Trong bishoujo, nếu bạn vào arc của nhân vật nữ chính, thì điều gì sẽ thay đổi?
Câu trả lời là: Sự sụp đổ của cuộc sống hằng ngày
Vào sáng sớm, Sou từ từ tỉnh giấc, ký ức trong giấc mơ ngày hôm qua vẫn phảng phất trong tâm trí cậu. Bàn tay đang nắm với Nagine từ tối qua cũng đã thả ra từ lúc nào.
Cậu chầm chậm ngồi dậy, cảm giác như cậu đang ở thiên đàng.
Ở chiếc giường kế bên cậu là một thiên thần tóc đen tuyệt đẹp. Ánh nắng buổi sáng rọi qua chiếc cửa sổ chiếu ánh sáng lên chiếc giường. Bờ má của thiên thần ấy được tắm trong ánh sáng, làm nổi bật từng đường nét mềm mại trên làn da trắng không tì vết của cô. Khuôn mặt cô phát ra vẻ mờ ảo tựa như mơ.
Sou không thể rời mắt đi khỏi khuôn mặt đang say giấc nồng của Nagine. Hàng lông mi dài và mềm mại của Nagine rung ring theo từng hơi thở nhịp nhàng, khiến cảnh tượng càng trở nên mê hoặc hơn.
Nhưng chỉ trong một khoảng khắc, gương mặt đang ngủ ấy trùng khớp với gương mặt cậu đã thấy trong mơ.
-Đây là thiên thần với đôi cánh bị xé toạc bởi chính bản thân cậu, nhưng vẫn chọn ở bên cậu ư?
“...Hửm?”
Cô ấy cảm thấy ánh nhìn của cậu ư?
Nagine phát ra một âm thanh nhẹ nhàng từ miệng và dần dần mở mắt. Mi mắt của cô tách ra để lộ đôi mắt rực rỡ như bầu trời đầy sao.
“Buổi sáng...chào buổi sáng, Sou-kun…”
Giọng cô, thường đầy sức sống và năng động, giờ nghe mềm mại và tinh tế, như thể những chiếc lông vũ đang cọ sát vào tai cậu vậy.
“À thì, chào buổi sáng nhé…”
Cậu càng nhìn cô ấy, thì trong lòng cậu ngày càng nặng trĩu.
“Tớ sẽ ra ngoài và thay đồng phục mình trước…”
Đối diện với nụ cười dịu dàng của Nagine, Sou lần đầu tiên chạy khỏi cô ấy, như thể đang muốn trốn thoát khỏi đây vậy.
Sau đó họ ăn sáng cùng nhau tại phòng khách. Dù cô đã cố gắng nỗ lực trò chuyện với cậu, nhưng những câu trả lời của cậu vẫn rất ngắn gọn và xa cách.
Trên đường tới trường, Nagine ban đầu trò chuyện với Sou về những thú vị ở trường như cô vẫn thường làm. Dù vậy, thời gian trôi đi, cô có vẻ nhận ra sự thay đổi trong cách ứng xử của Sou với cô. Giọng cô dần dần nhỏ xuống, và thái độ vui vẻ thường ngày cũng dần phai đi.
“Sou-kun, tớ đã làm gì sai à?” Nagine cuối cùng đã hỏi, dừng lại bên cạnh cậu.
“Tớ sẽ xin lỗi mà, tớ thật sự xin lỗi” Cô trông lo lắng, cúi đầu mình.
Nhìn thấy điều này, Sou cảm giác như tim cậu đang bị giằng xé.
-Không, tớ mới là người cần phải xin lỗi…
-Nếu mình trấn an Nagine ở đây, cô sẽ cười với mình như thường ngày và ở bên cạnh mình phải không?
-Nhưng liệu mình có xứng đáng với tình cảm của cô ấy không?
“Không, không phải lỗi tại cậu đâu. Chỉ là hôm qua tớ… ngủ không ngon lắm…” Sou quay mặt đi, không thể nhìn vào ánh mắt của Nagine, và đi tiếp.
“...Nói dối.” Tiếng thì thầm của cô với tới tai cậu, nhưng cậu chọn giả vờ không nghe thấy.
Nagine cực kỳ nổi tiếng ở trường.
