Đây không phải là game người lớn sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 443

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 717

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 551

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 65

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 194

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1383

Vol 1 - Chương 15: Mọi thứ đổ bể ngay từ nền móng

Cơ thể đứa trẻ thật sự quá thảm thương.

Ngay cả xương cũng đã bắt đầu thối rữa, bốc ra một mùi tanh tưởi đến mức khiến ai ngửi cũng phải cau mày, da thì rỉ mủ và nước vàng không dứt.

Mùi hôi nồng nặc đến mức khiến người bình thường phải nôn thốc nôn tháo, nhưng tôi thậm chí còn không chớp mắt.

Tôi từng xem không biết bao nhiêu phim kinh dị máu me rồi mà?

Từng này chẳng đáng để nhăn mặt.

“Aaaaargh!! Aaaah!! A….”

Tiếng gào của cô bé, ban đầu là tiếng thét thống khổ, dần dần dịu lại.

Âm thanh của xương, thịt, da và mạch máu bị vặn vẹo, tái cấu trúc theo ý tôi vang lên khắp căn phòng.

Xương mục được tái sinh, cơ và mạch máu vốn đã sụp đổ cũng trở nên sạch sẽ trở lại.

Làn da từng rỉ mủ giờ trắng trẻo và mịn màng, mái tóc từng khô queo, rụng loang lổ vì đau đớn hay bị chuột gặm cũng mọc trở lại đầy đủ.

Gương mặt từng lộ cả xương gò má được phục hồi, và cuối cùng, tôi hoàn tất việc cải tạo bằng cách bổ sung đủ phần cơ thịt cho cơ thể héo hon như xác khô của một đứa trẻ vì không thể ăn hay ngủ do đau đớn.

Tôi nâng cô bé, giờ đã sạch sẽ hoàn toàn, đứng dậy.

“M-Mẹ… Cha…”

Cô bé đưa tay run rẩy chạm khắp cơ thể mình.

Có lẽ do trước đó cơ thể rỉ mủ và dịch nên cô bé không mặc gì.

Nhờ vậy, tất cả mọi người trong phòng đều có thể tận mắt chứng kiến cơ thể đã được chữa lành một cách hoàn hảo.

“Con… con không còn đau nữa. Con…”

“Cecilia!! Ôi!! Con gái của ta! Con gái của ta!!”

Người mẹ lao tới ôm lấy con.

Đứa con ôm chặt lại mẹ.

Người mẹ bật khóc. Rồi đứa con cũng khóc theo.

Nhưng vẫn chưa kết thúc.

“Chưa xong đâu.”

Tôi kéo vợ chồng Scrooge lại gần và nắm tay mỗi người.

“Ông… ông định làm gì— Ưaakh!!”

Tiếng xương cốt lách cách khi cơ thể hai người họ cũng bắt đầu được cải tạo.

Quả nhiên là vậy.

Như họ từng nói, họ đã dùng thuốc để ức chế khả năng lây lan của bệnh.

Nhờ đó mà dù căn bệnh thối rữa chưa lây ra xung quanh, nhưng cả hai người đều đã bị bào mòn cả thể chất lẫn tinh thần vì nỗ lực tuyệt vọng để chữa bệnh cho con.

Chưa kể, vợ Scrooge còn mắc viêm phổi nặng, trông chẳng khác gì bệnh ung thư phổi.

Tôi loại bỏ hết tất cả chỉ trong một lần.

Làn da và mái tóc của Scrooge, từng già nua và thảm hại vì bị cuộc đời nghiền nát, nay đã hồi phục như của một người trung niên bình thường.

Vợ ông ta cũng vậy.

Không còn ho nữa.

Giờ đây, bà mang hình dáng của một quý bà đứng đắn, da dẻ hồng hào, tóc dài óng mượt.

Sau khi chữa lành cho cả hai, tôi lặng lẽ lui lại, và ngay lúc đó, tiếng hò reo vang lên như sấm phía sau tôi.

“Ôi, Lilia của Ân Sủng! Ôi Nữ thần!!”

