Đây không phải là game người lớn sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 121

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Vol 1 - Chương 17: Có thứ gì đó bên dưới lòng đất

Hội nghị học thuật định kỳ lần thứ 213 đã chính thức khép lại.

Dù trước đó từng xảy ra sự cố nữ phù thủy Erpha bị lôi đi với cái danh “kẻ dị hình”, nhưng sau khi hội nghị được mở lại, nó vẫn kết thúc bằng việc trình bày những đột phá trong công nghệ ma pháp. Chung tay định hướng cho cuộc cách mạng kỹ thuật mới, như mọi lần vẫn thế.

Mặc dù bài thuyết trình của ai cũng xuất sắc, nhưng dù có tuyệt vời đến mấy, không một nghiên cứu nào vượt qua được học thuyết Ba Màu Cơ Bản về cả sức ảnh hưởng lẫn mức độ hoàn thiện.

Những người trình bày chính được mời ngồi ở hàng ghế đầu, và tất cả đều đang nhìn về phía phù thủy Erpha với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Cô vẫn giữ lại bốn cánh tay, nhưng không còn đeo mặt nạ nữa.

Nhờ vậy, vẻ đẹp rực rỡ của cô đã được phô bày trọn vẹn, không qua bất kỳ lớp che chắn nào.

Chỉ với nửa gương mặt bên phải lộ ra, cô từng nhận vô số lời tỏ tình từ các pháp sư. Vậy thì giờ đây, khi cả gương mặt hoàn hảo ấy được lộ rõ, sắc đẹp ấy chẳng khác nào một ma thuật mê hoặc lòng người – ngay cả khi không cần dùng đến phép thuật.

“Với điều đó, hội nghị học thuật định kỳ chính thức kết thúc! Một buổi tiệc đã được chuẩn bị, xin mời mọi người dùng tự nhiên!”

Hội nghị chính thức khép lại.

Để phù hợp với phong thái của giới pháp sư, người ta chỉ cần sử dụng đũa phép vẩy một cái, hội trường được dọn dẹp gọn gàng, và những chiếc bàn bày đầy rượu, món ăn nhẹ cùng đồ uống xuất hiện tức thì. Mọi người bắt đầu vừa trò chuyện vừa nhâm nhi.

Tâm điểm của sự chú ý dĩ nhiên là Erpha.

Trước khi hội nghị được mở lại, các giáo sĩ của Giáo Hội Trắng đã bước lên sân khấu và tuyên bố rằng Erpha không còn là kẻ dị hình, và đã hoàn toàn trở lại làm người bình thường nhờ phép mầu của Thánh Nhân Chữa Lành.

Cô vừa là một nhà nghiên cứu kiệt xuất với học thuyết Ba Màu Cơ Bản sẽ đi vào lịch sử, lại vừa là nhân chứng sống của một phép mầu.

Thật lạ lùng nếu không ai tò mò về cô.

“Cô Erpha, tôi có một câu hỏi.”

“Cô thực sự đã trải qua phép mầu? Với tư cách là phù thủy, cô nghĩ gì về chuyện đó?”

“Cô thật sự từng là kẻ dị hình sao? Tại sao gương mặt bên trái lại như thế?”

“Công ty chúng tôi có thể ứng dụng nghiên cứu Ba Màu Cơ Bản được không? Vấn đề tối ưu hóa ma lực là yếu tố sống còn đối với ngành chế tạo xe của chúng tôi…”

Bị vây quanh bởi vô số người, Erpha vẫn bình thản đáp lại từng câu hỏi.

Với gương mặt mỉm cười.

Vì xuất thân và quá khứ, Erpha vốn là người rụt rè. Thường thì chỉ cần thuyết trình xong là cô lặng lẽ rút lui, nên rất ít người ngoài Tháp Ma Thuật biết đến gương mặt của cô.

Thế mà hôm nay, bằng một cách quá đỗi kịch tính, gương mặt ấy đã in đậm trong ký ức của tất cả.

Cô là nhân chứng sống của phép mầu, là người từng được Thánh Nhân cứu chữa, và là một thiên tài kiệt xuất trong lịch sử Tháp Ma Thuật.

“Ha ha! Tôi không ngờ cô lại là người thú vị đến vậy! Khiêm nhường mà vẫn đầy tự tin! Quả là ấn tượng! Đây là danh thiếp của tôi, mong được liên lạc thường xuyên!”

