Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 558

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 310

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Vol 1 - Kẻ Thu Thập Linh Hồn [Soul Collector] - Chương 09 - Để Mai Tính

Ở khu Bắc của Alterna có một cửa hàng tên là Thương Hội Ký Gửi Yorozu.

Nói là cửa hàng nhưng mà, đúng như tên gọi, họ nhận ký gửi tiền bạc và vật phẩm.

Tất nhiên không phải là miễn phí. Họ thu tiền dưới danh nghĩa là phí ký gửi.

Đối với tiền thì là một phần trăm số tiền đã gửi.

Đối với vật phẩm, nghe nói là một phần năm mươi giá trị thẩm định của nó.

“...Hừm.”

Cô gái đang ngả ngớn trên chiếc ghế bọc da sang trọng phía sau quầy bar trên bậc đá của sảnh, liếc nhìn mảnh giấy trong tay.

“Ra rồi đây.”

Cô ấy chỉnh lại vị trí của chiếc kính một mắt gọng vàng, rồi hút một hơi từ chiếc tẩu thuốc bằng vàng, sau đó phà ra một làn khói.

“Kisaragi. Giá trị thẩm định của những món hàng cậu mang đến, tổng cộng là năm mươi chín gold và hai mươi bảy silver, cộng thêm năm mươi lăm copper.”

Ichika và Momohina nhìn nhau.

Cả hai cùng chớp chớp mắt.

Có vẻ như họ không hiểu rõ giá trị của số tiền đó cho lắm.

Tôi thì tất nhiên, hiểu rất rõ.

Năm mươi chín gold là năm mươi chín đồng vàng, hai mươi bảy silver là hai mươi bảy đồng bạc, năm mươi lăm copper là năm mươi lăm đồng copper. Chuyện hiển nhiên.

Nhân tiện, tôi có thể sống sót qua ngày với tối thiểu bốn copper.

Vì vậy làm tròn xuống, số tiền này đủ cho chi phí sinh hoạt của một trăm bốn mươi tám nghìn một trăm tám mươi tám ngày.

Nhưng tôi không muốn sống một cuộc sống tối thiểu nên kể cả khi tăng chi phí sinh hoạt một ngày lên gấp mười lần là bốn mươi copper, thì cũng có thể sống thoải mái trong khoảng bốn mươi năm.

Mà đúng là một số tiền lớn.

“Cho tôi xem bảng kê chi tiết.”

Khi tôi chìa tay ra, cô gái phía sau quầy, Yorozu, đưa mảnh giấy cho tôi.

Tôi nhìn vào mảnh giấy.

Một danh sách dài các vật phẩm và giá cả.

“Soul Collector cao vượt trội nhỉ. Bốn mươi bốn gold à. Còn lại là bộ giáp của Saji mười gold, hửm.”

“Cậu,” Yorozu dùng chiếc tẩu vàng gõ một tiếng "cạch" lên quầy. “Một người mới làm lính tình nguyện, chỉ có mỗi Thẻ Tập Sự, rốt cuộc đã lấy được những thứ đó ở đâu ra vậy. Vừa rồi, cậu có nói Saji. Saji đó có phải là lính tình nguyện Saji không. Người đi cùng với một lính tình nguyện khác tên là Mine.”

“A. Cô biết à?”

“Bất cứ ai đã từng sử dụng dịch vụ của thương hội này, Yorozu đây đều nhớ tất cả, không thiếu một ai, một cách hoàn hảo. Đó chính là Yorozu.”

“Hê. Giỏi thật.”

“Giỏi mà.”

“Mà thôi được rồi. Chuyện đó sao cũng được. Hay là tôi phải nói ra à?”

“Không có nghĩa vụ... nhưng mà...”

“Vậy thì tôi không nói đâu.”

“Hừm...”

Yorozu cau mày, khoanh tay, trông có vẻ bất mãn.

Mà khoan, một con nhóc như thế này lại trông quán, ở đây là sao vậy. Có được không đấy. Dù trông có vẻ rất chững chạc.

“Sống trên đời thì có đủ thứ chuyện xảy ra mà. Rồi cô cũng sẽ hiểu thôi. Một ngày nào đó ý.”

“Ngươi dám chế nhạo Yorozu à.”

“Không có. Chỉ là tôi sống lâu hơn cô một chút nên dĩ nhiên là gặp nhiều chuyện hơn thôi, chỉ có vậy thôi à.”

“Hừm...”

Yorozu dùng tẩu thuốc gõ mạnh hơn một tiếng "cốp" xuống quầy.

“Dù sao đi nữa, phí ký gửi là một phần năm mươi. Một đồng vàng và mười tám đồng bạc, cộng thêm năm mươi lăm đồng copper. Mau đưa ra đây, đồ hỗn láo.”

