Nhiều người sẽ đổ về bên cạnh Thánh nhân, khao khát được chạm tới vầng sáng của ngài.
Thế nhưng Thánh nhân sẽ chối bỏ thần tính của chính mình trước mặt họ, bởi trong lòng ngài luôn tin rằng bản thân không xứng đáng.
Ân sủng chân chính không đến từ lời đọc hay thánh ngôn, mà chỉ sinh ra từ sự thanh khiết nơi linh hồn.
Vì lẽ đó, Nữ thần sẽ giữ im lặng trước người được chọn của mình.
Hóa thân vô tri nhưng rực rỡ của ân sủng sẽ xuất hiện trước các ngươi. Và dù Thánh nhân ấy có chối bỏ chính mình bằng lời lẽ hết lần này đến lần khác, vẫn không thay đổi được sự thật:
Khi Thánh nhân xuất hiện trước mặt, các ngươi sẽ biết—ngay trong lòng mình.
— Sách Ân sủng, chương 52, đoạn 3 —
***
“Cách để nhận biết kẻ giả mạo là kẻ đó sẽ tự xưng rằng hắn là người được Lilia lựa chọn,” Đại tư tế Yodel trả lời, vẻ mặt không giấu nổi sự khinh miệt.
“Trong Sách Ân sủng có viết rõ: ngài ấy tuy vô tri nhưng rực rỡ. Sẽ phủ nhận thần tính của chính mình. Nữ thần Lilia sẽ không nói lời nào với ngài. Ngài sẽ cho rằng mình không đủ tư cách để được gọi là Thánh nhân, và vì thế, chuyện phủ nhận là hoàn toàn bình thường.”
“Nếu có kẻ nhận mình là Thánh nhân của Giáo hội Lilia thì sao?”
“Kẻ đó là giả. Chín phần là một tên ba hoa giả danh để nhắm vào của cải của chúng ta. Một kẻ không có dấu thánh. Ngươi có biết mấy trò lừa đảo kiểu này dễ dựng đến mức nào không? Ở miền Nam, hàng tháng đều có kẻ mạo danh Thánh nhân. Tất cả bọn chúng đều đã trở thành tro trên giàn lửa.”
Yodel nhếch môi cười nhạt.
“Giáo hội Lilia là một trong những giáo hội giàu có nhất trong toàn đế chế. Không quá lời khi nói rằng hầu như cả miền Nam đều tôn thờ Nữ thần Ân sủng. Một kẻ giả mạo không đời nào cưỡng lại được cám dỗ ấy. Kẻ nhắm vào tài sản của chúng ta sẽ không bao giờ phủ nhận thần tính. Chúng sẽ tìm mọi cách để trau chuốt vỏ bọc thánh nhân cho mình.”
Yodel tuyên bố trước mặt các đại diện của hai mươi ba giáo hội:
“Thánh nhân thật sự sẽ không bao giờ nghe thấy lời nào từ Nữ thần. Vì vậy, không thể sử dụng thần lực là chuyện đương nhiên. Ngài cũng chưa từng đọc một dòng nào trong Sách Ân sủng. Vì Ngài là kẻ vô thần. Nhưng quanh ngài sẽ luôn có một vầng sáng không thể chối cãi. Chỉ cần nhìn là biết. Ta chắc chắn ngài chính là Thánh nhân Ân sủng.”
“Hiểu rồi. Vậy hai tháng nữa, khi phiên thẩm tra diễn ra, ta sẽ xem hắn phủ nhận hay thừa nhận thần tính của mình.”
Cuộc trao đổi kết thúc.
***
“Ân sủng của Lilia hiển hiện!! Aaaa!! Thánh nhân!!”
“Thánh nhân!!”
Tôi ngơ ngác nhìn các giáo sĩ Giáo hội Lilia đang quỳ sụp dưới chân mình, vừa gào khóc vừa rơi lệ, còn vị thẩm phán thì mỉm cười.
Không.
Cái bầu không khí này là gì vậy?
Tôi đã khai thật mọi chuyện rồi!!
Tôi đã nói hết!! Thành thật đến mức không thể hơn được nữa!!
Không phải các người nên ném tôi vào ngục giam dưới lòng đất ngay bây giờ sao?
“Chúng ta sẽ tiến hành màn thử thách thứ hai.”
Không!! Màn thử thách thứ hai là cái gì nữa!?
Tôi đáng lẽ phải trượt từ vòng đầu rồi chứ!?
“Ngài định tiếp tục phiên tòa sao, thưa Thẩm phán? Tôi không phải Thánh nhân.”
“Ta biết là ngài sẽ nói vậy, Jericho Amael. Chúng ta sẽ chuyển sang màn thử thách tiếp theo.”
