Đây không phải là game người lớn sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 113

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Vol 1 - Chương 11: Khoảnh khắc người đàn ông ngã quỵ

Khi nàng phù thủy nắm lấy tay tôi.

Cảm giác như cả thế giới chợt dừng lại.

Tại sao cô ấy lại nắm tay tôi?

Và tại sao cô ấy lại hỏi tên tôi?

Tôi không hề có ý định thân thiết với cô.

Hoàn toàn không.

Dù chỉ một chút cũng không.

Tôi đâu có sở thích sống bên cạnh một quả bom.

Vì vậy, tôi đã cố lùi lại để thoát thân, nhưng…

Đột nhiên họ bắt đầu nói về việc “thần lực nhập thể” rồi kéo tôi đến một ngôi đền của Giáo Hội Thái Dương gần đó.

“Thần lực nhập thể!”

“Điều này không có gì lạ, vì ngài đã liên tục tạo ra những phép mầu bất khả thi! Ôi Rophus! Xin Người hãy dõi theo ngài ấy!”

Tại đó, tôi được chăm sóc như một vị thánh thật sự.

Các linh mục ùn ùn kéo đến, dồn hết thánh lực vào cơ thể tôi, rồi dâng lên thức ăn nóng hổi cùng chiếc giường êm ái.

Tôi buộc phải ăn và nằm xuống nghỉ ngơi.

Bạn có thể sẽ hỏi: không phải tôi nên bỏ trốn lúc này sao?

Câu hỏi đó hoàn toàn đúng.

Đúng vậy.

Lẽ ra tôi phải trốn đi rồi.

Tôi đã chữa lành cho phù thủy.

Tôi chẳng còn lý do gì để tiếp tục giả vờ làm thánh nhân ở đây, vậy tại sao tôi vẫn còn ăn uống và nằm trên giường một cách nhàn nhã?

“Ngài thấy ổn chứ?”

Là vì ả phù thủy đang ngồi cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh như vì sao.

Đồ phù thủy hắc ám khốn khiếp!!

Có một phù thủy hắc ám ở đây! Ai đó làm ơn mang cô ta đi!

Làm ơn đưa cô ta ra khỏi đây!!

Tôi sợ lắm rồi!!

“Đừng sợ. Tôi ở đây. Tôi sẽ không để ngài gục ngã đâu, Thánh nhân.”

Giọng nói ấy, khi cô ta dịu dàng siết lấy tay tôi, nghe chẳng khác gì một tín đồ đang chào đón giáo chủ.

Cô ta đúng là kẻ điên có ý định kề cận tôi cho bằng được.

Không được! Không thể như vậy được!

Ai mà biết khi nào cô ta lại phát điên lần nữa!!

“Phù thủy.”

“Erpha. Tôi là Erpha, Thánh nhân à.”

“Cô Erpha. Làm ơn quay về đi. Tôi thật sự ổn rồi.”

Tôi thực sự ổn.

Tôi không hề bị thần lực nhập thể hay gì cả.

Tôi đổ mồ hôi và run rẩy chỉ vì quá sợ hãi khi có cô ở cạnh thôi.

“Không. Xin hãy để tôi ở bên cạnh ngài cho đến khi ngài bình phục, Thánh nhân.”

“Tôi thật sự ổn rồi mà.”

“Nhưng vì tôi nên ngài mới…”

Có vẻ như nếu nói nhẹ nhàng thì cô ta sẽ chẳng chịu nghe.

Tôi cần nói dứt khoát hơn.

“Cô Erpha. Giờ đây cô đã trở nên xinh đẹp. Sẽ không ai kỳ thị cô vì vẻ ngoài nữa. Nhưng điều quan trọng hơn cả là tâm hồn.”

“Tâm hồn…”

“Dù vẻ ngoài có đẹp đến đâu, cũng vô nghĩa nếu tâm hồn không yên ổn. Tôi chỉ là người từng giúp chữa lành thân thể cho những người khốn cùng. Nhưng còn trái tim cô, tôi không thể làm gì được. Chỉ cô mới có thể tự cứu lấy chính mình.”

