Đây không phải là game người lớn sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 305

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1006

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 1

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 199

Vol 1 - Chương 22: Tôi đã nói tôi không phải thánh nhân rồi mà!

Trước nhà máy bỏ hoang nằm trong khu ổ chuột, dưới một chiếc lều cũ kỹ bạc màu.

Đó chính là nơi diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị của Công ty Karma – doanh nghiệp vừa hoàn tất thủ tục đăng ký pháp nhân cách đây đúng ba tiếng đồng hồ.

Bên trong chiếc lều, không khí nghiêm nghị đến bất ngờ.

Vợ của Jonathan Karma, bà Oliviera, được bổ nhiệm làm Giám đốc Tài chính.

Con gái của ông, Cecilia, giữ chức Giám đốc Điều hành.

Còn bản thân Jonathan Karma đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc điều hành.

Những chức vụ còn lại được phân công gọn gàng theo phán đoán của Jonathan.

Trong bất kỳ tổ chức nào, việc phân chia vị trí nhân sự vốn là công đoạn rối rắm nhất, nhưng các quyết định của Jonathan Karma lại hoàn toàn thuyết phục.

Tất cả những người đang ngồi ở đây đều là người sở hữu kinh nghiệm lâu năm trong nghề, từng làm việc dưới trướng Jonathan thời ông còn điều hành một công ty phân phối.

“Tôi xin tuyên bố tại cuộc họp này.”

Trên chiếc bàn cũ kỹ đặt giữa trung tâm lều rách.

Bàn tay của Jonathan đập nhẹ xuống mặt bàn.

“Chúng ta đã nhận được năm mươi nghìn saleds tiền vốn khởi nghiệp từ Giáo hội Lilia. Hiện tại vẫn đang gom góp thêm từng đồng, nên nếu cần thiết, vẫn có thể huy động thêm. Bên ngoài là hàng tá người sẵn sàng lao động nhiệt huyết, và trong tay chúng ta là một nguồn elixir – món hàng kinh doanh không thể thất bại!! Với tất cả điều kiện như vậy, thất bại là điều không thể xảy ra.”

Trên khuôn mặt của Jonathan Karma lúc này không còn dấu vết của một gã trung niên ốm yếu, cứng đầu.

Chỉ còn lại khí chất từng trải, dạn dày, của một thương nhân lão luyện.

“Tôi đã thề trước Thánh nhân Chữa lành – người đã cứu con gái và cả gia đình tôi, đồng thời ban cho chúng ta cơ hội này – rằng tôi sẽ biến Giáo hội Lilia thành giáo hội giàu có nhất trong toàn đế chế! Vậy thì hãy làm điều chúng ta giỏi nhất! Hãy bán ‘vàng lam’, và xây nên những ngọn núi bằng tiền! Để Thánh nhân Chữa lành không bao giờ phải bận tâm đến chuyện tài chính! Để tôi có thể góp chút sức mình trong việc lan tỏa ân sủng! Chúng ta sẽ làm điều đó!!”

Không chỉ gia đình ông mà cả những cộng sự cũ được triệu tập vì lời hứa của Jonathan đều nhìn ông với ánh mắt kính phục.

Bởi họ là những người từng chứng kiến tận mắt cảnh căn bệnh thối rữa đã hủy hoại gia đình Jonathan thế nào.

Để rồi giờ đây, Cecilia – người từng tuyệt vọng không thuốc chữa dù Jonathan đã tiêu tán hết gia tài – lại khỏe mạnh đến ngỡ ngàng, và còn đứng ở cương vị điều hành trong công ty.

Còn Jonathan Karma thì như đã biến thành một con người hoàn toàn khác – từ dáng vẻ cho đến lời nói, hành động.

Nếu đây không phải là phép mầu, thì còn là gì?

“Được rồi! Hành động thôi! Hãy kiếm tiền, kiếm nhiều hơn, rồi kiếm gấp bội! Chúng ta chỉ cần làm đúng điều mình giỏi! Mirda! Đi đàm phán hợp đồng! Toby! Giành quyền sử dụng xe vận tải hạng nặng và tàu chuyên chở elixir! Cecilia! Liên hệ với Tháp Ma Thuật! Bằng mọi giá, phải lôi về một pháp sư biết công nghệ chiết xuất elixir! Dù chỉ là liên minh kỹ thuật cũng được!!”

“Rõ!!”

Tất cả rời khỏi chiếc lều.

Ai nấy đều tất bật lao vào nhiệm vụ của mình.

Gương mặt họ bừng sáng.

Bởi lẽ, một món hàng không thể thất bại đã rơi vào tay một trong những tay lão luyện nhất ngành thương nghiệp.