“Là Thánh nhân!! Thật sự là Thánh nhân!!”

Các giáo sĩ và hiệp sĩ thánh của Giáo hội Lilia, lần đầu chứng kiến kỹ năng game người lớn của tôi, ngã nhào xuống đất, nước mắt tuôn trào.

Đại Tư Tế thì trông như hồn đã lìa khỏi xác.

“Tôi tin rồi! Xin trừng phạt kẻ như tôi vì đã từng hoài nghi! Ôi Nữ thần!! Ôi Nữ thần!!”

Đám cảnh binh đứng nghiêm, bỏ mũ, nhìn tôi đầy kính phục. Những hiệp sĩ thánh của Giáo hội Thái Dương thì nước mắt ròng ròng, chẳng hiểu sao lại nhạy cảm đến thế.

Mọi người đều rưng rức, nghẹn ngào như thế.

“Hừm!! Đồ lừa đảo! Tưởng làm thế là tôi tin chắc?”

Giọng chua chát của Scrooge vang lên, đâm thẳng vào tai tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn Jonathan Karma.

Ông ta đang nhìn con gái, vợ và chính mình với ánh mắt ngờ vực.

“Tưởng ông là thánh nhân đầu tiên tôi từng thấy chắc?”

Giọng nói cộc cằn, gai góc ấy ngay lập tức biến cảnh xúc động thành một phiên tòa dị giáo.

“Đồ phạm thượng!! Sao mi dám xúc phạm Thánh nhân!!”

“Ngươi dám lăng mạ sứ giả của Nữ thần Ân Sủng!?”

Các hiệp sĩ thánh rút kiếm, còn cảnh binh cùng hiệp sĩ Thái Dương cũng thể hiện rõ thái độ căm phẫn.

Nhưng Scrooge thì chẳng thèm để tâm.

“Im hết đi! Tưởng tôi dễ bị lừa vì mấy trò gào thét của các người à!? Tôi từng bị lừa hàng đống lần rồi!! Bị lừa thêm lần nữa là ngu xuẩn!! Là ngu ngốc!!”

Scrooge chạy vội vào góc phòng rồi ôm ra một đống đồ.

Cuộn phép. Dược phẩm ma thuật. Những cây trượng hình thù kỳ dị mà tôi chưa từng thấy. Gương soi khắc trận pháp kỳ quái… và nhiều thứ khác.

Đủ loại pháp cụ.

“Cứ chờ đó, ta sẽ vạch trần trò lừa của ngươi!! Đồ giả mạo! Tôi sẽ tố cáo ông ngay!! Ta sẽ tự tay xử ngươi!!”

Nói rồi, Scrooge lấy một lọ thuốc rồi đổ lên con gái, vợ và chính mình.

Ông ta đứng đó, mặt đầy đắc thắng, chờ đợi kết quả.

Năm phút trôi qua.

Lần đầu tiên, sắc mặt Scrooge xuất hiện vẻ hoài nghi.

“Không có phản ứng gì cả. Chiêu trò này cao tay nhỉ?”

Ông ném cho tôi một nụ cười khinh khỉnh rồi lấy ra món tiếp theo.

“Cuộn phép này sẽ khác! Là bùa giải trừ ta mua bằng một đống tiền đấy!!”

Cuộn phép bị xé toạc.

Nhưng ba người kia vẫn chẳng thay đổi gì.

Sắc mặt Scrooge càng thêm lay động.

“T-thứ này!! Chiếc gương này sẽ lột trần tất cả trò lừa của ngươi!! Nếu dùng nó…”

Ông ta dí chiếc gương khắc pháp trận vào cơ thể vợ và con gái.

Hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.

“Nếu dùng thứ này… nếu dùng… trò bịp bợm sẽ bị lột trần… sẽ bị…”

Scrooge cứ tiếp tục thử hết cách này đến cách khác.

Nhưng kết quả… vẫn là không gì thay đổi.

Con gái ông ta vẫn sạch sẽ. Vợ ông ta cũng vậy.