“Tôi phải làm gì? Xin hãy chỉ đường cho tôi.”

Có thể nào cô ngưng hỏi và biến mất được không?

Tôi sắp nói hết cái đống triết lý học lóm từ mấy quyển sách tự động viên bản thân với cả lớp Kinh Thánh rồi!!

Cứu tôi với!!

“Hãy tự đối thoại với chính mình. Cố gắng tìm ra điều mình thực sự mong muốn. Không còn xiềng xích nào trói buộc cô nữa. Hãy nghĩ xem, nếu được tự do hoàn toàn, cô muốn sống một cuộc đời như thế nào.”

“…”

“Tôi chỉ là một chiếc gậy. Người bệnh thì cần gậy, nhưng khi đã lành rồi, vứt bỏ cây gậy là điều tự nhiên. Hãy rời bỏ tôi và bay đi thật cao. Hãy khám phá điều cô thực sự mong muốn, điều cô khao khát, rồi tiến về phía đó. Đó là điều tôi cầu chúc cho cô.”

Nói cách khác: làm ơn, biến giùm đi.

Khi tôi nói vậy bằng một nụ cười bao dung, Erpha lại rơi nước mắt.

“Tôi phải đền đáp thế nào đây? Ân huệ này… tôi biết lấy gì để đền đáp đây?”

Không cần phải đền đáp gì cả.

Tôi định chuồn đây.

“Tôi không làm vậy để được báo đáp. Nếu muốn đền đáp, thì hãy đền đáp bằng cả cuộc đời mình. Hãy sống một cuộc đời tuyệt vời và rực rỡ. Tôi mong cô trở thành người biết yêu chính mình, buông bỏ oán giận và hận thù.”

Và đừng bao giờ nổi điên lần nào nữa.

Hiểu chứ?

Tôi sẽ không gặp lại cô nữa.

Tôi sẽ không gặp lại cô và sẽ lặng lẽ chuồn đi sống một cuộc đời yên bình, nên mong là từ đây hai ta mỗi người một ngả.

Tôi nhìn Erpha với tâm trạng đầy thấp thỏm. Cô ấy chậm rãi đứng lên.

“Tôi xin thề. Bằng cả cuộc đời mình.”

Cô mỉm cười rạng rỡ.

Trông cô ấy xinh một cách khó chịu, nhưng cho dù có xinh thế nào đi nữa, vẫn không thay đổi được sự thật cô là một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể phát nổ.

“Tôi sẽ sống một cuộc đời tuyệt vời vì ngài.”

“Tôi tin cô sẽ làm được, cô Erpha. Cô thực sự xứng đáng có được điều đó, thậm chí là nhiều hơn thế.”

“Cảm ơn. Tôi sẽ không bao giờ quên chuyện này.”

Cô cứ quên đi cũng được.

Không.

Làm ơn hãy quên đi.

Erpha cúi đầu thật sâu, rồi rời khỏi phòng.

Chỉ khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô, tôi mới có thể đổ sập người xuống giường.

Tôi thật sự tưởng mình chết đến nơi rồi.

Sao mỗi ngày lại cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, nghiêm túc đấy?

Giờ thì kết thúc rồi.

Phù thủy cứ kè kè bên tôi đã rời đi, giờ tôi có thể lặng lẽ biến mất.

Hầu hết các huyền thoại về thánh nhân trong Đế quốc Arcal đều kết thúc như vậy.

Ban phát ân huệ xong thì rao giảng mấy câu đạo đức kiểu “Hãy sống tốt, đừng phạm tội nữa, làm người đức hạnh”, rồi... phừng.

Biến mất.

Mà nghĩ thử xem, nếu người của Giáo hội Lilia đến và phát hiện ra gã này chẳng phải tín đồ của nữ thần họ, chuyện gì sẽ xảy ra?

Chắc họ sẽ hét lên “Tà giáo!” rồi vèo một cái, thiêu sống tôi mất.

Tôi không muốn cái kết kiểu đó, chết tiệt.

