Đây không phải là game người lớn sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 321

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 16

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1007

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 14

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 218

Vol 1 - Chương 28: Cứ nói thật đi, đừng ngại ngùng gì hết.

Những kẻ hoài nghi kéo đến trước mặt nhà tiên tri và hỏi: “Vì sao lại có sự phân biệt giữa người giàu và kẻ nghèo? Đó là do lời nguyền hay ý chỉ của Nữ thần?”

Nhà tiên tri đáp: “Kẻ giàu có nhận được phước lành, là để chăm sóc cho người nghèo.”

Bọn hoài nghi cười nhạo và đáp: “Vậy tại sao người giàu lại làm khổ người nghèo? Đó cũng là ý của Nữ thần sao?”

Nhà tiên tri trả lời: “Hiện tại, khi thánh nhân còn chưa xuất hiện, họ dùng phước lành ấy một cách ích kỷ cho bản thân. Nhưng khi thánh nhân giáng thế, thì chính lúc ấy, phước lành sẽ thực sự được dùng cho người nghèo.”

Thánh nhân là người khiến lòng người rung động, và các ngươi sẽ biết điều đó khi tận mắt chứng kiến lời nói và hành động của ngài.

Sách Ân Sủng, chương 13, đoạn 9 —

***

Hôm nay, tôi lại bận rộn chữa trị cho dân nghèo.

Đến nước này thì tôi đã buông xuôi rồi.

Cảm giác như sét có thể giáng xuống từ trời bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi còn biết làm gì khác?

Chạy trốn ư?

Chúng sẽ truy đuổi tôi đến cùng. Đã thế còn có thứ gọi là “phép mầu truy tung” hay gì đó nữa cơ.

Tôi từng hỏi Đại tư tế Yodel về cái phép mầu ấy.

Ông ta nói đó là phép mầu theo dấu linh hồn, nên kể cả có thay mặt đổi tên thì vẫn bị tìm ra.

Khốn thật!

Phá sản giáo hội cũng chẳng xong.

Cứ mỗi lần tôi cố khiến giáo hội phá sản, công việc làm ăn lại phát đạt hơn nữa.

Tôi từng nghĩ đến chuyện đánh người để dân chúng bỏ đi, nhưng lại lo mấy kẻ bị đánh sẽ toàn là tín đồ của tà thần hay tội phạm bị truy nã.

Nghe có vẻ phi lý, nhưng với cái số tôi thì không gì là không thể.

Hay là tôi thử làm gì đó thật điên rồ?

Liệu lúc ấy, người ta có quay lưng?

Nếu tôi nhảy múa lõa thể, sàm sỡ phụ nữ, làm trò đồi bại…

Sợ rằng Nữ thần, người giờ đã chực giáng sét thẳng xuống đầu tôi, sẽ không nương tay nữa mà thiêu sống tôi luôn vì dám bôi nhọ danh Ngài.

Khốn thật!

Một cách nào đó.

Tự nhiên thôi, không bị thiêu sống.

Không chọc giận thêm Nữ thần.

Làm sao để khiến dân chúng ghét tôi một cách vừa phải, từ từ mà rút lui trong yên ổn?

Liệu có con đường như thế không?

“Thánh nhân, con có chuyện muốn thỉnh cầu. Xin ngài lắng nghe.” Khi tôi đang bận chữa trị cho người nghèo, Cecilia đã nhẹ bước đến gần từ lúc nào và lên tiếng.

Cecilia.

Cô đã phản bội tôi.

Con gái nhà giàu ngoài hai mươi tuổi thì lẽ ra phải bất tài, vô dụng mới đúng chứ?

“Em vừa tiêu hết trăm saled để mua một chiếc váy lộng lẫy! Hôhôhô!”

Phải như thế mới đúng!

Chỉ cần phá hỏng một chút thôi cũng được!!

Sao cứ…

Thôi bỏ đi.

Giờ tôi còn chẳng buồn nổi giận nữa.

“Nói đi.”

“Để xin được ngân sách cải tạo ba khu ổ chuột, em đã mượn danh ngài, Thánh nhân. Em nói rằng ngài sẽ cứu chữa cả người bệnh trong giới quý tộc. Vậy nên một vài gia đình quyền quý muốn được gặp ngài.”