Thế nhưng Jonathan Karma còn nhìn xa hơn thế.

Elixir chỉ là khởi đầu.

Để biến Giáo hội Lilia thành giáo hội giàu có nhất đế chế, cần phải vươn tay ra những thị trường lớn hơn nữa.

Dùng elixir làm trung tâm, từ đó mở rộng như những xúc tu, lan sang đủ mọi lĩnh vực, xây dựng một đế quốc thương nghiệp hùng mạnh.

Rồi đặt cả đế quốc ấy dưới chân Thánh nhân.

Đó chính là nguyện vọng lớn nhất của Jonathan Karma.

***

Hai tháng trôi qua như tên bắn.

Nói thật thì, cuộc sống ấy thoải mái đến lạ thường.

Dù buồng giam đơn khá nhỏ, nhưng được đọc sách thảnh thơi, ăn uống tử tế, ngủ đủ giấc, vận động nhẹ nhàng... mà không phải lo bị sét đánh hay thiêu sống trên giàn lửa, thì với tôi, đó quả là một khoảng thời gian đáng quý.

Cuộc sống bình yên.

Bất ngờ bị gọi là thánh nhân này nọ, thật sự có lý không?

Tôi ấy à, làm sao xứng với danh hiệu thánh nhân?

Một kẻ ích kỷ, hèn nhát như tôi?

Tôi chỉ mong được ở đây một năm, rồi rời đi.

“Hôm nay là ngày xét xử, thưa ngài Jericho Amael.”

Vừa dùng xong bữa sáng đơn giản mà ngon miệng, tôi đang tập vài động tác thể dục thì người lính gác xuất hiện và gọi tôi.

Cuối cùng cũng đến ngày ấy!!

Hôm nay, tôi sẽ thú nhận tất cả.

Tôi không phải thánh nhân gì hết, chỉ là đứa con út vô dụng trong một gia đình toàn tiên tri, chẳng có thần lực, chẳng có dấu thánh, chỉ là một tên ngốc mà thôi.

Nhưng việc tôi từng cứu người là thật. Nên xin hãy kết án tôi một năm tù, không hơn không kém, và kết thúc mọi chuyện.

Đó là kế hoạch của tôi.

Tôi bị còng tay, rồi theo các giáo sĩ Giáo hội Thầm lặng với nụ cười thanh thản.

Sau một quãng đường dài.

Tôi bước vào một mái vòm tròn khổng lồ.

Số lượng người tụ tập ở đây đông khủng khiếp, chắc chắn hơn trăm người, đang vây quanh, và ở trung tâm là bục cáo trạng – nơi tôi sẽ đứng.

Ừm...

Phải miêu tả sao đây nhỉ?

Nó trông khá giống với nghị viện Anh mà tôi từng thấy trên truyền hình.

“Thánh nhân!! Thánh nhân!!”

“Thánh nhân Chữa lành! Chúng con ở đây!!”

Ngay lúc tôi bước lên bục, một nhóm người hô vang khi nhận ra tôi.

Là các giáo sĩ của Giáo hội Lilia và những người dân từ khu ổ chuột.

Tôi mỉm cười với họ.

Phải rồi.

Đây sẽ là lần cuối.

Tôi sẽ chấm dứt thân phận thánh nhân kể từ hôm nay.

Vậy nên, tôi có thể mỉm cười.

Tôi xin lỗi vì đã để mọi người hiểu lầm và sai lạc suốt thời gian qua.

Có lẽ sau hôm nay, khi biết rõ thân phận thật của tôi, các vị sẽ thất vọng.

Nhưng tôi biết làm gì đây?

Tôi không muốn bị trừng phạt vì tội mạo danh Thánh nhân của Nữ thần Ân Sủng.

Nên dù đã dối gạt phần nào, mong các vị hãy cố thông cảm cho tôi một chút.

Dù gì thì… tôi cũng đã chữa trị cho không ít người.

Ngay cả khi sự thật được phơi bày rằng tôi không phải là thánh nhân, các vị cũng sẽ không tìm cách giết tôi hay thiêu tôi trên giàn lửa chứ?

Có lẽ Nữ thần cũng sẽ mắt nhắm mắt mở vì tôi đã làm được nhiều điều thiện. Và nếu tôi chấm dứt vai trò thánh nhân ngay bây giờ, thì cũng không còn gọi là mạo danh nữa, đúng không? Ít nhất là tôi nghĩ vậy.

Thế nên con người ta nên sống tử tế từ đầu mới phải!

Mọi thứ đều đang diễn ra đúng như tôi mong đợi!

Một hoàn cảnh lý tưởng để tôi từ bỏ danh hiệu thánh nhân một cách sạch sẽ, không bị thiêu sống, cũng không bị sét đánh.

