Đây không phải là game người lớn sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 113

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Vol 1 - Chương 16: Mong ả ta đừng quay lại nữa

“Tôi đã chuyển toàn bộ nhà máy đến khu xử lý rác thải ở ngoại ô thủ đô. Có thể tháo dỡ nó tại đó, bán được gì thì bán, phần còn lại thì đem tiêu hủy đi!”

Khi mụ phù thủy vừa vung đũa phép vừa hét lên như thế, mọi người đồng loạt giơ tay reo hò.

“Ngợi ca Nữ Thần!!”

“Đây là phép mầu! Ngợi ca Nữ Thần!!”

Ai nhìn vào cũng thấy rõ đây là phép thuật do phù thủy thực hiện, thế mà không hiểu sao Nữ Thần lại đột ngột được tung hô thế kia.

Làm ơn, xin đừng như vậy nữa.

Nữ Thần Lilia chắc chắn đang dõi theo tôi từ thiên giới đấy biết không.

Cảm giác như có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng.

Rất nặng nề.

Cứ như thể Nữ Thần sẽ thét lên rằng tôi là tên khốn dám mạo danh Thánh Nhân, rồi giáng hình phạt thiêng liêng xuống đầu tôi ngay lập tức vậy.

“Tôi! Tôi sẽ đi bán nó! Tôi là người biết rõ bên trong nhà máy có thứ gì đáng tiền nhất mà!!”

Scrooge.

Không.

Jonathan Karma, không biết đã đến từ lúc nào, giơ tay xin xung phong sau khi nghe lời mụ phù thủy.

“Thưa Thánh Nhân! Xin người chờ một chút thôi!! Tôi sẽ đi xử lý nó ngay! Số tiền thu được trong nhà máy cũng xin dâng hết cho Thánh Nhân! Xin hãy đợi tôi một lát!!”

Jonathan Karma nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.

Và đến tối cùng ngày, ông ta trở lại với một xấp tiền dày cộm.

“Hầu hết thiết bị trong nhà máy đều cũ kỹ nên không bán được bao nhiêu. Nhưng đống sắt vụn cũng đáng giá vài đồng. Đây là 2.000 saled, thưa Thánh Nhân.”

Jonathan Karma cung kính đặt xấp tiền trước mặt tôi.

Ông để lộ liễu như thế thì tôi biết giấu kiểu gì?

Làm sao tôi có thể lén tiêu xài hoang phí được khi người ta đưa tiền ngay trước mặt cả đám đông thế kia?

“Đại Tư Tế Yodel.”

Tôi khẽ gọi, lão già hói lập tức chạy tới đứng trước mặt tôi.

“Xin người chỉ dạy, Thánh Nhân!”

“Hãy dùng số tiền này để mua thực phẩm và phát cho những người nghèo ở đây.”

“Vâng, thưa người!! Chúng tôi sẽ làm ngay!!”

Và như thế, một chỗ phát đồ ăn miễn phí đã mọc lên trước khu nhà máy bỏ hoang.

Đám người nghèo được chữa lành đang vừa ăn vừa rơi nước mắt.

“Lâu lắm rồi tôi mới được ăn món gì ấm bụng và ngon thế này!”

“Cảm ơn ngài! Thánh Nhân!!”

“Thánh Nhân!! Tạ ơn ngài!!”

Rất nhiều người vừa khóc vừa cúi đầu, thậm chí quỳ sụp trước mặt tôi.

Đúng vậy.

Thật sự rất tuyệt.

Rất tuyệt, nhưng vấn đề là… khả năng tôi bị Nữ Thần trừng phạt đang tăng dần theo thời gian.

Tôi nói rồi mà, tôi đâu có theo đạo!!

Tôi không phải tín đồ của Lilia!!

Tôi thậm chí còn không có đức tin, chết tiệt!!

Tôi là một kẻ vô thần!

Thật sự, tôi tiêu đời rồi.

Ngay lúc này mà sét đánh trúng đầu tôi thì tôi cũng chẳng thể cãi được.

Đám người nghèo không phải vấn đề.

Họ không biết cách sử dụng kỹ năng lần theo dấu vết, cũng không có hệ thống tìm người bài bản gì cả.

Vấn đề lớn nhất, như tôi đã dự đoán.

Chính là mấy người của Giáo Hội kia.

Tôi cần phải khiến họ rút lui, càng sớm càng tốt.

Nhanh chóng!

Tôi cần làm họ tiêu tiền nhanh chóng!!

Phải làm họ phá sản rồi bỏ đi!!

“Yodel.”

“Xin người chỉ dạy!! Thánh Nhân!!”