Sau khi trao đổi một đống danh thiếp khiến túi Erpha căng phồng, Tháp Chủ Yorgen cẩn thận bước ra khỏi đám đông.

“Tôi xin phép thông báo một chút. Mọi người chú ý giùm tôi một lát.”

Sau khi gõ thìa vào ly rượu để thu hút sự chú ý, Tháp Chủ Yorgen tiến lên với nụ cười ôn hòa.

“Cô Erpha đây đã sống ở Tháp Ma Thuật suốt gần mười năm. Cô ấy là một phù thủy xuất sắc và chưa từng gây ra rắc rối lớn nào về mặt phẩm hạnh hay tính cách. Dù từng che giấu gương mặt bên trái, như mọi người thấy đó… cô ấy đã được chữa khỏi bởi một phép mầu thật sự và trở lại bình thường.”

Yorgen nhìn Erpha bằng ánh mắt tự hào.

Đồng thời, cũng là một cái nhìn đầy áy náy.

“Khi cô ấy bị Giáo Hội Trắng chỉ mặt và bị lôi đi, tôi đã không thể làm gì. Lẽ ra cô ấy có quyền oán trách chúng tôi. Nhưng sau tất cả, cô ấy nói rằng mọi chuyện đã là quá khứ. Cô ấy muốn tiếp tục con đường nghiên cứu của mình.”

Yorgen cúi đầu trước Erpha để tỏ lòng xin lỗi.

“Nhân cách, mục tiêu và tài năng xuất chúng ấy đã lay động tôi. Cô ấy còn chín chắn và đáng nể hơn cả tôi – kẻ đã không dám hành động khi một phù thủy thuộc quyền mình bị lôi đi. Một người như thế… chẳng phải xứng đáng kế nhiệm tôi sao? Đó là điều tôi nghĩ.”

Mọi người đều sững sờ.

Yorgen vừa tuyên bố rằng ông sẽ chỉ định Erpha làm Tháp Chủ kế tiếp của Tháp Ma Thuật chi nhánh Mars.

“Tôi sẽ nghỉ hưu sớm thôi. Cơ thể tôi đã già, tâm trí cũng chẳng còn sắc bén như trước. Tôi đã lỗi thời rồi.” Ông nói như đùa, nhưng ai cũng hiểu.

Yorgen vẫn là một trong số ít người từng được Hoàng đế trực tiếp phong danh hiệu Đại Pháp Sư.

Và người mà ông vừa công khai gọi là ấn tượng hơn cả chính mình, giờ đang đứng ngay trước mặt họ.

“Erpha sẽ dẫn dắt Tháp Ma Thuật vươn tới đỉnh cao. Vậy nên nếu một ngày nào đó tôi không còn xuất hiện nữa, xin mọi người đừng quá ngạc nhiên. Nào! Hãy cùng nâng ly vì tương lai rực rỡ của nữ phù thủy vĩ đại này!” Yorgen hô to, giơ cao ly rượu.

Tất cả mọi người cùng bật cười và nâng ly theo.

“Vì phù thủy Erpha!”

“Cạn ly!”

Những tiếng hô vang.

Tiếng vỗ tay.

Những ánh mắt ngưỡng mộ và kính trọng hướng về cô.

Tất cả là những điều mà Erpha từng mơ ước.

Thế nhưng, giờ đây, mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Thật sự là nực cười.

Khi còn khát khao đến tuyệt vọng, cô luôn sống trong nỗi bất an rằng tất cả chỉ là bong bóng—có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Ấy vậy mà, khi cô buông bỏ tất cả, giấc mộng ấy lại trở thành hiện thực… một cách hoàn chỉnh đến mức không thể phá vỡ.

Ngài Amael.

Erpha âm thầm gọi tên một người trong lòng.

Tất cả là nhờ vào người đó.

Cuộc đời cô.

Vinh quang này.

Tất cả đều là ân huệ từ người đàn ông ấy.

Giờ đây, sự nghiệp, nỗ lực, vinh quang… tất cả những gì cô có đều là để dành cho Amael.

Nghĩ vậy, Erpha nâng ly.

“Cạn ly!!”