“À, chuyện đó.”

Tôi khua hai tay như đang bơi ếch.

“Thôi.”

“...Thôi, là sao?”

Yorozu nghiêng đầu.

Tôi gật đầu.

“Ừ. Thôi. Tôi nghĩ lại rồi, không gửi nữa.”

“Cái gì!”

“Tôi đổi ý rồi. Vừa mới đây thôi. Xin lỗi nhé, Yorozu.”

“Sao lại có thể...!”

“Cô hiểu rồi chứ?”

“Hiểu cái gì!”

“Sống trên đời thì có đủ thứ chuyện xảy ra mà. Chuyện như thế này cũng có đó. Nhé?”

“Tên hỗn láo nhà ngươi!”

Yorozu tức giận đùng đùng nhưng tôi không quan tâm, vác những món đồ đã được thẩm định lên vai và rời khỏi Thương Hội Ký Gửi Yorozu. Mà tôi cũng bắt Ichika và Momohina cầm giúp nữa.

Sau đó, tôi tức tốc đến chợ và bắt đầu công việc bán đi những "chiến lợi phẩm".

Mức giá tham khảo là giá trị thẩm định của Thương Hội Ký Gửi Yorozu. Tôi đi một vòng qua rất nhiều nhà buôn, nếu giá thấp hơn mức đó thì không bán. Đặc biệt là khi giá quá thấp, tôi còn chẳng thèm thương lượng. Nếu được giá cao, tôi sẽ kì kèo một chút rồi mới bán.

Tôi mới đến đây chưa được bao lâu, nên không biết giá cả hợp lý của mọi thứ vì vậy rất cần một chỉ số để tham khảo.

Và đó là lý do tôi nhắm đến Thương Hội Ký Gửi Yorozu.

Nhờ vậy mà mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ.

Chỉ có Ma Kiếm Soul Collector là tôi sẽ cần dùng trong tương lai nên không bán, còn lại bán hết được mười sáu gold và ba mươi hai copper.

Nếu theo đúng giá trị thẩm định mà Thương Hội Ký Gửi Yorozu đưa ra, tôi sẽ có được mười lăm gold, hai mươi bảy silver và năm mươi lăm copper, vậy là tôi đã kiếm lời được bảy mươi hai silver và bảy mươi bảy copper.

“...Thành người giàu, trong nháy mắt.”

Ichika tròn mắt kinh ngạc.

Momohina thì đang mải mê với đồ ăn mà tôi mua cho ở quầy hàng. Bây giờ cô ấy đang mút một cây kẹo mút. Đồ ngọt có vẻ khá quý hiếm, cây kẹo đó tốn đến mười copper nhưng vì kiếm được nhiều tiền nên tôi đã vung tay một phen.

“Công sức bỏ ra cũng đáng giá mà, đúng không?”

Vừa nói, tôi vừa suy tính cách tiêu tiền.

Nhân tiện, "công sức" ở đây là chỉ việc vận chuyển những món đồ có vẻ bán được tiền của hai tên orc đã hạ gục, của Saji và của tên undead truy đuổi nằm cạnh Saji, về Alterna.

Thi thể của họ, tôi đã đào một cái hố trong rừng và chôn cất.

Việc đó cũng tốn công nhưng việc vận chuyển những thứ nặng như áo giáp và các thứ khác chắc chắn là mệt hơn.

“Cậu định làm gì với số tiền đó?”

Ánh mắt của Ichika nhìn tôi tràn ngập sự ngờ vực. Có lẽ cô ấy đang muốn nói, không lẽ cậu định độc chiếm hết chứ. Đồ vô lễ.

“Sacrament [Thần Quang Diệu Kì], phải chứ?”

Tôi hỏi Ichika.

“Cái mà Saji đã nói ấy. Đó là loại ma thuật gì?”

“Ể? Sao lại hỏi vậy?”

“Thôi được rồi, nếu biết thì nói đi.”

“Sacrament [Thần Quang Diệu Kì] là ma thuật cấp cao... hay đúng hơn, có lẽ là cấp cao nhất mà các tu sĩ chúng tôi sử dụng.”

“Hê. Cấp cao nhất à.”

“Ừ. Chỉ cần đối phương còn sống, đó là ma thuật có thể chữa lành bất cứ vết thương nào trong nháy mắt... tôi nghĩ vậy.”

“Tất nhiên là để học được nó cũng tốn tiền, đúng chứ?”

“Tốn, nhưng mà...”

“Bao nhiêu?”

“Ba gold, thì phải.”

“Chặt chém thật. Học mất bao nhiêu ngày?”

“Hình như là bảy ngày. Chuyện đó thì sao?”

“Ichika, bà đi học cái đó đi.”

“Hả!?”

“Này.”

Tôi ép ba đồng vàng vào tay Ichika.

