Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

3 4

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

2 5

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

5 5

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

150 1504

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

134 1193

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

12 36

Volume 1: Cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ phải hối hận cả đời - 19-Điềm báo

Ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, thắp sáng cả căn phòng câu lạc bộ nghiên cứu những điều huyền bí.

Chika đến sớm như thường ngày, nhưng khi cô bước qua dãy hành lang, cô bị chặn lại bởi giáo viên cố vấn của câu lạc bộ.

“Amemiya-san, tối qua em quên trả lại chìa khoá phòng câu lạc bộ à?”

“Hả? Cái gì? E-Em…” Chika lắp bắp và hoảng loạn.

Thấy cô ấy bối rối, giáo viên phẩy tay tỏ ý không cần phải lo lắng. “Không sao đâu, nó cũng hay xảy ra ấy mà. Chỉ cần nhớ trả lại vào lần sau là được.”

“V-Vâng ạ, em cảm ơn thầy!” Chika nói, nhanh chóng cúi đầu mình xuống rồi quay mặt rời đi.

“A, và đừng chạy trong hành lang, Amemiya-san!” Giáo viên gọi theo cô.

Nhưng tâm trí của Chika đã bay bổng ở đâu. Tsukimi-kun, em ấy không thể nào...

Cô không khỏi cảm thấy bất an khi cô vội vàng chạy qua con đường quen thuộc dẫn tới câu lạc bộ. Bước chân cô nhanh dần thành một nhịp chạy.

Đến trước cửa, ngón tay cô chạm vào tay nắm – nó không khoá. Không một chút do dự, Chika đẩy cửa bước vào, ánh nắng mặt trời tràn vào phòng khiến cô phải nheo mắt lại để che chắn cho đôi mắt của mình.

“Chào...buổi..sáng…?” Một giọng nói yếu ớt chào đón cô.

Chika chớp mắt, cuối cùng cũng nhận ra hình dáng gục xuống của Sou. Cô cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng sau đó nó nhanh chóng bị thay thế thành nỗi lo lắng.

Sou nhìn rã gục. Quầng thâm đen bao quanh đôi mắt đỏ hoe của cậu và đầu tối rối bời cho thấy cậu không ngủ được tí nào cả.

Xung quanh cậu là những tài liệu của câu lạc bộ nằm ngổn ngang trên sàn và bàn, một cảnh tượng hỗn loạn từ đêm qua còn sót lại.

Sou để ý biểu cảm lo lắng của Chika và nở một nụ cười xin lỗi.

“A, xin lỗi chị… em sẽ dọn dẹp nó sau…”

“Bỏ qua chuyện đó đi, Tsukimi-kun. Em thức cả đêm à? Em không về nhà sao?” Chika hỏi, giọng cô đầy lo lắng.

“Aaa, phải rồi… em mải mê tìm kiếm quá nên đã quên mất thời gian. Haha, không sao đâu, em ổn mà…” Sou cố trấn an cô ấy, nhưng giọng nói yếu ớt của cậu lại phản bội điều đó.

“Sao em có thể nói thế được…” Chika bắt đầu nói, nhưng Sou đã cắt ngang, giọng cô nghe như tiếng thì thầm.

“So với em thì… Có một thứ còn quan trọng hơn…”

“Em đã tìm thấy bản thảo gốc của ‘Dokidoki-chan,’ bản mà đã được nộp cho trường như một hoạt động của câu lạc bộ năm đó…”

Sau tất cả những nỗ lực, Sou cuối cùng đã tìm ra thông tin về “ác linh Dokidoki-chan.” Lẽ ra đây phải là một khoảng khắc thắng lợi. Nhưng cậu lại chẳng có tí vui vẻ nào trên khuôn mặt.

“Nhưng không… Thông tin ở đây… còn ít hơn những gì ta đã biết trước đó…”

“ ‘Dokidoki-chan’ được nhắn đến là chả phải ác linh gì cả. Không một lời nguyền nào hết.”

Cậu dừng lại, giọng nói căng thẳng.

“ ‘Dokidoki-chan’… nó chỉ là một linh vật trong siêu thị thành phố mà thôi.”

Lòng Chika chùng xuống khi nghe.

“Không… có gì ở đây cả,” Sou nói với giọng thất vọng, mắt nhìn chằm chằm vào sấp giấy trong tay cậu.

“Tsukimi-kun–!” Chika gọi, nhưng trước khi cô ấy kịp nói thêm thì cơ thể Sou đã bắt đầu lảo đảo. Tầm nhìn của cậu dần mờ đi, và với một cơn chóng mặt bất ngờ, cậu đã ngã về phía trước.

Tấm trí của cậu rơi vào bóng tối và một suy nghĩ cuối cùng vang lên trong lòng cậu.

-Như mình nghĩ, tớ vẫn không thể tìm được cách cứu cậu, Nagi-chan…

--------------------------

“Có chuyện gì với cậu trai này vậy?”

