Hãy để tôi tóm tắt nhanh vị thế hiện tại của mình.
Tôi đang ở trong một tình cảnh bắt buộc phải từ bỏ vai trò Thánh nhân càng sớm càng tốt.
Nhưng vấn đề này cực kỳ nhạy cảm.
Nếu tôi làm những chuyện thật tồi tệ như cưỡng bức, giết người, phóng hỏa?
Chắc chắn người đời sẽ xa lánh tôi.
Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng có khả năng bị thiêu sống bởi đám đông tức giận vì cảm thấy bị phản bội, hoặc thậm chí nhận lấy hình phạt thần thánh từ nữ thần vì đã làm ô uế danh tiếng của Giáo hội.
Thế nên, nếu có thể, tôi phải tạo ra một tình huống khiến dân chúng tự nhiên quay lưng với tôi, vừa không gây thêm phẫn nộ cho nữ thần, vừa khiến mọi người thốt lên:
“Người đó từng tử tế, nhưng đúng là một thằng ngốc và bất tài không ai sánh bằng.”
“Xin hãy chi trả lương cho các nhà nghiên cứu ở Tháp Ma Thuật. Và cả chi phí di dời phòng thí nghiệm của họ! Hãy để Giáo hội Lilia lo toàn bộ!”
Vậy là hôm nay, tôi lại tiếp tục lao lực trong công cuộc... làm phá sản Giáo hội.
Elixir vẫn đang phun trào không ngừng từ dưới lòng đất, nhưng vẫn còn là giai đoạn đầu.
Nếu còn có thể khiến nguồn tiền khô cạn, thì chỉ có thể là bây giờ.
Phải bằng mọi giá tăng chi tiêu và cạn vốn ngay từ đầu.
Dù sao thì, Đại Tư Tế Yodel cũng là kiểu người luôn gật đầu trước bất kỳ yêu cầu nào của tôi.
Chỉ cần tôi mở lời, ông ta có thể nuốt luôn phân với nụ cười trên môi.
“Dĩ nhiên rồi! Chúng tôi sẽ thực hiện ngay, Thánh nhân!”
Nhưng... các pháp sư và phù thủy thì lại từ chối nhận tiền dù tôi có ép đưa thế nào đi nữa.
“Chẳng phải chúng tôi làm điều này để trả ơn cô Erpha sao? Nhận tiền làm gì.”
“Vả lại, dùng dịch chuyển không gian là có thể chuyển cả phòng thí nghiệm đi dễ dàng. Chi phí chẳng đáng bao nhiêu. Xin hãy giữ lại.”
“Thay vào đó, ngài có thể tăng ngân sách nghiên cứu thì tốt hơn.”
Thế là tôi lập tức rót tiền cho họ nhiều nhất có thể.
Vì mục tiêu phá sản Giáo hội mà!
“Tài trợ bao nhiêu cho mỗi người thì được nhỉ? Bao nhiêu là hợp lý?”
“Ừm… bình thường tôi nhận khoảng 7.000 saled mỗi năm, nhưng…”
“30.000 saled. Cứ trả 30.000 saled mỗi người.”
Bọn họ kinh ngạc ra mặt.
“Ngài có đủ khả năng chi đến mức đó sao?”
Tôi đâu có biết!!
Tôi chỉ đang cố tiêu càng nhiều càng tốt để vắt kiệt ngân quỹ thôi!!
“Hoàn toàn có thể, Thánh nhân. Trong hai tháng ngài bị giam, chúng tôi đã ký hợp đồng với rất nhiều đối tác kinh doanh. Chi trả 30.000 saled một người là chuyện nhỏ.”
Jonathan Karma!!
Cái tên vô dụng mà lại làm ăn quá mức hiệu quả!!
Ngươi đang phá hỏng mọi kế hoạch ngu ngốc của ta đấy biết không!?
Nói thế xong, Jonathan còn chìa tay bắt với các nhà nghiên cứu.
“Tất nhiên, nếu Công ty Karma nắm được công nghệ tinh luyện elixir, lợi nhuận sẽ càng tăng mạnh. Khi đó, ngân sách nghiên cứu sẽ còn tăng gấp nhiều lần nữa. Tùy theo năng lực, ai giỏi thì nhận được nhiều hơn.”
“Chi nhánh Mars là một trong những Tháp Ma Thuật mạnh nhất đại lục. Chúng tôi sẽ không khiến ngài thất vọng. Nghiên cứu elixir là sở trường của chúng tôi.”
