Sou đang mơ.
Cậu quan sát những thứ xung quanh và thấy bản thân đang ở công viên cũ.
Chiếc xích đu rỉ sét kêu cót két, chiếc bấp bênh phát ra tiếng cọt kẹt, còn cầu trượt phủ đầy bụi dưới ánh chiều tà. Tất cả đều khiến cậu cảm thấy hoài niệm.
Đây là công viên gần nhà cậu mà Sou, Nagine, và Mana thường hay ra chơi cùng nhau khi còn nhỏ.
Sou nhìn qua bãi cát. Có hai đứa trẻ đang chơi ở đó.
Một là cậu bé nhút nhát, mờ nhạt cùng mái tóc đen. Cạnh cậu bé ấy là một cô bé có vẻ đẹp toả sáng hơn cả ánh nắng mặt trời đang lặn. Đôi mắt của cô bé long lanh rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn.
Có phải do cậu lâu rồi mới ghé thăm nhà Hoshimiya? Hay cuộc trò chuyện giữa cậu và Nagine khiến cậu nhớ lại những kỉ niệm cũ?
Tại khoảng khắc này, Sou hồi tưởng lại những ký ức của cậu thông qua lucid dream.
“Sou-kun! Giữa hai phim này thì cậu nghĩ phim nào sẽ hợp với tớ hơn?”
Nagine nhỏ bé trong ký ức của cậu cười một cách hồn nhiên.
Cô ấy chỉ vừa mới ra mắt là một ngôi sao tài năng nhí, đầy triển vọng. Dễ thương và toả sáng, cô là một ngôi sao siêu tân tinh đang lên trong ngành giải trí.
Tuy nhiên, khác với ngoại hình thiên thần của cô, hồi đó Nagine lại rất thích đóng vai vào các ác linh.
Nhiều nhà phê bình phim cảm thấy cô hoàn hảo và dễ thương tới cỡ nào thì chỉ càng làm tăng thêm vẻ rùng rợn khi cô đóng vai vào các ác linh.
Những bộ phim kinh dị cô ấy đóng còn khiến các nhà phê bình phim kỳ cựu phải run rẩy giữa ban ngày. Người ta đồn rằng cô còn gây khiếp sợ cho các diễn viên khác cùng đoàn làm phim ở trên trường quay.
Nagine thật sự là một huyền thoại/
Dù những bộ phim mà Nagine đóng chỉ dành cho người lớn, Sou nhớ là cô thường hay dẫn Renji, Sayaka, và cậu tới phòng khác để xem phim cùng nhau.
Trong số đó, Sayaka, chị gái của Nagine, luôn sợ hãi cực độ và thường núp sau anh Renji.
Cậu cũng sợ những ác linh mà Nagine đóng trên màn ảnh. Nhưng mỗi khi cậu quay mặt đi chỗ khác, cậu sẽ thấy Nagine ngồi bên cạnh cậu cùng một nụ cười dễ thương và an ủi, giúp cậu bớt sợ hãi.
Đó điều là những khoảng khắc hạnh phúc nhất.
Sou luôn cảm thấy mình như là người ngoài. Cậu không bao giờ hoà nhập với ai được, ngay cả khi ở nhà hoặc bất cứ đâu.
Chỉ một nơi duy nhất mà khiến cậu cảm thấy thực sự thuộc về là ở bên cạnh Nagine.
Dù cô đã là người nổi tiếng, Nagine vẫn dành những ngày cuối tuần với cậu, chơi cùng nhau như họ đã từng.
Trong ký ức của cậu, Nagine đang phải phân vân giữa việc chọn phim nào tiếp theo. Do bị trùng lịch quay, nên cô chỉ có thể chọn một trong hai nên muốn nghe ý kiến của cậu.