Giữa tiếng cười nói và vỗ tay không dứt, Erpha đã được công nhận là Tháp Chủ kế nhiệm.

Đó là một khoảnh khắc chói lọi và huy hoàng.

Nhưng với một người khác, đó lại là một cảnh tượng khiến nước mắt hóa máu mà rơi.

Có một phù thủy, đang lặng lẽ quan sát Erpha từ phía xa.

Tudel.

Cô ta siết chặt nắm tay đến mức bật máu, nhìn chằm chằm vào Erpha.

Sau một lúc lâu nhìn Erpha cười trong tiếng hoan hô và lời chúc phúc, Tudel rốt cuộc quay người bước đi.

“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc,” cô lẩm bẩm với nụ cười quỷ quyệt, gương mặt vặn vẹo vì tức giận và ghê tởm.

“Phép mầu? Thánh nhân? Làm gì có thứ hoang đường như thế tồn tại.”

Bởi giờ đây, cái danh “thánh nhân” đã bị dùng như một cách gọi mỉa mai dành cho kẻ lừa đảo.

Tudel chưa từng tin vào phép mầu hay thánh nhân thật sự.

Nếu cô ta có thể chứng minh rằng “Thánh Nhân Chữa Lành” chỉ là một kẻ mạo danh.

Nếu cô ta có thể vạch trần sự thật, rằng gã đó chẳng phải thánh nhân, mà chỉ là một kẻ lừa đảo tinh vi được tô vẽ công phu…

Nếu điều đó xảy ra, thì vị trí của Erpha—người được cứu bởi phép mầu từ “thánh nhân” kia—ắt hẳn cũng sẽ lung lay.

Giáo Hội Trắng thậm chí có thể lại bắt giữ cô ta, một lần nữa, với cái danh “Kẻ Dị Hình”.

“Cứ chờ đấy. Thánh Nhân Chữa Lành.” Tudel mỉm cười.

Mọi chuyện chưa hề kết thúc.

Vẫn còn cơ hội để hủy diệt Erpha.

***

Những chiếc xe tải hạng nặng và thiết bị cơ giới nối đuôi nhau tiến vào khu đất nhà máy vừa được dọn sạch.

“Nhớ cho kỹ!! Đây là một tòa nhà cao tầng khổng lồ! Phải gia cố móng thật vững chắc! Bắt đầu đào ngay!!”

Jonathan Karma dẫn dắt đám công nhân một cách điêu luyện như thể đã quá quen thuộc với công việc, tiếp tục thi công công trình tòa nhà cao tầng.

Phần lớn những người tham gia thi công bên dưới chính là người nghèo đến từ khu ổ chuột.

“Này! Nhận tiền công hôm nay đi! Đây là ý chỉ của Nữ Thần Ân Sủng! Một ngày làm việc, trả 1 saled!!”

Giáo Hội Lilia đang chịu khoản lỗ khổng lồ để thuê và trả công cho tất cả những người đó.

Tôi đứng từ xa, quan sát tất cả bằng ánh mắt đầy thỏa mãn.

Phải rồi!

Giỏi lắm, những kẻ ngốc!

Khoản tiền đang bị đốt phải nói là khủng khiếp.

Nhờ có lệnh của tôi, họ thậm chí còn phải trả lương cho hiệp sĩ thánh của Giáo Hội Thái Dương.

Tôi cũng đã giao phó một khoản tiền khổng lồ cho Jonathan Karma, một doanh nhân thất bại từng phá sản vì cái xưởng búp bê của mình.

Họ đang chi tiền như nước để trả công cho người nghèo, lo cả bữa ăn cho họ, ngân sách tiêu xài hàng ngày nhiều đến khủng khiếp.

Dù giờ đây Đại Tư Tế Yodel luôn mang vẻ mặt ngoan đạo, nhưng chỉ cần thời gian trôi đi, tiền bạc bốc hơi như nước, và tôi vẫn tiếp tục tiêu tiền, sống xa hoa… thì kiểu gì ông ta cũng sẽ quay đầu bỏ đi vì chán ghét.

Kế hoạch của tôi đang tiến triển rất ổn định.

Tôi đã dựng một phòng khám tạm bợ gần công trường, tiếp tục chữa bệnh cho dân nghèo, và âm thầm cầu nguyện cho Giáo Hội Lilia phá sản càng sớm càng tốt.

