Quái vật huyền tưởng được sinh ra từ những lời đồn và truyền thuyết, có sức mạnh từ niềm tin và nỗi sợ hãi của con người.
Miko của Hakurei, hay còn được biết là “Cô dâu của Thần Cáo,” có nguồn gốc từ một ngôi làng thời xa xưa. Dựa theo câu truyện, dân làng sẽ dâng lên cho vị thần bảo hộ của làng một trinh nữ xinh đẹp và thuần khiết nhất làm cô dâu, cầu phúc cho thời tiết trong lành và mùa màng thuận lợi.
Dù tập tục đã từ lâu trở thành truyền thuyết trong xã hội hiện đại, những lời đồn thổi về sự tiếp diễn của nó vẫn còn vang vọng. Có những người cho rằng ở những ngôi làng hẻo lánh và xa xôi thì nghi lễ vẫn còn tồn tại giữa những kẻ thiếu hiểu biết.
Chính những niềm tin vô thức này, bám víu lấy quá khứ, đã mang lại sự sống cho các con quái vật huyền tưởng.
Trong Vì Sao Dẫn Lối 2, những con quái được chia theo một dạng hệ thống cấu trúc rõ ràng hơn. Chúng được phân loại dựa trên ngoại hình dáng thành các nhóm như “người,” “dạng thú,” “linh hồn,” và “không xác định.” Dù chúng có các đặc tính như thú, Miko vẫn được xếp vào loại “Người.”
Về khả năng chiến đấu, chúng là yếu nhất khi phải đối đầu với Nagine.
“Chủ nhân, ‘lối thoát’ của lãnh địa này đã được mở,” Garuda thông báo khi cô dần hạ cánh từ trên bầu trời.
Quái vật huyền tưởng được phân loại theo từng cấp “Cấp Thường,” “Cấp Hoàng Gia,” “Cấp Vương Giả,” “Cấp Thần Thánh,” và đặc biệt là “Cấp Dị Biệt.”
“Cấp Vương Giả” nắm giữ một loại quyền năng nhất định, cho phép chúng tạo nên rào chắn lãnh địa dựa trên sức mạnh của chúng. Thứ hoàng hôn đang nuốt chửng trời đêm này là lãnh địa của “Tà Thần Hakurei.”
Để bảo vệ Sou khỏi bị cuốn vào vụ “bắt cóc cô dâu” này, Nagine đã nhờ Garuda mở lối thoát khỏi lãnh địa trong lúc họ đang tạm thời chạy trốn.
“Mục tiêu của chúng là tôi, Garuda.”
“Không phải ta nên hỗ trợ cậu sao?” Garuda hỏi, đôi mắt đỏ thẳm hướng thẳng về phía hai Miko đang tiến lại chậm rãi từ xa. “Cảm ứng ma thuật của chúng không mạnh lắm – ta có thể dễ dàng…”
“Không,” Nagine cắt ngang Garuda trước khi cô kịp hành động. “Nếu cô can thiệp thì sẽ kích động người đứng sau bọn chúng.”
–Và mình không muốn thấy mọi người…
Cô lắc đầu, chôn sâu những lời chưa nói của mình.
“Này, này, cô thực sự định dâng hiến bản thân làm cô dâu (Miko) cho Mẹ à?”
DD-chan xuất hiện từ bóng tối phía sau Nagine, hiện ra hình dáng hữu hình.
“À thì, ta chỉ đi dạo một chút thôi, không có gì to tát đâu~” Nagine cười khúc khích.
“Không sao đâu, Sou-kun, tớ nhất định sẽ quay trở lại…”
“Chủ nhân, lời thoại đó là…”
“Cô thực sự muốn dựng nguyên cái flag vào thời khắc như thế này à?!” DD-chan la lên không thể tin được.
“À mà, DD-chan, đáng lẽ ngươi nên ở bên phe kia chứ? Sao tự nhiên lại lo lắng cho ta vậy?”
“Đó là… đó là bởi vì…” DD-chan lắp bắp.
“À, ta hiểu rồi! Ngươi cuối cùng cũng chấp nhận ta là một cô gái xinh đẹp rồi chứ gì?” Nagine cười nhếch mép, trêu trọc
“Hả?! Cả đời này tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô đâu!” DD-chan phản bác lại.
“Chủ nhân, cậu thực sự tận hưởng cơ thể này nhỉ?” Garuda chen vào.
“...Ặc! Giết tôi đi!”
“….” “….”
Hai Miko, giờ đây đứng trước Nagine và những người khác, trông có vẻ bối rối trước màn hài kịch manzai đang diễn ra trước mắt.
“Được rồi, tôi sẵn sàng rồi. Vậy chúng ta nên bắt đầu như thế nào?” Nagine nói với thái độ hợp tác đến khó tin.
“…..” “….”
“Chủ nhân, sau khi suy nghĩ thì, có một điều ta nghĩ ta nên nói với cậu,”
Garuda nói với giọng nghiêm túc.