Dù Sou không thể nhớ được mấy bộ phim đó tên gì, cậu nhớ là bộ kia là một bộ phim chuyển thể nổi tiếng với trẻ em. Cũng là một cậu bé, cậu đã mong Nagine sẽ chọn diễn bộ phim đó.
“Không!”
Nhìn từ góc nhìn thứ ba, Sou hét lên giọng khàn khàn.
Nhưng ở giấc mơ hồi tưởng theo ký ức của cậu thì nó vẫn không hề thay đổi dẫu Sou mong muốn tới mức nào.
“Tớ muốn thấy Nagi-chan đóng bộ này!” nhóc Sou nói một cách vô tư, tự hào giơ lên cuốn manga. Cậu cảm thấy rất phấn khích khi có một cô bạn thuở nhỏ có thể làm bất cứ thứ gì.
Quyển Mana, có thời gian đặt tại thời xa xưa, kể về một chàng trai vô tội bị ám bởi một ác linh. Nhờ vậy mà cậu phát hiện ra tài năng của mình là một thầy trừ tà, cậu đã sử dụng sức mạnh của linh hồn ấy để đánh bại các ác linh khác. Tới cuối cùng, cậu đã phải hi sinh linh hồn đã chiến đấu cùng cậu để bảo vệ quê nhà của mình.
“Được rồi! Vậy Sou-kun phải tới xem đấy nhé!” bé Nagine đáp lại với nụ cười tươi sáng và cuốn hút.
Nhưng Sou, xem lại những ký ức của cậu, cảm thấy mình phải chặn cô ấy lại.
“Không! Nagi-chan, cậu không thể chọn bộ phim này!”
Dù cậu có cố gắng thế nào, Sou vẫn không thể với tới được Nagine như thể bóng tối vô tận đang bắt đầu kéo khung cảnh đó tránh xa khỏi cậu vậy.
Khi Sou có nhận thức lại, giấc mơ dường như đã trôi nhanh vài tháng.
Bằng cách nào đó cậu đã hợp thể với bản thể trẻ con của mình khi cậu đang đứng trước căn hộ cao cấp nơi mà gia đình Nagine đang sống.
Nhưng giờ, trước cửa đã được bao quanh bởi đám phóng viên cùng những chiếc máy ảnh và microphone. Các nhân viên truyền thông chen chúc xung quanh căn hộ.
Cơ thể cậu di chuyển, nhưng không phải là theo ý cậu. Cậu chỉ đang lặp lại những hành động của cậu trong ký ức ngày hôm đó thôi.
Khi còn là một đứa trẻ, cậu không hiểu chuyện gì đã thực sự xảy ra với Nagine. Cậu chỉ biết cô đã gặp phải sự cố và không thể trình diễn được nữa.
Nhưng giờ cậu đã lớn rồi, cậu đã hiểu được sức nặng mà người bạn thuở nhỏ của cậu đã phải gánh chịu là gì rồi.
“Ngôi sao nhí đầy triển vọng đã bị tấn công bởi một nhân viên tại trường quay”
Người tấn công là một phụ nữ trung niên đã đề nghị cho thuê căn biệt thự cũ của mình làm địa điểm quay phim cho đoàn làm phim.
Sự căm hận của cô ta bắt nguồn từ bộ phim trước của Nagine, tin rằng do nó mà con gái mình phải tự sát.
Khi cô biết được gần đoàn làm phim đang có ý định quay phim tại một căn biệt thự cũ, cô đã nắm lấy cơ hội trả thù của mình bằng cách đề nghị cho thuê căn biệt thự với cái giá rẻ mạt.
Tại buổi quay phim, cô đã lợi dụng thời gian các nhân viên đang nghỉ ngơi mà dụ Nagine tới nhà kho sâu trong căn dinh thự.
Dựa theo những người đã chạy tới tức thì ngay khi vụ tấn công diễn ra, họ đã thấy người phụ nữ ngồi trên người Nagine, đè và siết chặt cổ cô bé: “Nhìn nè! Mẹ của con sẽ giết con ác linh này bằng chính tay của ta!”
