Erpha thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.
“Sao… một người như vậy lại sống trong căn hộ tồi tàn đến thế?”
“Ta đã nói rồi mà, hắn ta gặp phải vận xui khủng khiếp.”
Yorgen thở dài, bắt đầu kể lại câu chuyện. “Một loạt tai họa ập tới cùng lúc, chồng chất đến mức khiến người ta không khỏi tự hỏi làm sao có thể xui xẻo đến vậy. Hắn từng là thương nhân vận chuyển hàng hóa giữa Vương quốc Tramata và Đế quốc Arcal, nhưng một ngày nọ, khi đang chở elixir, chiếc xe chuyên dụng bất ngờ phát nổ.”
Erpha há miệng, không thể tin nổi.
“Nổ bất ngờ?”
“Theo kết quả điều tra sau này, người ta phát hiện rằng khi elixir tập trung với số lượng lớn, có một xác suất cực hiếm, nó có thể sinh ra tĩnh điện. Chính luồng tĩnh điện đó đã gây ra vụ nổ. Tất nhiên, vào thời điểm ấy thì chưa ai biết chuyện này.”
“Rồi chuyện gì xảy ra sau đó?”
“Vụ nổ khiến những xe chở elixir phía sau cũng đồng loạt nổ theo. Chỉ trong chớp mắt, công ty của Jonathan không chỉ chịu thiệt hại nặng nề mà còn bị dân cư xung quanh kiện đòi bồi thường, vì bị ảnh hưởng bởi vụ nổ elixir.”
“Thật khó tin.”
“Nhưng đó là sự thật. Vụ việc trở thành nguyên nhân khiến một quy định mới được ban hành: tất cả phương tiện vận chuyển elixir bắt buộc phải trang bị pháp trận chống sét.”
Erpha chết lặng trước tai họa tưởng chừng chỉ có thể do nguyền rủa mà ra. Nhưng câu chuyện của Yorgen vẫn chưa kết thúc.
“Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Bộ trưởng tài chính của hoàng tộc Tramata, người lẽ ra phải thanh toán cho công ty Jonathan, đột ngột qua đời vì đau tim. Hoàng tộc nghi ngờ ông ta chết vì bị đầu độc, khiến nội bộ hoàng gia nổ ra đấu đá vì cái chết của ông ta. Số tiền đáng lẽ được trả trong vòng một tháng thì bị hoãn vô thời hạn.”
“…”
“Mãi về sau, người ta mới xác nhận đó thật sự là một cơn đau tim cấp tính do làm việc quá sức, chứ không phải bị đầu độc.”
“Sao lại có thể như vậy…”
“Chưa hết, vợ ông ấy là Oliviera gặp khó khăn khi sinh con, sức khỏe xuống dốc trầm trọng. Oliviera là người được người ta gọi là thiên tài trong lĩnh vực tính toán. Bà có thể nhìn dòng tiền lớn chảy ra vào như nhìn lòng bàn tay. Và khi bà ấy ngã quỵ, công ty lâm vào khủng hoảng tài chính.”
Erpha không biết phải nói gì nữa.
Nếu không phải bị nguyền, làm sao mọi thứ có thể trượt dốc đến mức này?
Yorgen lại thở dài.
“Kết cục, ông ấy buộc phải đóng cửa công ty. Dù vậy, tôi nghe nói ông đã để dành được một khoản không nhỏ. Khi vợ ông hồi phục, con cái cũng lớn hơn một chút, ông dùng số tiền ấy để mở lại việc làm ăn. Lần này là một xưởng đồ chơi. Cực kỳ thành công. Có thời, lũ trẻ khắp thủ đô đều sử dụng đồ chơi của công ty Jonathan.”
“Đến mức đó sao?”
“Đúng thế. Còn biết điều gì đáng kinh ngạc hơn không? Chính là đứa con gái Cecilia của họ. Cô bé thừa hưởng trí tuệ của mẹ và khí chất lãnh đạo của cha. Ta nghe kể, khi mới năm tuổi, con bé đã cùng cha đưa ra nhiều quyết định trong kinh doanh.”
Yorgen bật cười, như thể đang hồi tưởng lại những ngày tháng ấy.
“Có lần ta còn nghe rằng con bé tự mình khảo sát thị trường, thiết kế đồ chơi từ góc nhìn trẻ con và tạo ra những sản phẩm bán chạy vượt mong đợi. Nhãn quan kinh doanh của nó còn vượt cả cha. Trong những người ta từng gặp, nó là thiên tài có thể sánh ngang với em đấy, Erpha.”
