Đây không phải là game người lớn sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 109

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Vol 1 - Chương 13: Tôi sẽ trở thành Thánh Nhân Sa Đọa

Kẻ được Nữ thần chọn sẽ xuất hiện với thân thể thuần khiết nhất.

Không dấu thánh, không ấn thiêng, chỉ có sự tinh khiết thuần túy.

Bởi ân sủng không phân biệt bất kỳ ai, và người được chọn sẽ hiểu điều đó.

Ngươi sẽ không nhận ra người ấy qua các dấu hiệu thần thánh.

Mà qua tiếng cười của trẻ thơ, và tiếng thét của kẻ ác quanh họ – đó sẽ là dấu hiệu.

Sách Ân Sủng, Chương 32, Câu 17

***

“Aaaa!! A…! Thánh nhân! Thánh nhân!!”

Trước lối vào một cống ngầm bẩn thỉu.

Những vị giáo sĩ và hiệp sĩ thánh trong y phục trắng toát đồng loạt phủ phục xuống mặt đất lấm lem rác rưởi và bùn lầy, hướng về phía tôi.

Tôi chỉ biết chớp mắt liên tục.

Chuyện gì thế này?

Có gì đó sai sai, chẳng phải họ đã nói người được chọn là người sở hữu Ấn Tích à?

Trên người tôi chẳng có dấu hiệu gì, sao họ lại hành lễ kiểu đó?

“Làm ơn… cho tôi mặc đồ vào cái đã.”

Tôi cần thứ gì đó che thân trước.

Thật lòng mà nói, giờ khi đã không còn mặc gì, tôi mới nhận ra…

Bộ quần áo mình từng mặc thực sự dơ bẩn đến mức nào.

Nghe thế, các giáo sĩ và hiệp sĩ thánh bỗng rối rít hành động.

“Xin hãy mặc bộ này ạ!”

Vị lão nhân đầu hói tự xưng là Đại Tư Tế dâng lên tôi một bộ lễ phục trắng tinh của giáo sĩ Lilia, mắt đỏ hoe vì xúc động. Tôi đành cam chịu thay đồ giữa ánh mắt soi mói của đám đông.

Vậy mà sau khi đã thay xong, ánh nhìn tôn thờ và khát khao ấy vẫn không rời khỏi tôi.

Không, làm ơn đừng nhìn tôi như thế!

Một người thường như tôi chịu không nổi mấy ánh mắt đó đâu!

“Xin ngài hãy chăm sóc bọn trẻ. Chúng thật tội nghiệp và đáng thương…”

“Tất nhiên rồi! Tất nhiên! Thánh nhân! Chúng tôi sẽ chăm sóc các em.”

Sau khi giao phó mười lăm bé gái cho các giáo sĩ thuộc Giáo hội Lilia, bầu không khí giữa chúng tôi bỗng chốc lặng đi.

“Nueeeurk!! Eueeeurk! Aaaaah!!”

Chỉ còn tiếng rú rùng rợn của tên cướp từng chĩa dao vào tôi vang vọng trong con hẻm phía sau.

“Tiếng cười trẻ thơ và tiếng thét của kẻ ác ở quanh người… Aaa! Quả đúng như những gì đã viết trong thánh kinh!!”

“Thánh nhân!! Thánh nhân! Chúng tôi nên làm gì đây!? Xin người hãy soi lối, chỉ dẫn đám người trần mắt thịt như chúng tôi!!”

Đám hiệp sĩ thánh và giáo sĩ – đặc biệt là ông già hói – đều rưng rưng nước mắt nhìn tôi như thể đang chứng kiến phép mầu hiển linh.

Tôi phát điên vì áp lực mất thôi.

Nhưng đồng thời, tôi cũng nghĩ…

Ít nhất thì mình sẽ không bị lôi ra giàn hỏa thiêu, đúng không?

Phải rồi. Đã đến nước này…

Hay là mình cứ giả vờ làm thánh nhân tiếp?

