Có vẻ như tôi hôn mê chưa được bao lâu.
Khi lấy lại được ý thức, tôi thấy trước mặt mình là một nhóm bé gái.
“Là Thánh nhân.”
“Thật sự là Thánh nhân rồi…”
Chừng năm cô bé, với những gương mặt biến dạng đến đau lòng, đang ngước mắt nhìn tôi trân trối.
Tôi chớp mắt, nhìn các em rồi liếc sang xác gã cướp đang nằm gục trong góc hẻm. Ý thức dần trở lại.
Tôi không thấy buồn nôn.
Nhưng mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
Mấy đứa trẻ rón rén tiến lại gần tôi – lúc tôi vẫn còn đang bị sốc – rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Cảm giác ấm áp ấy, bằng cách nào đó, giúp tôi dần tỉnh táo trở lại.
“Kẻ đó… hắn đã làm gì các em?” tôi hỏi.
“Ông ấy lấy diêm rồi phát cho bọn em.”
“Sau đó bọn em đem đi bán để kiếm tiền.”
“Ông ấy cầm tiền, rồi cho bọn em chỗ ngủ và đồ ăn.”
“Cho chỗ ngủ và đồ ăn?” tôi lặp lại.
“Vâng, thưa Thánh nhân.”
Tôi cúi xuống nhìn những đứa trẻ ấy.
Cùng lắm cũng chỉ mới bảy, tám tuổi.
Thậm chí có em trông như chỉ chừng bốn tuổi.
Tất cả đều mang gương mặt biến dạng vì bỏng, quần áo thì rách tả tơi đến mức nên bị vứt vào sọt rác hơn là mặc trên người.
Chân trần, không giày dép. Bàn tay các em đặt lên tay tôi thô ráp đến kinh ngạc – đến cả thợ hồ cũng chưa chắc chai sạn đến vậy.
Lông mày tôi nhíu lại.
Đây là tình trạng của những đứa trẻ vừa nói rằng “được ăn” và “có chỗ ngủ” sao?
“Tôi có thể xem chỗ các em ngủ không?”
“Dạ được.”
Những đứa trẻ dẫn đường cho tôi.
Chết tiệt.
Tôi phải rời đi ngay.
Phải chạy trước khi người của Giáo hội Lilia đến…
Nhưng nhìn tình trạng tồi tệ của các em, tôi không đành lòng bỏ đi.
Băng qua vài con hẻm ngoằn ngoèo nữa.
Tôi đến nơi được gọi là “chỗ ngủ”.
“Bọn em dựa vào dây này rồi ngủ.”
Tôi lặng người, không nói nổi câu nào.
Một sợi dây thừng dài, bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối được giăng ngang vách tường.
Mấy cô bé chưa đến mười tuổi co cụm lại, dựa lưng vào sợi dây đó mà thiếp đi.
Ngay bên cửa vào một ống cống dơ dáy, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Một chỗ khỉ ho cò gáy, chẳng ai thèm lui tới.
“Thức ăn… các em ăn gì?” tôi hỏi.
Những cô bé chỉ về phía đống rau củ thối và ổ bánh mì mốc meo lăn lóc gần cống.
“Nếu kiếm được nhiều tiền, thỉnh thoảng ông ấy cho bọn em ăn bánh mì không bị mốc.”
Cảnh tượng ấy khiến tôi không biết phải nói gì.
Tất cả mười lăm đứa trẻ đều mang dấu vết bỏng nghiêm trọng trên mặt, thân, hoặc tay. Chúng dựa lưng vào sợi dây, gương mặt hằn lên vẻ cam chịu, tuyệt vọng – chẳng còn chút hy vọng hay tương lai nào trong mắt.
Cảm giác tội lỗi vì giết người tan biến.
Tên khốn này…
Sao trên đời lại tồn tại loại cặn bã như thế?
“Gương mặt… Sao gương mặt các em lại thành ra như thế?” tôi hỏi, giọng nghèn nghẹn.
Các em bắt đầu bật khóc.
“Mẹ với cha em mất sớm.”
“Người ta bắt bọn em đi, ép làm việc trong xưởng diêm.”
“Họ có dặn là phải cẩn thận, nhưng bọn em sơ ý... rồi lửa bùng lên.”
“Mặt bọn em bị bỏng, thế là họ vứt luôn. Bọn em đói, không có chỗ ngủ… Rồi ông ấy đem bọn em về, bắt làm việc, đổi lại là chỗ ngủ và đồ ăn.”
Trong số những cô bé không giày dép, có em bị rụng ngón chân vì tê cóng.
Có bé mất ngón tay, có bé mặt bị thương đến mức có thể nhìn thấy hẳn phần trong của cổ họng.