Vậy là, với mức lương 30.000 saled mỗi năm, họ trở thành các nhà nghiên cứu thường trú của giáo hội tại ngọn tháp mới xây.
Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm.
Tôi vẫn còn thèm khát hơn nữa!!
Vì đó là elixir cơ mà!!
Không phải thứ gì tầm thường, mà là elixir!!
Thứ “vàng lam” đang tuôn trào không ngừng từ lòng đất ngay bên dưới ngôi đền!!
Không.
Tôi phải khiến họ tiêu tiền nhiều hơn nữa!!
Tôi gọi Cecilia, con gái của Jonathan Karma.
Biết đâu cô con gái non nớt và thiếu kinh nghiệm này lại gây ra sai lầm lớn nào đó!
“Phá dỡ tất cả mấy khu ổ chuột, xây khu nhà ở lớn thay thế. Người dân trong đó sẽ được chuyển vào sống. Không thể để họ ngủ ngoài đường mãi được.”
“À! Ý kiến quá tuyệt vời! Tôi cũng đang định đề xuất điều này.”
“Họ sẽ buồn vì bị mất nhà. Phải đền bù hậu hĩnh. Mỗi người 10 saled. Và thuê chính họ để xây lại nhà! Trả 1 saled mỗi ngày tiền công. Sau khi nhà xây xong, tiền thuê nhà cũng phải rẻ. Chỉ 1 saled mỗi tháng.”
“Chúng tôi sẽ thực hiện y như vậy, Thánh nhân!”
“Và nữa. Đường sá trong khu ổ chuột quá dơ bẩn. Phải phá hẳn và làm lại, xây đường mới y như khu hoàng cung!”
“Chúng tôi sẽ làm ngay!”
“Thêm nhà tắm, thêm nhà hàng. Muốn truyền đạt ân huệ thì phải ăn ngon, ngủ sạch sẽ. Hãy quy hoạch cả khu phố ẩm thực, mở nhà hàng. Mọi chi phí xây dựng do Công ty Karma chịu hết! Và thu tiền thuê thấp nhất có thể!”
“Chúng tôi sẽ thu 1 saled mỗi tháng, như các nơi khác!”
Còn gì nữa không nhỉ?
À, đúng rồi!
Đây rồi!
“Xây trường học. Trẻ em cần được học hành. Nhân tiện phá khu ổ chuột, hãy xây thêm trường, thuê giáo viên, dạy miễn phí hoàn toàn! Mọi chi phí giáo dục do Công ty Karma gánh!”
“Chúng tôi sẽ làm luôn!”
Ý tưởng lớn đã tới!
Không gì tiêu tiền hiệu quả bằng… nghệ thuật!
“Thuê họa sĩ vẽ tranh tường khắp các tuyến phố mới xây. Tranh tôn giáo càng đẹp càng tốt, giúp tâm hồn con người an tĩnh. Nhớ! Phải thuê họa sĩ giỏi nhất, không được tiếc tiền!!”
“Chúng tôi sẽ làm ngay!”
“Tăng quy mô nhà ăn miễn phí! Mỗi ngày phải có ít nhất một món thịt! Hợp tác với lò mổ tốt nhất, nhập thịt chất lượng cao và phục vụ thật hậu hĩnh! Ăn no thì mới chứa được ân sủng!”
“Vâng!! Chúng tôi sẽ làm tất cả!!”
“Tôi sẽ theo dõi sát. Không được để sót bất cứ yêu cầu nào của tôi. Hiểu chưa?”
“Hiểu rõ! Thánh nhân!”
Tốt.
Vậy chắc cũng đủ để phá sản cả Công ty Karma rồi.
Trong lúc tôi còn đang thở phào nhẹ nhõm…
Cecilia đã hớn hở chạy vào Tháp Ma Thuật.
Cô ấy chỉ là một tiểu thư mới ngoài hai mươi.
Cô không phải là Jonathan Karma.
Một đứa trẻ như thế thì làm ăn ra sao được cơ chứ?
Làm ơn… làm ơn, xin em, hãy làm hỏng mọi thứ thật trơn tru vào!!
***
Trái tim Cecilia đập thình thịch.
Cô là kiểu người thấy hạnh phúc khi làm việc.
Và bằng cách nào đó, Thánh nhân đã nhận ra điều đó, trao cho cô công việc mà cô có thể phát huy trọn vẹn nhất.
Khối óc sắc bén và khả năng kinh doanh thiên bẩm của cô bắt đầu hoạt động hết công suất.
Ngay lập tức, cô đến tìm cha mẹ để báo cáo lại những điều Thánh nhân vừa giao phó.
