Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

3 4

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

2 5

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

5 5

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

150 1504

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

134 1193

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

12 36

Volume 1: Cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ phải hối hận cả đời - 20-Mình mong là bản thân vẫn chưa quá trễ.

Trong phòng y tế sạch sẽ và trắng tinh, Sou vẫn đang suy nghĩ mình nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.

Nhưng chính Mana là người đã phá vỡ sự im lặng trước.

“Đây.” Cô chìa bàn tay đang nắm chặt về phía Sou, bỏ một thứ gì đó vào lòng bàn tay cậu.

“Đây là… cái gì vậy?” Sou hỏi.

“Kẹo đường. Giáo viên đã đưa nó cho tớ và bảo là phải cho cậu ăn khi tỉnh dậy,” Mana giải thích.

Sou mở gói kẹo và cho vào miệng. Vị ngọt lan toả trong miệng và cậu có thể cảm thấy năng lượng đang dần dần trở lại.

“Được rồi, giờ thì khai hết mọi thứ mà cậu biết ra,” Mana nói, đột ngột chuyển sang giọng tra khảo.

“Cậu vẫn chưa gọi món cơm thịt heo cốt lết (katsudon) mà!?!” Sou đáp lại, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng Mana vẫn tập trung. “Vậy, chuyện gì đang xảy ra? Hai cậu cãi nhau à?”

Lấy đó làm điểm bắt đầu câu truyện, Sou bắt đầu giải thích lý do cho những hành động gần đây của cậu.

Vì điều này liên quan đến vấn đề nhạy cảm trong quá khứ giữa gia đình Hinata và gia đình Hoshimiya, Sou cẩn thận quan sát biểu cảm của Mana khi cậu đang giải thích.

Không giống như khi cậu tâm sự với Chika, Mana chỉ đơn giản là lắng nghe trong im lặng. Khuôn mặt trắng tuyết, trang nghiêm của cô không thể hiện bất kỳ phản ứng nào, thậm chí là không có một tí cảm xúc.

Điều này khiến Sou cảm thấy bồn chồn. Lời nói của cậu ngày càng rời rạc, giọng thì ngày càng nhỏ đi.

Nhưng Mana có vẻ như vẫn hiểu được.

Khi Sou giải thích xong, thì cô cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, thở ra một hơi dài.

“Thật sự luôn, Tsukimi-kun… cậu thật là…” Giọng Mana ngập ngừng khi nhìn vào cậu.

“Tớ không biết là cậu rất tốt bụng hay chỉ đang cố gắng làm hài lòng người khác nữa. Nhưng trong tình huống của Nagine-chan–sao nó có thể là lỗi của cậu được cơ chứ?”

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì ở đây hết. Nếu có lỗi, thì đó là lỗi của tớ mới đúng… Ừm, quên chuyện đó đi, giờ không có thời gian để nói về chuyện này đâu.” Mana nói, ánh mắt hạ xuống khi cô hít một hơi thật sâu. Cô nhìn lên lần nữa, ánh mắt của cô trở nên kiên định.

“Vậy, cậu mong muốn điều gì, Tsukimi-kun?”

“Tớ…”

Lời nói của Chika thoáng qua trong tâm trí Sou.

“Tớ muốn ở bên cạnh Nagi-chan, nhưng…”

----Tớ sợ mình sẽ làm tổn thương cậu ấy một lần nữa.

Sou cúi đầu buồn bã.

Mana có vẻ như hiểu được suy nghĩ rối ren trong đầu Sou khi cô bước tới một bước.

“Tsukimi-kun, cắn chặt răng lại đi.”

“Cá-!?” Sou theo bản năng nhắm mắt mình lại, chờ đợi một điều gì đó bất ngờ xảy ra.

Nhưng cái tát mà cậu dự đoán không bao giờ đến.

Bối rối, Sou mở mắt ra và cảm nhận được hơi ấm dịu dàng trên đầu cậu. Mana đặt tay của mình lên đầu Sou, vuốt ve tóc với sự dịu dàng đến bất ngờ.

“…Thú thật là, có một thứ mà tớ đã quên chưa nói với cậu, Tsukimi-kun.”

“...Mana-chan?” Sou cố ngẩng đầu mình lên, nhưng bàn tay dịu dàng của Mana nhấn cậu xuống, ngăn cậu nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.

Có vẻ như cô không muốn cho cậu thấy biểu cảm mình có vào lúc này.

“Cảm ơn cậu. Vì đã sửa chữa sai lầm của tớ và giúp Nagine-chan tìm lại con đường của mình một lần nữa.”

“Tsukimi-kun, cậu chính là… nhân vật chính đích thực của cậu ấy.”

Ánh hoàng hôn len lỏi qua khung cửa sổ, làm dịu căn phòng và mọi thứ xung quanh với thứ ánh vàng ấm áp. Ánh sáng thật tinh tế và rực rỡ, làm nổi bật cậu trai và cô gái giữa những mảng tối và ánh sáng.