Nếu thu một khoản phí trị liệu nho nhỏ thì sao?

Nghe cũng không tệ.

Nếu mỗi lần chữa bệnh đều tính phí một cách “khiêm tốn”, thì chẳng mấy chốc tôi sẽ giàu sụ chứ gì?

Khi đang mường tượng đủ viễn cảnh và thấy lòng lâng lâng đôi chút…

Vị Đại Tư Tế rụt rè tiến lại gần, nắm chặt tay tôi.

“Vinh quang thuộc về Nữ thần Ân Sủng!! Lilia đang dõi theo chúng ta!! Thánh nhân, xin hãy soi đường chỉ lối. Chúng tôi sẽ nghe theo mọi lời người nói.”

Lilia đang dõi theo, ông tự tưởng tượng ra đấy à?

Tôi nói thật, tôi còn chẳng có một chút đức tin nào hết!?

Trong khi đang nghĩ như vậy…

Một ý nghĩ lạnh toát bỗng lướt qua đầu.

Một kẻ vô thần.

Lại dám giả làm thánh nhân được Nữ thần chọn.

May mà đám người trước mặt hiểu nhầm, tôi mới tránh khỏi kết cục bị thiêu sống.

Nhưng còn bản thân Nữ thần thì sao?

Ở thế giới này, thần linh không phải là khái niệm trừu tượng.

Họ là những thực thể hiện hữu, ban phát phép mầu và thánh lực cho tín đồ của mình.

Một đấng toàn tri toàn năng như thế chắc chắn không thể bị tôi qua mặt.

Ngài hẳn đã nhìn thấu con người thật của tôi.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể đông cứng lại.

Tôi đã sai rồi.

Đây không phải lúc để mơ mộng làm giàu nhờ giả làm thánh nhân.

Tôi sẽ bị trừng phạt.

Không nói đùa đâu, có khi tôi sẽ bị sét đánh cho hóa tro thật ấy chứ.

Tôi phải bỏ trốn.

Phải rời khỏi đám người này và sống như đã chết, bằng mọi giá.

Đó có lẽ là cách duy nhất để thoát khỏi cơn thịnh nộ của Nữ thần.

Nhưng… chẳng phải còn có thứ gọi là “phép mầu truy tung” sao?

Dù có trốn, họ cũng sẽ dùng phép đó mà đuổi theo tôi chứ gì???

Và điều quan trọng tôi mới ngộ ra trước đó.

Dù có dùng đến Dừng Thời Gian để bỏ chạy, tôi cũng không thể đi xa được.

Tôi chỉ có thể đi bộ, và bởi kỹ năng này tiêu hao tinh lực quá mức, nên thời gian sử dụng bị giới hạn. Dù cố gắng đến mấy, tôi cũng không thể trốn xa.

Hơn nữa, ngay cả khi thật sự chạy được đến một nơi xa xôi, nhìn đám cuồng tín trước mắt mà xem — bọn họ trông như thể sẵn sàng theo tôi đến tận cùng địa ngục.

Chừng nào họ còn tôn sùng tôi như một thánh nhân, thì cơn thịnh nộ của Nữ thần vì tội mạo danh chắc chắn cũng sẽ bám theo.

Vậy kết luận là gì?

Tôi cần khiến đám người của Giáo hội Lilia từ bỏ tôi.

Tôi cần khiến họ quay lưng, mắng chửi tôi mà rời đi!

Và trong khi làm vậy, phải tìm ra cách nào đó để không bị lôi ra giàn hỏa thiêu vì tội dị giáo…

Có… cách nào không?

Bất chợt, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

Bạn biết đấy, trong tiểu thuyết hay anime, luôn có kiểu giáo sĩ đồi bại, trụy lạc và bất tài.

