Tôi quay trở lại khu ổ chuột, đoàn người bám theo sau lưng.
Nếu nói đến mảnh đất vô dụng và rác rưởi nhất thủ đô, chắc chắn phải nằm đâu đó trong khu ổ chuột này.
Ngay khi đặt chân vào, một đám đông khổng lồ bắt đầu dí sát tôi.
“Thánh nhân!! Thánh nhân! Xin người chữa trị cho chúng tôi!!”
“Xin ban ân huệ xuống cho chúng con, Thánh nhân!!”
Người đi theo quá đông. Với đà này, chẳng mấy chốc tôi sẽ bị cảnh binh bắt vì kích động tụ tập trái phép mất thôi.
Khốn thật.
Tôi vội vã đảo mắt nhìn quanh khu ổ chuột và tìm thấy đúng thứ mình đang mong chờ: một mảnh đất bẩn thỉu và vô dụng nhất trần đời.
Những tòa nhà đổ nát cùng một xưởng bỏ hoang âm u.
Một mảnh đất tiêu điều đến mức dù có trả tiền, cũng chẳng ai buồn bén mảng vì đầy rác công nghiệp và phế liệu vung vãi khắp nơi.
Nhìn nó mà nghĩ tới cảnh lũ nghiện đang hít thứ bột trắng trong xó nào đó cũng chẳng ngạc nhiên.
Tôi không rành phong thủy, nhưng sống ở đây thì… số mệnh tiêu vong chắc chắn sẽ tự khởi phát.
Quá hoàn hảo!!
Nếu tôi khiến Giáo hội Lilia lỗ nặng vì mảnh đất này, chắc họ sẽ chán ngán mà tự động bỏ đi!
Khi tôi chuẩn bị tiến vào khu xưởng bỏ hoang với một đoàn người lẽo đẽo phía sau, một người đàn ông trông như bảo vệ bước ra chặn đường.
“Không thể vào sâu hơn nữa! Đây là đất của gia tộc Karma!”
Ánh mắt lão bảo vệ mờ đục, có vẻ như chẳng nhận ra tôi là ai.
Tôi bước lại gần, đặt tay lên đầu ông ta.
[Dùng kỹ năng Cải Tạo Cơ Thể!]
Tôi chữa lại thị lực, khớp xương và đủ thứ cho ông ta. Ngay sau đó, ông mới nhận ra tôi là ai và chết đứng.
“Bây giờ ông nhìn thấy chứ?”
“T-Tôi thấy rồi. Tôi thấy thật! Thánh nhân!!”
“Đi gọi chủ đất đến đây.”
“T-Tôi đi ngay!! Tôi sẽ đi ngay!!”
Ông lão lao đi như chưa từng có tuổi, rồi chẳng mấy chốc quay lại cùng một người đàn ông trung niên.
Ông ta trông không khác gì… Scrooge - nhân vật trong bộ phim A Christmas Carol.
Một kẻ mặt mày cau có, tính tình keo kiệt đến mức nếu bị dao đâm, chắc chắn là vàng chứ không phải máu sẽ chảy ra.
Ông ta tiến đến với vẻ mặt khó chịu.
“Tôi là chủ khu xưởng này. Cậu gọi tôi có việc gì?”
“Tôi có chuyện muốn nói.”
“Muốn gì? Nếu cậu đến để xin cho lũ ăn mày này vào, thì tôi từ chối.”
Tôi lắc đầu.
“Tôi muốn mua lại khu đất này. Tôi sẽ trả đúng giá.”
Nghe thế, ông ta bật cười lớn.
“Thôi được. Tôi công nhận cậu dũng cảm đấy. Nghe đồn rồi chứ gì? Tôi xây xưởng sản xuất búp bê, nhưng thất bại thảm hại. Dù vậy, nơi này vẫn rộng lớn thế này, cậu có đủ tiền mua nổi sao?”
Tôi lắc đầu.
