Đây không phải là game người lớn sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 111

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Vol 1 - Chương 10: Cứ tưởng là phép mầu... ai dè không phải!

Khi ta ngẩng mặt nhìn lên vị Thánh nhân, người đang rướm máu và rơi lệ.

Ngài sẵn lòng lăn mình trong bùn lầy và cặn bã, rơi nước mắt vì những kẻ xấu xí và nhơ nhuốc nhất. Ngài yêu thương và xót thương họ không chút do dự.

Ngài gọi sự xấu xí là điều đẹp đẽ, bởi từ thuở sơ khai, chưa từng hiện hữu điều gì thật sự toàn vẹn.

Và qua điều ấy, ngươi sẽ biết rằng: Nữ thần Ân Sủng đang hiện diện giữa cõi đời.

— Sách Ân Sủng, Chương 51, Câu 12

***

Khoảng ba phút trôi qua kể từ khi tôi ôm chặt nàng phù thủy và vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.

Tôi cảm thấy vai mình bắt đầu ướt.

Nữ phù thủy trong vòng tay tôi đang khóc.

Tôi không rõ cô ấy khóc vì đã bình tĩnh lại, vì xúc động, hay vì đang trút hết cảm xúc trước khi thiêu rụi thế gian tồi tệ này.

Tôi càng siết chặt vòng tay.

“Ổn rồi. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Nhưng đâu có ổn. Mẹ kiếp.

Cô có thể ngừng khóc và bình tĩnh lại được không?

Tôi không biết đây là dấu hiệu cô sắp phát điên, hay là vì đang khóc nên mới nguôi ngoai.

Tôi tiếp tục vỗ về cô, đầu óc gần như trống rỗng.

“Dù là Thánh nhân, chuyện này vẫn quá sức!”

“Đó là Kẻ Gieo Tai Ương! Là tai họa sẽ giáng xuống thế giới này!”

“Phải xử lý cô ta ngay! Thánh nhân! Hãy tránh ra! Không thể để mặc như vậy được!!”

Tôi nghe tiếng các giáo sĩ của Giáo Hội Trắng vang lên, đầy gay gắt.

Kẻ gieo tai ương mang đến tận thế.

Phải rồi.

Đúng là như vậy.

Chính vì thế tôi mới phải bày ra cái màn kịch khốn kiếp này để cứu các người, không thấy sao?

Lũ đần độn!

Nếu tôi không dỗ dành cô ấy lúc này, cô ấy sẽ nổi khùng mất!!

Có lẽ vì vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử, thần kinh tôi đang căng như dây đàn.

Tôi trừng mắt nhìn các giáo sĩ, cất giọng lớn.

Tôi buộc phải đứng về phía nàng phù thủy này để sống sót.

“Tại sao lại bảo cô ấy là kẻ mang đến tai ương?”

Ngay khi tôi hỏi, các giáo sĩ hét lên, chỉ tay về phía phù thủy, đầy vẻ bức xúc.

“Cô ta là Kẻ Dị Hình!! Thánh nhân!! Một Kẻ Dị Hình!”

“Hãy nhìn bốn cánh tay như nhện kia, khuôn mặt méo mó bên trái và những nhãn cầu quái dị đó đi!”

“Đây không đơn thuần là bệnh hiếm! Cô ta trở nên quái dị vì đã bị nguyền rủa!”

“Cô ta sẽ mang tới diệt vong cho thế giới này!”

Lũ khốn này điên thật rồi!

Phù thủy ấy nghe thấy hết đấy!!

Nếu cô ấy nổi giận thì các người tính sao!!

Tôi gào lên giận dữ.

“Chỉ vì ngoại hình xấu xí mà các người gọi cô ấy là tai họa? Các người đang hủy hoại linh hồn và sinh mệnh một con người chỉ vì điều đó sao?”

Tôi đứng dậy, vẫn giữ cô ấy trong vòng tay.

Có lẽ vì bản thân đang đứng giữa ranh giới sống chết.

Một tiếng hét vang lên từ miệng tôi, lớn đến mức chính tôi cũng thấy khiếp đảm.

Một tiếng nói như phát ra từ bản năng sinh tồn đang giãy giụa.

“Cái gì mới thật sự là xấu xí! Là khuôn mặt méo mó dị dạng sao? Không! Sai rồi! Đó không phải là điều đáng khinh! Cái thực sự xấu xí chính là tâm hồn của các người!”

Tôi nhìn về phía những kẻ vừa ném rác rưởi và nhạo báng cô ấy.

“Chính các người, những kẻ chỉ nhìn vào bề ngoài mà giẫm đạp một sinh mệnh, mới là những kẻ xấu xí nhất!”