Khi quan sát khung cảnh ấy từ ghế ngồi của cậu, cậu không thể không nhận ra cô thu hút sự chú ý tới mức nào. Cô luôn được bao quanh bởi các học sinh, dù là ở các tiết học hoặc là giờ ra chơi.
Thường cậu thì không để ý tới lắm, nhưng hôm nay cậu nhận ra Nagine được ngưỡng mộ tới cỡ nào. Học sinh trong lớn họ, những người từ các lớp khác, thậm chí là các tiền bối khác khối cũng tới chào cô một cách nồng nhiệt.
Trước khi cậu kịp nhận ra, bạn thuở nhỏ của cậu đã trở thành ngôi sao trong trường.
-Đúng vậy, đây là nơi mà cô ấy thực sự thuộc về.
-Ngay cả khi không có mình, sẽ luôn có những người xung quanh cô quan tâm đến cô ấy.
-Mình chỉ là người tận hưởng sự ấm áp ấy từ một phía mà thôi…
Sou quay đầu ra ngoài cửa sổ, để không phải nhìn thấy Nagine.
Trong đám đông, ánh nhìn của Nagine hướng về Sou, ánh mắt của cô lẳng lặng dõi theo cậu ấy. Mana, để ý tới sự xa cách bất thường giữa hai người, nheo mắt lại và quan sát hai người họ.
Sau trường, Nagine và Sou vẫn đến câu lạc bộ huyền bí như thường ngày. Nhưng suốt chuyến đi là sự im lặng khó chịu, người kia đi sau người còn lại, xa cách hơn bao giờ hết.
-----------
“Đứa trẻ của ta, ngày hứa hẹn đang đến. Hãy để chúng ta mang đến ‘Miko’ (note: Miko là vu nữ)
Khi hoạt động câu lạc bộ bắt đầu, DD-chan, người đang ẩn núp trong cặp của Nagine, nhớ lại nhiệm vụ ban đầu của mình.
Nó nhớ đến sắc lệnh của ‘Mẹ’ và nhiệm vụ mà nó được giao – đi tìm ‘Miko’
‘Di vật’ mà cô ta đeo mang mùi hương của Mẹ, thu hút sự chú ý của DD-chan như một ngọn hải đăng trong bóng tối.
DD-chan nhớ rất rõ – nó đã đi thẳng trực tiếp tới chỗ Miko. Nhưng thay vào đó, giờ nó lại không thể giải thích được bị thu hút bởi thứ ‘sinh vật hữu cơ’ này.
Phải chăng nó đã bị cám dỗ khỏi nhiệm vụ của mình? Không thể nào! Nó là linh hồn trung thành và dũng cảm, luôn đặt nghĩa vụ lên hàng đầu.
Với quyết tâm này, DD-chan với thẳng tới Miko một lần nữa. Dù có hơi chậm trễ, nó tự tin rằng Mẹ chắc chắn sẽ hiểu nếu nó đưa Miko về bây giờ.
Bàn tay duỗi ra của DD-chan đã tạo ra một tiếp xúc nhẹ nhàng, gần như không thể nhận thấy với vai của Miko.
Dù nó vẫn không thể cắt đứt mối liên hệ với sinh vật hữu cơ kia, nhưng nó biết việc triệu hồi của mẹ sẽ đủ để đưa Miko về. Tự tin vào kế hoạch của mình, DD-chan lẳng lặng chuẩn bị niệm lên tên quý giá của Mẹ.
Chỉ khi đó, Miko đột nhiên cảm thấy thứ gì đó. Cô quay đầu lại, ánh mắt của cô lấp lánh vô vàn vì sao, ngay lập tức cách ngang lời niệm chú thầm lặng của DD-chan.
Chỉ trong một khoảng khắc thoáng qua, DD-chan đã trở lại ý thức của mình.
Thứ đang đứng trước mặt nó không phải là Miko. Hay đúng là vậy nhỉ?
Cô ta vừa là Miko vài giây trước phải không?
Hoảng hốt, DD-chan theo bản năng tách ra khỏi Nagine, hình dạng nhỏ bé của nó run rẩy bối rối.
Thứ này ranh mãnh thật. Nagine suy nghĩ.