Tôi ngồi dậy, mở cửa, bước ra ngoài.

“Thánh nhân! Ngài chưa nên rời giường đâu…!”

“Đã đến lúc rồi.”

Tôi mỉm cười với mọi người.

“Giờ ta phải lên đường. Nếu ân huệ lại dẫn lối, chúng ta sẽ gặp lại.”

“Cái gì? Nhưng mà, thưa Thánh nhân! Người của Giáo hội Lilia đến sớm hơn dự kiến và đang trên đường tới đây…!”

Họ sắp đến?

Chết tiệt!!

Tôi phải chuồn thôi!!

Ngay bây giờ!!

Tôi lập tức dùng kỹ năng Dừng Thời Gian.

Toàn thế giới ngừng lại.

Trong trạng thái đó, tôi bắt đầu tiến về phía trước, vừa rên rỉ vừa liên tục ngắt rồi kích hoạt lại kỹ năng theo từng khu vực nhỏ.

Lượng tinh lực tiêu hao mỗi lần làm vậy đúng là khủng khiếp.

Cải Tạo Cơ Thể thì đơn giản, chỉ cần mở cửa sổ tùy chỉnh nhân vật là làm được.

Thôi Miên Tuyệt Đối thì đúng là cần tập trung tinh thần để chỉ định mục tiêu, nhưng sau khi thi triển rồi thì chỉ cần ra lệnh là xong.

Còn Độ Nhạy Cảm Gấp 3000 Lần thì… tôi vẫn chưa thử nên không biết.

Tóm lại là!

Khác với những kỹ năng kia, Dừng Thời Gian là một kỹ năng ngốn tinh lực kinh hoàng.

Chết tiệt.

Ai thiết kế cái kỹ năng này vậy?

Không thể làm cho nó đơn giản là “dừng thời gian, chỉ mình tôi cử động” à?

Lẽ ra phải như thế mới đúng chứ? Thật đấy?

Hay là do khi chuyển sang hiện thực thì nó mới rối rắm thế này, còn trong game thì chỉ một cú nhấp chuột là xong?

Dù sao đi nữa.

Tôi bắt đầu lê bước.

Gắng gượng chịu đựng tinh lực đang bị tiêu hao.

Trong lúc thời gian bị đóng băng.

Tôi thấy một chuyến tàu tốc hành đang rời khỏi thành phố Mars ở đằng xa.

Chỉ cần lên được cái đó!!

Lên được là tôi thoát rồi!

Tôi sẽ vào một nơi như nhà vệ sinh, giải phóng kỹ năng Dừng Thời Gian, rồi dùng Cải Tạo Cơ Thể lên bản thân.

Khuôn mặt này đã quá nổi tiếng, không thể dùng nữa rồi.

Tôi sẽ nhào nặn mặt mình một chút, biến nó thành hình dạng khác, rồi mua vé tàu, ung dung rời khỏi kinh đô…

Rời đi…

Khoan đã.

Tinh lực tiêu hao kinh quá!

Tôi nghĩ mình cần phải giải phóng kỹ năng một chút để nghỉ ngơi, rồi thi triển lại sau?

Cái thể loại kỹ năng gì mà kỳ cục thế không biết?

Nhưng cũng đâu thể không sử dụng.

Tôi cần tìm một chỗ thích hợp để giải phóng kỹ năng.

Khi đang đảo mắt tìm kiếm, tôi thấy một con hẻm nhỏ tối tăm, bẩn thỉu ở góc nhà ga.

Tìm thấy rồi!!

Chắc chắn không có ai ở đó.

Một nơi bẩn thỉu và dơ dáy như vậy, chẳng ai thèm lui tới đâu, đúng không?

Tôi sẽ nghỉ ở đó một chút, rồi nhanh chóng thay đổi gương mặt và rời khỏi nơi này.

Cuộc gặp này đúng là một tai họa. Xin đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.

Ồ, thủ đô Mars.

Nghĩ vậy, tôi giải phóng kỹ năng.

Và ngay khi giải phóng kỹ năng ấy.