“Không…! Tôi không phải Thánh nhân. Chuyện nên kết thúc rồi chứ? Tôi đã mạo danh Thánh nhân. Làm ơn, đưa tôi vào ngục giam dưới lòng đất đi.”
“Không thể được. Hành động của ngài trùng khớp hoàn toàn với lời tiên tri trong Sách Ân sủng. Chúng ta sẽ tiến hành bài thử thách thứ hai.”
Các người điên cả rồi sao!!
Tôi nói rồi mà! Tôi không phải Thánh nhân!!
Tôi không phải!! Không phải mà!!
Sao mọi chuyện lại thay đổi theo hướng khác!!
Không!! Đây là tình huống trớ trêu gì vậy nè!!
“Dựa theo những gì đã nói. Chúng ta sẽ nghe lời chứng từ những người có liên quan. Đầu tiên, nhân chứng sống của phép mầu: phù thủy Erpha, thuộc Tháp Ma thuật chi nhánh Mars. Mời đứng lên.”
Phù thủy bốn tay đứng dậy, nở một nụ cười nhàn nhạt, như thể có sẵn bùa mê trong ánh mắt.
“Phù thủy bước đi trên con đường ma thuật. Ngươi có chắc người đàn ông trước mặt là Thánh nhân không?”
“Tôi chắc chắn. Khi tôi ngã quỵ giữa phố vì bị rác rưởi ném vào người, chính ngài đã ôm lấy tôi, hôn lên nửa khuôn mặt thối rữa, dị dạng của tôi, và chữa lành. Chưa từng một lần tỏ ra ghê tởm. Ngài nói với tôi rằng hãy sống, để chứng minh rằng ngay cả loài hoa mọc từ đất sỏi, cũng có thể nở rộ dưới ánh dương. Không chỉ chữa lành thân thể và khuôn mặt, mà còn chữa cả linh hồn tôi. Không nghi ngờ gì nữa, ngài là Thánh nhân.”
“Ngươi có chắc đó không phải là trò phù phép rẻ tiền, hoặc một dạng cổ thuật chưa biết, hay thậm chí là hắc thuật?”
“Tôi chắc chắn. Đó rõ ràng là sự kiện xứng đáng được gọi là phép mầu. Tôi không cảm nhận được bất kỳ dòng chảy hay chuyển động ma lực nào. Ngài chỉ đặt tay lên người tôi và chữa trị. Tuyệt đối không phải ma pháp. Chính là phép mầu.”
“Ngồi xuống. Tiếp theo! Người có con gái từng bị mắc chứng bệnh hoại tử—Jonathan Karma! Mời đứng lên!”
Lão Scrooge đứng bật dậy.
“Ngươi có chắc người đang đứng ở bục bị cáo kia chính là Thánh nhân?”
“Tôi chắc chắn. Khi ngài ấy chữa lành cho con gái tôi và cả gia đình, tôi đã tìm mọi cách để xác minh. Dùng giấy trừ tà, trượng phát hiện nguyên lý, thuốc thử giải trừ ma pháp... không tìm được dấu vết nào của pháp thuật cả. Cũng không có dấu hiệu thần lực. Chỉ có kết quả duy nhất: chúng tôi đã được chữa lành,” Jonathan nói to, nước mắt đọng trong mắt khi nhìn về phía tôi.
“Ngài ấy chính là Thánh nhân. Không phải phép thuật, cũng không phải khoa học. Đó là phép mầu.”
“Ôi Ân sủng! Ôi Lilia!!” Các giáo sĩ của Giáo hội Ân sủng lại đồng loạt hô vang.
Sắc mặt tôi tái dần đi thấy rõ.
Không.
Tôi đã nói rồi.
Tôi không phải Thánh nhân.
Làm ơn…
“Đại tư tế Yodel. Hãy cho các đứa trẻ được chữa lành đứng lên!”
“Sẵn sàng!!”
Mười lăm cô bé bán diêm mà tôi từng cứu ở cuối hẻm đứng dậy khi Yodel ra hiệu.
Vị thẩm phán trên ghế chủ tọa nhìn về phía chúng và hỏi:
“Các cháu thấy người đàn ông kia thế nào? Có phải là Thánh nhân không?”
“Không! Chú ấy không phải Thánh nhân đâu!!”
Cuối cùng!! Cuối cùng cũng có người nói đúng!!
“Khi chú ấy chữa cho tụi cháu, chú nói chú chỉ là người chữa lành những kẻ thấp hèn. Nói xong thì chú chữa lành hết cho cháu và các bạn! Chẳng lấy một đồng nào!! Cảm ơn chú rất nhiều! Giờ ông Yodel đang chăm sóc tụi cháu! Tụi cháu được học chữ và còn có tiền tiêu vặt nữa!!”
“Và được ăn nhiều đồ ăn rất ngon nữa!!”