“Một phép mầu thật sự… Không thể nào lại có thánh nhân thật được. Đám khốn đó đã lừa sạch tiền tôi… Không. Không thể có chuyện như thế…”

Scrooge bắt đầu khóc.

Cuối cùng, sau khi vung một cây trượng trông kỳ dị giữa không trung mà chẳng thấy phản ứng gì, Jonathan Karma ngã gục xuống sàn và bật khóc như một đứa trẻ.

Các hiệp sĩ thánh, giáo sĩ và cảnh binh — những người lúc nãy vẫn còn tức giận — nay đều cúi đầu trong im lặng.

Tôi tiến lại gần Jonathan đang khóc nức nở.

Và lặng lẽ ôm lấy ông ta.

Ông ta siết chặt lấy tôi, nghẹn ngào.

“Tại sao…! Tại sao ngài lại đến trễ thế này!! Tại sao…!! Tại sao không đến sớm hơn… sớm hơn chút nữa…!!”

“Tôi xin lỗi. Là do sự yếu kém của tôi...”

Không còn lời nào khác nữa.

“Cha!”

“Anh!!”

Vợ và con gái ông ta cùng lao vào.

Bốn người ôm chầm lấy nhau. Gia đình Jonathan Karma cứ thế bật khóc, như thể đang trút ra mọi khổ đau mà họ đã phải gồng gánh bao lâu nay.

Tôi siết chặt ba người trong vòng tay mình.

Chỉ cần nghe qua thôi, tôi cũng có thể hình dung được họ đã phải chịu đựng những gì.

Sau tất cả những bất hạnh ấy, chẳng phải cũng nên có một khoảnh khắc để được hạnh phúc sao?

Phải mất gần ba mươi phút khóc nghẹn ngào, Jonathan mới bình tĩnh lại.

Tốt rồi.

Giờ thì, nếu tôi ngỏ lời xin thêm thời gian gom tiền, chắc ông ta sẽ nghe thôi?

“Thánh nhân. Xin hãy nhận mảnh đất của tôi! Hãy lấy nó đi!! Xin ngài cứ lấy và sử dụng!!”

Khoan đã.

Không đúng.

Tôi cần làm cho Giáo hội Lilia tiêu tiền kia mà!!

Tôi cần họ phải đổ tiền vào mảnh đất rác rưởi này mà chịu tổn thất!

“Nữ thần Ân Sủng đã ban cho tôi điều quý giá nhất, nên tôi cũng xin dâng tặng điều quý giá nhất đời mình! Xin hãy nhận! Tôi xin hiến tặng mảnh đất này làm lễ vật!!”

“Không, ông Jonathan Karma. Việc đó không thể—”

“Là phép mầu!”

“Nữ thần đang dõi theo chúng ta!!”

Lời tôi bị tiếng hô của các giáo sĩ cắt ngang.

Trước khi tôi kịp ngăn lại, hợp đồng hiến tặng mảnh đất xưởng cùng toàn bộ tài sản đi kèm đã được ký với tên Jonathan Karma và Đại Tư Tế Yodel.

Trong chớp mắt.

Giáo hội Lilia, thay vì bị tổn thất, lại nắm trong tay một khu đất khổng lồ giữa thủ đô — dù nằm trong khu ổ chuột.

***

Tôi lại quay trở về khu xưởng — giờ đã chính thức thuộc quyền sở hữu hợp pháp của Giáo hội Lilia — dẫn theo một đoàn người đi sau.

Một mảnh đất bẩn thỉu, ô uế, ngập trong rác công nghiệp và phế liệu.

Khốn thật.

Tôi định khiến Giáo hội tiêu tiền, vậy mà giờ họ lại được tặng không như thế này.

Nhưng không sao.

Vẫn còn rất nhiều, rất rất nhiều cách để bắt họ chi tiền.

“Dọn rác. Phá hủy toàn bộ nhà xưởng. Rồi đào sâu đất lên.”

“Ngài bảo đào đất sao?”

“Đúng. Đào sâu hết mức có thể. Và hãy xây một ngôi đền thật cao, càng cao càng tốt.”