Không có.
Số tiền tôi có chỉ là khoản lương ít ỏi kiếm được từ công việc làm thêm ở nhà hàng.
Gom hết lại, chắc cũng chẳng đủ mua nổi cái xưởng đổ nát này.
“Giáo hội Lilia sẽ thanh toán.”
Tất nhiên, người chi tiền phải là Giáo hội.
Dù sao thì Giáo hội Lilia cũng là một trong những giáo hội lớn của đế quốc.
Ngay cả khi giá bị hét lên trời, họ cũng dư sức trả.
Tôi liếc nhìn Đại Tư Tế.
Ông ta nhìn lại tôi.
Ánh mắt như đang gào thét: “Người không định thật sự xây đền thờ trên cái mảnh đất rác rưởi này chứ???”
Đúng vậy.
Chính xác là như thế.
Tôi muốn vung tiền vào nơi không thể nào thành công nổi, gây thiệt hại nặng nề cho Giáo hội, rồi sống xa hoa vô độ để khiến họ chán ngán mà bỏ tôi lại.
“Hãy dùng toàn bộ ngân quỹ Giáo hội để mua lại khu đất này. Đây là nơi nhất định phải có để thực hiện lời Nữ thần dạy.”
Tôi bịa ra một cái cớ như thế.
Tôi đâu biết lời dạy nào, Nữ thần gì.
Chỉ đơn giản là mảnh đất này vô dụng đến mức thảm hại, và tôi thích điều đó.
Nếu xây một ngôi đền lộng lẫy giữa bãi rác này, lãng phí hàng đống tiền của và nhân lực, rồi sống buông thả chẳng làm gì ra hồn, chẳng phải họ sẽ tự động quay lưng rời đi sao?
“…Được rồi. Nếu đó là ý chỉ của Nữ thần.”
Đại Tư Tế bước lên.
Và tiếp cận Scrooge.
“Tôi là Yodel, Đại Tư Tế của Giáo hội Lilia.”
“Jonathan Karma. Tôi xây cái xưởng ở đây chỉ vì đất rẻ, chứ ngoài chuyện giá đất rẻ rợn tóc gáy, nơi này chẳng có lợi thế gì cả. Tôi không biết mấy người định làm gì, nhưng sẽ thất bại thôi. Tôi đảm bảo.”
“Đây là ý muốn của Nữ thần. Dù thế nào, chúng tôi cũng phải mua cho bằng được.”
Scrooge — không, Jonathan Karma nhìn chúng tôi với vẻ mặt kiểu “Đúng là một lũ điên…”, rồi ra hiệu.
“Đi theo tôi. Ký hợp đồng ở nhà tôi. Nói thật nhé, tôi mừng phát khóc vì sắp tống khứ được mảnh đất chuyên ăn thuế này rồi!!”
Thế là chúng tôi cùng nhau đi về nhà ông ta.
***
Tôi tưởng là chủ xưởng thì phải sống ở biệt thự hay gì đó, ai ngờ Jonathan Karma lại sống ở một căn nhà ọp ẹp gần khu ổ chuột.
Dù chưa đến mức ngủ ngoài đường, nhưng nhìn cái nhà này xem, ông ta hơn gì lũ người nghèo ngoài việc có nhà.
“Ông về rồi hả?”
Vừa bước vào, một người phụ nữ gầy guộc, trông có lẽ là vợ ông, ho khan rồi lên tiếng.
Jonathan nhìn bà ta và quát lớn:
“Bà bò ra làm gì khi chẳng còn đủ sức để uống thuốc tử tế? Mau vào nằm đi!!”
“Em… định nấu chút gì đó cho anh ăn…”
“Nhà này đào đâu ra đồ mà nấu!! Vào nằm ngay! Đồ đàn bà chỉ biết tốn tiền thuốc thang!!”
Giọng ông ta thô bạo, chẳng khác gì một kẻ vũ phu.