Tôi chỉ thẳng mặt những pháp sư và phù thủy đang cười khúc khích nãy giờ.

“Những kẻ đứng cười cợt khi một con người đang dần tan vỡ, các người còn xấu xa hơn! Và!”

Cuối cùng, tôi nhìn về phía những giáo sĩ của Giáo Hội Trắng.

“Những kẻ luôn miệng hô diệt trừ cái ác, nhưng tay lại nhuốm máu người vô tội, các người mới là kẻ đáng nguyền rủa nhất.”

Trước lời tôi, những giáo sĩ của Giáo Hội Trắng lùi lại một bước.

Cũng phải thôi, đến chính tôi còn thấy giọng của mình vừa rồi thật sự rất ghê gớm.

Thật lòng mà nói, tôi cũng không nhớ rõ mình vừa nói gì.

Cứ như là đang tuôn ra từng lời vì không muốn chết.

“…Ngoại hình quái dị là do bị Thần nguyền rủa. Thánh nhân.”

“Đúng vậy. Nếu để cô ta sống, sớm muộn gì cũng gây chuyện. Thánh nhân.”

“Nếu để một Kẻ Dị Hình tồn tại, cả đế quốc sẽ lâm nguy. Chúng tôi cũng chỉ đang cố cứu lấy mọi người.”

Các giáo sĩ bắt đầu lắp bắp đáp lại.

Thật ra.

Những điều họ nói cũng không hoàn toàn sai.

Trên thực tế, tất cả đều đúng.

Họ đúng theo kiểu của một tổ chức nổi tiếng vì chuyên săn trừ ma vật.

Làm thế nào mà họ phát hiện rồi áp giải được phù thủy hắc ám này?

Nhưng tôi phải ngăn cô ấy không nổi cơn thịnh nộ.

Nếu để họ mang cô đi thế này, tất cả sẽ chết!

“Kể cả là thần, cũng có thần tà ác. Không phải thần nào cũng lương thiện.”

Nên tôi cần làm họ lung lay.

Muốn vậy, tôi phải làm gì?

Có chút kỳ quặc, nhưng như kế hoạch ban đầu…

Tôi chỉ cần sửa lại khuôn mặt cô ấy!

“Nếu có thần gieo tai ương, thì cũng có thần hóa giải tai ương.”

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu nữ phù thủy.

Và kích hoạt kỹ năng.

[Kỹ năng Cải Tạo Cơ Thể đã được kích hoạt!]

Giao diện chỉnh sửa quen thuộc hiện lên.

Thân thể nàng phù thủy hiện ra dưới dạng mô hình 3D.

Một khung cửa sổ tôi đã quá quen thuộc sau khi chữa trị cho biết bao người nghèo.

Từng chút một.

Tôi bắt đầu thay đổi cơ thể cô ấy.

Tôi loại bỏ cặp tay mọc bên dưới.

Tôi cũng loại bỏ những vết bỏng méo mó và dị dạng trên nửa khuôn mặt trái.

Rồi xóa đi từng nhãn cầu mọc chen chúc lồi lõm ấy.

Sau khi chỉnh sửa tất cả, cơ thể cô không còn điểm nào để can thiệp thêm nữa.

Vốn dĩ, ngay từ ban đầu, cô đã là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Chỉ cần gột bỏ những dấu tích ấy thôi, nàng phù thủy giờ đây đã trở nên kiều diễm đến mức khiến người ta nín thở.

“Á!! Ư… ư ư…!”

Trong khi quá trình cải tạo diễn ra, cô phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Tôi đã quen với việc này rồi.

Khi cơ bắp và xương cốt bị thay đổi, rất nhiều người từng rên rỉ theo kiểu đó.

Nhưng… tại sao cơ thể cô lại bắt đầu phát sáng?

Cái gì thế này?

Tại sao lại phát sáng?

Ngay khoảnh khắc việc cải tạo hoàn tất.

Từ cơ thể cô bùng lên một luồng sáng rực rỡ đến chói mắt, rồi vụt tắt ngay sau đó.

Và ở nơi ấy, giữa nền đất lấm bùn, là một người phụ nữ đẹp đến nghẹt thở đang ngồi.

“Tr- trời ơi…!”

“Thần linh ơi, Dullaneer…”

Các giáo sĩ của Giáo Hội Trắng choáng váng đến mức ngồi bệt xuống đất.

“Thánh nhân!! Thánh nhân!!”

“Là phép mầu! Ngài lại vừa tạo ra phép mầu nữa rồi!!”

Đám người nghèo quỳ rạp xuống, dập đầu trước tôi.

“Rophus…”

“Tôi thề trước Thái Dương, chưa từng thấy Thánh nhân nào chân thực hơn thế.”

“Nữ thần Ân Sủng thật sự đang sống giữa nhân gian.”