Lúc đó đã có rất nhiều camera tại trường quay, quay lại cảnh tượng khủng khiếp này.
Điều khiến cho các nhân viên kinh ngạc nhất là sau khi Nagine được giải cứu và đưa tới bệnh viện, cô bé lại không hề khóc hay rớt một giọt nước mắt nào.
Cho tới khi------
“Mình đã tự tới bệnh viện để gặp cô ấy.” Sou nhớ lại.
Những sự kiện trong quá khứ này đã được ẩn sâu trong tâm trí của cậu khi Nagine đã trở lại tính cách rạng rỡ và vui vẻ của mình.
Ký ức của cậu bây giờ xảy ra sau khi Nagine phát hiện mình không thể đóng phim trước máy quay được nữa. Cô đã phải chịu đựng hàng loạt các triệu chứng tâm lý, và phải tuyên bố mình sẽ rút khỏi ngành công nghiệp giải trí.
Sou đi thang máy lên tầng nhà Nagine. Ở đó, cậu bắt gặp một người phụ nữ trung niên trông phờ phạc đang chuẩn bị rời đi.
Sou ngay lập tức nhận ra dì ấy – Aiko Hinata, mẹ của Mana.
Sau sự cố đó, cậu thường xuyên thấy dì ấy tới căn hộ nhà Hoshimiya.
Dù nguyên do chính xác thì chưa biết, nhưng từ lúc đó, dì ấy luôn tới căn hộ hằng ngày để xin lỗi.
Sou thường thấy Aiko quỳ trước cửa nhà Nagine, có vẻ do tin rằng cô phải chịu trách nhiệm cho tình trạng của Nagine, dù cậu vẫn không hiểu tại sao.
Đó cũng là lúc tình bạn thân thiết giữa Nagine, Mana, và cậu bắt đầu rạng nức.
Mối quan hệ giữa nhà Hinata và gia đình Hoshimya trở nên căng thẳng, khi họ chẳng hề liên lạc gì với nhau. Dù vậy, Nagine tốt bụng vẫn tiếp tục giữ gìn tình bạn với Mana.
Nhưng cũng không lâu sau đó thì Mana đã cống hiến hết mình cho ngành diễn xuất của cô.
Sou nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của dì Aiko khi đi tới trước cậu, và cậu hiểu tại sao gia đình Hoshimiya lại không chấp nhận lời xin lỗi của dì vào ngày hôm ấy.
Sau khi nhìn thấy Sou trong thang máy, Aiko gượng cười với Sou và nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu.
“Dì sẽ để cô bé cho con.” dì nói, trước khi cúi đầu và rời đi.
Sau khi nói lời tạm biệt, Sou tiến tới căn hộ nhà Nagine.
Cậu được chào đón bởi mẹ của Nagine, dì trong mệt mỏi và kiệt sức hơn bất kỳ lần nào mà Sou từng gặp.
Khi thấy cậu, dì nở một nụ cười y chang Aiko.
“Có vẻ con bé muốn gặp con lắm đấy?”
Cậu đi qua mẹ của Nagine và đi vào căn hộ.
Dù đèn đang bật, căn hộ lại tối mờ một cách kfy lạ.
Trong căn phòng khách mà Renji đang ngồi, vẻ bình tĩnh thường thấy của anh đã không còn, thay bằng vẻ ngoài mệt mỏi và yếu đuối.
Khi nhận ra cậu, Renji đứng lên. Anh hơi run rẩy, đặt hai tay lên vai cậu.
“Sou. Làm ơn, giúp em ấy…” Renji van xin.
Khi đó cậu đã gật đầu, sau đó đi thẳng tới phòng Nagine.
Cậu đi một bước.
Và sau đó lại một bước nữa.
Mỗi bước chân trong ký ức của cậu cảm giác nặng trĩu, như thể điều gì đó ở cuối con đường thật đau đớn để đối mặt.