“Em xin lỗi! Em xin lỗi! Aaaaa!!”

Âm thanh rợn người của da thịt va vào nhau – thứ mà khi thời gian bị đóng băng không thể nghe thấy – bắt đầu vang vọng bên tai tôi.

Thì ra trong con hẻm tối tăm và bẩn thỉu này cũng có người.

Tôi chết lặng trong một thoáng bàng hoàng, rồi dần nghe thấy thêm những âm thanh khác.

“Không phải tao đã bảo là phải bán sạch mọi thứ sao? Đồ ranh con thối tha!!”

“Aaaaa!! Em xin lỗi! Làm ơn!! Em sẽ bán hết! Em xin thề!!”

“Nhanh đi bán hết mau lên!! Còn lề mề là tao thiêu nốt nửa bên mặt kia bây giờ!!”

“Em làm! Em làm liền!! Xin đừng thiêu em mà!”

Giọng của một gã đàn ông to lớn và một bé gái nhỏ, yếu ớt vang lên luẩn quẩn giữa hẻm tối.

Tiếng khóc của cô bé thê lương đến mức tôi không thể không quay đầu nhìn.

Tôi liếc về phía góc hẻm, nơi đó là một nhóm bé gái đang co rúm người bên vách tường và một gã đàn ông vạm vỡ.

Điều dị thường là khuôn mặt của các bé gái đều méo mó tới mức đáng sợ.

Có em bị cháy sém cả phần môi trên và má, có em rụng gần hết răng.

Những đứa trẻ trông chỉ khoảng bảy tám tuổi – cái tuổi lẽ ra còn đang nũng nịu với cha mẹ trong vòng tay ấm áp – giờ đây gào khóc với gương mặt biến dạng, van xin gã đàn ông đứng trước mặt.

Đây là thứ cảnh tượng gì vậy chứ?

Khi tôi còn đang chết lặng vì cú sốc ấy.

Gã đàn ông nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi châm thuốc hút.

“Lũ vô dụng thối tha. Hàng lỗi từ xưởng diêm thì ít nhất cũng nên làm được trò trống gì đó. Không bán đủ chỉ tiêu thì bị tao phạt. Rõ chưa?”

“Rõ! Rõ rồi! Chúng em sẽ làm! Xin đừng bỏ rơi chúng em!!”

“Lũ súc sinh. Tốt. Cút đi cho khuất mắt. Nếu ngày mai không nộp đủ tiền, tao không phát diêm cho bán đâu, nhớ cho kỹ…”

Gã ta vừa nhổ nước bọt vàng khè, vừa quay người định rời khỏi hẻm thì bắt gặp tôi và khựng lại tại chỗ.

“Mày… con mẹ nó, mày là…”

Ánh mắt gã biến đổi từ hoang mang sang ngạc nhiên, rồi...

Thành lòng tham.

“Có phải mày là cái thằng chữa bệnh cho dân ở khu ổ chuột không?”

Gã cười nhạt rồi rút con dao găm từ thắt lưng ra.

Ngay khi thấy con dao, toàn thân tôi cứng đờ.

Toang rồi.

Nhìn ánh mắt đó đi.

Gã không rút dao ra chỉ để dọa.

Tên khốn này, chắc chắn một trăm phần trăm—không, hai trăm phần trăm—là kẻ đã từng đâm người!!

Tôi có nên dùng Dừng Thời Gian để bỏ chạy không?

Không được.

Lượng tinh lực đã bị tiêu hao quá lớn, giờ không thể thi triển tiếp được!

Tôi đang cần nghỉ ngơi, sao gã lại xuất hiện đúng lúc này cơ chứ?

“Thánh nhân à. Ôi vị thánh nhân từ bi và nhân hậu. Dạo này tôi sống khổ lắm. Ngài có thể chia sẻ chút ân huệ với tôi được không, hửm? Tôi nghĩ, nếu ngài có thể cho tôi chút tiền thì hay lắm đấy. Chắc ngài cũng nhận được kha khá tiền khám bệnh rồi nhỉ?”