Loại phản diện hạng ba bụng phệ, chỉ biết mê gái, mê rượu thịt, suốt ngày gào lên “Kẻ phạm thượng!!” với bất kỳ ai hắn ghét, rồi vung tay tuyên án thiêu sống hàng loạt. Cuối cùng, hắn sẽ bị nhân vật chính đá văng khỏi sân khấu.

Tôi sẽ trở thành đúng kiểu người đó!

Tôi sẽ đóng vai một gã tham lam đến mức khiến ai cũng thất vọng, để rồi khi tôi đột ngột biến mất, chẳng ai thèm đuổi theo nữa.

Dĩ nhiên, dù có làm giáo sĩ đồi bại, tôi cũng không định biến thành một tên cặn bã thực sự.

Bạn biết kiểu người đó chứ?

Loại người vốn không xấu, nhưng cứ làm mấy chuyện vớ vẩn khiến ai cũng muốn đập một trận, để rồi khi hắn biến mất, người ta lại nhớ tới hắn với một nụ cười khó hiểu rằng: “Thằng đó, rốt cuộc cũng không phải kẻ tồi tệ.”

Tôi sẽ giữ đúng giới hạn ấy, diễn cho khéo, rồi khi tất cả quay lưng, tôi sẽ lặng lẽ biến mất, chấm dứt vai trò thánh nhân!

Phải rồi!

Đó là con đường duy nhất!!

“Xin hãy dẫn tôi đến đền thờ.”

Đó là điều tôi nói sau khoảng một phút suy nghĩ hối hả.

Tôi dự định đến đền thờ và tiêu sạch toàn bộ số tiền quyên góp đang được cất giữ ở đó.

Tôi sẽ phung phí mọi cống phẩm, sống một cuộc đời truỵ lạc và sa đọa đến tận cùng!!

Đến mức tất cả các người phải vừa nguyền rủa vừa bỏ đi!!

“Chúng tôi thật xấu hổ, Thánh nhân. Giáo hội Lilia chủ yếu phát triển ở miền Nam, chưa có chi nhánh nào được lập tại thủ đô.”

À…

Phải rồi.

Nếu có đền thờ tại thủ đô, thì đã chẳng mất mấy ngày mới đến được đây, đúng không?

Tôi đúng là ngu đến mức quên béng chuyện đó.

Vậy giờ phải làm sao…

Không.

Vẫn có cách.

“Tại sao lại nói không có nơi nào? Hãy đi theo ta.”

Nếu chưa có đền thờ, thì chúng ta sẽ mua đất, rồi xây một cái.

Phải rồi, hãy mua một mảnh đất vô dụng nào đó với giá cắt cổ!!

Sau khi xây xong đền thờ, mục tiêu của tôi là trở thành một tên giáo sĩ tha hóa vừa đủ — đủ đồi bại để bị người ta ruồng bỏ, nhưng chưa đủ để bị thiêu sống hay ăn sét từ trên trời giáng xuống.

Chẳng mấy chốc, tôi sẽ khiến các người phải phun nước bọt mà bỏ đi!

Tôi rời khỏi cống ngầm hôi thối cùng với đám người của Giáo hội Lilia và các hiệp sĩ thánh của Giáo hội Thái Dương.

“Thánh nhân! Thánh nhân!!”

“Xin hãy dẫn dắt chúng tôi, ôi Ân Sủng thiêng liêng!!”

Những tín đồ của Lilia theo sau với ánh mắt đầy kỳ vọng.

Càng nghĩ, tôi càng lạnh cả sống lưng.

Lilia — Nữ thần Ân Sủng — chắc hẳn đang nhìn xuống cảnh tượng này theo thời gian thực từ trên thiên giới chứ gì?

Để sống sót, tôi cần phải khiến đám người này từ bỏ và rời khỏi tôi, bằng mọi giá.

Đó là cách duy nhất để tránh khỏi cơn thịnh nộ từ thần thánh… và cái chết.

***

Khi Erpha quay trở lại Tháp Ma Thuật cùng các giáo sĩ của Giáo hội Trắng, nhiều pháp sư và phù thủy bên trong bỗng chốc giật mình, lảng tránh ánh mắt nàng.