“Một đứa trẻ vận hành việc kinh doanh cùng với cha mình sao?”
“Không phải lời nói đùa đâu. Ta nghe rằng khi tròn mười hai tuổi, con bé đã quản lý và giám sát cả nhà máy. Đó là tin cuối cùng ta nhận được. Sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa, ta cứ tưởng họ đã giải thể công ty lần nữa… Ai ngờ con gái họ lại mắc phải bệnh thối rữa. Đúng là số phận nghiệt ngã.”
Nghe đến đây, Erpha chỉ còn biết bật ra một tiếng cười trống rỗng.
“…Em cứ ngỡ họ chỉ là những con người tầm thường. Không ngờ lại phi thường đến thế.”
Một huyền thoại tự thân dựng nghiệp trong ngành vận chuyển.
Một người phụ nữ có thể nhìn thấu từng nhịp đập của dòng tiền lớn như xem lòng bàn tay.
Và một thiên tài kinh doanh từng điều hành cả xưởng sản xuất từ năm mười hai tuổi.
Cộng thêm mạch elixir bên trong nhà máy bỏ hoang… Người mà ngài ấy chỉ đích danh, quả thật quá hoàn hảo đến nực cười, như một nhân vật được viết ra từ tiểu thuyết.
Những chi tiết này, dù được chắp bút trong tiểu thuyết cũng sẽ bị coi là thiếu thực tế.
“Thật sự có phép mầu đấy, Tháp Chủ. Ngoài điều đó ra, em không biết dùng lời nào khác.”
Nghe lời ấy, ánh mắt Yorgen bừng lên vẻ tò mò khó giấu.
“Là chỉ thị của Thánh Nhân Chữa Lành sao?”
“Phải. Ngài ấy là trung tâm của tất cả những chuyện này. Dẫu em đi trên con đường pháp thuật, vốn không nên dễ dàng dùng từ như ‘phép mầu’ hay ‘trùng hợp’, nhưng… không ngoa khi nói rằng chẳng còn ngôn từ nào xứng hợp hơn là ‘phép mầu của thần’. Làm sao mà những con người phù hợp lại cứ lần lượt xuất hiện vào đúng khoảnh khắc cần thiết đến vậy?”
Yorgen như không thể kiềm chế được nữa.
“Em bảo ngài ấy đang ở khu ổ chuột phải không? Vị Thánh Nhân Chữa Lành ấy.”
“Đúng vậy.”
“Ta phải đích thân đến thăm ngài ấy một lần. Ta tò mò lắm. Muốn biết một vị thánh thật sự trông như thế nào.”
Thật không ngờ rằng, đến những năm tháng cuối đời, lại xuất hiện một nhân vật khiến lòng ông sôi sục đến vậy.
Yorgen nói, mắt ánh lên vẻ nhiệt thành hiếm thấy.
Nghe vậy, Erpha mỉm cười.
“Em sẽ giới thiệu cho. Đảm bảo ngài sẽ phải kinh ngạc.”
“Được. Hãy gặp ngài ấy. Ta thật sự rất tò mò ngài là người thế nào.”
Nếu Thánh Nhân Chữa Lành mà nghe được cuộc trò chuyện này, hẳn người sẽ la lên đừng đến. Nhưng tiếc thay, hoặc may thay…
Vị thánh ấy không có mặt ở đây vào lúc này.
***
Một ngày hỗn loạn nữa lại trôi qua.
Khu vực quanh nhà máy bỏ hoang – nơi tôi đã an cư – giờ đây dường như đã biến thành thánh địa của những kẻ nghèo.
Họ ngủ trên nền đá ấm áp như được sưởi bằng hệ thống hiện đại, và khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, các giáo sĩ của Giáo hội Lilia phát cơm miễn phí tại khu bếp công cộng.
Chỉ có vậy thôi sao?
“Hãy cho họ việc làm. Việc làm được trả công hậu hĩnh. Đó chính là ý chỉ của Nữ Thần.”
Khi tôi chỉ đạo khởi động dự án khiến Giáo hội Lilia phá sản, Đại tư tế Aloysius đã chi trả cho người nghèo mức lương hậu hĩnh đến mức gần như bùng nổ: một saled mỗi ngày để đổi lấy công sức lao động của họ.
Đổi lại, người nghèo bắt đầu quét dọn khu ổ chuột.
Nhặt rác, dọn bùn ngập trong phân và nước cống, đưa người bệnh đến cho tôi chữa, và trồng cây dọc theo những con phố khô cằn của thành phố.
Họ được huy động để thanh tẩy khu vực xung quanh, đổi lại là cơm ăn áo mặc.