Tên khốn tiến lại gần, cười hề hề.

Tôi phải làm sao đây?

Dừng Thời Gian thì không thể dùng tiếp lúc này vì hao tổn tinh lực.

Cải Tạo Cơ Thể?

Tình thế này lấy đâu ra thời gian mà mở giao diện chứ!?

Thôi Miên Tuyệt Đối?

Khó lắm.

Thi triển xong thì không tốn thêm tinh lực, nhưng quá trình chỉ định mục tiêu lại tiêu tốn rất nhiều.

Tôi không nghĩ mình còn đủ tỉnh táo để nhắm đúng.

Vậy thì chỉ còn cách...

“Đứng yên đó, Thánh nhân. Tôi chỉ lấy thứ trong túi ngài thôi, ngài cứ đứng yên là được.”

Thấy tôi như hóa đá, tên cướp tự tin thò tay định lục túi tôi.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt hắn chuyển hướng về phía túi.

Tôi theo phản xạ đặt tay lên người hắn và kích hoạt kỹ năng.

[Kỹ năng <Độ Nhạy Cảm Gấp 3000 Lần> được kích hoạt!]

“Im mồm đi!”

Tôi vung nắm đấm, nhắm đầu tên cướp mà đấm, rồi lập tức lùi lại.

Cú đấm đó chẳng mạnh chút nào.

Chỉ là một đòn vụng về, tay chân múa loạn lên trong lúc tuyệt vọng.

Tên cướp bị cú đấm tồi tệ đó bất ngờ đập trúng thì cười khẩy như thể chẳng hiểu chuyện gì, nhưng ngay sau đó cơ thể hắn bắt đầu run rẩy.

“Ưgrk… Kuuuugh… Kueeerk!! Ưrk!!”

Độ Nhạy Cảm Gấp 3000 Lần. Một kỹ năng khuếch đại mọi cảm giác gấp ba nghìn lần, khiến cả nỗi đau lẫn khoái cảm bị đẩy tới cực hạn. Chỉ một cú chạm nhẹ cũng đủ khiến hắn quằn quại trong đau đớn.

Thế nào hả? Đau tới mức không cử động nổi chứ gì…

Không cử động nổi…

Chờ đã.

“Kugugurk…… Ưgurk……… Kueurk.”

Mạch máu trong mắt hắn nổ tung.

Hắn cắn chặt răng tới mức vỡ tan, từng mảnh văng ra khỏi miệng.

Người ta bảo, khi nỗi đau vượt quá ngưỡng chịu đựng, con người còn chẳng thể hét lên được.

Có lẽ đúng là như vậy.

Tên cướp đánh rơi con dao, run lên một hồi, rồi ngã gục xuống đất.

Máu trào ra từ mũi, và nước mắt lẫn máu tuôn từ đôi mắt đỏ rực vì vỡ mạch.

“…Này?”

Không có tiếng trả lời.

Dù là kẻ đần nhất cũng có thể nhận ra.

Hắn chết rồi.

Chắc là chết vì sốc.

Đó là mạng người đầu tiên tôi giết.

Cảm giác buồn nôn trào lên từ sâu bên trong.

Tôi… đã giết người.

Tôi chỉ định đánh hắn đủ đau để hắn bỏ chạy, vậy mà lại giết mất rồi.

Bộ não tôi như không chịu nổi cú sốc vì tội ác đầu tiên, lại thêm hậu quả từ lượng tinh lực cạn kiệt sau khi dùng Dừng Thời Gian để đến được đây.

Tầm nhìn tôi xoay vòng, rồi tôi đổ gục xuống, chẳng khác gì tên cướp vừa rồi.

Ngay trước khoảnh khắc mất ý thức.

Suy nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu tôi là:

Nếu chỉ một cú đấm loạng choạng mà đã khiến người ta chết vì sốc.

Còn họ, những cô gái ngày ngày bị đẩy vào trạng thái khoái lạc gấp ba ngàn lần, ấy vậy mà vẫn giữ được lý trí. Chắc hẳn họ phải là siêu nhân.