“Thánh nhân.”

Sau một ngày chữa trị liên tục, Jonathan Karma cẩn thận tiếp cận tôi, nói nhỏ:

“Trong lúc đào móng, chúng tôi đụng phải một tảng đá khổng lồ khiến tiến độ bị trì trệ. Nó cứng đến mức máy xúc hiện tại không thể phá vỡ.”

Tai tôi lập tức dựng lên.

“Thế giờ phải làm sao?”

“Chúng ta cần thuê thiết bị hiện đại, cao cấp hơn. Mà chuyện này… sẽ tốn kha khá tiền.”

“Tiến hành đi.”

Trời giúp ta rồi!!

Trời giúp thật rồi!!

Tiêu tiền đi!

Tiêu mạnh tay vào!!

Tiêu tới mức phá sản luôn càng tốt!!

“Yodel! Hãy thuê ngay thiết bị hạng nặng mà Jonathan yêu cầu…”

“Thánh nhân!!”

Chết tiệt.

Chết tiệt!

Chết tiệtttt!!!

Quả bom di động lại tới ám tôi nữa rồi!! Tại sao, tôi đã làm gì sai?!

“Nữ phù thủy! Cô đến đúng lúc lắm!!”

Dĩ nhiên, trước khi tôi kịp ngăn chặn bất kỳ điều gì, mụ phù thủy đã nghe tình hình từ Jonathan, mỉm cười và rút ra cây trượng phép.

“Đừng lo. Tôi sẽ xử lý cho!”

Đừng mà!

Coi như tôi cầu xin cô!

Làm ơn, xin mụ đừng nhúng tay vào kế hoạch của tôi nữa!!

Cô có biết mình đã tiết kiệm bao nhiêu tiền cho Giáo Hội, nhờ mấy trò can thiệp vô duyên của cô không hả?!

Nhưng tất cả những lời la hét đó chỉ vang lên trong lòng.

Tôi nào dám hé miệng với một quả bom hạt nhân có thể san bằng cả đế quốc.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn phù thủy bước vào công trường, vung trượng lên.

“Hả? Đây là đá hấp thụ ma lực? Tại sao lại có một khối đá hấp thụ ma lực to thế này ở đây?”

Giọng ngạc nhiên của phù thủy vang lên, rồi…

Mặt đất rung chuyển như có động đất.

Tôi quay đầu lại, thấy phù thủy đang cố kéo lên một tảng đá đen khổng lồ nằm ở trung tâm công trường.

“Nó hấp thụ ma lực nên không thể dùng phép để nhổ lên! Cần thêm sức mạnh! Mọi người, giúp tôi kéo nó lên!”

“Rõ!!”

Đám công nhân nghèo lao tới, hợp lực túm lấy tảng đá.

“Một, hai… Hây!!”

Tiếng rạn nứt vang lên, và tảng đá đen khổng lồ được kéo bổng lên trời.

Đồn như lời.

Chỉ cần nhìn kích thước của nó cũng biết là cứng và nặng kinh khủng. Nếu để họ nhổ nó bằng máy móc, tôi đã có thể bắt họ tiêu thêm một đống tiền rồi.

Thôi thì tự an ủi vậy.

Xây tòa nhà cao tầng trên cái mảnh đất vô dụng này đã là sự lãng phí điên rồ rồi.

Nếu mọi chuyện tiếp tục thế này, Giáo Hội Lilia kiểu gì cũng…

“Có cái gì đó đang phun ra từ dưới đất!! Thưa phù thủy!!”

Tôi nghe tiếng bịch vang lên rõ ràng, cùng âm thanh gì đó trào ra ồ ạt.

Khi quay lại, tôi thấy đám công nhân đang lùi lại trong hoảng hốt.

Một dòng nước màu lam rực rỡ đang tuôn trào từ nơi tảng đá vừa được nhổ lên.

Phù thủy bốn tay cầm trượng, bước đến gần với vẻ mặt ngạc nhiên.

Sau khi chạm nhẹ vào dòng nước ấy, cô ta hét lên đầy kinh ngạc:

“Elixir… Đây là mạch elixir!!”

E… cái gì cơ?

Elixir?

Không. Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?!

Tại sao nó lại xuất hiện ở đó?!