Có người không dám nhìn thẳng, có người chỉ biết cười gượng.

Nhưng Erpha chẳng màng đến bất kỳ ánh nhìn nào, cứ thế bước thẳng lên tầng cao nhất của Tháp Ma Thuật — văn phòng của Tháp Chủ.

“Er… pha?”

Tháp Chủ Yorgen bật dậy khỏi ghế khi thấy nàng bước vào.

Nhưng bất kể ông có ngạc nhiên ra sao, Erpha vẫn thản nhiên như không.

“Xin ngài cứ nói.”

Nghe lời ấy, các giáo sĩ của Giáo hội Trắng dè dặt tiến lên, cúi đầu trước Tháp Chủ Yorgen.

“Cô ấy đã được chữa lành hoàn toàn nhờ phép mầu của Thánh nhân. Cô không còn là Kẻ Dị Hình. Cô ấy là nhân chứng sống của phép mầu.”

“Từ nay, Giáo hội Trắng sẽ không chất vấn cô Erpha thêm lần nào nữa. Xin hãy tha thứ cho những phiền toái trước đó.”

Yorgen gật đầu lặng lẽ trước lời xin lỗi lịch thiệp ấy.

“Ta mừng vì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”

“Cô Erpha nói rằng cô ấy có điều muốn bàn riêng với ngài. Chúng tôi xin cáo lui. Nếu được phép, chúng tôi mong được tham dự Hội nghị Học thuật định kỳ vào ngày mai.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Thế là mối bất hòa giữa Giáo hội Trắng và Tháp Ma Thuật đã được dàn xếp êm thấm. Sau khi các giáo sĩ cảm tạ thêm vài lần rồi rời đi, cánh cửa đóng lại.

Trong phòng giờ chỉ còn lại Yorgen và Erpha.

“Em… trở nên thật là xinh đẹp.” Tháp Chủ Yorgen cất lời sau một thoáng im lặng.

Erpha không nở một nụ cười nào đáp lại câu nói ấy.

Nhưng nàng cũng chẳng khóc, chẳng giận dữ.

Chỉ là một gương mặt điềm tĩnh, yên lặng như thể đã buông bỏ tất cả.

“Tháp Chủ.”

“Ừ, Erpha. Em cứ nói.”

“Em… vẫn là một phù thủy thuộc về Tháp Ma Thuật này chứ?”

Yorgen gật đầu trước lời nàng.

“Nếu em muốn.”

“Vậy thì tốt quá. Em muốn tiếp tục công trình nghiên cứu tại đây.”

“…Vậy sao? Nếu em muốn, thì cứ làm đi.”

“Và còn một điều nữa. Xin hãy chính thức chỉ định em làm Tháp Chủ kế nhiệm tại hội nghị học thuật định kỳ vào ngày mai.”

Yorgen sững người trước lời đề nghị bất ngờ ấy.

“Em… em nói sao?”

“Ngài chưa bao giờ công bố chính thức, nhưng chẳng phải vẫn luôn có ý định bổ nhiệm em sao? Hay đó cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ như bao lời đàm tiếu khác?”

Yorgen lắc đầu.

“Không phải tin đồn. Về cơ bản, em là người duy nhất. Người duy nhất xứng đáng kế nhiệm ta.”

“Vậy thì chẳng có lý do gì để từ chối chỉ định em làm Tháp Chủ kế tiếp, đúng không?”

“Đúng. Ta có thể làm điều đó. Nhưng ta vẫn lo. Có rất nhiều pháp sư và phù thủy nơi đây từng quay lưng với em. Vai trò của Tháp Chủ kế nhiệm là bao dung tất cả, cùng họ tiến về phía trước. Nếu em định dùng vị trí ấy để trả thù cá nhân, thì ta không thể trao nó cho em.”

“Tháp Chủ.”