Tất cả là lỗi của mình
Cậu tự nghĩ với bản thân. Chỉ cần cậu không kêu Nagine đóng bộ phim đó…
Thì cô ấy đã không…
Cậu tới cửa phòng Nagine.
Cửa hơi khoé mở, khoá không chốt.
Bất ngờ, là cậu thấy bản thân có thể tự mình di chuyển được.
Bàn tay run rẩy khi cậu giơ lên.
Khi đó mình đã nói gì với Nagine vậy?
Ký ức ấy mờ nhạt, sượt qua tâm trí cậu như hạt cát.
Nhưng cậu không thể lùi bước bây giờ được.
Dồn mọi sự can đảm mình có, cậu nhẹ nhàng đẩy cánh cửa mở.
Khi khoảng cách giữa hai nơi ngày càng nới rộng, ánh sáng từ hành lang tràn vào phòng Nagine.
Căn phòng được thắp sáng, làm lộ sự hỗn loạn bên trong.
Những chiếc cúp bị vỡ cùng những đĩa phim nát bươm nằm rải rác trên sàn.
Các trang kịch bản nằm vươn vải khắp nơi, như những mảnh vụn sau cơn bão.
Bức tường bị dán đầy bởi các poster phim rách nát cùng những hình vẽ graffiti hỗn loạn.
Cô ấy ở đó.
Như một con rối bị đứt dây.
Thân thể nhỏ bé của Nagine cuộn tròn trong góc phòng. Đầu cô vùi sâu trong hai cánh tay và đầu gối.
Khi cô để ý tới cánh cửa đang mở, cô chầm chậm ngẩng đầu lên.
Tóc đen bóng của cô ấy rối bù, dính vào gương mặt đầy nước mắt. Đôi mắt từng sáng ngời như nào giờ đây lại trống rỗng và vô hồn bấy nhiêu.
Khi Nagine thấy ai đã tới, cô đã di chuyển.
Nhưng cô đã không lập tức chạy thẳng tới chỗ Sou.
Thay vào đó, đôi tay mảnh mai của cô lóng ngóng gom lại những mảnh kịch bản, poster và các mẩu giấy vụn, sau đó ném chúng về phía cửa.
“Đi ra! Đừng nhìn! Đi ra đi!” Nagine gào lên, giọng cô khàn vì khóc.
“Nagi-chan…?” Ký ức của cậu tại thời điểm đó mờ ảo.
Nhưng khi nhìn thấy Nagine như vậy khiến cậu cảm thấy tội lỗi sâu sắc.
Lúc đó cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ấy.
Tuy nhiên, giờ cậu đã biết từ Mana là Nagine đã bị gì ở sự cố đó.
Thủ phạm đã ngồi lên người Nagine và buông ra những lời cay độc để tra tấn cô ấy. Người phụ nữ đó đã nói với Nagine là cô là một tên ác linh thật sự. Vai diễn của cô bị nói là gây hại cho người khác, nhưng lại có gan mỉm cười một cách giả dối. Ả tuyên bố mình sẽ giết tên ác quỷ này không chỉ để trả thù cho con gái ả mà còn vì lợi ích của người khác.
Thật trớ trêu làm sao. Cuộc thẩm vấn tiết lộ người đàn bà chả hề có một cô con gái nào, chỉ đơn giản là ả bị ảo tưởng.
Nagine, là một đứa trẻ tốt bụng, đã bị tổn thương sâu sắc bởi sự thù ghét của người phụ nữ đó. Cô tin rằng những màn trình diễn của mình có thể thật sự gây hại cho người khác. Không thể chịu đựng được những suy nghĩ, nên cô đã không thể diễn xuất trước ống kính máy quay được nữa. Mỗi lần quay, cô cảm thấy như mình không thể thở nổi.
