Ánh hoàng hôn sắc cam chiếu rọi lên Nagine, tạo nên một cái bóng dài và cô độc ở phía sau.
Cô đang đi đến ngôi đền trên Núi Hakurei, một ngọn núi ở phía đông thành phố Kawano. Dưới chân núi, một dòng suối trong vắt chảy êm đềm, hai bên là những cánh rừng xanh tươi quanh năm.
Núi Hakurei được đặt theo tên của ngôi đền nằm giữa sườn núi, thờ phụng một vị thần cáo có tên là Hakurei. Vị thần được miêu tả là một chú cáo vàng với chóp đuôi hình lưỡi liềm màu trắng cùng những dải ruy băng đỏ buộc quanh chân.
Ngôi đền nổi tiếng với việc ban phước lành may mắn, mối quan hệ suôn sẻ và hôn nhân hạnh phúc.
Khi họ cùng đi đến đó, DD-chan cảm giác bất an. Nhưng nó không xuất phát từ Nagine hay nơi họ sắp tới.
Nhìn qua khe hở trong chiếc cặp bị kéo khoá giữa chừng, nó cảm thấy có gì đó bất thường. Nagine, người hay mang một nụ cười vô tư, giờ đây nhăn mặt lại lo lắng.
Điều này chỉ càng làm tăng thêm nỗi bất an trong lòng DD-chan.
Nó không bao giờ nghĩ rằng cái thứ vô tư lại vừa vô tâm như “thứ sinh vật hữu cơ” kia lại có thể có biểu cảm nghiêm túc đến vậy.
Để ý đến ánh nhìn của nó, Nagine liếc nhìn qua.
“Thực ra, ta đang nghĩ là…” Nagine bắt đầu nói, nét mặt vẫn nghiêm túc.
DD-chan lo lắng nuốt nước bọt thậm chí còn không tồn tại của nó.
“Chúng ta có cần thời tiết âm u không? Có vẻ một tí mưa sẽ hợp lý đấy.”
“...Cái gì?”
“Bằng cách đó, nếu một cô gái xinh đẹp như ta đến đền thờ một mình để cầu nguyện vào một ngày trời âm u, thì người ta sẽ nghĩ có điều gì đó không ổn với cô ấy.”
“Cô đang nói về đầu mình đấy à?”
“Ngươi ác quá đấy? Ta chỉ đang nghĩ cách đễ diễn vai một cô gái bí ẩn làm người khác nghĩ có điều gì đó không ổn thôi mà.”
“Với tư cách là người trong cuộc, tôi nghĩ cô không cần phải diễn đâu. Cô có vấn đề ngay từ đầu rồi.”
“Từ khi nào mà DD-chan lại trở thành một đứa trẻ nổi loạn vậy?”
“Ta mới gặp nhau còn chưa đến một tuần!”
“Thực sự thì, hồi kia em thường hay bám theo anh lắm mà, còn gọi anh là ‘Onii-chan’ nữa~”
“Cô có thể dừng việc tạo ra mấy cái ký ức không có thật được không?!”
“Ta không có bị hoang tưởng!” Nagine hét lên, đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Khoan chờ đã, nếu vậy thì…”
“Ta ước mình có một quá khứ giống như thế.”
“Đó chính xác là định nghĩa của bị hoang tưởng đấy!”
Đường xá trở nên náo nhiệt, ngập tràn những điều đi đường. Hầu hết đều các cặp đôi nắm tay, cười nói với nhau khi họ đi ngang qua.
Giữa dòng người, Nagine nổi bật hơn tất thảy, đi dạo một mình trong bộ đồng phục trung học của cô. Mái tóc đen dài như bầu trời đêm, đung đưa nhẹ nhàng theo gió, tương phản với màu sắc cam của ánh hoàng hôn – như một khúc dạo đầu cho màn đêm đang buông xuống.
Chiếc váy ngắn của cô khẽ lay động theo từng bứng đi, để lộ những đường cong của đôi chân tròn trại được bao bọc trong chiếc tất đen, thu hút ánh nhìn của những người qua lại. Đôi mắt của cô, lấp lánh hàng ngàn vì sao, mang đến một sức hấp dẫn huyền bí mà không ai có thể làm ngơ được.