Chỉ trong chốc lát…
Ngân sách đã được phân bổ.
“Chúng tôi đã ký hợp đồng xuất khẩu elixir cho các nhà máy lớn ở ngoại ô thủ đô từ một tháng trước. Hôm nay, tiền mới được chuyển khoản. Vậy mà Thánh nhân đã ra lệnh đúng lúc thế này… Đúng là có ân sủng theo dõi ngài!”
“Đó là mệnh lệnh từ Thánh nhân. Cecilia, tuyệt đối không được thất bại.”
“Dĩ nhiên rồi!”
100.000 saled — đó là số tiền Cecilia được trao.
Nhưng cô hoàn toàn tự tin.
Tự tin rằng mình có thể hoàn thành mọi mệnh lệnh của Thánh nhân chỉ với khoản ngân sách ấy.
Việc đầu tiên, cô đến văn phòng địa phương phụ trách ba khu ổ chuột ở quận 50, 51 và 52.
“Cô muốn xây đường mới, lắp đèn ma pháp, phá dỡ khu nhà ổ chuột, xây trường học, nhà tắm công cộng và cả khu phố ẩm thực?”
“Đúng vậy. Hoàng đế đã tuyên bố đầu năm nay rằng mục tiêu quốc gia là tạo ra một đất nước nơi mọi người đều có thể mỉm cười. Các vị là công chức, chẳng phải nên thực hiện chỉ thị ấy sao? Quận của các vị được cấp bao nhiêu ngân sách? Tôi muốn phối hợp ngân sách để cải tạo ba khu ổ chuột này.”
“…Xin lỗi, tiểu thư. Quốc gia đã bỏ mặc các khu này từ lâu rồi. Hầu như không có đồng nào cấp cho ba quận đó. Ngoài lương công chức, chẳng có gì cả.”
“Không thể để thế được! Ai là người có quyền cao nhất trong việc quy hoạch đô thị thủ đô?”
“…Là Hầu tước Rumpelt.”
Ngay trong ngày, Cecilia rời khu ổ chuột.
Cô đến quận 10 — nơi ở của giới quý tộc thủ đô — và lập tức dùng một phần trong 100.000 saled để mua váy dạ hội và xe ngựa sang trọng.
Trước khi gặp vận đen và phá sản, Jonathan Karma là một thương nhân cực kì giàu có. Nhờ vậy, Cecilia cũng từng quen biết nhiều người trong tầng lớp quý tộc quận 10. Một trong số đó là Nam tước phu nhân Drong.
Cô thay váy, lên xe ngựa và đến gặp bà.
“Trời ơi! Cô muốn gặp Hầu tước Rumpelt để hoàn thành sứ mệnh của Thánh nhân sao? Thật trùng hợp! Chiều nay có buổi ngâm thơ, ông ấy cũng sẽ tới!”
Nam tước phu nhân Drong vốn là người giàu cảm xúc. Sau khi nghe chuyện, bà không ngần ngại giúp đỡ Cecilia thực hiện kế hoạch.
Chiều hôm đó, Cecilia được mời đến buổi ngâm thơ, nơi cô gặp được Hầu tước Rumpelt.
Sau khi những vần thơ đầy mỹ cảm vừa kết thúc, tất cả quý tộc trong hội trường còn đang lâng lâng vì xúc động.
“Xin quý vị lắng nghe một chút.”
Nam tước phu nhân Drong vỗ tay, gọi sự chú ý của mọi người.
“Hôm nay, chúng ta có một vị khách đặc biệt. Tôi không cần nói nhiều đâu. Đây là tiểu thư Cecilia, người đang phục vụ dưới trướng Thánh nhân Amael — vị Thánh nhân Chữa lành được cả Viện Nguyên lão và Pháp viện Tối Cao công nhận. Cô ấy đến đây để thực hiện một sứ mệnh cao cả. Xin hãy chào đón cô ấy.”
Giữa tràng pháo tay, Cecilia đứng dậy và cúi chào đúng lễ nghi.
Là người được giáo dục quý tộc từ nhỏ, cô biểu hiện hoàn hảo.
“Tôi xin cảm ơn Nam tước phu nhân Drong vì đã tạo cơ hội quý giá này. Những bài thơ hôm nay thực sự làm giàu tâm hồn chúng ta. Nhưng tôi tin rằng có một cách khác còn làm giàu tâm hồn hơn cả thơ ca. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ điều ấy với quý vị.”
Cecilia hiểu rất rõ quý tộc thích giọng điệu và phong cách nào.
Và cô lựa chọn đúng cách để chạm đến trái tim họ.