Kể từ đó, Nagine dường như là một người khác. Cô không còn là một cô gái luôn cười nữa. Cô căm ghét các bộ phim trước của mình, thậm chí còn phá huỷ nó. Cô sợ hãi ống kính và ngừng chụp ảnh hoàn toàn. Cô tự nhốt mình trong phòng, sợ hãi mình sẽ gây hại cho người khác.
Cho tới khi----
Cậu, người đã kéo cô ấy ra khỏi bóng tối…
Sou không thể nhớ mình đã làm gì vào thời điểm đó.
“Đi ra đi! Đừng có nhìn tớ! Tớ không muốn Sou-kun cũng bị hại bởi tớ nữa.” Nagine hét lên, giọng cô nghẹn ngào. Ngay sau đó, cô bắt đầu xin lỗi liên tục: “Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi...”
Sou nghĩ rằng nếu không phải tại cậu, thì Nagine đã không trở nên như thế này.
Với tài năng của Nagine, cô đã có thể đạt được những thứ cao hơn trên màn ảnh lớn
Tất cả là lỗi tại cậu. Giờ đây, Nagine chỉ còn có thể ở bên cạnh cậu.
Tại sao cậu lại quên điều này?
Phải chăng sự dịu dàng Nagine dành cho cậu cùng với lòng tốt từ gia đình của cô đều bắt nguồn từ sự hiểu lầm này?
Cậu chính là người đã đẩy cô ấy vào vực thẳm trước, nhưng giờ lại ở bên cạnh cô ấy như thể cậu là một vị cứu tinh?
Cậu đã–
『Rời bỏ cô ấy』
『Bước tới và ôm chặt lấy cô』
---------
Giấc mơ bỗng dừng lại, như thể có người mới bấm nút dừng vậy.
DD-chan bước ra từ bóng tối trong căn phòng bừa bọn, vẻ mặt ngơ ngác.
“Đây là… quá khứ của tên nhóc này à?” DD-chan lẩm bẩm không thể tin được. Nó không ngờ rằng người bị ám bởi cái thứ sinh vật hữu cơ kia lại có một-
Trước khi DD-chan kịp suy nghĩ xong, một giọng nói chen vào cắt ngang.
“Trời ạ. Ta không ngờ ngươi lại chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ này đấy~ Ngại quá đi mất~”
“S-sao cô lại ở đây!” DD-chan lùi lại và tạo khoảng cách cùng với ánh nhìn sợ hãi trên khuôn mặt.
Đây là thế giới giấc mơ, một không gian được tạo bởi sức mạnh của DD-chan. Thông thường, không kẻ nào có thể xâm nhập vào được đây.
“Sau cùng, thì ta cũng muốn thấy phản ứng Sou-kun mà~”
“Giờ thì, Sou. Nếu cậu được chọn lại một lần nữa, liệu cậu có chọn lấy lựa chọn như trước không?” Nagine khẽ thì thầm.
Và rồi, cô quay lại đối diện với DD-chan đang hoảng loạn, nụ cười của cô trở nên u ám như một vầng trăng khuyết
“Kế hoạch thay đổi rồi. Hãy tiếp tục ám ta thêm một thời gian nữa nhé~”
“T-Tại sao chứ?!” DD-chan phản đối, lòng tràn đầy hối hận.
Nó giờ sẵn sàng ám những đứa con trai, đàn ông, hoặc thậm chí cả chó.
Nhưng nó hoàn toàn không hề muốn đối mặt với cái ‘thực thể’ có đôi mắt rực rỡ ánh lên vô vàn vì sao này.
“À thì~ Đó là tại vì, phần sau là tới–Arc nhân vật của ta rồi~”
(Note: lucid dream là mơ mà có nhận thức) (note: kiểu như lựa chọn trong mấy cái visual novel. Foreshadowing) (note: Arc là kiểu như một cốt truyện nhỏ trong cốt truyện lớn của một bộ truyện vậy)