Một bầu không khí im lặng bất thường bao trùm cả ba thành viên trong câu lạc bộ huyền bí khi đang tập trung làm nhiệm vụ của mình.
Chika, vẫn choáng váng về tiết lộ bất ngờ của tiến bối của cô Hoshimiya-chan vào tối qua. Giờ cô cảm thấy không biết nên bắt chuyện với Nagine như nào cả. Sức nặng của những gì cô vừa mới biết khiến cô khó lòng tìm được dũng khí để mở lời.
Sou, ở chiều ngược lại, im lặng bởi một lý do hoàn toàn khác.
Còn về Nagine, cô gái thường ngày năng động và vui vẻ giờ đây cũng trở nên im ắng. Cô chăm chú xem xét những tờ giấy trước mặt cô, vẻ vui tươi của cô đã không còn.
Tất nhiên, sự thay đổi này cũng không phải là vô tình – cô đã cố ý áp dụng thái độ này. Sau cùng thì, vai diễn tiếp theo của cô sẽ là nữ chính có những thứ đáng ngờ xung quanh mình. Cô nghĩ rằng, một trái tim nặng trĩu, rất cần thiết cho nhân vật kiểu này.
Mọi nhân vật nữ chính khi sắp làm điều gì đó dại dột hoặc hi sinh bản thân thì phải thể hiện ra những đặc điểm đáng ngờ của bản thân phải không?
Nếu không cố tình để lộ sơ hở, thì sao mà tạo thời khắc kịch tính về sau được chứ?
“Vậy đó là lý do tại sao Nagi-chan lại làm vậy ư!?” Dòng thoại sẽ đại loại vậy.
Cô lén nhìn sấp tài liệu Nghiên Cứu Huyền Bí mà cô đã cẩn thận sắp xếp trên bàn, tính toán trong đầu những bước tiếp theo của mình.
Nếu tất cả đều như kế hoạch, cô sẽ hoàn tất mọi việc trước khi giờ câu lạc bộ kết thúc.
Bằng cách đó, ấn phẩm ‘Hiện tượng Huyền bí: Dokidoki-chan Người Luôn Lén Lút Theo Dõi Bạn (Phần 2)’ – thứ cô đã khéo léo giấu xuống cuối chồng giấy – sẽ không bị Sou và Chika phát hiện cho đến khi mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong. Cô cần lập một sân khấu trước đã.
Cả Sou và Chika đều đang không chú ý đến cô, Nagine lén lấy ấn phẩm đó ra khỏi chồng giấy.
Nếu mục đích là để không bị phát hiện, thì cô đã dễ dàng lấy nó bỏ vào cặp khi họ đang không nhìn rồi.
Nhưng cô tin là một diễn viên xuất sắc thì phải tạo ‘Bối cảnh’ và ‘Foreshadowing’
Nên, Nagine đã cẩn thận mở ấn phẩm ra trước mặt họ. Cô điều chỉnh giọng nói và cổ họng của mình để tạo ra hiệu ứng tốt nhất.
“A!”
Câu kêu lên đầy bất an của cô khiến cả Sou và Chika đều bất ngờ quay đầu lại.
Thứ họ thấy là Nagine đang vội vàng nhét thứ gì đó vào cặp với vẻ mặt hoảng hốt.
Khi họ nhìn nhau với vẻ nghi ngờ, khuôn mặt của Nagine bỗng nở ra nụ cười dễ thương nhưng có phần ngại ngùng khi cô cười lúng túng. “E-Em vừa nhớ ra! Em… có kế hoạch đi chơi với bạn sau trường, nhưng em lỡ quên mất rồi~”
“Vậy… Vậy à?”
Sou cảm thấy bất an. Một người như Nagine – với trí nhớ siêu phàm và đáng tin cậy – sẽ không bao giờ quên lời mình hứa với người khác.
Nhưng gần đây, cô đã bị ám bởi một ác linh. Có thể cô ấy thực sự quên, chỉ lần này thôi?
“Nếu vậy thì… Hoshimiya-chan, Tsukimi-kun, hai em có thể về trước. Chị hoàn thành nốt phần này và thông báo với các em nếu chị tìm thấy điều gì quan trọng.” Chika đề nghị.