Thành thật mà nói, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là các em vẫn còn sống.
Tay tôi siết chặt lại thành nắm đấm.
Tôi phải bỏ trốn.
Người của Giáo hội Lilia đang đến.
Họ nói là đến sớm hơn dự kiến, phải không?
Vậy có thể giờ này họ đang tìm tôi rồi.
Tôi không nên ở đây.
Phải rời đi.
Đầu tôi gào thét rằng: chạy đi, ngay lập tức!
Nhưng…
Nhưng mà.
Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh này, làm sao tôi có thể quay lưng bỏ đi, chết tiệt?
Vì tôi dùng kỹ năng Dừng Thời Gian để thoát khỏi ngôi đền, nên không để lại nhân chứng hay dấu vết.
Có lẽ, họ cũng sẽ mất kha khá thời gian để truy ra tôi.
Vậy thì, chẳng phải tôi có đủ thời gian để chữa trị cho các em sao?
Tôi đã nghĩ như thế.
“Chú… có thật là Thánh nhân không?” một cô bé hỏi, ánh mắt trong veo.
Tôi lặng lẽ quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt em.
“Không.”
Tôi không phải Thánh nhân gì cả.
Chỉ là một thằng ngốc tình cờ được tái sinh cùng mấy kỹ năng của game người lớn.
Một kẻ hèn nhát, gặp chuyện lớn là cứng đờ người, hễ hoảng sợ một chút là khóc lóc.
Sở thích là phim máu me và anime. Kiếp trước, tôi chỉ là một sinh viên tỉnh lẻ, bình thường đến mức chẳng ai nhớ tên.
Nhưng giờ đây, tôi là người có khả năng chữa lành những đứa trẻ trước mặt mình.
“Tôi chỉ là một kẻ chẳng thể ngoảnh mặt trước nỗi khổ của người khác.”
Tôi đưa tay ra về phía đứa bé trước mặt.
“Lại đây. Chú sẽ chữa lành cho con.”
Kỹ năng game người lớn hay thằng ngốc thì sao chứ?
Hãy cứ biết ơn vì mình có thể làm điều gì đó lúc này.
Tôi đặt tay lên đầu đứa bé.
[Kỹ năng Cải Tạo Cơ Thể được sử dụng!]
Tôi bắt đầu chạm vào thân thể em nhỏ.
Gương mặt bị lửa thiêu chảy đã được chữa lành. Những căn bệnh tiềm tàng trong cơ thể cũng được tôi loại bỏ từng chút một.
Những ngón tay cụt, những đầu ngón chân hoại tử vì lạnh buốt—tôi tái tạo lại hết.
Dù tinh lực vẫn chưa phục hồi sau khi dùng Dừng Thời Gian, tôi vẫn gồng mình điều khiển ý thức, tập trung toàn bộ tâm trí để sửa chữa cơ thể các em. Máu bắt đầu nhỏ giọt từ mũi tôi.
Nhưng tôi không dừng lại.
Không thể dừng lại được.
“Ah…”
Đứa bé bật khóc, nhìn thân thể mình đã được hồi phục tức thì.
Tôi nói với đứa trẻ ấy, “Gọi các bạn con đến đây đi. Chú sẽ chữa cho tất cả.”
Đứa trẻ đi gọi những đứa khác.
Một em đi cà nhắc.
Một em mắt trắng dã, có lẽ đã mù một bên.
Một em có sống mũi chảy xệ vì cháy, phát ra âm thanh kỳ lạ mỗi khi nói chuyện.
Tôi lần lượt đặt tay lên đầu từng đứa trẻ, cẩn thận sửa chữa, khôi phục các em về đúng hình hài mà tuổi thơ đáng lẽ phải có.
Và cuối cùng.
Đứa trẻ cuối cùng cũng trở lại với diện mạo trong sáng, đáng yêu.
“Thánh nhân ơi!”
“Thánh nhân đã chữa lành cho bọn em!!”
“Không còn đau nữa!! Em nhìn thấy rồi!!”
Nghe những tiếng reo hò trong trẻo, ngập tràn niềm vui ấy, tôi bỗng thấy mắt mình cay xè.
Tôi ôm chặt từng đứa một.
“Giờ các con sẽ không đau nữa đâu.”
“Cảm ơn ạ!”
“Cảm ơn Thánh nhân!”
“Giờ bọn con có thể bán diêm siêng hơn rồi!!”
Nghe vậy, tôi không khỏi cau mày.
“Các con… vẫn định bán diêm sao?”
“Vâng ạ.”
“Vậy… ngủ ở đâu?”
“Ở đây.”
“…”
“Tại sao ạ?”
Dù tôi đã chữa lành, nếu cứ tiếp tục như thế, các em cũng sẽ lại mắc bệnh, lại khổ sở, rồi chết mòn mà thôi.