Thế nhưng, tôi vẫn thấy bất an.
Không phải điều gì khác, mà chính là elixir—thứ được mệnh danh là vàng màu xanh lam—đang tuôn ra giữa khu vực nhà máy bỏ hoang.
Tôi không nghi ngờ gì về việc Jonathan Karma của chúng tôi sẽ phá hỏng mọi thứ, nhưng vẫn có một phần trong tôi lo sợ rằng… biết đâu ông ta lại thành công.
Để có thể khiến Giáo hội Lilia phá sản, tôi cần phải tiêu nhiều tiền hơn nữa.
“Xây nhà xí công cộng. Bệnh tật nảy sinh vì phân và nước tiểu vương vãi khắp đường phố. Dù tôi có chữa hết bệnh, nếu họ vẫn sống giữa môi trường bẩn thỉu, họ sẽ lại nhiễm bệnh. Hãy cử người quản lý và quét dọn sạch sẽ mỗi ngày.”
“Tôi sẽ tuân lệnh! Thánh nhân!!”
“Xây nhà tắm công cộng. Ân sủng thực sự trú ngụ trong thân thể sạch sẽ. Hãy dẫn nước từ hệ thống dẫn nước và xây dựng, phân phát nhà tắm công cộng. Được tắm rửa, sạch sẽ và no bụng cũng là một ân sủng. Hãy tiêu tiền hào phóng và xây những nhà tắm sạch sẽ và đẹp đẽ nhất có thể.”
“Tôi sẽ tuân lệnh! Thánh nhân!!”
Giờ đây, Đại Tư Tế Yodel đã đạt tới cảnh giới mà nếu tôi bảo ăn phân, ông ta cũng sẽ vui vẻ làm theo.
Nhìn ông ta hào hứng tuân theo mọi mệnh lệnh, tôi phần nào cảm thấy yên tâm.
Không phải kiểu rót nước vào bình không đáy nữa.
Ngay cả ngân khố của Giáo hội Lilia, nếu cứ tiêu xài không kiểm soát thế này, rồi cũng phải cạn kiệt.
Hơn nữa, nguồn vốn khởi nghiệp của Jonathan Karma cũng phải được rút từ Giáo hội Lilia.
Nếu mọi việc thuận lợi, phá sản có thể xảy ra chỉ trong vài tháng.
Người ta có thể sẽ mắng tôi là thánh nhân mà lại khiến Giáo hội Lilia phá sản khi đang giúp người nghèo, nhưng sai lầm ấy sẽ không lớn tới mức khiến tôi bị lôi ra thiêu sống.
Có lẽ họ sẽ chỉ nói rằng vị thánh nhân ấy thật tốt bụng… nhưng vô dụng. Rồi họ sẽ rời đi và không bao giờ nhìn lại tôi nữa. Chắc chắn sẽ là như vậy, phải không?
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục chữa bệnh, phát thức ăn, ru ngủ người nghèo, cho họ công việc, xây nhà tắm, dạy họ cách ăn mặc sạch sẽ, xây nhà xí… và tiếp tục tiêu tiền.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy có gì đó sai sai.
“Tiền? Chúng tôi không cần!! Thánh nhân đã chữa khỏi cho mẹ tôi! Tôi sẽ xây nhà xí miễn phí, như một lễ vật dâng lên Ngài!!”
Và thế là những nhà xí công cộng được xây miễn phí. Mà còn ở nhiều nơi.
“Trước khi cụt tay, tôi từng là một thợ đá danh tiếng. Tiền? Tôi không xứng nhận lấy. Tôi sẽ làm việc này cho Ngài.”
Tôi chữa lành hoàn hảo cho một người nghèo sống như kẻ tàn phế vì cụt tay, thì hóa ra ông ta lại là một thợ đá nổi tiếng.
Ông ta nhanh chóng tập hợp người và bắt đầu xây nhà tắm.
Và chưa hết.
“Hãy báo đáp ân huệ mà Thánh nhân ban phát!!”
“Ân huệ đáp lại ân huệ!!”
Người ta không ngừng làm việc, kể cả khi trời đã tối, kể cả khi không được trả lương. Họ miệt mài quét dọn, thu gom rác, lau chùi mọi ngóc ngách.
Chưa đầy một tuần, con đường xung quanh đã biến thành lối đi lát gạch sạch sẽ, đến mức tôi hoài nghi, không biết đây có còn là những con đường đầy bùn lầy và rác rưởi giống ngày đầu tiên tôi đặt chân tới nữa không.
“Đây là lễ vật.”
“Đây là tấm lòng của tôi. Xin hãy nhận lấy.”