Một vài người đàn ông ăn mặc xuề xoà cảm giác muốn tiếp cận cô. Nhưng khi thấy bộ đồng phục, thì họ lại thôi vì sợ vướng vào rắc rồi.
Cuối cùng, Nagine cũng đã tới chân núi và đứng trước cổng torri đỏ cao vút. Trên đó là một tấm biển gỗ ghi dòng chữ: Đền Hakurei (Note: Ae không biết cổng Torri thì cứ nhớ đến cái cổng vẫn đứng vững ở Nagasaki năm 1945 là được)
Sau cổng torri, những bậc thềm bằng đá được bao quanh bởi hàng cây hoa anh đào vươn cao lên phía trên. Vào đầu mùa xuân, những lá hoa anh đào rơi xuống như một tấm thảm mềm mại được trải trên nền đá. Những vị khách gần đó chuẩn bị lên đền đã cúi đầu cung kính trước cổng.
Nhưng Nagine thì vẫn đứng im, ngước nhìn về phía chánh điện của đền thờ trên sườn núi, ánh mắt cô tập trung và kiên định.
Vào khoảng khắc đó, ánh sao trong mắt Nagine dần phai đi.
“Đã lâu không gặp.” Cô thì thầm nhỏ nhẹ.
“Cá-” DD-chan, trốn trong cặp, lập tức nghe thấy lời nói đó. Đầu nó thò ra đầy bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt Nagine buồn bã bất thường ở bên cạnh.
Nhưng DD-chan nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Không phải cô ta đang đóng vai một cô gái có vấn đề về tâm lý sao? Sao nó lại có thể thật sự bị lừa cơ chứ?
Để ý đến cái nhìn chằm chằm của DD-chan, Nagine quay mặt về phía nó, miểm cười dịu dàng khi ánh sao trong mắt cô quay trở lại.
“Thế nào? Thế nào? Giờ nhìn ta có giống một cô gái xinh đẹp đầy bí ẩn không?”
“Cô-, Tôi-, Tôi… Đừng có mà đùa ở mấy nơi như này! Đáng sợ lắm đấy!”
“Bình tĩnh đi, hôm nay ta sẽ không có vào [Nội Điện] đâu~”
Nagine với một cái nháy mắt tinh nghịch.
“Cô-! Cô biết được những gì rồi?” DD-chan lấp bấp, đột nhiên cảm thấy bất an.
Nhưng lần này, Nagine đã không trả lời. Thay vào đó, cô quay đi và đi theo những tín đồ khác, qua cánh cổng torii và đi lên con đường lát đá dẫn đến đền thờ.
Chậm rãi bước lên con đường quanh co, Nagine đã đến được sườn núi. Tại quảng trường trước chánh điện của đền, một bức tượng cáo đứng gác cổng. Nhưng đều cô thực sự chú ý là Miko đang quét lá cây bằng cây chổi.
Không, hơn cả việc nhìn thấy Miko – Nagine đang mong mình sẽ được nhìn thấy.
Trước khi ánh mắt họ chạm nhau, Nagine nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt thành dạng lo lắng và bất an. Khi họ trao đổi ánh mắt với sau, cô cố gắng thể hiện biểu cảm kinh ngạc, gần như muốn bỏ chạy.
“Nagi-chan?” Miko đó, Mika Iketani, mở to đôi mắt đầy kinh ngạc và gọi tên cô.
“Mika...senpai?” Nagine đáp lại, vẻ mặt hiện rõ sự ngạc nhiên một cách chân thực nhất.
Sau cùng thì, Nagine cũng chỉ tới đền một mình. Cần phải có một nhân chứng – một ai đó có thể kể lại cho Sou sao này. Nếu không thì, chuyến đi này sẽ vô nghĩa.
“Nagi-chan~ Lâu rồi không gặp~” Mika tiến tới, bộ đồng phục miko đỏ trắng của cô đung đưa khi đi. Do đang ở nơi công cộng, nên Mika không có Nagine như trước nữa. Thay vào đó, cô ấy nắm chặt cây chổi trong tay, đứng duyên dáng trước mặt Nagine.