“Có một đứa trẻ không thể bước đi vì đói. Một đứa trẻ mất ngón chân vì không có giày. Có người lạc lối trên phố vì đã mất hết hy vọng. Có người mẹ ôm con mà không thể cho bú vì sữa đã cạn. Và có một người, dẫu bị xem là rác rưởi, vẫn được Thánh nhân cứu lấy.”
Cô xắn tay áo lên, để lộ làn da từng hoại tử vì bệnh.
“Tôi cũng từng là một kẻ như thế. Khi cái chết cận kề, chính ngài đã cứu tôi bằng phép mầu. Ngài đối đãi với tất cả như nhau. Và nay, quý vị cũng có thể góp phần hoàn thành ý chí của ngài.”
Cecilia nhìn thẳng vào Hầu tước Rumpelt.
“Đầu năm nay, Hoàng đế đã tuyên bố muốn tạo nên một đất nước nơi ai cũng có thể cười. Xin ngài hãy phân bổ ngân sách để cải tạo ba khu ổ chuột. Đây là dịp để ghi dấu thành tựu mà bao công chức trước đây đều bất lực. Và…”
Cô nhìn quanh khắp hội trường.
“Rồi một ngày nào đó, khi quý vị hoặc người thân lâm bệnh hiểm nghèo, phải tiêu tốn vô vàn tiền của mà không cứu được. Thánh nhân sẽ nhớ đến đóng góp hôm nay của quý vị. Và ban phép mầu mà không phân biệt.”
“Chúng tôi có 100.000 saled từ Công ty Karma. Nhưng ngần ấy là chưa đủ để hoàn thành sứ mệnh.”
Cecilia cúi đầu thật sâu.
“Vì phẩm giá con người. Vì chiếu chỉ Hoàng đế. Vì lý tưởng của công chức. Hoặc chỉ đơn giản là vì lòng trắc ẩn, vì phép mầu. Ba khu ổ chuột cần quý vị. Hãy nhớ lời hiền triết xưa: khi có thể cho đi, hãy cho đi.”
Lời cô vừa dứt.
Nam tước phu nhân Drong rưng rưng, bắt đầu vỗ tay.
Theo sau là những tràng pháo tay không ngớt.
“Con trai tôi… từ nhỏ đã mang bệnh. Trước giờ tôi còn ngờ vực, nhưng giờ Thánh nhân đã được Pantheon công nhận, tôi tin rồi. Tôi có thể gặp ngài không? Dĩ nhiên, tôi sẽ quyên góp tương xứng với ân huệ mình nhận được.”
“Tôi có một khoản dự phòng. Xin được hiến tặng.”
“Ba trăm năm mới xuất hiện một Thánh nhân. Tôi muốn được diện kiến ngài. Xin góp một phần của cải mình có.”
Hàng dài những quý tộc nối đuôi nhau quyên góp.
Và người quan trọng nhất.
Hầu tước Rumpelt đứng dậy với vẻ xúc động.
“Tôi sẽ tự mình đến yết kiến Hoàng đế. Tiểu thư Cecilia, ba khu ổ chuột vốn là tâm nguyện lâu nay của bệ hạ, nhưng ngài đã bỏ cuộc vì không cách nào cải tạo nổi… Đây là cơ hội không thể bỏ lỡ. Tôi sẽ lập ngân sách hỗ trợ Công ty Karma.”
Cecilia mỉm cười.
“Cảm ơn ngài, Hầu tước.”
“Chỉ là điều nên làm. Ngược lại, tôi còn cảm thấy biết ơn. Ở tuổi này mà vẫn có thể làm được điều đáng tự hào như thế, quả là mãn nguyện không nói nên lời.”
Cả hội trường bật cười vui vẻ.
Ba ngày sau.
Theo lệnh Hoàng đế, 4.200.000 saled ngân sách và 300.000 saled quyên góp từ giới quý tộc được rót về để cải tạo ba khu ổ chuột.
Cecilia vui mừng báo lại với Thánh nhân.
“Thật… thật sự hạnh phúc, tiểu thư Cecilia.”
Thánh nhân vừa nghe tin, liền rơi lệ.
Nước mắt chảy dài theo từng nhịp run rẩy nơi thân thể.
Những giọt nước mắt ấy… chắc hẳn là nước mắt hạnh phúc.
Cecilia nhẹ nhàng ôm lấy Thánh nhân.
“Em sẽ thay đổi ba khu ổ chuột vượt ngoài cả mong đợi. Xin hãy chờ em, Thánh nhân!”