Ngay cả các hiệp sĩ thánh của Giáo Hội Thái Dương cũng chắp tay làm dấu thánh, rồi cúi đầu thật sâu trước tôi.

Dường như tất cả đều bị luồng ánh sáng cuối cùng kia thuyết phục.

Mà… thú thật, ngay cả tôi cũng phải thừa nhận, cảnh tượng ấy chẳng khác nào một phép mầu vừa giáng thế.

Tôi từ tốn nhìn lại dáng vẻ của phù thủy.

Ừm!

Thật sự rất xinh đẹp!

Tốt!

Vẻ ngoài này hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để ra mắt làm thần tượng hạng nhất ở Hàn Quốc mà không cần chỉnh sửa gì!

Vậy là có thể coi như cô ấy đã được chữa lành rồi, đúng không?

Tôi tin là sẽ không còn chuyện cô phát điên nữa đâu.

Xin hãy như thế.

“Dù là lời nguyền, bệnh tật, hay những vết sẹo do con người gây ra… tất cả đều đã được xóa sạch. Cô gái. Từ nay hãy sống cho đàng hoàng, đừng phạm thêm tội lỗi gì nữa.”

Nàng phù thủy chạm tay lên nửa bên mặt trái, rồi ngước nhìn tôi, lặng lẽ rơi lệ.

Tốt.

Bây giờ nhìn lại, đây là những giọt nước mắt vì xúc động!

Đúng vậy!

Tôi đã chữa lành cho cô, giờ mà còn phát điên nữa thì rắc rối to đấy!

“Em thật đẹp. Một vẻ đẹp mà chính cả tạo hóa cũng phải cúi đầu.” Tôi mỉm cười nói với cô.

Nói đến mức này rồi thì chắc không còn nguy cơ nổi khùng nữa đâu.

Giờ cô cũng đã được chữa lành rồi.

Việc còn lại là chuồn êm trước khi người của Giáo Hội Lilia kịp tới kinh đô.

***

Erpha chạm lên nửa bên trái khuôn mặt.

Cảm giác lồi lõm gớm ghiếc của những nhãn cầu dị dạng từng bám trên da đã biến mất, thay vào đó là lớp da mịn màng đến khó tin.

Tất cả… như một giấc mơ.

Một hình dạng thuần khiết của con người.

Giờ đây, cô không còn bốn cánh tay, cũng không còn những con mắt quái dị.

Nước mắt lặng lẽ trào ra lúc nào chẳng hay.

Thật lòng mà nói, cho đến tận giây phút trước, cô vẫn không tin người đàn ông đang đứng trước mặt, có thể chữa khỏi cho cô.

Là một thiên tài trong giới pháp sư, cô từng hao tổn biết bao công sức mà vẫn không thay đổi được điều gì. Cô không tin rằng một kẻ như hắn lại có thể làm được điều đó chỉ trong chớp mắt.

Thế mà cô đã lầm.

Một hiện tượng vượt ngoài lý giải ma pháp đã xảy ra trong cơ thể cô.

Cánh tay dị dạng biến mất, gương mặt vặn vẹo trở lại bình thường.

Ngay khoảnh khắc thay đổi ấy diễn ra.

Cô sững người vì kinh ngạc, rồi vỡ oà trong niềm vui, đến mức không thể khống chế được ma lực trong cơ thể, để nó tự do tuôn trào.

Vì thế, cơ thể cô đã phát ra một luồng sáng chói loà trong thoáng chốc.

Ngay cả khi đang chạm tay lên khuôn mặt mình, cô vẫn không thể tin nổi.

Erpha từ từ đứng dậy.

Cô nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.

Người đàn ông ấy, dù gương mặt nhuốm máu, vẫn nở một nụ cười dịu dàng.

Vậy mà trong mắt cô, cảnh tượng ấy lại thiêng liêng đến lạ kỳ.

Chỉ đơn giản đứng đó thôi, nhưng khí chất toát ra từ hắn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Giờ cô đã hiểu vì sao đám người nghèo kia lại gọi hắn là Thánh nhân.

Hắn đã tạo nên một phép mầu.

Không chỉ bởi hắn thay đổi được gương mặt cô – điều mà ngay cả ma pháp nâng cao dựa trên Thuyết Ba Màu cũng chưa chắc thực hiện nổi.

Ngay cả khi cô có đủ sức để tự làm điều đó.

Thì cũng không thể xóa sạch hận thù và oán niệm đã khắc sâu trong tâm khảm.

Cũng không thể khiến những kẻ từng kinh tởm diện mạo cô phải nhìn lại với ánh mắt ngạc nhiên và tôn kính.

Người đàn ông kia đã vượt qua tất cả những điều tưởng như bất khả.