“...Garuda?”
“Trở thành cô dâu vào năm 13 tuổi, chà, về lý thuyết thì hợp pháp...”
“Hả!? Nhưng chuyện đó có đang xảy ra đâu?!”
“Không, mặc dù không có giấy chứng nhận kết hôn, nhưng chẳng phải chủ nhân của chúng ta thực tế sẽ trở thành một cô dâu thực sự sao?”
“!!!”
“Để bảo vệ nhân vật chính, cô đã dâng hiến bản thân để kết hôn với người khác. Và trước khi đi, cô dựng nguyên cái flag to đùng, hứa rằng, ‘tớ nhất định sẽ trở về bên cậu…' ” Garuda suy tư vuốt mỏ của mình theo cách rất con người.
“Chủ nhân, cậu sẽ không…”
“Ểểểểểểểểểểểể!? Chẵng lẽ tôi sắp bị đưa lên giường sao?!” Nagine khoanh tay lại, run rẩy khắp người.
“Cảm giác mới mẻ này là––Garuda, cảm giác này có lẽ nào––!”
“Dừng lại đi, Chủ Nhân, đừng có đột nhiên thông báo mình vừa thức tỉnh sở thích mới chứ!?”
“Giờ là lúc để đùa giỡn đấy à?!” DD-chan không khỏi phàn nàn, khó hiểu trước hành động kỳ quặc giữa cặp chủ nhân và thân quyến.
Nếu Nagine bị bắt bởi Mẹ, người đang ám cô ấy chắc chắn sẽ phải đối mặt với Mẹ. Và nếu biết rằng Miko này là giả, nó sẽ ngay lập tức bị “nuốt chửng” không thương tiếc.
So sánh thì, việc ở bên sinh vật hữu cơ này rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.
Đây đáng lẽ là một thời khắc quan trọng, nhưng DD-chan lại cảm thấy kỳ lạ khi chẳng thể lo lắng chút nào.
Thế nhưng, một giọng nói đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng
“Chúng tôi đến đây để–“
“–chào đón chú rể.”
Hai Miko từ từ đưa hai tay mảnh khảnh ra khỏi tay áo, để lộ móng vuốt sắc nhọn như cáo của chúng, chĩa thẳng về phía Sou, người đang nằm trên đùi Nagine.
“...Chờ đã, Sou ư? Các ngươi tới vì cậu ấy ư?” Nagine nghiêng đầu đầu thật sự bối rối.
Tại sao? Tại sao Sou lại là mục tiêu?
Không chút suy nghĩ, Nagine thò tay vào chiếc áo đồng phục của Sou và lấy ra chiếc bùa từ túi trong của cậu ấy. Nó có màu ngọc bích, nhưng hoạ tiết cáo được thêu trên đó đã hoàn toàn chuyển sang màu xám và đen.
Đó chính là ‘di vật’. Nhưng ai sở hữu nó sẽ được ước điều gì đó với “Tà Thần Hakurei” – nhưng lại có giới hạn sử dụng. Hoạ tiết con cáo bị tối màu là dấu hiệu cho thấy tất cả điều ước đã được sử dụng hết.
“Tà Thần Hakurei” được biết là sẽ ban bất kỳ điều ước, nhưng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Nagine nhanh chóng nhận ra chiếc bùa.
“Đây là… bùa của Chika mà! Sao nó lại có ở trên người Sou?!”
Vô vàn khả năng xuất hiện trong tâm trí trước khi cô thở dài chấp nhận.
“Như mình nghĩ… Amemiya Chika, với sự tốt bụng, đã đưa chiếc bùa của mình cho một Sou đang trầm cảm.”
Nagine ngẩng đầu lên, nắm chặt chiếc bùa trong tay khi nhìn thẳng vào hai Miko trong bộ trang phục cưới Kimono (shirromuku).
“Đến nước này rồi thì. Giờ chúng ta không nên để chúng thích làm gì làm nữa.”
Nếu bản thân cô bị bắt bởi “Tà Thần Hakurei,” thì cô vẫn còn có khả năng chạy thoát hoặc xoay sở. Nhưng nếu đó là Sou thì…
Tình huống tốt nhất thì, cậu ấy có thể thức tỉnh khả năng tiềm ẩn của mình – ngay tại đây, ngay bây giờ.
Còn tệ nhất thì…
“Garuda! Kế hoạch thay đổi rồi – đưa Sou đi và rời khỏi đây ngay. Còn lại cứ để tôi xử lý!”
Nagine nhẹ nhàng đặt Sou xuống và đứng dậy. Lần đầu tiên, hai Miko trước mặt cô tỏ ra sự cẩn trọng. Đôi mắt được che kín, mờ ảo và khó đoán của chúng, ngắm thẳng vào thân hình mảnh khảnh của Nagine.