“Xin lỗi, Chika-senpai! Sou-kun… tớ sẽ về trước~”
Nagine nói vội vàng, đứng dậy.
“Nagi-chan, tớ…”
Sou cũng đứng dậy, muốn đi theo cô ấy. Nhưng trước khi cậu kịp bước đi, thì những ký ức lại thoáng qua trong đầu cậu, khiến cậu đứng yên tại chỗ.
Nagine, với bàn tay đã nắm chặt tay nắm cửa, cũng dừng lại. Cô quay đầu và cười một cách ấm áp.
“Không sao đâu. Tớ sẽ về nhà chung với bạn sau. Ba mẹ tớ cũng sẽ ở nhà tối nay nữa…”
Nụ cười cô dịu dàng. “Nên, cảm ơn, Sou-kun…
và tạm biệt”
Khi cô bước ra khỏi cửa, ánh hoàng hôn để lộ một tí buồn bã trên nụ cười của cô.
-------------
“Cô đang tính làm gì vậy?”
Ở hành lang vắng người, DD-chan thò đầu ra khỏi cặp Nagine.
“Rõ ràng là, ta bỏ lại Sou-kun vì ta lo lắng cho cậu ấy rồi.”
Nagine lấy ra ấn phẩm huyền bí mà cô hồi nãy nhét vào trong cặp.
“Hiếm có người vừa đẹp, vừa dịu dàng, lại vừa có tấm lòng hi sinh như ta phải không?” Cô trêu chọc.
Hiện tượng Huyền bí: Dokidoki-chan Người Luôn Lén Lút Theo Dõi Bạn (Phần 2)
Dokidoki-chan là một đứa trẻ năng động và hay thay đổi. Nếu nó để ý bạn dành thời gian quá nhiều cho người khác, ánh nhìn của nó sẽ rời khỏi bạn và chuyền qua cho người đó. Nếu bạn không muốn mất người mình trân trọng, hãy chắc chắn là bạn giữ khoảng cách với họ nhé~
Nhưng nếu có ai đó mà bạn không thích, bạn có thể dùng cơ hội này để cho họ “một người bạn”.
Mỗi khi lời nguyền bị chuyển đi, đối tượng tiếp theo sẽ đau khổ hơn và khả năng họ bị biến mất (cuốn đi) cũng sẽ nhanh hơnl.
Nếu bạn giữ khoảng cách với người khác, bạn sẽ trở thành người tiếp theo biến mất đấy~
Với điều bí mật của lời nguyền mà cô vừa phát hiện ra, Nagine đã chủ động và quyết định giữ khoảng cách với Sou-kun, sợ rằng lời nguyền sẽ chuyển sang cho cậu ấy.
Đây không là một lý do tuyệt vời sao? Một cái cớ hoàn hảo?
Sou-kun, cậu muốn tránh xa khỏi tớ phải không? Vậy thì tớ sẽ cho cậu toại nguyện.
Nhưng khi cậu nhận ra hành động của mình đã gây nguy hiểm cho người bạn thơ ấu của cậu? Liệu cậu có tới giải cứu tớ không?
Khi ánh chiều tà chiếu sắc cam rọi lên hành lang trống rỗng, Nagine không khỏi mỉm cười trong lòng.
rì rầm rì rầm
Hàm răng không tồn tại của DD-chan run lên vì sợ hãi, cảm nhận được ý đồ xấu xa của cô gái đứng trước mặt nó.
“Nhưng mà ta đâu có nói dối đâu?” Nagine nói, liếc xuống DD-chan đang run rẩy trong cặp. “Tớ thật sự sẽ đi gặp ‘bạn’ mà.”
DD-chan run rẩy còn mạnh hơn.
“Cho tôi hỏi là…người bạn này ở đâu vậy?”
“Tất nhiên là ở đền rồi~” Nagine đáp lại, ánh mắt của cô hướng về phía ngọn nói hiện hữu qua cửa sổ. “Ý ta là, nếu ta bị ám bởi một ác linh, thì không phải đi tìm sự phù hộ của thần là điều tất yếu sao?”
(Note: tiết lộ một tí về năng lực của Nagine)