“Ngày mai. Khi trời gần sáng, hãy bắt đầu đào đất. Cần làm phần móng cho thật kỹ. Đào thật sâu và chuẩn bị xây một tòa nhà thật cao. Rõ chưa?”

“Chúng tôi sẽ làm ngay!!”

“Thuê những máy móc và thiết bị đắt tiền nhất. Đầu tư không tiếc tay. Và đừng để người ta làm không công. Trả lương cho họ. Hào phóng vào. Trả đến mức thấy lố lăng cũng được. Một túi tiền đầy mới là phước lành chân chính. Hiểu chưa?”

“Dĩ nhiên rồi!! Dĩ nhiên!! Tôi sẽ vét sạch mọi khoản tôi có quyền điều động! Tôi cũng sẽ nhanh chóng thuyết phục các đền thờ ở các vùng lân cận để kêu gọi thêm kinh phí! Nếu là lệnh của Thánh Nhân, thì chuyện tiền nong của Giáo Hội đâu còn là vấn đề!!”

Giờ thì tôi chẳng còn thấy tội lỗi gì khi lừa dối Giáo Hội và làm họ thiệt hại nữa.

Tội lỗi gì chứ, tôi còn phải sống đã, đúng không?

Tôi còn quá trẻ để chết vì bị Nữ Thần trừng phạt.

Tôi xin lỗi.

Ông già Yodel.

Nhưng tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Đêm buông xuống.

Đám người nghèo vây quanh tôi như lũ chim non chờ mẹ mớm mồi, chỉ biết nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhìn họ, tôi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác nặng nề trong lòng mình suốt từ nãy tới giờ.

“Các người… chẳng phải là không có nhà để về sao?”

“Đường phố là nhà của bọn tôi, thưa Thánh Nhân.”

“Bọn tôi ngủ dựa lưng vào dây thừng, Thánh Nhân à.”

Thì ra là vậy.

Vấn đề nằm ở chỗ này.

Những người này…

Họ chẳng có nơi nào để ngủ cả!!

Mà tôi thì không đủ khả năng cung cấp chỗ ngủ cho họ.

Giờ phải làm sao đây?

Khoan đã! Thực ra, thế này cũng tốt?

Nếu lời đồn lan ra rằng tôi là một Thánh Nhân vô dụng, đến cả nơi trú ngụ trong giá rét cũng không lo nổi, thì chẳng phải họ sẽ rời bỏ tôi hết sao?

“Cứ trải chiếu rơm ra đất mà nằm! Tôi sẽ dùng ma pháp giữ ấm phạm vi rộng! Mau nằm xuống đi! Ăn ngon ngủ kỹ là điều quan trọng nhất! Hiểu chưa?”

Và rồi mụ phù thủy bốn tay lại phá hỏng mọi thứ.

Tại sao!!

Tại sao chứ!!

Tại sao cô lại làm thế, tại sao!!

Cô mà làm vậy thì tôi sẽ bị phong làm Thánh Nhân thật mất!!

Bọn họ phải lạnh cứng miệng, rét co quắp rồi chửi tôi, xong bỏ đi mới đúng chứ!!

Sao cô lại biến cả đường phố thành chỗ ngủ lý tưởng thế này!!

Việc tự nhận mình là phù thủy thuộc Tháp Ma Thuật chắc chắn là giả.

Nhìn hành động thì mười phần giống phù thủy hắc ám hơn!!

“Ơn lành quá đỗi!! Lạy Nữ Thần!!”

“Cảm ơn! Cảm ơn nhiều lắm!”

Khi đám người nghèo nằm xuống đường như thể đã quen, mụ phù thủy vung cây trượng, rắc gì đó lên không trung.

Một luồng ánh sáng vàng nhạt như sương mờ tỏa ra trong giây lát, rồi mặt đất dưới chân tôi nóng lên như thể có hệ thống sưởi ấm sàn.

“Mọi người, ngủ đi thôi!”

“Là ân huệ của Thánh Nhân đấy!”

“Cảm ơn cô phù thủy! Cảm ơn Thánh Nhân!! Cảm ơn Nữ Thần!!”

Tất cả đều ngủ say trên con đường ấm áp, với gương mặt hạnh phúc.

Một cảnh tượng không có chút hỗn loạn hay bi thương.

Đám hiệp sĩ thánh của Giáo Hội Thái Dương và cảnh binh được cử đến để giữ trật tự công cộng, đứng nhìn mà gật gù hài lòng.

Có vài sĩ quan cảnh binh và thậm chí cả thánh hiệp sĩ còn rơi nước mắt vì cảm động nữa.

“Thưa Thánh Nhân. Đại Tư Tế Aloysius bảo bọn tôi chỉ bảo vệ ngài cho đến khi Giáo Hội Lilia đến. Nhưng nếu có thể, chúng tôi xin được tiếp tục theo chân những phép mầu của ngài thêm một thời gian nữa.”