“Thật đấy, dù cậu ta còn trẻ, nhưng vẫn cố gắng đến trường sau khi thức cả đêm. Tôi không thể nói cậu ta là một học sinh siêng năm hay liều lĩnh nữa…”

“Không sao đâu, cậu ta chỉ ngất đi do thiếu ngủ và đường huyết thấp thôi. Cậu ta sẽ ổn sau khi nghỉ một lúc.”

Trong bóng tối sâu thẳm, Sou mơ màng nghe thấy giọng nói nghe như y tá của trường.

-Họ đã đem cậu tới phòng y tế à?

-Liệu có phải là hơi quá sức khi dành cả đêm tìm kiếm thông tin một mình không?

Tuy nhiên điều khiến Sou lo lắng hơn cả việc không thể tìm được gì là nỗi hối hận vì cậu không thể giúp được Nagine.

-Nagi-chan, tớ thật sự muốn thấy nụ cười của cậu một thêm lần nữa…

-Tớ thật sự muốn nói với cậu là tớ xin lỗi…

“Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi…”

Trong vực thẳm ấy, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc – giọng như sắp khóc đến từ Nagine.

-Có phải mình gặp ảo giác không, do mình đã quá nhung nhớ cậu ấy ư?

-Nagi-chan? Cậu đến đây để gặp tớ sao?

“...Tất cả lỗi của tớ, Sou-kun, do tớ mà…”

-Không, đây không phải là lỗi của cậu, Nagi-chan…

“Sou-kun, tớ thật sự xin lỗi…”

-Tớ mới là người phải xin lỗi mới đúng…

“Tớ… sẽ không bao giờ để Sou-kun…” Giọng của Nagine ngày càng phai đi trong bóng tối sâu thẳm.

-Không, Nagi-chan, cậu đang làm gì thế? Cậu đang đi đâu vậy?

Sou bỗng cảm thấy một nỗi lo âu bất chợt ập đến, cố gắng thoát khỏi những bóng tối đang bao phủ lấy mình.

Nagi-chan!

Cậu vươn tay ra trong tuyệt vọng và đột ngột bật dậy khỏi giường, mình ướt đẫm mồ hôi.

Trước mặt cậu là Mana, vẻ mặt cô không mấy vui vẻ trong ánh sáng chiều tà.

Mái tóc bạch kim của Mana, cùng kiểu tóc đuôi ngựa được buộc sang một bên, cùng bộ đồng phục trường Trung Học Ánh Sao của mình khiến cô toát lên một vẻ đẹp huyền ảo, như một nàng tiên trong ánh hoàng hôn. Đôi mắt đỏ thẫm và nghiêm túc chăm chú nhìn vào Sou.

“Chào buổi sáng,” cô nói, giọng điệu có phần mỉa mai.

“...Mana-chan?”

Sou thở hổn hển, cố gắng hiểu rõ tình hình.

“Cậu đang thất vọng vì tớ không phải Nagine-chan à” Mana kéo ghế và ngồi bên cạnh giường.

Khi Sou lấy lại nhận thức, cậu nhận ra cậu đang nằm trên chiếc giường trắng ở phòng y tế. Y tá trường thì đã đi đâu mất; chỉ còn lại cậu và Mana trong căn phòng này.

Cậu vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ về phía mặt trời lặn.

“Cậu đã ngủ cả ngày rồi đấy,” Mana giải thích.

“Tớ tưởng cậu bị bệnh nên đã nghỉ học, nhưng hoá ra là cậu chỉ thức cả đêm…”

Đôi mắt cô híp lại như một con mèo khi thở dài. “Tớ cảm thấy thật ngu ngốc khi lo lắng cho cậu.”

“...Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng, Mana-chan.”

“Rồi, rồi. Nhưng lý do gì mà cậu lại thức cả đêm vậy?”

“Ừm… hả?”

“Khi tớ tới đây, thì tớ đã gặp một đàn chị cũng ở đây chăm cậu. Tớ nghe được rằng cậu đã thức cả đêm, nhưng trước khi tớ kịp hỏi thêm thì chị ấy đã chạy mất…”

“Mana-chan, sao cậu lại hành động cứ như thám tử vậy?”

“Đừng có mà đánh trống lảng. Cậu không phải là loại sẽ lang thang trong ngôi trường vắng vẻ vào giữa đêm đâu nhỉ?”

“Đó là…”

“Khi thức dậy thì cậu đã gọi tên Nagine-chan nên nó chắc phải liên quan đến cậu ấy đúng chứ?”

Mana hỏi thêm, không cho cậu một chút thời gian để thở.

“Và cách mà những thứ đang diễn ra với hai người gần đây – chuyện gì đang xảy ra thế?

“Chuyện gì đang xảy ra giữa cậu và Nagine-chan?

Đôi mắt đỏ như máu của Mana ánh lên sự quyết tâm khi mặt trời càng lặn xuống thấp hơn.  

Sou nhận ra khi đối diện với một Mana như thế này, cậu chả còn cách nào khác ngoài nói sự thật. Cậu biết mình không thể tránh né những câu hỏi ấy được.

(note: nghe như sắp chết vậy ba) (note: nghe như yandere)