“Vậy sao.”

“Có những đứa trẻ sinh ra đã ốm yếu, có người bị bệnh quái lạ không phép mầu nào chữa khỏi. Nếu ngài đồng ý, xin ban ơn chữa trị cho họ.”

Khoan đã.

Khi nghe đến đây, một ý tưởng bỗng loé lên trong đầu tôi.

Một vị thánh tha hoá!

Đúng rồi!!

Không phải là motip quen thuộc sao? Vị thánh bỏ rơi người nghèo, chỉ đi cứu quý tộc!!

Nếu tôi cứ bám lấy giới quyền quý, chỉ cứu chữa cho họ thôi, thì chẳng phải dân nghèo sẽ quay lưng, miệng chửi: “Tên khốn ấy chỉ lo hầu hạ nhà giàu thôi à?”

“Đồ heo ham tiền!” Họ sẽ nguyền rủa tôi như vậy chăng?

Tuyệt quá!! Kế hoạch hoàn hảo!

Cecilia.

Xin lỗi vì đã gọi cô là kẻ phản bội.

Nhờ cô mà con đường sống đã hé mở!!

“Ta sẽ đi. Dẫn ta đến chỗ người cần chữa trị.”

Cecilia vô cùng phấn khởi.

“Vâng ạ!!!”

Tốt!!

Đã đóng vai thánh nhân tha hoá thì phải sống trong xa hoa lộng lẫy, luôn kè kè bên quý tộc chứ!

Giờ thì tôi có thể thoát khỏi cái kết bị sét đánh rồi!!

***

“Thánh nhân Chữa lành. Chào mừng ngài.”

Bá tước Le Baton là hình mẫu điển hình của một người đàn ông trung niên giàu có biết cách chăm sóc bản thân.

Kề bên ông ta là một quý phu nhân toát lên khí chất cao quý, đang mỉm cười nhìn tôi.

“Tôi là Jericho Amael. Cứ gọi tôi là Amael cũng được.”

“Không dám thất lễ như vậy. Tôi e điều đó sẽ làm tổn hại danh dự Giáo hội Ân sủng.”

“Trước hết, mời dùng bữa.”

Người kế thừa ngành công nghiệp xe ngựa do đời trước lập nên.

Chủ nhân tập đoàn Le Baton.

Huyền thoại sống đã đưa công nghiệp xe ngựa lên đỉnh cao toàn đế quốc, lúc này đang tự tay cắt thịt mời tôi.

Sau khi cùng vợ chồng họ dùng bữa trong căn phòng được bày biện trang trọng, tôi lên tiếng:

“Tôi sẽ chữa trị cho ai?”

“Cho… con trai của chúng tôi.”

“Nó mắc bệnh gì?”

Khi tôi hỏi, cả hai đều ngập ngừng không trả lời.

“Chuyện đó… để dùng bữa xong đã nhé! Nói chuyện nghiêm túc trong bữa ăn thì không hay đâu. Hôhô!” Quý phu nhân Le Baton cười nhẹ và nói.

Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Bình thường, nếu có người thân đang bệnh nặng, chẳng phải họ sẽ ngay lập tức dẫn tôi đến nơi và khẩn cầu cứu chữa sao?

Thái độ né tránh này khiến tôi cảm thấy bất an.

Tôi đặt dao nĩa xuống bàn.

“Dẫn tôi đến gặp bệnh nhân trước.”

“Thánh nhân…”

“Tôi muốn gặp người bệnh trước.”

Trước lời tôi nói, vợ chồng Le Baton đưa mắt nhìn nhau, rồi như thể chẳng thể che giấu thêm nữa, cả hai cúi đầu đứng dậy.

“Trước hết… xin hãy hiểu một điều. Con trai chúng tôi không ra nông nỗi ấy vì bệnh tật.”

“Vậy thì vì sao?”

Cặp vợ chồng không thể tiếp tục.

Nắm tay siết chặt, đầu cúi gằm, cuối cùng, họ như thể nôn ra từng lời nặng trĩu giấu kín suốt ba năm.

“Con trai chúng tôi, Henry, đã treo cổ tự tử ba năm trước. Một người hầu phát hiện kịp và cứu được, nhưng từ đó đến giờ, nó vẫn hôn mê bất tỉnh.”