Mana rút bàn tay lại, quay về tông giọng lạnh lùng thường ngày của mình.

“Dù sao thì, Tsukimi-kun, hãy làm hoà với Nagine-chan càng sớm càng tốt nhé~”

“Nhỏ dạo này chỉ toàn ở một mình thôi, cho dù cậu ấy vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cậu. Nhìn cô đơn lắm.”

“Cậu ấy luôn ăn trưa một mình ở giờ nghỉ và chạy thẳng về nhà ngay sau khi tan học…”

“Một mình ư?!” Sou giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt khoá chặt vào Mana.

Một hồi chuông bất an vang vọng trong lòng cậu.

-Không thể nào. Cậu ấy biết rõ là bản thân không nên ở một mình để ứng phó với lời nguyền mà.

-Tại sao, Nagi-chan? Sao cậu lại làm việc này chứ?

“Cậu ấy đang ở đâu?” Sou gấp rút cố trèo ra khỏi giường.

“Bình tĩnh đi.” Mana giữ cậu lại khi Sou suýt ngã xuống sàn.

“Nagine-chan xin nghỉ một ngày rồi. Chắc giờ cậu ấy đang ở nhà thôi.”

Nghỉ một ngày ư? Trong lòng Sou cảm thấy ngày càng bất an.

Mana để ý đến sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt Sou, cô nhíu mày.

Là người bạn thơ ấu với Sou gần bảy năm, cô có thể dễ dàng nhận ra cậu ấy đang cảm thấy bất an đến mức nào.

“Có chuyện gì thế? Việc này có nghiêm trọng không?” Mana hỏi, rút điện thoại từ trong cặp mình. Cô gọi vào số của Nagine không một chút do dự.

Bíp… Bíp… Âm thanh điện thoại vang lên trong phòng y tế, lắp đầy sự tĩnh lặng. Sou nín thở.

“Xin chào, đây là Nagine Hoshimiya. Hiện tại tôi không trả lời ngay được~ Vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp…”

“Chậc,” Mana không khỏi tặc lưỡi thất vọng, quyết đoán kết thúc cuộc gọi và đưa điện thoại của mình cho Sou.

“Gọi anh trai của Nagine-chan đi. Nếu cậu ấy thực sự xin nghỉ vào hôm nay thì anh ấy chắc chắn sẽ biết.”

“Ừm…” Sou nhanh chóng bấm số, cảm thấy nhẹ nhõm khi có một Mana bình tĩnh và đáng tin cậy ở bên cạnh vào những lúc căng thẳng như thế này.

Renji bắt máy gần như ngay lập tức. Giọng của anh ấy lạnh lùng, nhưng dịu lại khi anh nhận ra đó là Sou.

“Anh Renji, có phải hôm nay Nagi-chan đang ở nhà vì cậu ấy cảm thấy không khoẻ ạ?” Sou hỏi, hy vọng rằng mình chỉ đang nghĩ quá lên thôi. Có thể tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm.

Không may là, lời đáp lại của Renji tàn nhẫn dập tắt những hy vọng ấy.

“…Hôm nay Nagine ra khỏi nhà sớm hơn cả anh nữa.”

Giọng Renji trầm xuống, đầy lo lắng. “Sou, có chuyện gì xảy ra với Nagine vậy? Có chuyện gì không ổn sao?”

Sou do dự, suy nghĩ cậu giờ là đống hỗn độn. Cậu không biết mình nên bắt đầu từ đâu nữa.

Cảm nhận thấy sự bất an của Sou, giọng của Renji càng trở nên dịu dàng hơn nữa. “Sou, không cần phải nói chi tiết đâu. Chỉ cần nói cho anh biết là mình nên làm gì thôi. Anh nên chú tâm đến điều gì đây?”

“Nagi-chan ư? Sao thế?” Một giọng nói vang lên bên cạnh Renji, Phó Chủ Tịch Mika, đã nghe thấy cuộc trò chuyện.

Khi Mika biết rằng Nagine đã nói dối việc đến trường, một điều gì đó thoáng lên trong tâm trí cô. Cô nhớ lại đêm mưa vào một vài ngày trước.

“Liệu nó có liên quan tới việc Nagine bảo rằng em ấy bị ám bởi một ác linh không?”

“Ác linh?” Cả Renji ở bên kia cuộc gọi và Mana bên cạnh Sou đều đồng thanh phản ứng trước lời nói của Mika.

“Anh Renji, xin anh hãy liên lạc với Nagi-chan ngay lập tức, và cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì cậu ấy không nên ở một mình,” Sou thúc giục, giọng cậu đầy lo lắng.

“Hiểu rồi,” Renji đáp lại, giọng anh sắc bén và quyết đoán.

Khi Renji hành động, Mana cũng không chút chần chừ. Cô rút ra một chiếc điện thoại khác từ trong cặp mình và gọi vào số quản lý.