“Nghe đây. Dùng số tiền này để học ma thuật đó. Nếu học được đàng hoàng, tôi sẽ cho tiền tiêu vặt.”

“T-Tiền tiêu vặt! Tôi không phải trẻ con!”

“Không cần à? Vậy thì thôi.”

“C-Cần chứ!”

“Là sao đây? Dứt khoát lên.”

“Tiền thì, có thì vẫn hơn là không có... nhưng mà...”

Ichika cúi đầu.

“...Tôi mới chỉ là một lính tập sự mới vào nghề, tự dưng lại đi học Sacrament [Thần Quang Diệu Kì]...”

“Gì thế hả?”

Tôi cười "heh" một tiếng rồi vỗ vào lưng Ichika.

“Bà hay lo nghĩ quá đấy nha.”

“Đừng có chạm vào tôi. Với lại, đừng có gọi tôi là 'bà'!”

Tôi lờ đi.

“Đừng có để ý từng chút một như thế. Bên kia cũng là kinh doanh cả thôi. Chỉ cần trả đủ tiền, họ sẽ không từ chối đâu.”

“Chuyện đó, chắc là vậy, nhưng...”

Ichika vẫn còn lấn cấn nhưng cuối cùng chắc cô ấy cũng sẽ không cãi lại tôi. Con người cô ấy là vậy. Nếu không phải thì là tôi đã nhìn lầm nhưng có lẽ là không đâu. Về điểm này, tôi khá tự tin.

“Bảy ngày à.”

Tôi búng tay.

“Trong thời gian đó, để Momohina học thêm một loại ma thuật nào đó, và...”

“Tớ học ma thuật mới à~?”

“Ừ.”

“Học luôn hả~?”

“Momohina, cậu muốn học loại ma thuật nào?”

“Loại nào mà ‘bù~m’ một phát thì tốt ha~. Bùm, đoàng, kiểu vậy~. Kiki.”

“Loại gây nổ à?”

“Loại đó thì tốt ha~. Đoàng!”

“Tôi không biết, nhưng chắc là có đó. Cảm giác vậy.”

“Có thì tốt ha~”

“Momohina...”

Mặt Ichika co giật.

“Trong khóa huấn luyện tân binh, cậu không được dạy về ma thuật à? Ít nhất cũng phải biết có những loại ma thuật nào chứ...”

“Ừm~”

Momohina ngậm cây kẹo, lắc lư toàn thân qua lại.

Rồi cô ấy cười "hihe".

“Tớ quên mất tiêu rồi~”

“Không vấn đề gì hết.”

Tôi giơ ngón cái về phía Momohina.

“Cậu cứ đi con đường của riêng mình. Theo phong cách Momohina.”

“Gao~! Phong cách Momohina~! Đó~! Gao~! Gao~!”

Momohina, không hiểu sao, lại đang giả làm một con thú. Đúng là một người vui tính.

“...Với một đám như thế này.”

Ichika đang gục ngã.

“Suy sụp cái gì vậy?”

Tôi hỏi, Ichika lắc đầu.

“Nói với cậu, chắc cậu cũng không hiểu đâu...”

“Đừng có tự tiện quyết thế. Tôi là một người đàn ông tràn đầy sự bao dung và thấu hiểu đó.”

“Chỗ nào chứ?”

“Thôi được rồi, cứ nghe lời tôi đi. Làm vậy thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Thực tế, đây là một khởi đầu quá tốt rồi còn gì?”

“Không phải là ngẫu nhiên sao. Chỉ là tình cờ tìm thấy Saji-san trong khu rừng mà chúng ta chạy vào, nên mới được như vậy thôi.”

“Bà chẳng hiểu gì cả. Ngẫu nhiên, nói tóm lại, là vận may. Vận may, là một dòng chảy. Dòng chảy là thứ phải được mời gọi đến. Vì tôi đang mời gọi nó, nên dòng chảy mới đến đó.”

“Đối với tôi thì chỉ thấy cậu hành động theo kiểu tới đâu hay tới đó thôi?”

“Sai rồi. Hoàn toàn sai rồi.”

“Sai~. Sai~”

Momohina vừa giả làm thú vừa cười khúc khích.

“Gao~! Sai~! Sai sai sai~. Gau~. Sai~”

“Uhaha.”

“Vậy thì!”

Ichika lườm tôi.

“Cậu đã quyết định tiếp theo sẽ làm gì chưa? Không lẽ cậu bảo tôi và Momohina học ma thuật chỉ là do ngẫu hứng nhất thời thôi chứ?”

“Hả? Tiếp theo, làm gì, á...?”

Tôi khịt mũi một tiếng.

“Chuyện đó, tất nhiên là từ giờ tôi mới bắt đầu nghĩ.”