Các thánh hiệp sĩ của Giáo Hội Thái Dương bước tới, quỳ xuống trước mặt tôi như thể đã đưa ra quyết định vững vàng.

“Dường như thần Rophus cũng sẽ tán thành công việc này. Nếu ngài cho phép, chúng tôi xin được phụng sự.”

Nghe đến đó, tai tôi vểnh cả lên.

Chuyện này…

Chuyện này tốt đấy chứ?

“Tôi lấy làm vinh dự nếu các anh đồng hành. Yodel.”

“Xin người chỉ dạy, Thánh Nhân!!”

Đại Tư Tế Yodel, từ một ông già hói đầu hóa thành cún con trung thành, sau khi chứng kiến tôi chữa lành gia đình Jonathan Karma.

Khi tôi gọi, ông ta lập tức chạy tới, và tôi chỉ về phía các thánh hiệp sĩ của Giáo Hội Thái Dương.

“Hãy trả công cho họ. Công sức phải được đền đáp xứng đáng.”

“Không! Thánh Nhân!! Bọn tôi không làm vì tiền!!”

Tôi biết.

Chính vì thế tôi mới phải làm Giáo Hội tiêu tiền.

“Xin hãy nhận lấy. Đó là ân sủng. Hạnh phúc đến từ chiếc ví, và ví dày là nhờ có tiền. Khi có thể nhận, thì nên nhận.”

Yodel gật đầu theo lời tôi rồi bắt đầu hành động.

“Chúng tôi sẽ trả! Các tín hữu của Thái Dương! Đây là ý chỉ của Nữ Thần Ân Sủng!”

Các thánh hiệp sĩ của Giáo Hội Thái Dương gật đầu, làm dấu thánh như thể vô cùng cảm động.

“Nếu là ý chỉ của Nữ Thần, chúng tôi xin nhận!!”

Thấy cảnh ấy, các sĩ quan cảnh binh cũng lần lượt bước tới gần tôi.

“Thưa Thánh Nhân. Bọn tôi cũng sẽ tiếp tục duy trì trật tự ở đây. Với lượng người tập trung ngày càng đông, chắc chắn sẽ có vấn đề phát sinh.”

“Vậy thì các anh cũng nên nhận thù lao.”

“Bọn tôi không thể! Nếu nhận tiền thì sẽ bị xem là hối lộ mất!”

“Đừng gọi ân huệ của Nữ Thần là hối lộ. Nếu không thể đưa cho từng người, thì hãy chuyển cho đồn cảnh binh dưới hình thức quyên góp.”

Tôi phải làm họ tiêu tiền bằng mọi cách!!

Bằng cách nào đó!!

Trước lời tôi, Yodel chỉ gật đầu ngây ngô.

“Chúng tôi sẽ làm ngay! Dù Thánh Nhân yêu cầu điều gì đi nữa!”

Sau khi có thể huy động cả cảnh binh lẫn thánh hiệp sĩ của Giáo Hội Thái Dương như thế, Jonathan Karma rụt rè tiến lại gần tôi.

“Thưa Thánh Nhân. Người không có việc gì giao cho tôi làm sao? Tôi đã sống hơn nửa đời người như một thương nhân. Tôi rất tự tin trong việc quản lý tiền bạc và vận hành kinh doanh.”

Điều này lập tức thu hút sự chú ý của tôi.

Tự tin cái quái gì chứ.

Ông còn chẳng điều hành nổi cái xưởng búp bê của mình!!

Tức là ông ta cực kỳ tệ trong việc kinh doanh!!

Một nhân tài hoàn hảo!!

Nếu tôi đưa tiền và giao việc kinh doanh cho ông ta, chẳng phải sẽ thất bại thê thảm sao?

“Tôi muốn giao việc xây dựng ngôi đền cho ông. Từ việc thuê thiết bị như máy xúc, khởi công, đào móng, đến chỉ đạo công nhân xây dựng công trình, tôi giao cả cho ông. Yodel. Từ giờ, hãy để Jonathan Karma toàn quyền sử dụng mọi khoản tiền cần thiết cho việc xây dựng.”

Ông cụ cún con thì tôi nói gì cũng gật đầu.

“Chúng tôi sẽ làm vậy! Thưa Thánh Nhân!!”

“Cảm ơn. Cảm ơn ngài, Thánh Nhân. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn ngài đã chữa khỏi cho con gái tôi. Tôi sẽ ở bên cạnh ngài, giúp ngài tạo nên những phép mầu. Cảm ơn.”

Jonathan Karma cúi đầu thật sâu rồi rời đi.

Giờ thì xong rồi.

Không còn gì xảy ra nữa đâu, đúng không?