Nhìn ông ta, tôi hiểu ngay tình cảnh.
Có lẽ ông từng nuôi mộng kinh doanh bằng việc mở xưởng, nhưng thất bại.
Gia đình cũng vì thế mà rạn nứt.
Vợ Jonathan ho rũ rượi rồi lặng lẽ vào phòng.
Từ căn phòng ấy bốc ra mùi mốc và ẩm thối của không khí tù đọng.
Mùi nồng tới mức cả Đại Tư Tế cũng nhăn mặt khi nó xộc vào mũi.
“Giá ít nhất là bốn mươi ngàn saled. Đó là điều kiện của tôi!” Jonathan hét lên.
Nghe vậy, mắt Đại Tư Tế trợn trừng.
“Ông định đòi bốn mươi ngàn saled cho mảnh đất rách nát đó sao?”
“Đúng thế!”
“Cả đống rác rưởi và chất thải vương vãi thế mà ông còn dám hét giá đó?”
“Không thích thì khỏi mua!! Bốn mươi ngàn saled, không mặc cả!!”
Hét giá đúng kiểu xã hội đen, hoàn toàn không tương xứng với cái mảnh đất tồi tàn kia.
Nhưng cũng chẳng sao cả.
Dù gì thì người trả tiền… đâu phải tôi.
Mục tiêu của tôi là phung phí tiền bạc bằng cách mua một mảnh đất vô dụng với giá cao vô lý, gây tổn thất cho Giáo hội.
Đại Tư Tế dường như đang suy tính điều gì đó.
Nhưng sau khi liếc nhìn tôi, ông ta nhanh chóng hiện lên vẻ mặt tràn đầy tín nhiệm và gật đầu.
“Tôi sẽ liên lạc với các đền thờ thuộc Giáo hội Lilia trên toàn quốc. Với số tiền lớn như vậy, cần có sự đồng thuận từ các chi nhánh ở những vùng miền khác. Xin hãy chờ một chút.”
“Ngày mai! Phải mang tiền đến đây vào ngày mai!! Nếu không thì không có giao dịch gì hết!”
Nghe vậy, sắc mặt của Đại Tư Tế càng trở nên méo mó hơn.
“Ngay cả với chúng tôi… thì ngày mai là không thể. Xin hãy cho thêm thời gian. Với số tiền mà ông đã yêu cầu, chúng tôi cần có thời gian để chuẩn bị…”
“Nếu không làm được thì thôi!! Biến đi!!”
Cái giọng làu bàu đó khiến ngay cả tôi cũng cảm thấy phiền.
Nếu là tôi thì chắc đã chửi hoặc bỏ đi rồi, nhưng Đại Tư Tế lại không hề nhíu mày nhiều, có lẽ vì nghĩ mình đang đứng trước mặt Thánh nhân.
“Tôi sẽ ra ngoài thảo luận lại một chút.”
Đại Tư Tế dẫn tôi ra ngoài căn nhà một lúc.
“Thánh nhân. Điều kiện này thực sự quá vô lý. Không chỉ giá đất bị đội lên phi lý, mà chúng ta còn phải chịu trách nhiệm xử lý rác thải và phế liệu ở đó. Hơn nữa, người đàn ông kia lại tham lam đến mức yêu cầu mang tiền đến vào ngày mai. Theo tôi, tốt nhất là không nên tiến hành giao dịch này.”
“Vẫn phải làm.”
Tôi đã quyết tâm gây thiệt hại cho Giáo hội các người rồi, hiểu không. Có thế thì các người mới chán ngán mà bỏ tôi lại như một thằng ngu.
“…Nếu vậy là ý Thánh nhân, tôi xin tuân theo. Nhưng theo quy định của Giáo hội, bất kỳ khoản chi nào vượt quá mười ngàn saled đều cần có sự chấp thuận từ các chi nhánh khu vực. Dù làm gì thì cũng không thể có tiền vào ngày mai được. Xin hãy cho chúng tôi thêm thời gian, Thánh nhân.”