Tôi vốn chỉ định chữa xong thì tạm biệt, rồi lặng lẽ bỏ đi…
Nhưng không hiểu sao, chân tôi chẳng nhúc nhích nổi.
“Các con biết chỗ Giáo hội Thái Dương chứ?”
“Biết ạ! Bọn con biết!”
“Đến đó đi, nói rằng Thánh nhân đã gửi các con tới. Họ sẽ chăm sóc cho các con.”
Chắc Giáo hội Thái Dương cũng chẳng dư dả gì về tiền bạc.
Nên tôi nghĩ, mình có thể âm thầm gửi một khoản đóng góp hằng tháng, giấu tên, để giúp đỡ các em.
“Không! Bọn con không muốn rời Thánh nhân đâu!”
“Con cũng vậy!”
Đây là tất cả những gì tôi có thể làm.
Tôi không thể làm hơn được nữa.
Người của Giáo hội Lilia có thể đang tìm tôi ngay lúc này!!
Nếu bị bắt, tôi sẽ bị thiêu sống đấy, mấy đứa à!!
“Giờ… các con có thể buông chú ra được không…”
Khi tôi vừa nhẹ nhàng gỡ tay bọn trẻ, vừa lên kế hoạch bỏ trốn một lần nữa.
“Ngài ấy ở đây!!”
“Thánh nhân kìa!!”
Tiếng giáp trụ va nhau loảng xoảng vang lên.
Chưa kịp phản ứng, những hiệp sĩ thánh của Giáo hội Thái Dương đã ập vào con hẻm nơi tôi đứng.
“Thánh nhân! Đúng là Thánh nhân thật rồi!!”
Khoảnh khắc thấy họ, mặt tôi tái nhợt.
Hết rồi.
Bây giờ chạy còn kịp không?
Khốn kiếp thật.
Tâm trí tôi rã rời đến mức tôi nghi ngờ liệu mình có đủ sức dùng Dừng Thời Gian để chạy khỏi con hẻm này không nữa.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể đứng như trời trồng, bị vây quanh bởi bọn trẻ.
“Thánh nhân… có phải… ngài đã chữa cho mấy đứa trẻ này?”
Tôi gượng cười, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
May mắn thay—đây không phải là người của Giáo hội Lilia.
“Tôi chỉ làm những gì cần làm mà thôi.”
“Ah… quả nhiên là ngài…”
Mấy người sẽ đưa các em đi chứ?
Tôi cần phải rời đi rồi, nên xin hãy nhận lấy bọn trẻ và chăm sóc cho các em thật tốt.
Ngay lúc tôi chuẩn bị mở miệng để nói những lời đó.
Một nhóm người khác xuất hiện, theo chân những hiệp sĩ Thái Dương, tiến vào con hẻm chật hẹp.
Tên cướp, nửa tỉnh nửa mê, nước dãi nhỏ giọt, miệng cười ngây dại, bị cảnh binh còng tay lôi đi.
Tên khốn ấy.
Hắn còn sống sao?
Chẳng phải đã chết rồi à?
Đúng là nghiệp quật, đồ súc sinh.
Cứ thế mà thối rữa cả đời trong ngục đi nhé.
Cho đến lúc này thì mọi chuyện vẫn ổn.
Vấn đề là ở cái nhóm tu sĩ mặc áo trắng bước vào phía sau.
Biểu tượng giọt nước bên trong vòng tròn tròn.
A…
Sao mấy người lại tới đây?
“Ngay sau khi Thánh nhân biến mất, người của Giáo hội Lilia nghe được lời đồn nên trực tiếp đến tìm Giáo hội của chúng tôi. Thế là tôi dùng phép mầu truy tung để dẫn họ đến tận đây.”
Phép mầu truy tung?
Thứ đó có thật hả?
Tại sao lại có thứ như vậy?
Tại sao lại tồn tại thứ chết tiệt như vậy chứ!!
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi vẫn giữ khuôn mặt tươi cười.
Mặt tôi như bị đông cứng lại luôn rồi.
Hết thật rồi.
Chắc kết cục lần này là cảnh thiêu sống trên giàn hỏa.
Tôi đúng là thằng ngốc mà, thật đấy.
Đáng lẽ tôi nên chạy ngay từ đầu, bất kể bọn trẻ ra sao.
Chữa lành xong rồi dùng Dừng Thời Gian trốn luôn cho rồi.
Tại sao tôi lại lắm chuyện làm gì để rồi rơi vào tình cảnh thế này!?
Không!
Tại sao lại là lỗi của tôi!?
Lũ người của Giáo hội Thái Dương còn tệ hơn vì giấu nhẹm phép mầu truy tung khỏi tôi!!