Tôi chắc chắn sẽ bị kết tội mạo danh thánh nhân!

“Các đại diện của 24 giáo hội thuộc hội đồng Pantheon đã có mặt đầy đủ chưa?!”

Ngay khi tôi bước lên bục bị cáo, một giáo sĩ mặc áo đen ngồi ở vị trí thẩm phán phía trước cất cao giọng.

Nghe thế, vài người trong số những người ngồi quanh tôi lần lượt đứng dậy.

“Các sứ giả của các vị thần trong Pantheon đã tề tựu đầy đủ!!”

“Các quý tộc của Thượng viện đã có mặt chưa?!”

Một nhóm khác đứng dậy.

“Những người đại diện cho vinh quang của nhân loại đều đã hiện diện!!”

“Các vị thẩm phán của Pháp viện Tối Cao đã có mặt chưa?!”

Lại một nhóm nữa đứng lên.

“Những người phán xử đã có mặt!!”

“Những người đi trên con đường ma thuật đã có mặt chưa?!”

Lúc này, các pháp sư và phù thủy trong khán phòng cũng đứng lên.

“Những người đi trên con đường ma thuật đã hội tụ tại đây!!”

Trong số họ, tôi nhìn thấy cả phù thủy Tudel – kẻ đã buộc tội tôi – và Erpha, người sở hữu bốn cánh tay.

Ánh mắt cả hai đang ghim thẳng về phía tôi.

“Vậy thì ta tuyên bố bắt đầu! Hôm nay, chúng ta sẽ phán xử một cách công bằng! Người đàn ông đang đứng trước chúng ta có thực sự là Thánh nhân được Nữ thần Ân sủng lựa chọn? Hay chỉ là một kẻ dị giáo mạo danh thánh nhân? Mời mọi người ngồi xuống!!”

Tất cả đồng loạt ngồi trở lại.

Không khí nơi đây đột ngột trở nên lạnh lẽo.

Vị thẩm phán trên ghế chủ tọa nhìn xuống tôi bằng ánh mắt vô cảm.

Tôi nuốt khan, rồi nhìn ông ta.

“Jericho Amael.”

“Vâng, là tôi.”

“Trước tiên, ta hỏi ngươi. Ngươi có thực sự là sứ giả của Nữ thần Ân sủng không?”

Cuối cùng!!

Khoảnh khắc này cuối cùng cũng tới!!

Tôi nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười.

Tạm biệt, vai trò thánh nhân không hề hợp với tôi chút nào.

“Tôi không phải là sứ giả được Nữ thần Ân sủng phái xuống. Thưa ngài thẩm phán kính mến, tôi không phải thánh nhân.”

Những tiếng xì xào bắt đầu lan ra khắp nơi.

Nhưng sao cũng được.

Tôi vốn đã định nói ra tất cả vào hôm nay.

“Ngươi thừa nhận đã mạo danh Thánh nhân Ân sủng sao?”

“Tôi chưa từng tự mình tuyên bố rằng mình là sứ giả của ân sủng. Tôi chỉ chữa lành cho người khác. Rồi từ lúc nào đó, mọi người xung quanh bắt đầu gọi tôi là thánh nhân. Tuy tôi không cố ý mạo danh, nhưng nếu điều đó được xem là giả danh thánh nhân… thì đúng vậy, tôi đã mạo danh.”

Tôi gật đầu thành thật.

Những tiếng xôn xao lại càng lớn hơn.

Nhưng tôi chẳng còn gì để sợ.

“Tôi quá yếu đuối, tầm thường và ngu ngốc để được gọi là thánh nhân.”

Thật lòng mà nói, nếu so với những nhân vật tái sinh xuyên không trong các tiểu thuyết hay anime khác, tôi thật sự chỉ là một kẻ vô dụng.

Tôi đâu có giỏi chiến đấu.

Kỹ năng tái sinh của tôi cũng chẳng có gì nổi bật.

Tôi cũng không thông minh xuất chúng gì.

Tôi thực sự chỉ là một con người tầm thường, chẳng có gì đặc biệt.

“Vậy lý do gì khiến ngươi chữa trị cho người khác dù không phải thánh nhân của Nữ Thần Ân Sủng?”

Nghe câu hỏi của thẩm phán, tôi nhìn về phía các phù thủy.

Chính xác hơn, tôi nhìn về phía Erpha – phù thủy bốn tay.

Ừm…

Mọi chuyện đều do con ả đó mà ra, con nhỏ đó là ác nhân chính hiệu, là lý do mà tôi buộc phải giả mạo làm thánh nhân!!

Nó định thiêu rụi cả đế chế này cơ mà!!