“Chúng tôi đã thử mọi cách. Mời các giáo sĩ danh tiếng, dùng hết những loại dược liệu tốt nhất… nhưng chẳng có chút tiến triển nào cả, Thánh nhân.”

“Giáo sĩ của Giáo hội Thái Dương thậm chí còn nói… rằng phép mầu vô hiệu, bởi chính bản thân Henry đã từ chối sống tiếp. Đau đớn lắm, Thánh nhân… xin ngài… xin hãy cứu con trai chúng tôi.”

Câu chuyện nặng nề hơn tôi tưởng khiến mấy miếng thịt vừa ăn xong như nghẹn lại nơi cổ họng.

Tự sát ư?

Không phải bệnh tật bình thường, mà là tự sát sao?

Tình huống thế này là sao đây?

Tôi sẽ chữa, vì họ đã cầu xin. Nhưng…

Tôi cũng chẳng biết nữa.

Dù sao đi nữa, tôi vẫn phải đóng vai một “Thánh nhân biến chất” bám lấy giới quý tộc mà sống, phải không?

Cứ làm tới thôi.

Chữa cho nó xong, rồi truyền danh khắp giới thượng lưu, trở thành vị thánh chỉ chữa người giàu!

“Dẫn ta đi.”

“Xin mời, Thánh nhân.”

Tôi bước theo họ đến phòng Henry.

***

Có lẽ vì đã bất động suốt ba năm, tình trạng của Henry trông thảm hại đến mức khó tả.

Cơ thể cậu ta khô quắt như xác ướp, chỉ còn thoi thóp hơi thở.

“Tất cả lui ra.”

Tôi cho lui những người hầu đang lau người và xoay chuyển thân thể Henry để tránh lở loét, rồi đặt tay lên trán cậu ta.

Mở cửa sổ tùy chỉnh cơ thể, tôi thấy một phần não của Henry đã hoàn toàn bị hoại tử, đen sì.

Chà.

Có gì khó đâu?

Phẫu thuật não trong đời thực thì đúng là nan giải thật, nhưng kỹ năng của tôi thì có khả năng tinh chỉnh vô cùng bá đạo, đến mức một kẻ ngoại đạo như tôi cũng làm được.

[Khôi phục?]

Dòng thông báo ngọt ngào xuất hiện tự động.

Không có mấy tính năng hỗ trợ kiểu này thì tôi đâu làm nổi Thánh nhân Chữa lành đến giờ.

Không hề khó.

Được rồi.

Hãy sửa chữa đi.

[Đang tiến hành khôi phục!]

Phần não hoại tử kia ngay lập tức được chữa lành.

Tiện thể, tôi chỉnh lại cả cơ thể của Henry.

Thêm cơ bắp, phục hồi làn da, tóc tai cũng nguyên vẹn trở lại.

Sau khoảng ba mươi giây.

[Khôi phục não hoàn tất!]

Henry trở lại trạng thái hoàn hảo.

Cậu ta từ từ mở mắt.

Tôi lùi lại.

“Ahhh! Aaa! Lilia ơi!!”

“Thánh nhân! Cảm ơn ngài!! Cảm ơn!!”

Vợ chồng Le Baton không kìm nổi nước mắt.

Nhưng trước khi tôi kịp nói gì, những lời sắc lạnh đã tuôn ra từ Henry – người vừa tỉnh lại.

“Sao các người lại ở trong phòng tôi!? Tại sao!!”

Âm thanh sắc như dao cứa lập tức phá tan bầu không khí ấm áp.

Tôi quay nhìn Henry, thấy cậu ta đang khóc.

Đôi mắt chứa đầy oán hận và giận dữ.

“Cút đi!! Tôi bảo cút ra ngoài!! Tôi không muốn nhìn mặt các người nữa!! Cút!!”

Trước tiếng hét của Henry, Bá tước Le Baton chỉ nhìn con trai với vẻ chán chường.

“Henry. Con đã nằm đó suốt ba năm. Con vừa được cứu sống nhờ Thánh nhân Chữa lành.”

“Thì sao!? Sao lại cứu tôi làm gì!? Tôi muốn chết!! Vì không muốn sống cùng bọn người kinh tởm như các người nữa!! Tại sao lại cứu tôi!? Tại sao!!”