“Chúng cháu biết ơn chú ấy nhiều lắm!!”
Khi lũ trẻ đồng thanh hét lên như một dàn đồng ca, vị thẩm phán khẽ gật đầu.
“Chỉ cần nhìn cũng biết đó là Thánh nhân.”
Các giáo sĩ của Giáo hội Lilia cũng gật đầu theo.
“Chắc chắn là Thánh nhân!”
“Không nghi ngờ gì nữa! Ta thề trên đức tin của mình! Người đó đúng là Thánh nhân!!”
Không khí chung trong cả khán phòng đều mang cùng một ý kiến.
Không!!
Không, chết tiệt!!
Cuộc thẩm tra dị giáo của tôi!!
Ngục giam dưới lòng đất của tôi!!
“Cuối cùng, chúng tôi sẽ triệu tập những người quen biết Jericho Amael từ thuở nhỏ. Mời họ vào!”
Theo lời của vị thẩm phán, các giáo sĩ của Giáo hội Thầm lặng, khoác y phục và mặt nạ đen, dẫn vào một nhóm người.
Những khuôn mặt quen thuộc.
Là những người hàng xóm mà tôi từng gặp trong khu phố cũ.
“Các vị thấy sao? Người đang đứng ở bục bị cáo kia, Jericho Amael, thật sự là Thánh nhân ư?”
Trước câu hỏi ấy, từng người một lên tiếng.
“Thánh nhân á? Tôi chưa từng thấy nó bước chân vào Giáo hội Ân sủng. Nhưng thằng bé ngoan lắm. Luôn chào hỏi lễ phép. Có điều bố mẹ nó thì… không dễ chịu chút nào.”
Đó là lời của bà chủ tiệm rau, nơi tôi thường ghé mua đồ.
“Bố mẹ nó đúng là chẳng ra gì. Lúc nào cũng khoe mẽ, tiêu xài hoang phí. Nhưng Amael thì khác. Nó tự quét dọn, nấu ăn, còn chăm sóc cả gia đình. Tôi biết rõ, vì nhà tôi ngay sát bên. Nó có thể không phải Thánh nhân… nhưng là một đứa trẻ tốt.”
Lời của ông chú mập hay hát mỗi sáng sớm ở căn nhà bên cạnh.
“Đột nhiên có một hôm, nó bảo sẽ làm việc tới hết ngày, rồi cầm tiền lương và biến mất. Lúc đó hơi thất vọng, nhưng giờ nghĩ lại, chắc là lúc đó nó được Nữ thần gọi, đi chữa trị cho người yếu thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ nó là Thánh nhân… nhưng nó là người tốt. Làm việc cũng siêng năng, tôi quý nó lắm.”
Là lời của ông chủ quán ăn, nơi tôi từng làm thêm một thời gian sau khi cha mẹ qua đời.
Nghe đến đó, vị thẩm phán tuyên bố như thể chẳng còn gì phải xem xét thêm:
“Bài thử thách thứ hai cũng được thông qua!!”
Không!
Không!
Chỉ cần nói rằng tôi đã thật sự mạo danh Thánh nhân là được mà!! Chỉ cần thế thôi!!
Không, tôi đã tự mình nói ra miệng rồi!!
Tôi đã khai hết!!
Vậy tại sao chuyện lại thành ra thế này!?
“Chúng ta sẽ bắt đầu màn thử thách cuối cùng – bài kiểm tra thứ ba.”
Lúc này vị thẩm phán mỉm cười một cách công khai.
Ông ta đứng dậy khỏi ghế.
“Và để kết thúc, người đang đứng ở bục bị cáo – Jericho Amael – đã vượt qua màn thử thách thứ ba từ trước khi nó bắt đầu. Người đó, không nghi ngờ gì nữa, chính là Thánh nhân.”
Gì cơ???
Không, cái gì vậy?
Sao một bài kiểm tra lại kết thúc ngay khi mới bắt đầu?
Vị thẩm phán nhìn tôi, mỉm cười, rồi chậm rãi đeo mặt nạ vào.
Và rồi ông cất giọng quen thuộc: “Hai tháng trước. Ngài còn nhớ không, vị giáo sĩ của Giáo hội Thầm lặng canh gác trước ngục của ngài? Người từng nói rằng con gái mình bị bệnh và cầu xin ngài chữa trị.”
A! Tôi nhớ rồi!!
Tôi nhớ rất rõ!!
Lúc đó, chắc chắn là…
“Ngài yêu cầu tôi làm chứng rằng ngài không thể sử dụng thần lực, nên không thể là Thánh nhân, đổi lại ngài sẽ cứu con bé. Và ngài đã chữa khỏi cho nó. Nhưng tôi xin thú nhận trước mặt tất cả: điều đó là dối trá.”