Tôi đã thấy rõ trong mơ bằng chính đôi mắt này!

Nếu tôi nói điều đó ra, chẳng phải khả năng cao là con phù thủy nguyên tử kia lại nổi đóa, rồi phát nổ giữa phiên tòa sao?

Tất nhiên, giờ trông cô ta có vẻ bình ổn hơn về mặt tinh thần, nhưng không cần thiết phải đánh cược.

Tốt nhất là trả lời lửng lơ.

Một câu vừa đúng sự thật, vừa không nói hết.

“Vì họ đáng thương.”

“Đáng thương sao?”

“Tôi đã thấy những đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài phố không được chữa trị. Tôi thấy người nghèo ngày qua ngày chỉ đợi chết trong tuyệt vọng. Tôi thấy một gia đình tan vỡ vì cô con gái mắc bệnh nan y. Tôi thấy thương hại. Nên tôi đã chữa trị cho họ.”

Tất cả đều là sự thật.

Dù một phần trong đó là để bảo vệ bản thân khi chữa trị cho con phù thủy nguyên tử kia, nhưng tôi cũng thật lòng muốn cứu giúp những con người đáng thương ấy.

Những người thật sự khiến người ta không thể không rơi lệ khi nhìn thấy.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi muốn bị trừng phạt bởi thần thánh.

Nên vai diễn thánh nhân của tôi, hôm nay chính thức khép lại.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Vâng. Cho đến giờ, tôi vẫn không hiểu vì sao người ta lại gọi tôi là Thánh nhân của Nữ thần Ân sủng. Tôi chỉ hành động theo bản năng. Tôi hoàn toàn không phải thánh nhân. Chỉ là một kẻ ngu ngốc tình cờ có khả năng chữa bệnh.”

Cuối cùng, tôi nhìn về phía các giáo sĩ của Giáo hội Lilia.

Trông họ như thể vừa bị sét đánh.

Có người còn quỳ xuống, ngây người nhìn tôi.

Đặc biệt là Đại tư tế Yodel – đôi mắt ông ngấn lệ.

Đúng.

Tôi hiểu.

Chắc hẳn ông đã bị sốc rất nhiều.

Nhưng biết làm sao được?

Đây là sự thật.

“Trên người tôi không có dấu thánh. Tôi chưa từng nghe thấy giọng nói của Nữ thần Lilia. Tôi chỉ là một con người bình thường, chưa từng đọc dù chỉ một dòng trong Sách Ân sủng, hoàn toàn không có liên hệ gì với Nữ thần.”

Cuối cùng, tôi hít một hơi thật sâu, rồi thở ra.

“Hãy để tôi nói rõ một lần nữa. Tôi không phải thánh nhân. Tôi chỉ là người đã chữa trị cho những người nghèo và đau khổ, vì bị dày vò bởi bệnh tật. Vậy nên, xin thẩm phán hãy đưa ra phán quyết sáng suốt.”

Lời tôi chấm dứt.

Vị thẩm phán trên ghế chủ tọa thì thầm trao đổi với vài giáo sĩ của Giáo hội Thầm lặng, trong khi mọi người vẫn thì thầm nhìn tôi.

Các giáo sĩ của Giáo hội Lilia ai nấy đều rơi lệ.

Trên môi tôi nở một nụ cười chua xót mà nhẹ nhõm.

Phải.

Như vậy là đúng.

Như vậy mới là sự thật.

Dù có gây sốc, nhưng thời gian rồi sẽ làm tất cả lắng xuống.

Tôi xin lỗi vì đã lừa dối mọi người suốt thời gian qua, dù không cố ý.

Như thế là kết thúc rồi…

“Jericho Amael.”

Vị thẩm phán nhìn tôi, khẽ mỉm cười.

“Chúc mừng ngài đã vượt qua thử thách đầu tiên.”

Ngay sau lời tuyên bố ấy, các giáo sĩ Giáo hội Lilia đồng loạt hô vang:

“Ngài sẽ phủ nhận thần tính của chính mình!! Ôi Thánh nhân!!”

“Ngài sẽ đến với thân thể thuần khiết!! Đúng như thánh thư đã tiên đoán!!”

“Ngài không hề biết mình là thánh nhân, nhưng chính vì thế mà được Nữ Thần lựa chọn!! Thánh nhân!! Thánh nhân!!”

Tiếng hò hét hướng về phía tôi còn cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.

Như thể những tín đồ cuồng đạo đang sống dậy trước mắt tôi.

Khoan đã, cái gì vậy?

Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Tôi vừa mới nói rõ ràng rằng tôi không phải thánh nhân mà!!

Tại sao lại càng hét to hơn gọi tôi là thánh nhân?!