Khi đến thủ đô, tôi thấy rõ ràng nơi đây đã có kỹ thuật xây dựng bê tông cốt thép — nhà cao tầng 5–6 tầng là chuyện bình thường.

Tôi sẽ xây một ngôi đền cao chót vót như tòa nhà văn phòng, rồi sống xa hoa bên trong đó.

Chi phí phá hủy nhà xưởng, chi phí dọn rác, chi phí thuê nhân công đào móng.

Nếu cộng lại, không chỉ mất thời gian mà còn tốn một khoản tiền đủ khiến người ta rơi nước mắt.

Sau khi đổ đống tiền máu thịt vào để dựng nên ngôi đền ấy, nếu thấy tôi sống một cuộc đời trụy lạc, xa xỉ không ngừng bên trong, chẳng phải ngay cả Đại Tư Tế Yodel cũng sẽ tát thẳng mặt tôi mà bỏ đi sao?

“Bắt đầu ngay đi…”

“Thánh nhân đã phán phải đào đất thật sâu và xây ngôi đền thật cao!! Mau dọn rác!! Đó là ý chỉ của Nữ thần!”

Kế hoạch đầy tham vọng của tôi bắt đầu chệch hướng khi Yodel gào lên.

Ngay lúc đó, một đám người khổng lồ lao đến.

Nhìn kỹ thì… đều là những người nghèo từng được tôi chữa lành.

“Hãy báo đáp ân huệ của Thánh nhân!!”

Một đám đông khổng lồ đổ xô đến, chỉ trong chớp mắt đã dọn dẹp gần xong khu xưởng.

Tất nhiên, dù có soi bằng kính lúp cũng chẳng ai mở miệng đòi tiền công.

“Nào nào! Xếp hàng vào! Thay phiên nhau vào dọn, rồi ra nghỉ! Rõ chưa!?”

Các hiệp sĩ thánh của Giáo hội Thái Dương cùng lực lượng cảnh binh đứng ra giữ trật tự, tránh chen lấn dẫn đến tai nạn.

“Hãy đi mua đồ ăn! Ngay bây giờ!! Chúng ta cần cung cấp thực phẩm cho những người đang làm việc!!”

Đại Tư Tế Yodel cùng các hiệp sĩ và giáo sĩ của Giáo hội Lilia tức tốc đi mua thực phẩm.

Còn tôi?

“Thánh nhân!! Xin ban ân huệ!! Con tôi đang bệnh nặng!”

“Mẹ tôi ho ra máu! Xin Thánh nhân cứu lấy!”

Có lẽ vì tôi đã làm chuyện này vài lần nên cũng quen tay rồi, vậy là một hàng dài tự nhiên hình thành trước mặt tôi.

Không ổn rồi.

Chết tiệt.

Nhưng không sao.

Việc phá dỡ tòa nhà sẽ tốn kha khá tiền.

Nhìn cái nhà máy to chà bá đó xem.

Ít nhất cũng phải mất vài tháng mới tháo xong toàn bộ.

Tiền của Giáo hội Lilia chắc chắn sẽ đổ ào vào chi phí xử lý rác và trả công nhân.

Chắc chắn là vậy.

Nghĩ thế, tôi tiếp tục chữa trị cho những người nghèo khổ.

Thế nhưng, ngay lúc ấy, một nỗi sợ đến nghẹt thở chợt siết chặt lồng ngực tôi.

Mụ phù thủy!!

Quả bom hạt nhân bốn tay!!

Không!! Rõ ràng tôi đã sửa thành hai tay rồi, sao lại mọc ra thêm hai cái nữa!!

Sao cô ta lại đến đây!!?

“Thánh nhân!”

Phù thủy vừa trông thấy tôi liền chạy tới, gương mặt vui sướng không giấu nổi.

Trước khi tôi kịp phản ứng, cô ta đã ôm chặt lấy tôi.

Mùi hương phụ nữ từ cô ta nồng đến mức khiến một thằng trai tân như tôi sắp nghẹt thở.