“Chủ nhân, cậu có chắc không cần tôi can thiệp không?” Garuda hỏi một lần nữa, giọng nói lộ vẻ do dự. “Nếu cậu sử dụng sức mạnh đó thường xuyên thì–“
“Không sao đâu. Cô thực sự nghĩ tôi sẽ dễ dàng đánh mất bản thân à?”
Nagine ngắt ngang với một nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh như những ánh sao khi mặt trời của hoàng hôn chiếu rọi lên cô.
“Cô gái này bị sao thế nhỉ, mạnh miệng như thế trong khi cơ thể thì cực kỳ nữ tính và vô cùng mỏng manh?”
“….” “Im đi, im đi, im đi!” (urusai, urusai, urusai)
Nagine đứng trước hai Miko, khiến chúng cẩn trọng lùi lại để giữ khoảng cách.
Ngay giây tiếp theo–
Cô lao thẳng về phía Miko–
Xuyên qua chúng––
Và chạy điên cuồng về phía ngược lại––
Mọi chuyện xảy ra nhanh tới mức, khiến cả Miko và DD-chan đều sững lại vì sốc.
“Ể? Ểểểể?! Chuyện này là sao thế?” DD-chan, người đang lơ lửng đằng sau là Nagine, chớp mắt đầy bối rối.
Nagine đã nói về việc sẽ hi sinh bản thân, bảo rằng mình sẽ cầm chân chúng lại–thế mà giờ cô lại chạy đi biệt tăm.
“Ôi, DD-chan thực sự là một đứa trẻ chậm hiểu đấy~”
Nagine quay mặt về phía DD-chan, hỏi một cách tinh nghịch. “Vậy… ai là người Miko đang nhắm tới?”
Những ngôi sao trong mắt Nagine bừng cháy mãnh liệt.
“Hả? Tất nhiên là…” DD-chan ngập ngừng.
“Ai là người mà ngươi đang ám?”
Khi Nagine nói, ánh sáng từ các vì sao hội tụ vào đồng tử của cô như những ngôi sao băng. Với đồng tử ánh sang làm trung tâm, hoàng hôn phía sau cô ấy nhường chỗ cho bầu trời đêm đầy sao, từng cái một phát sáng lên như những viên đá quý, thắp sáng cho một trái đất tối mờ.
“Sou Tsukimi?”
Bíng bon~! Chính xác! ‘Sou Tsukimi’ cười lên đầy gian xảo.
Vào lúc này, Miko hoàn toàn bỏ qua Sou thật sự, hướng sự chú ý về phía Nagine. Lần nyaf, chúng lao đến cô như một con gió với ý định rõ ràng.
Không còn bước đi chậm chạp. Chúng có ý định kết thúc cái trò hề này.
‘Sou Tsukimi’ né những móng vuốt xé toạt không khí của các Miko vừa đúng lúc. Móng vuốt sắc nhọn như một con thú hoang dã đã xé qua cái cột điện gần đó, để lại một vết cắt sạch sẽ như gương.
“Này, này!?” Chả phải các người đang chú rể hay sao? Hay đây là một vụ mưu sát vậy?”
“Không quan trọng–“
“–sống hoặc chết.”
“Chậc, thao túng ranh giới giữa sự sống và cái chết à? Quyền năng của hoàng hôn tiện quá nhỉ!” ‘Sou Tsukimi’ dễ dàng né khỏi chiếc cột điện đang rơi xuống.
Hoàng hôn – nơi âm và dương giao thoa. Ranh giới giữa sự sống và cái chết bị xoá nhoà khi mặt trời lặn, và bóng đêm dần bao trùm lấy thế giới. Tại đây, cả sự sống và cái chết tồn tại song song với nhau. Đối với “Tà Thần Hakurei,” không quan trọng là cô dâu sống hay chết. Họ sẽ luôn ở bên nhau, mắc kẹt trong ánh hoàng hôn vĩnh cửu này.
“Gừ, đúng như mình nghĩ, cơ thể con người nặng nề quá~” ‘Sou Tsukimi’ phàn nàn, nháy mắt về phía Garuda.
Hình dạng của Garuda thay đổi, và với một cú vỗ cánh mạnh mẽ, cô ôm chặt eo Sou vút thẳng vào bầu trời.
Tuy nhiên cả hai Miko vẫn không hề rời mắt khỏi Nagine.
Vào khoảng khắc ấy, đồng tử ánh sao của ‘Sou Tsukimi’ bừng lên rực rỡ, thu hút sự chú ý của cả thế giới. Như thể vũ trụ đã công nhận cô thực sự là trung tâm của sân khấu –một nhân vật chính.
––[Hoá thân hoàn hảo]
(note: ai có gợi ý tên nào hay hơn thì cứ comment nhé:)) (Note: Manzai là hài kịch truyền thống của Nhật Bản) (note: Nếu không nhớ thì Sou đã ước để bản thân gặp được Nagine)