Ngay trước khi bị thiêu sống, nếu tôi gào lên “Tôi đã cứu bao nhiêu mạng người! Dù tôi là dị giáo, chẳng lẽ không xứng đáng được tha thứ sao?!” rồi ráng lay động lòng người, biết đâu còn cơ hội sống sót?
Trong lúc tôi đang nghĩ mấy thứ đó trong đầu.
Những giáo sĩ của Giáo hội Lilia từ tốn bước lại gần tôi.
Tôi hoàn toàn tê cứng, chỉ có thể đứng nhìn họ áp sát.
Lão già hói dẫn đầu đoàn giáo sĩ nhìn tôi với một biểu cảm kỳ lạ, khó lòng diễn tả.
“Hỡi Nữ Thần… Ngài có phải là Thánh nhân không? Ngài có thật là sứ giả của Nữ Thần Ân Sủng không?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Dù nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ bị lật tẩy.
Tôi cứ đứng đờ ra, run rẩy.
Thấy tôi không phản ứng, lão già hói đưa bàn tay đầy đốm tàn nhang về phía tôi.
“Ấn Tích. Nếu ngài thực sự là tông đồ được Nữ Thần gửi xuống… nếu ngài đúng là Thánh nhân, xin hãy cho chúng tôi thấy Ấn Tích thiêng liêng.”
Tôi nhắm nghiền mắt lại.
Đúng rồi.
Chuyện chắc chắn sẽ thành ra thế này mà.
Rồi họ sẽ dùng một loạt phương pháp xác minh kỳ quặc chỉ người của Lilia mới hiểu nổi để kiểm tra tôi.
Ấn Tích?
Tôi mà có chắc?
Xong thật rồi.
Tôi sẽ bị gán tội mạo danh Thánh nhân, rồi mang danh dị giáo suốt đời.
Khi tôi còn đang bất động, lão già hói không chờ được nữa liền hành động.
“Thứ lỗi cho sự vô lễ. Chúng tôi sẽ kiểm tra.”
Lão ra hiệu khẩn trương.
Các hiệp sĩ thánh của Giáo hội Lilia tiến về phía tôi.
Họ từ tốn, bình tĩnh bắt đầu cởi bỏ quần áo của tôi.
Bộ đồ lấm lem đủ thứ sau khi lăn lộn cùng dân nghèo và chữa lành cho phù thủy lần lượt rơi xuống.
Tôi chỉ biết đờ đẫn nhìn lên bầu trời.
Đây có phải trò đùa của số phận?
Cuộc đời tôi sẽ kết thúc một cách nhục nhã thế này sao?
Sao lại thảm hại thế này…
Dù tôi còn đang chết lặng, đám hiệp sĩ thánh vẫn cẩn thận kiểm tra từng tấc da trên người tôi.
Tôi cứ đứng dang tay, để mặc họ thưởng thức hình hài trần trụi của mình.
Tôi đã buông xuôi rồi.
Sợ hãi đến mức não tôi như bị treo cứng, không còn nghĩ được gì nữa.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc này là: trước khi bị thiêu sống, hãy gào khóc thật thảm thương để mong họ tha thứ.
Chỉ nghĩ được thế thôi.
“Không có… Không có Ấn Tích nào cả!”
“Không hề thấy dấu ấn!!” đám hiệp sĩ thánh của Lilia đồng thanh la lớn.
Phải rồi.
Làm gì có.
Nếu mà có thì còn lạ hơn.
Tôi nên khóc ngay bây giờ chứ?
Hay là quỳ xuống, gào khóc, van xin đừng thiêu tôi dưới danh nghĩa dị giáo?
“…Ngài sẽ đến với thân thể thuần khiết nhất! Aaa!! Lời Thánh Kinh đã thành hiện thực!!”
“Phải rồi!! Thưa Đại Tư Tế! Ngài ấy chính là Thánh nhân được Nữ Thần gửi xuống!!”
…Gì cơ?
“Ôi Lilia!! Aah!! Ngợi ca Nữ Thần của Ân Sủng!!”
Toàn bộ hiệp sĩ thánh liền quỳ rạp xuống trước mặt tôi.
Các giáo sĩ của Giáo hội Lilia, bao gồm cả lão già hói, cũng đồng loạt quỳ theo.
Người của Giáo hội Thái Dương thì rưng rưng nước mắt làm dấu thánh, còn đám cảnh binh thì nhìn tôi với vẻ kính nể lẫn sợ hãi.
“Sứ giả của Nữ Thần!! Xin hãy dẫn dắt những kẻ thấp hèn như chúng con!!”
Tôi chỉ biết chớp mắt nhìn lão già hói đang xúc động gào lên.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy…?