau.
Dù hoàng hôn đáng lẽ phải giữ cơ thể chúng không bị thối rữa. Nhưng ánh sao tím đem dần nuốt chửng chúng, dần dần phân huỷ hết phần còn lại.
Đối đầu với Nagine, kẻ thù có dạng người sẽ không bao giờ có cơ hội.
Không–sự hiện diện của cô ta là tuyệt đối. Bất khả chiến bại. (Note: ai nhấc đến anh mark nhà tôi à)
Khi màn đêm dần nuốt chửng lại hoàng hôn, mặt trời lặn một lần nữa biến mất dưới chân trời.
“Chúng ta nên quay lại thôi,” Nagine bình thản nói.
“Đây là… đây là năng lực đặc biệt của cô à?” DD-chan hỏi, đôi mắt khoá chặt vào những cái xác đang dần biến mất.
“Không. Nó là một lời nguyền.”
Đồng tử ánh sao của Nagine vỡ vụn như những viên pha lê mỏng manh, toả ra những bụi sao rơi xuống đôi mắt đen của cô, biến thành một cánh đồng đầy những ngôi sao sáng chói.
-----------------------------
Sou bỗng nhiên tỉnh dậy.
Cậu thấy bản thân đang nằm trên ghế sau của chiếc xe, cảm nhận được một cảm giác mềm mại và mượt mà đằng sau đầu mình.
“Cậu thức rồi à?”
“Nagi-chan…?”
Xoay đầu nhẹ khi thấy giọng nói quen thuộc, Sou được chào đón bởi khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng của Nagine. Đôi mắt, lấp lánh vô vàn vì sao, nhìn xuống cậu. Từ vị trí này, cậu có thể thoáng thấy đường cong nữ tính của cô.
–Chờ đã, từ góc độ này, có lẽ nào…
“A, đừng di chuyển, Sou-kun. Cậu chỉ vừa thức dậy thôi. Cậu cần nghỉ ngơi.”
Bàn tay của Nagine nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu.
“Cái này cái này cái này, có phải là… đùi…” Sou cảm giác như mắt cậu chao đảo.
Nhận ra nơi mình đang nằm nghỉ là ở đâu, cậu bỗng trở nên nhạy cảm hơn với cảm giác mềm mại và ấm áp ở sau đầu cùng mùi hương thoang thoảng xung quanh.
“Sou-kun… không thích gối đùi của tớ à?” Môi Nagine bĩu một chút khi mắt cô hạ xuống, một nỗi thất vọng hiện lên trên gương mặt cô.
“K-không, nó không phải…”
“Cặp đôi tình tứ quá nhỉ,” Giọng Mana đến từ ghế hành khách phía trước, khiến Sou bật dậy ngay lập tức, mặt cậu đỏ bừng.
Thấy vậy, Nagine để lộ vẻ nuối tiếc của mình.
“Ahahaha, đúng là tuổi trẻ mà~” tiếng cười vui vẻ cười người phụ nữ đang lái xe vang lên.
Sou nhận ra cô ấy – đó là quản lý của Mana, Cô Akino.
Khoan đã, vậy đây là xe của quản lý Mana á?
Qua kính chiếu hậu, Mana có vẻ nhận ra được vẻ bối rối của Sou và giải thích.
“Theo dõi vị trí điện thoại di động”
“Hả”
“Một người chạy đi cùng điện thoại của người khác sẽ được xem là tội phạm đấy?” Mana trêu chọc, cầm lên điện thoại cá nhân của cô vừa lấy lại từ Sou.
“Aaa!” Sou nhớ rằng mình đã mượn điện thoại của Mana để gọi điện nhưng quên không trả lại.\
“Tôi mừng là hai em an toàn. Nhờ vậy mà chúng ta mới có thể tìm thấy cả hai em dễ dàng,” Cô Akino nói thêm với một nụ cười.
Khi nghe thấy điều đó, Sou cuối cùng cũng gợi nhớ lại ký ức trước khi cậu ngất đi.
Cậu lúng túng nhìn quanh trước khi chạm vào đôi mắt ánh sao của Nagine, và cảm thấy bình tĩnh lại.
“Chúng-Chúng ta chạy thoát được rồi ư?”
“Nhờ vào Sou-kun hết đấy…” Nagine nhẹ nhàng mỉm cười trong khi gật đầu.
“Lại mấy thứ siêu nhiên à?” Mana lẩm bẩm, rõ là không vui.
“À thì, mấy người trẻ thời nay thường như này mà~” Cô Akino đùa vui. Có vẻ như Nagine đã giải thích hết mọi thứ, nhưng những thứ siêu nhiên thì người bình thường không dễ gì chấp nhận.
“Nhưng, chạy trốn vẫn là chạy trốn thôi. Hai em cũng cần phải xin lỗi gia đình đấy nhé?” Cô Akino bồi thêm.
“...Mhm.” Nagine lặng lẽ đưa tay mình nắm lấy tay Sou.
“Tớ sẽ đi cùng cậu, Sou-kun. Chúng ta sẽ cùng Chú và Dì cùng nhau.”
“Nagi-chan…”
Sou cũng nắm chặt tay cô lại.
–Mình mừng vì Nagi-chan đã an toàn…
“Sau đó…”
“Sou-kun, cậu cũng sẽ cùng tớ xin lỗi với Nii-chan đúng không?”
Mắt của Nagine ngấn lệ, và run rẩy khi cô nói.
“...À, khi anh Renji tức giận, anh ấy thực sự rất đáng sợ…” Sou cảm thấy lạnh sóng lưng khi nghĩ đến điều đó.
“…..”
Ánh sáng dịu dàng từ chiếc đen đường bên ngoài chiếu rọi vào gương mặt của Mana khi cô lặng lẽ ngồi trên ghế hành khách, đôi mắt đỏ rực của cô quan sát Nagine qua kính chiếu hậu.
“Ác linh…” Giọng Mana như một tiếng thì thầm, chỉ vừa đủ nghe qua tiếng động cơ xe.
Chiếc xe đen chở họ trên hành trình trở về nhà, dưới bầu trời đêm đầy sao.
(note: Miko ở đây là nói đến Chika) (Note: Dịch ra nghĩa là Hoa Sáu Cánh và Hoa Bảy Cánh) (Note: Touka là tiền bối của Chika người đã đưa di vật cho Chika)