Vị thẩm phán tháo mặt nạ.
“Con bé đó không phải là con tôi. Nó là một thực thể bị lũ thờ tà thần nguyền rủa từ trong tim để dùng làm vật hiến tế. Nếu ngài chỉ là kẻ mạo danh Thánh nhân, là một tên lừa đảo, một kẻ thờ tà thần hay ác thần, thì ngay khi đặt tay lên cơ thể nó, lời nguyền sẽ truyền sang ngài. Bởi vì lời nguyền ấy bám vào dục vọng và bóng tối trong tâm.”
Vị thẩm phán nhìn tôi với ánh mắt chan chứa thành kính.
Rồi cúi đầu.
“Ngài không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền. Tôi còn thấy nó tan biến ngay dưới tay ngài. Ngài đã chữa lành đứa bé với thiện ý thuần khiết. Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã chắc chắn rằng ngài là Thánh nhân.”
Không!
“N-nhưng lúc đó ông đã hứa với tôi là sẽ làm chứng rằng tôi không phải Thánh nhân mà! L-làm ơn, giữ lời hứa đi! Tôi thật sự không phải…”
“Với tư cách là Giáo hoàng của Giáo hội Thầm lặng, và là tín đồ trung thành của Le-Neri, vị thần Bóng tối và Bí mật, tôi long trọng tuyên bố: người đang đứng trước mặt chúng ta chính là Thánh nhân! Người đã vượt qua thử thách tối mật của chúng tôi. Với những lời chứng chân thành và hành động phản chiếu y nguyên từng dòng trong Sách Ân sủng, không còn lý do nào để nghi ngờ!!”
“Khoan đã!! Tôi thật sự không phải!! Tôi không phải Thánh nhân mà!!”
“Đại tư tế của Giáo hội Thái Dương, Aloysius, tôi tớ của Rophus – Thần Công Lý!! Đại tư tế Yodel của Giáo hội Ân sủng, tôi tớ của Lilia – Nữ thần Ân sủng!! Và tôi!! Giáo hoàng Gerson của Giáo hội Thầm lặng, tôi tớ của Le-Neri – Thần Bóng tối và Bí mật, cùng thề dưới đức tin và danh dự của mình!!”
Vị thẩm phán cất cao giọng:
“Hội đồng Pantheon chính thức công nhận Jericho Amael là Thánh nhân mới xuất hiện sau ba trăm năm, và kính cẩn chào đón ngài với tư cách là Thánh nhân Chữa lành đầu tiên kể từ khi Giáo hội Ân sủng được lập nên!”
“Vạn tuế!!”
“Ôi Nữ thần!! Ôi Lilia của Ân sủng!!”
Tiếng hò reo vang dội như sấm.
“Nếu có đại diện nào từ Thượng viện, Pháp viện Tối Cao hay Tháp Ma thuật muốn phản đối, xin hãy lên tiếng, hoặc mãi mãi giữ im lặng.”
Theo lời vị thẩm phán, các quý tộc của Thượng viện đứng dậy, vỗ tay.
“Thượng viện kính chào Thánh nhân mới.”
Các thẩm phán của Tối cao Pháp viện đứng dậy, vỗ tay.
“Pháp viện Tối Cao đồng ý với phán quyết của hội đồng.”
Cuối cùng…
Các phù thủy và pháp sư của Tháp Ma thuật đứng lên.
“Những kẻ bước đi trên con đường ma thuật chào mừng Thánh nhân…”
“Không!!” – một tiếng thét xé cả sảnh đường vang lên, là tiếng của phù thủy Tudel.
Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò đồng loạt im bặt. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Tudel.
Một tia sáng lóe lên trên khuôn mặt tôi.
Phải rồi!!
Tudel!!
Ngươi là hy vọng cuối cùng của ta!!
Hãy làm chứng đi! Rằng ta không phải Thánh nhân!!
“Kẻ đó là một tên thờ tà thần! Hắn đang lợi dụng mọi người để dẫn đế chế tới diệt vong!! Tôi chắc chắn!!”
...Gì cơ?
Thờ tà thần á? Không, không phải vậy mà?
“Trong Tháp Ma thuật có ghi lại hồ sơ về một kẻ chuyên mê hoặc và dối gạt người khác bằng thứ năng lực, không phải thần lực hay ma pháp!! Hắn chính là kẻ thờ tà thần!! Chính vì thế hắn mới có thể chữa trị cho kẻ dị hình sinh ra từ lời nguyền!! Hắn là kẻ sẽ đưa cả đế chế đến chỗ diệt vong! Hắn không phải Thánh nhân!!”
Tiếng của Tudel vang vọng giữa không gian đang lạnh dần đi.
Tiếng vỗ tay ngưng bặt, bầu không khí đột ngột trĩu xuống.