Sắc mặt Erpha bình thản một cách bất ngờ.

“Em muốn tiếp tục sự nghiệp của mình. Em sẽ biến chi nhánh Tháp Ma Thuật Mars trở thành tòa tháp vĩ đại nhất trong tất cả.”

Ánh mắt nàng vô cùng nghiêm túc.

“Em sẽ không dại dột vứt bỏ cơ hội để trở nên vĩ đại chỉ vì thù hận cá nhân. Em muốn trở thành một phù thủy được ghi nhớ trong lịch sử ma pháp. So với mục tiêu đó, trả thù thật quá tầm thường để bận tâm đến.”

Đôi mắt nàng tĩnh lặng đến đáng sợ.

Không chỉ ánh mắt.

Dòng ma lực lan tỏa từ cơ thể nàng cũng trầm ổn và kiềm chế một cách hoàn hảo.

Yorgen cảm thấy một cảm giác lạ lẫm len vào tâm trí.

Không chỉ có ngoại hình.

Cả con người Erpha dường như đã hoàn toàn thay đổi.

“Erpha. Sao em lại thay đổi như vậy? Rốt cuộc Thánh nhân chữa lành đã làm gì với em?”

Nghe lời ông, Erpha mỉm cười rạng rỡ.

Trong nụ cười sáng bừng ấy, không hề có chút bóng tối, giận dữ hay thù hằn nào xen lẫn.

“Ngài ấy đã chữa lành trái tim em cùng với cơ thể. Ngài ấy cho em một mục đích để sống. Một lý do để được ở bên ngài và hỗ trợ ngài. Vì điều đó, em sẽ biết yêu bản thân. Em sẽ tiếp tục nghiên cứu. Em sẽ không chao đảo, không gục ngã.”

Trước nụ cười rạng rỡ ấy, Yorgen bất giác cũng mỉm cười theo.

“Được rồi. Ta sẽ làm như em mong muốn. Thuyết Ba Màu Cơ Bản là một công trình xuất sắc. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chỉ định em làm Tháp Chủ kế tiếp.”

“Cảm ơn ngài, Tháp Chủ. À, còn điều này nữa.”

Chiếc áo nàng mặc có bốn ống tay.

Hai ống dưới cùng còn trống.

Chúng bỗng nhúc nhích — rồi hai cánh tay mới mọc ra từ thân thể.

Đó là một loại ma pháp mà Erpha — người được xem là một trong những chuyên gia hàng đầu về phép cải tạo cơ thể — có thể thi triển một cách dễ dàng.

“Không có đôi tay cũ thật quá bất tiện. Khi nghiên cứu hay ghi chép, có thêm tay luôn là điều hữu ích,” Erpha điềm nhiên nói, vừa chắp lại bốn tay trước ngực.

“Em có ổn không? Có thể sẽ lại bị dè bỉu.”

Trước câu hỏi của Yorgen, Erpha lắc đầu.

“Người khác nói gì… giờ không còn quan trọng với em nữa. Vì ngài ấy đã công nhận em. Em không còn xấu hổ vì bốn cánh tay này.”

“…”

“Em xin phép đi trước, Tháp Chủ. Hẹn gặp ngài vào ngày mai.”

Erpha nhẹ nhàng cúi đầu, rồi rời khỏi phòng.

Yorgen ngồi lặng như kẻ vừa bị bỏ bùa, sau đó nở một nụ cười nhẹ.

“Thánh nhân chữa lành…”

Cả đời ông luôn xem tôn giáo và tín ngưỡng là những thứ vớ vẩn.

Nhưng lần đầu tiên trong đời.

Ông nghĩ rằng, có lẽ… đức tin là điều cần thiết trong thế giới này.

“Giáo hội Lilia, phải không? Có nên ghé thăm một chuyến không nhỉ?” Yorgen thì thầm.

Ông là một nhà nghiên cứu.

Mà kẻ như vậy… khó lòng cưỡng lại sự tò mò.