Ơ…

Sao bầu không khí lại thành ra thế này?

Phu nhân bắt đầu khóc không phải vì vui sướng, mà là vì đau lòng, còn Bá tước thì ngửa mặt nhìn trần nhà, không biết nên làm gì.

“Tôi ghét các người!! Tôi ghê tởm các người!! Cút đi!!!”

Giọng của Henry vang lên the thé, đầy uất hận.

Rắc rối rồi đây.

Nếu giờ tôi bỏ đi, bảo rằng “con trai ngài đã hồi phục, tôi xin cáo từ,” thì chẳng quý tộc nào dám mời tôi nữa.

Để mặc vậy, cậu ta có khi lại tìm cách tự tử lần nữa.

Có lẽ… tôi phải làm “dịch vụ hậu mãi” luôn thôi.

“Henry.”

“Mày là thằng quái nào!!!”

Thật chẳng lễ độ gì trong lần đầu gặp gỡ.

Nhưng thôi, tôi phải nhịn.

Dù sao thì họ cũng là khách hàng.

“Bình tĩnh trước đã.”

“Mày nghĩ tao có thể bì—”

[Đang sử dụng kỹ năng: Thôi miên Tuyệt đối!]

“Bình tĩnh lại.”

Vừa dứt lời, Henry im bặt.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, tiếp tục ra lệnh.

“Tại sao lại mắng chửi cha mẹ – những người sinh ra và cứu sống ngươi? Ta muốn biết lý do.”

Henry nhìn xuống thân thể mình như không hiểu điều gì đang diễn ra.

Dù ngỡ ngàng, nhưng hiệu quả của thôi miên là tuyệt đối.

“Cha chưa bao giờ công nhận tôi. Tôi luôn muốn học nhạc. Khi chơi nhạc, sáng tác, biểu diễn, tôi mới cảm thấy mình thật sự sống. Nhưng lần nào, cha cũng la mắng. Nói rằng đừng làm những thứ vô ích không đem lại tiền bạc, rằng tôi phải chuẩn bị tiếp quản công ty xe ngựa của gia đình.”

Nước mắt bắt đầu rơi khỏi khoé mắt Henry.

Bá tước Le Baton thở dài nặng nề như thể không muốn nghe tiếp.

“Rồi có lần, sau một trận cãi vã lớn, tôi bỏ đi uống rượu. Khi về thì thấy cha đã đốt sạch đàn, nhạc cụ, cả bản nhạc tôi viết. Cha quát vào mặt tôi, bảo phải tỉnh táo lại và học cách kế nghiệp. Tôi không chịu nổi nữa. Nên…”

“Thằng ngu hèn! Vô dụng! Mày dám treo cổ tự tử chỉ vì vậy thôi à!? Mẹ mày đã mất ngủ ba năm, phải uống thuốc mới chợp mắt được! Tất cả là lỗi của mày!! Vì mày yếu đuối, vô dụng!!”

Trước tiếng hét đó, Henry cũng gào lên.

“Vì vậy mà con mới muốn chết!! Cha là ác quỷ!! Cả đời cha chưa từng xem con là con người, chỉ là cái máy kế thừa! Con hối hận vì được sinh ra làm con cha!!”

“Thằng khốn!!”

Bá tước giơ tay lên định tát.

Chết tiệt.

Không đúng kịch bản tôi vẽ ra rồi.

Không còn cách nào khác.

Tôi đã nhận chữa trị thì phải hậu mãi đến nơi đến chốn.

[Đang sử dụng kỹ năng: Thôi miên Tuyệt đối!]

Tôi tập trung ý niệm, thôi miên Bá tước.

Và thực hiện một điều vô cùng đơn giản:

[Tăng mức độ thành thật lên tối đa!!]

“Con là đứa con mà ta yêu thương nhất trên đời!! Ta yêu con hơn cả mạng sống của chính mình!! Henry!! Ba năm con hôn mê là địa ngục trần gian đối với ta!!!”

Bá tước, người vừa định vung tay, lập tức đổ sụp xuống sàn, bật khóc nức nở.

Henry cũng vậy.

Và phu nhân Le Baton nữa.

Mọi người đều tròn mắt nhìn Bá tước, không tin nổi điều vừa xảy ra.