Ánh mắt Đại Tư Tế Yodel hiện lên vẻ đầy áy náy.
Nghe những lời ấy, ngay cả một kẻ ích kỷ như tôi cũng bắt đầu cảm thấy cắn rứt.
Dù tôi làm tất cả những việc này là để sống sót, nhưng suy cho cùng, họ cũng chỉ là những người vô tội đột nhiên tôn sùng tôi như một thánh nhân.
Tôi đang cố tình gây tổn thất cho những người như vậy, lại còn phải chịu đựng đòi hỏi vô lý của Scrooge kia.
“Tôi sẽ tự giải quyết chuyện này.”
Dù lương tâm tôi sớm đã mục ruỗng, nhưng ít nhất tôi vẫn còn biết ngượng. Là tôi đề xuất điều vô lý ấy, thì cũng nên là tôi đi xử lý nó.
“Xin lỗi vì đã khiến ngài thất vọng vì sự bất lực của tôi.”
Tôi thực lòng xin lỗi.
Thấy Đại Tư Tế Yodel cúi đầu xin lỗi một kẻ lừa đảo như tôi — kẻ đang cố tình phá nát Giáo hội và chuồn đi vì sợ bị Nữ thần trừng phạt — tôi cảm thấy lương tâm như bị ai đâm một nhát.
Không dám nhìn vào mắt ông, tôi nhanh chóng quay lại trong nhà.
Tôi nói sẽ giải quyết, nhưng thật lòng chẳng có cách nào thay đổi được ý Scrooge hay kéo dài thời hạn thanh toán.
Hay là dùng kỹ năng Thôi Miên Tuyệt Đối để bắt ông ta nghe lời? Làm vậy luôn?
Không được.
Nếu Scrooge đột nhiên quay sang ngoan ngoãn một cách kỳ quặc, thì không giống phép màu mà giống trò lừa đảo rõ mười mươi.
Lỡ làm tổn hại đến danh nghĩa Nữ thần thì sẽ bị sét đánh chết thật. Và Giáo hội Lilia cũng có thể nghi ngờ tôi, rồi lôi tôi ra giàn thiêu vì tội dị giáo.
Phải làm sao…
Làm sao để khiến Scrooge tự nguyện cho thêm thời gian?
Khi đang nghĩ ngợi lung tung như vậy và bước lên lầu quay lại nhà Jonathan Karma, tôi chợt nghe thấy tiếng hét và tiếng vật lộn.
“Aaaaaaah!!”
Trước tiếng hét tuyệt vọng đó, tôi vội lao về phía phát ra âm thanh.
Khi bước vào, tôi thấy mọi người đứng chết trân, mắt đổ dồn vào giữa căn phòng với vẻ kinh hãi.
“Ôi Rophus! Ôi Thái Dương!! Là bệnh thối rữa!!”
“Ông giấu bệnh nhân thối rữa ngay trong thủ đô!? Jonathan Karma!!” — tôi nghe tiếng những hiệp sĩ thánh của Giáo hội Thái Dương và vài cảnh binh la lên trong bàng hoàng.
Tôi chen qua đám người bước vào trong.
Ở đó, Jonathan Karma và vợ ông ta đang dùng cả thân mình để chắn đám đông, vẻ mặt đầy hoảng loạn giữa mùi hôi thối nồng nặc của nấm mốc và xác thịt mục rữa.
“Đừng đến gần! Đừng lại gần con bé!!”
“Con gái chúng tôi, nó… nó sẽ khỏi bệnh!! Dù là bệnh thối rữa thì vẫn có cách chữa!! Chúng tôi đã dùng thuốc ức chế truyền nhiễm rồi! Nó không còn lây nữa! Xin đừng bắt nó đi!!”
Gương mặt Scrooge — không, Jonathan — giờ đây hoàn toàn sụp đổ.