“Em nhớ người quá!” — cô ta reo lên, ánh mắt lấp lánh như nhìn thấy đấng cứu thế.

Tôi đứng cứng đờ, chỉ biết lắp bắp phản ứng.

“Cô đến đây làm gì?”

Phải đấy!! Sao lại đến!! Tôi đâu có hứng thú sống chung với một quả bom lúc nào cũng có thể nổ tung đâu!!

“Tháp Ma Thuật đã chấp nhận em trở lại. Ngày mai, em sẽ được công bố là Tháp Chủ kế nhiệm. Em muốn đến báo tin vui cho ngài… Nên em đến đây. Em có thể giúp được việc gì không?”

Tháp Ma Thuật chấp nhận cô ta?

Còn phong làm Tháp Chủ kế tiếp?

Cô không phải phù thủy hắc ám sao???

Rõ ràng lúc đó, vị hiệp sĩ thánh của Giáo hội Thái Dương từng nói không hề có phù thủy nào như cô ở Tháp Ma Thuật cơ mà??

Lời hắn nói trông không giống như lời dối trá...

Chuyện quái gì đang xảy ra thế?

Khi tôi vẫn còn ngơ ngác, đầu óc rối như tơ vò, thì phù thủy đã quay sang nhìn bãi đất nơi việc dọn dẹp đang diễn ra rầm rộ.

“Chúng ta phải nhanh chóng dọn sạch và phá bỏ nhà máy!! Sau này còn nhiều việc phải làm nữa, nên phải tranh thủ!”

Nghe tiếng Đại Tư Tế Yodel quát đám người nghèo đang làm việc, mụ phù thủy liền mỉm cười nhìn tôi.

“Cái nhà máy đó, ngài định phá đi à?”

“Ừ.”

“Vậy để em làm cho!”

Trong chớp mắt, phù thủy biến mất như thể dùng dịch chuyển tức thời.

Cô ta đúng là phù thủy thật — khác hẳn tôi, người vừa dùng Dừng Thời Gian một chút là thở hổn hển như sắp ngất.

Một lát sau, cô ta lại hiện ra trước mặt tôi, như thể chưa hề rời đi.

Trên tay là một tờ giấy phép lớn.

“Đây là giấy phép sử dụng phép thuật và giấy phép phá dỡ! Muốn dùng phép thuật quy mô lớn ở thủ đô thì cần phải có giấy phép! Chờ em chút, em sẽ xử lý cái nhà máy đó ngay lập tức!!”

Không.

Khoan đã.

Còn kế hoạch bắt Giáo hội Lilia chi tiền tháo dỡ nhà máy của tôi thì sao?

Còn kế hoạch bắt họ đổ hàng đống tiền vào việc dọn sạch đống rác đó thì sao!?

Không, ả phù thủy kia!! Dừng lại!!

Nhưng trước khi tôi kịp ngăn cản, cô ta đã bay tới khu xưởng.

Sau khi đưa giấy phép cho cảnh binh đang điều phối đám đông và nói gì đó, họ lập tức cho sơ tán toàn bộ những người đang dọn dẹp.

Và ngay khi sơ tán hoàn tất.

“Lạy thần linh!!”

“Ôi trời ơi!! Sao lại thế được!!”

Ả phù thủy rút trượng, vung lên một cái.

Ngay lập tức, toàn bộ nhà máy khổng lồ bật rễ, trồi lên khỏi mặt đất và lơ lửng trên không trung.

Không.

Không chỉ có nhà máy.

Cả đống rác công nghiệp và phế thải mà đám người nghèo đã đổ mồ hôi dọn dẹp, gom lại — cũng bay hết lên.

Rồi, chỉ sau một tiếng thật nhẹ.

Cả tòa nhà và núi rác khổng lồ kia… biến mất không dấu vết.

Chỉ trong vòng chưa đến một ngày.

Nhà xưởng bỏ hoang, nơi từng ngập tràn rác thải và tàn tích, đã biến thành một bãi đất sạch trơn.

Chết tiệt thật.

Mọi thứ sai lệch khỏi quỹ đạo rồi!!