“Vâng ạ…lâu rồi không gặp chị, Mika-senpai”
Từ đầu tới cuối, Nagine vẫn giữ vai diễn hiện tại của mình, tỏ ra lo lắng và bất an – khác hoàn toàn với vẻ thường ngày của cô. Cô đang diễn vai trò này một cách hoàn hảo.
“Nagi-chan, hôm nay em đấy đền để… cầu nguyện một mối lương duyên tốt đẹp à?” Mika hạ giọng xuống khi cô che miệng để giấu đi nụ cười tinh nghịch. “Hay là… cầu nguyện cho một mối tình thành công?”
Má của Nagine ngay lập tức đỏ bừng. Cô lắc đầu mình, vung tay loạn xa.
“Không, không, không phải như thế đâu! Sou-kun và em không phải là-”
“Này~ Chị còn chưa nhắc đến ai nữa mà!” Mika trêu trọc, ánh mắt lấp lánh.
“Uwaa-!?” Nagine nhanh chóng che mặt mình lại, cố giấu đi vẻ xấu hổ của mình. Ngay cả tai của cô cũng chuyển sang màu đỏ.
“Ahaha, xin lỗi~ Nagi-chan đáng yêu quá nên chị không kìm được mà trêu em một tí~”
Trong khi đó, DD-chan, đang run rẩy trong chiếc cặp, rõ ràng đang chật vật với sự căng thẳng.
“Hửm? Có tiếng gì kêu phải không nhỉ?” Mika nhìn xung quanh, như thể cô đã nghe thấy thứ gì đó kỳ lạ vậy.
“Ể? Chắc chị chỉ đang tưởng tượng thôi! Em không có nghe thấy gì hết~” Nagine vội vàng lảng tránh, giọng cô có phần gượng gạo. Này ngươi có thể ngừng run rẩy lại được không, DD-chan? Sẽ ra sao nếu có ai đó nghĩ rằng ta đem theo… một thứ đáng ngờ hả? (sus)
“À mà, Mika-senpai, chị thật sự là một vu nữ à? Tuyệt quá đi…” Nagine nhanh chóng đổi chủ đề.
Mika nhìn xuống trang phục miko đỏ và trắng của mình. “À, thì...cha của chị là kannushi ở đây, nên chị giúp ông ấy mỗi khi rảnh, kiểu tiếp đón các tín đồ hoặc những thứ tương tự.”
“Phải chăng là… Mika-senpai có năng lực tâm linh hay mấy thứ như vậy không?” Nagine hỏi, cố tình chuyển hướng câu chuyện sang chủ đề siêu nhiên.
“Năng lực tâm linh à? À, cái đó thì…” Mika khẽ cười, dù nụ cười của cô có vẻ gượng gào. “Hừmm~ Chị có nghe nói thời của ông nội chị thì từng có, nhưng cha và chị chưa bao giờ có nó cả…”
Hạ giọng mình xuống, Mika thì thầm với Nagine. Là một miko trong đền, việc nói ra điều gì đó thiếu tôn trọng với các tín đồ xung quanh thì không phải phép cho lắm.
“Vậy ạ…” Nagine đáp lại, giả vờ thất vọng một chút.
Tuy nhiên, Mika lại hiểu nhầm nguyên do thất vọng của Nagine và bật cười, đưa tay ra để nắm lấy tay cô ấy.”Nhưng đền thờ này rất hiệu quả khi cầu nguyền về tình duyên đấy nhé~”
“Vậy… về giải trừ lời nguyền thì sao ạ?” Nagine hỏi, cúi đầu xuống vừa kịp lúc để tránh bàn tay đang vươn ra của Mika.
“...Giải trừ lời nguyền?” Mika lặp lại từ đó.
(Note: Haku = trắng, Rei = linh hồn) (Note: Kannushi là người chịu trách quản lý đền Shinto hay còn gọi là Thần Chủ) (Note: Đền shinto là nơi thờ cúng các vị thần nhưng khác với chùa chiềng của nước ta, các bạn có thể lên mạng để tìm hiểu thêm)