Ông ta vung tay che chắn con gái, còn vợ ông ta thì ôm lấy đứa bé, bật khóc trong tuyệt vọng.
Và họ có lý do để hoảng sợ đến thế.
Cô bé mà họ đang cố bảo vệ, thân thể đã thối rữa đến mức kinh hoàng.
Có phải đây là bệnh dịch không?
Từ làn da rữa nát, mủ đen cứ trào ra không ngừng.
Một thân thể tàn tạ đến mức còn sống đã là kỳ tích.
Trong tình trạng ấy, cô bé vẫn quằn quại và vật lộn vì đau đớn.
“Đau quá! Đau quá! Giết con đi!! Giết con đi!!” — cô bé gào lên giữa những cơn co giật.
Đám cảnh binh đứng xem không chịu nổi nữa, liền rút súng ra.
“Jonathan Karma!! Ông bị bắt vì giấu bệnh nhân truyền nhiễm trong nội thành!! Mau tránh xa con bé… Thánh nhân! Thánh nhân! Không được!!”
Tôi đẩy súng của họ xuống và chầm chậm tiến lại gần vợ chồng Karma.
“Đ-đừng tới gần!! Đừng tới gần!! Đó là con gái tôi! Tôi không thể bỏ nó!!”
Lạ lùng thay, ông ta chẳng còn vẻ đe dọa gì như lúc trước.
Ông ta chỉ còn là một người đàn ông trung niên đáng thương, bệnh tật, bị đời nghiền nát.
“Tôi không tin vào mấy thứ như Thánh nhân chữa lành!! C-cậu biết bao nhiêu kẻ lừa đảo đã lấy tiền tôi vì nói sẽ chữa cho con bé không!? Tài sản của tôi! Tiền của tôi! Tất cả đều mất rồi!! Cậu cũng giống chúng nó thôi!! Tránh ra!! Đồ lừa đảo!! Thằng khốn!!”
Jonathan Karma tung một cú đấm vào mặt tôi.
Mũi tôi vỡ ra, máu tuôn.
“Thánh nhân!!”
“Thằng đó dám đánh Thánh nhân!”
Đám hiệp sĩ thánh toan rút kiếm, nhưng tôi giơ tay ngăn lại.
Tôi lau máu mũi, lặng lẽ nhìn Jonathan và vợ ông ta.
“Tránh ra.”
Tôi định hút càng nhiều tiền từ Giáo hội càng tốt để họ phải chán mà bỏ đi…
Nhưng giờ tình hình lại thành ra thế này, thì là chuyện khác rồi.
Hãy nhìn cô bé kia đi.
Dù tôi có là một thằng ích kỷ đến đâu, thì bỏ mặc một đứa trẻ đang quằn quại trong đau đớn trước mắt mình, trong khi mình hoàn toàn có thể chữa được… là quá hèn hạ.
Hơn nữa, nếu tôi chữa khỏi cho con bé, có khi lại nhân đó mà kéo dài được thời hạn thanh toán.
Dù tôi vừa bị đấm, mặt vẫn không thay đổi biểu cảm. Nhìn vậy, vợ chồng Jonathan cũng run lên và rụt lại một chút.
Tôi bước đến gần đứa bé đang vật vã.
“Đau quá!! Đau quá!! Giết con đi!! Aaaaaaah!!”
Tôi đặt tay lên đầu cô bé đang khóc, co giật, gào thét.
Giống như những cô bé bán diêm trong hẻm tối hôm trước.
Và cả đứa trẻ này nữa.
Tạm gác mọi chuyện của tôi sang một bên.
Dù sao thì…
Đáng thương quá mà.
“Ổn rồi.”
Tôi kích hoạt kỹ năng.
“Con sẽ không còn đau nữa đâu.”
Một âm thanh lách tách vang lên.
Thân thể cô bé bắt đầu thay đổi.