“Thưa cô, Chỉ thị của cô là gì?” một giọng nói điềm tĩnh và chuyên nghiệp từ bên kia cuộc gọi.

“Aki-chan, em cần chị chạy xe vòng quanh trường. Nếu chị thấy một cô gái cực kỳ dễ thương cùng mái tóc đen dài tới eo trong bộ đồng phục của trường Trung Học Starlight, thì hãy ở bên cạnh cậu ấy. Đừng để cậu ấy ở một mình.”

“Đã rõ. Nhưng cô có chắc tôi sẽ không bị bớ bởi cảnh sát không?” Quản lý trêu chọc, mặc dù tiếng lốp xe đã nghe thấy rít lên ở phía sau cuộc gọi.

“Nếu có thì em sẽ bảo lãnh cho chị.”

“Đã hiểu. Một thiếu nữ xinh đẹp hơn cô à? Giờ tôi thật sự muốn gặp em ấy đây–kể cả khi là một chuyến thăm tới đồn cảnh sát đi chăng nữa…”

Sau khi giải thích mọi thứ, Mana quay về tập trung vào phía Sou, người đang cố gắng trèo ra khỏi giường.

Đúng lúc này, loa phát thanh của trường đã bắt đầu gọi tên Hoshimiya Nagine.

Renji vẫn năng suất như thường ngày, Sou thầm nghĩ khi nghe thấy tiếng thông báo vang vọng trong khắp hành lang.

“Tsukimi-kun, lời nguyền của ác linh mà cậu đã nhắc trong điện thoại… có liên quan đến thứ này không?” Mana hỏi, rút ra một tờ báo cũ trong cặp của cô.

Mắt Sou mở to ra khi nhìn thấy tiêu đề trên nó. “Chờ đã, đây là phần thứ hai mà… sao cậu có được nó, Mana-chan?”

“Đây là cái mà Nagine-chan đã lén đọc ở giờ giải lao trong suốt mấy ngày gần đây,” Mana giải thích. “Nhìn có vẻ kỳ lạ, nên tớ đã ‘mượn’ nó từ hộp bàn khi cậu ấy nghỉ học.

“Điều này… thật sự giúp ích rất nhiều,” Sou lẩm bẩm khi nhanh chóng giật lấy tờ báo trong tay Mana.

Trước khi cậu kịp xem nội dung bên trong, các trang đã tự mở ra ở một trang hơi cũ nát có tiêu đề Ác Linh Dokidoki-chan. Rõ là Nagine đã bị cuốn hút vào trang này.

Sou nín thở và lướt qua từng văn bản, mắt cậu dần nheo lại. Cuối cùng cậu dừng lại ở một phần bị nhăn nheo ở trang giấy, nơi mà bề mặt giấy cong lại như thể từng có nước mắt rơi trên đó vậy.

“Tên đần độn này…” Sou tự mắng mình.

Không một chút suy nghĩ, cậu ném tờ báo lên giường và lao ra khỏi phòng y tá.

“Tsukimi-kun!? Cậu đi đâu vậy? Cơ thể cậu vẫn chưa-!” Giọng Mana dần lạc đi khi Sou biến mất sau dãy hành lang, chạy với tốc độ tối đa.

Đần độn, đần độn, đần độn! Sou tự trách bản thân khi những ký ức về hành vi gần đây của Nagine loé qua trong tâm trí cậu, và cách mà cô ấy giữ khoảng cách với cậu kể từ cái ngày hôm ấy.

Chết tiệt!!!” Cậu siết chặt tay mình, tức giận với bản thân. Bấy lâu nay, mình cứ nghĩ rằng mình làm tất cả điều này vì lợi ích của Nagi-chan… nhưng mình lại không nhận ra bản thân lại đang tự đẩy cậu ấy vào nguy hiểm!

---Nagi-chan, cậu đang ở đâu?

Sou chạy ra khỏi trường học khi còn chưa kịp thay giày của mình. Tim cậu đập thình thịch khi một lời cầu nguyện vang lên trong tâm trí cậu.

--Làm ơn, dù là Chúa hay là bất kỳ ai đang lắng nghe, làm ơn hãy cho tôi đến kịp lúc----

--Đây là mong ước duy nhất của tôi---

--Nếu Nagi-chan… Nếu cô ấy biến mất---

--Tôi…

Một tia sáng vàng lấp lánh loé lên trong đôi mắt cậu.

---------------------

Trên trường học, những bóng trắng lặng lẽ bay lượn trên bầu trời.

Mây đen đang dần bao phủ lấy thành phố Kawano thêm một lần nữa.

(Note: ref tới cảnh tra khảo trong Keisatsu Nikki (1955). Katsudon là một món khá đắt đỏ vào thời đó. Đối với tù nhân, thì nó là thức ăn chỉ có thể ăn vài lần trong đời nên thường dùng để mua chuộc tù nhân. ‘Cảnh sát Nhật sẽ đãi kẻ khả nghi ăn Katsudon” là một câu nói đến từ bộ phim đó.)