“Ngài không cần nghỉ ngơi sao?”

Tôi quên mất!!

Quả bom hạt nhân mang tên ả phù thủy!!

Mụ phù thủy tiến lại gần với bốn cánh tay khép lại đầy lễ độ, mỉm cười hỏi tôi như vậy.

Ngay cả khi chỉ nhìn thôi cũng thấy rợn người.

Việc cô ta đã làm, dùng một cây trượng để nhổ bật cả một nhà máy khỏi mặt đất, rồi dịch chuyển nó đến ngoại ô kinh thành, khiến tôi nghi ngờ nhân sinh.

Thứ trước mặt tôi là một con quái vật.

Tôi cần phải bình tĩnh lại.

“Tôi sắp đi ngủ đây. Đất rất ấm. Cảm ơn cô.”

Tôi đi ngủ đây. Nên làm ơn biến đi nhanh nhanh hộ cái.

Tôi sợ lắm khi nhìn thấy cô đấy.

Tôi vội vàng giả vờ nằm xuống, nhưng nhanh hơn cả tôi, mụ phù thủy đã tiến lại gần và nắm lấy tay tôi.

Trời đất, sợ quá đi mất.

Tôi thực sự rất sợ.

Không tự chủ được, mồ hôi lạnh túa ra, thân thể bắt đầu run rẩy.

“Ngài lại run rồi. Là thần lực nhập thể sao?”

Mụ phù thủy lo lắng giữ lấy cả hai tay tôi, rồi dùng hai tay còn lại chạm lên trán tôi.

Không phải thần lực nhập thể gì cả.

Tôi chỉ đang run vì sợ sẽ bị cô sẽ phát điên thôi.

“Không sao đâu. Cô đừng lo.”

Ừ đấy! Đừng lo gì hết và biến đi giùm cái!!

Ý tôi là như vậy đó, nói rất bình thường thôi mà, vậy mà mụ ta lại hiểu theo cách hoàn toàn khác.

“Ngài thật cao quý.”

Đôi mắt mụ phù thủy đỏ lên.

Thậm chí còn ngân ngấn nước.

Cô ta lại tưởng tôi là Thánh Nhân cao quý, dù bị thần lực nhập thể hành hạ vẫn cố gắng chịu đựng để cứu giúp dân chúng.

“Tên ngài… Tôi muốn biết tên ngài. Thánh Nhân. Lần trước tôi chưa kịp nghe. Ngài có thể nói cho tôi biết được không?”

Hai bàn tay đang nắm chặt tay tôi đầy tha thiết, nghe như một lời đe dọa.

Ý cô ta là nếu tôi không nói tên, cô ta sẽ nghiền nát tôi sao?

Hay cô ta sẽ nổi điên rồi phát nổ tiếp?

Tôi sợ phát khiếp lên được…

“Tôi tên là Jericho Amael. Cô cứ gọi là Amael cũng được.”

“Ngài Amael…” mụ phù thủy lẩm bẩm như mộng du.

Sau khi lặp lại cái tên trên đầu lưỡi trong khi nhắm mắt như thể đang thưởng thức, mụ ấy nhẹ nhàng nâng tay tôi lên, hôn lên mu bàn tay.

“Ngài đã cứu vớt cuộc đời tôi, thưa Thánh Nhân.”

“Tôi chỉ làm điều cần làm thôi.”

“Chỉ một lần thôi… Ngài có thể hôn tôi một lần nữa được không?” mụ phù thủy rụt rè hỏi, gương mặt đỏ bừng như say rượu.

Nếu tôi không hôn thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Cô ta đang đe dọa đấy à.

Tôi cẩn thận giữ lấy gương mặt cô ta, kéo nhẹ lại gần.

Và hôn lên trán một cái.

Làm ơn đừng phát nổ.

Phải rồi.

Hôn hít bao nhiêu cũng được.

Miễn là đừng phát nổ.

“Từ nay về sau, em là người của ngài.”

Sau khi nụ hôn kết thúc, mụ phù thủy nhìn tôi bằng đôi mắt rưng rưng, gương mặt như tan chảy.

Ngón tay cô ta khẽ chạm lên môi tôi.

Mụ phù thủy vừa mỉm cười, vừa mê đắm sờ lên môi tôi.

Đôi mắt thì khóc mà miệng lại cười.

Trông như đang đắm chìm trong thứ cảm xúc lẫn lộn.

“Em đi đây.”

Mụ phù thủy cúi chào đầy tôn kính rồi biến mất.

Chỉ đến khi cô ta biến mất rồi, tôi mới thở phào.

Ngày mai cô ta sẽ không quay lại nữa đâu, đúng không?

Làm ơn đừng quay lại nữa.