“Tôi bán rau. Nếu rau có ích, xin Ngài hãy nhận.”
“Tôi làm nghề thịt. Nếu Ngài không chê thịt cũ, xin Ngài hãy dùng.”
“Ngài đã chữa lành mắt cho con trai tôi. Tôi sẽ quyên góp toàn bộ bánh mì còn dư mỗi ngày. Xin hãy chia cho người nghèo.”
“Tôi từng là đầu bếp tại một nhà hàng nổi tiếng. Hãy đưa nguyên liệu cho tôi, tôi sẽ nấu và chia sẻ đồ ăn với mọi người.”
Nguyên liệu quyên góp liên tục đổ về bếp ăn từ thiện. Những người lạ mặt không biết từ đâu cứ thế xuất hiện, vung tiền ra làm lễ vật. Trong số những người tôi chữa lành, ai có tài nấu ăn đều lần lượt đứng bếp, nấu nướng và chia phần cho dân nghèo.
“Thánh nhân. Chúng ta đã tiết kiệm được một khoản tiền khổng lồ. Đến mức có thể dùng để khởi động công ty của Jonathan Karma nhờ số tiền quyên góp không ngừng nghỉ!!”
Khốn kiếp!!
Sao các người lại làm vậy với tôi!?
Tại sao chứ!?
Hãy phá sản đi!!
Làm ơn phá sản dùm tôi một cái đi!!
Tại sao mọi thứ lại trôi chảy thế này cơ chứ!!
Số phận chắc chắn đã kết án tôi, ép tôi phải nhận lấy kết cục bi thảm.
Tôi cần một phương pháp khác.
Có vẻ phá sản không còn là con đường khả thi để trốn thoát nữa.
Làm sao để khiến những người này rời bỏ tôi?
Tôi nên…
Trong khi đang hoang mang run rẩy, vừa chữa trị cho người nghèo kéo đến xin chữa bệnh từ sáng sớm như mọi ngày…
Bỗng nhiên, đám đông bắt đầu tách ra.
Cùng lúc ấy, những suy nghĩ và lo lắng trong tôi cũng bay biến.
Từ phía xa, một nhóm người đang đi thẳng về phía tôi, rẽ qua đám đông.
Dẫn đầu là một phù thủy, nụ cười sắc lẻm, bước tới trong bộ đồng phục của Tháp Ma Thuật và chiếc mũ chóp rộng vành đặc trưng.
“Thánh nhân chữa lành?”
Cô ta, một phù thủy đầy tàn nhang, sải bước đến gần tôi, giày gõ cộp trên nền gạch.
Tôi chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ta liếc về phía sau, rồi khúc khích cười.
“Sao? Tôi đoán đúng mà, phải không? Người này… lúc chữa bệnh không hề dùng thần lực.”
Những kẻ đứng sau cô ta đều vận đồ đen.
Áo đen, mặt nạ đen. Giày đen, quần đen.
Chỉ duy nhất một thứ mang sắc trắng.
Chính là phù hiệu hình con mắt tuyết trắng được khắc trên ngực họ.
Khoảnh khắc nhìn thấy biểu tượng ấy, tôi có cảm giác máu trong cơ thể mình rút cạn.
Một phù hiệu mà không một công dân nào của đế quốc lại không biết đến.
Đó là huy hiệu của Giáo Hội Lặng Thầm – tổ chức thờ phụng Le-Neri, Thần Bóng Tối và Bí Mật.
Họ không nổi tiếng, cũng chẳng có nhiều tín đồ, bởi vì họ tuyển chọn tín đồ cực kỳ nghiêm ngặt. Thế nhưng, họ lại cực kì nổi tiếng.
Bởi vì chính họ là những kẻ thẩm vấn dị giáo, phụ trách thanh trừng dị giáo trong Nội Điện – tổ chức được hình thành từ sự liên minh của 24 giáo hội được công nhận chính thức trong đế quốc.
“Không phát hiện dấu hiệu thần lực nào khi chữa bệnh. Thưa cô Tudel,” một giáo sĩ của Giáo Hội Lặng Thầm lên tiếng bằng giọng trầm thấp.
Nghe vậy, phù thủy có tên Tudel bật cười, trông có vẻ rất hài lòng.
“Đúng như tôi nghĩ. Trực giác của tôi không sai mà. Này, Thánh nhân chữa lành.”
Cô ta đạp nhẹ gót giày cao gót giữa hai chân tôi, rồi nở nụ cười quái đản.
“Ngươi đang giả mạo thánh nhân của Nữ thần Lilia, đúng không, đồ giả danh?”