Hắn đã giải quyết tất thảy một cách giản đơn đến không ngờ.

Những điều mà cô từng tin là không thể vượt qua bằng nỗ lực con người.

Trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.

Erpha chưa từng yêu.

Bởi cô quá xấu xí.

Bởi cô ghê tởm và nhơ nhuốc.

Từng có vài gã đàn ông tiếp cận cô chỉ vì thấy được nửa khuôn mặt phải. Nhưng cô biết, chỉ cần để lộ nửa mặt còn lại, họ sẽ lập tức rời đi.

Vì thế, cô đã tự tay giết chết những rung cảm của bản thân, tự nhủ rằng mình không xứng đáng có được tình yêu.

Suốt đời cô chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu.

Nhưng giờ thì khác rồi.

“Tên anh là gì? Làm ơn… cho tôi biết tên của anh.” Erpha run rẩy túm lấy tay áo của Thánh nhân, giọng nghèn nghẹn.

Gương mặt cô đỏ bừng.

“Ta chỉ là kẻ chăm lo cho những người khốn cùng. Nữ phù thủy à.”

Thánh nhân mỉm cười, định gỡ tay cô ra.

Nhưng cô không buông.

“Làm ơn… hãy nói cho tôi biết tên của anh.”

Cô chủ động tiến tới, nắm lấy bàn tay hắn.

Hành động ấy khiến cơ thể Thánh nhân khẽ run lên.

Bàn tay hắn, run như lá rụng, cũng đã đẫm mồ hôi lạnh.

Erpha hiểu điều đó có nghĩa gì.

Cô biết rằng, sau khi dùng phép mầu mạnh mẽ, các giáo sĩ thường biểu hiện triệu chứng thể chất như vậy.

Cô từng là kẻ bỏ cả đời nghiên cứu phép mầu để tìm cách chữa lành cơ thể mình.

Để thi triển được một phép mầu giải quyết thứ mà ngay cả cô – một thiên tài ma pháp – cũng không thể, cơ thể hắn đã phải chịu biết bao áp lực.

Hơn nữa, máu vẫn đang chảy từ trán hắn. Có thể hắn còn bị nhiễm trùng.

“Thánh nhân đang run rẩy!! Đó là di chứng sau khi dùng phép mầu!” Erpha bật thốt lên, khiến các hiệp sĩ thánh của Giáo Hội Thái Dương và các giáo sĩ của Giáo Hội Trắng đồng loạt lao đến.

“Có phải là hiện tượng thần giáng không?”

“Đúng rồi! Là thần lực nhập thể! Ngài đang đổ mồ hôi và run lẩy bẩy! Phải để ngài nghỉ ngơi ngay!”

“Ôi, Rophus! Ngài đã chữa trị cho bao nhiêu người nghèo khổ…”

“Mau lên! Phải chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho ngài! Nếu để thần lực dằn xé thân thể quá lâu, hậu quả sẽ không thể cứu vãn!!”

Nghe những lời đó, Giáo Hội Trắng và Thái Dương phối hợp ngay lập tức.

“Trụ sở Giáo Hội Thái Dương gần đây nhất! Tôi sẽ dẫn đường!”

“Thánh nhân! Xin hãy leo lên lưng tôi!!”

Một hiệp sĩ thánh cõng hắn trên lưng, còn Erpha và các giáo sĩ Giáo Hội Trắng đi theo sau.

“Thánh nhân đang nguy kịch! Mọi người tránh ra! Mau nhường đường!!”

Những người nghèo lập tức dạt sang hai bên, tạo thành một lối đi. Các hiệp sĩ thánh chạy vội theo con đường ấy.

Erpha lặng lẽ bước sau họ.

Lúc này, mọi thứ như khuôn mặt hay ngoại hình đều không còn quan trọng nữa.

Người đàn ông ấy, trong khoảnh khắc được cõng đi giữa đám đông, đã trở thành toàn bộ ý nghĩa tồn tại của cô.

Chính hắn là người đã đặt nụ hôn lên nửa khuôn mặt bên trái mà đến cả cô cũng không dám nhìn thẳng.

“Hãy sống. Để chứng minh rằng, ngay cả loài hoa mọc từ đất sỏi cũng có thể nở rộ dưới ánh dương.”

Lời Thánh nhân đã nói, vẫn khắc sâu trong tim.

Gương mặt Erpha đỏ bừng đến mức như sắp bốc cháy, cô vừa chạy theo đoàn người, vừa ôm lấy trái tim mình đang loạn nhịp.

Có một điều chắc chắn: đó không phải là do mệt mỏi vì chạy quá sức, mà là thứ nhiệt nóng len lỏi từ trái tim, âm thầm lan tỏa khắp toàn thân.