Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 558

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 310

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Vol 1 - Kẻ Thu Thập Linh Hồn [Soul Collector] - Chương 13 - Dame-Erofu [Elf Dâm Đãng Vô Dụng]

...Mà đúng là một tư thế thảm hại.

Cô elf đó ngã sõng soài trên mặt đất, và cứ thế bất tỉnh luôn à? Cũng có khả năng là đã chết gục ở đây. Cái tư thế chữ "く" chổng mông lên trời, là sao vậy chứ?

Phụ nữ mà lại thế này đây.

Đúng vậy.

Cô elf đó, nhìn từ đâu cũng thấy là phụ nữ. Ngoài đôi bốt, chiếc áo choàng bị lật lên che cả đầu và chiếc vòng tay, cô ấy chỉ mặc một chiếc quần ngắn như quần short và một thứ trông như băng quấn ngực chỉ che được một cách tượng trưng, nên không thể nhầm được. Là phụ nữ.

Vì chiếc áo choàng nên không thấy được mặt. Màu tóc cũng không rõ nhưng da thì trắng. Một làn da trắng đến mức mà con người dù có trắng đến đâu cũng không thể có được. Không chỉ là trắng đơn thuần.

Trông cực kỳ, mềm mại.

Và vô cùng, nảy nở.

Đùi của cô ấy, khá là đáng nể. Ngực thì có lẽ là do bị trọng lực kéo xuống, nhưng trông như sắp trào ra khỏi băng quấn ngực. Hay đúng hơn, là đã trào ra gần hết. Cái điểm cần che thì may mà vẫn nằm trong băng quấn ngực, nhưng chỉ che mỗi chỗ đó thì có ý nghĩa gì chứ.

Không, khoan đã.

Tôi nhíu mày.

“...Đó là elf à?”

“Hửm?”

Momohina mút ngón trỏ.

“Không phải á? Nhưng mà đây là rừng của elf mà ha~?”

“Thì đúng là vậy. Nhưng có tai nhọn hay không thì với tư thế đó cũng không thấy được. Với lại, phải nói sao nhỉ. Cái vóc dáng ấy.”

“Trông đầy đặn ha~”

“'Đầy đặn' chắc không dùng theo nghĩa đó đâu, nhưng tôi hiểu cậu muốn nói gì. Chỉ là elf trong suy nghĩ của tôi nó khác cơ. Kiểu mảnh mai, thanh thoát.”

“Q-Quan trọng hơn là!”

Ichika chạy tới chỗ người phụ nữ có vẻ là elf.

“Này, cô có sao không!? Còn sống không!? Này!?”

“...Nư... h...”

Người phụ nữ có vẻ là elf khẽ cựa quậy.

Khi Ichika lật chiếc áo choàng lên, một mái tóc vàng óng lấp lánh hiện ra.

Tai dài và nhọn.

Đúng là elf rồi.

Cô elf dùng tay chống đẩy để ngồi dậy, đầu tiên nhìn Ichika, rồi đến Momohina và cuối cùng là nhìn tôi.

Tuyệt thật. Màu mắt. Là màu xanh nhạt nhưng dường như có một ánh sáng mờ ảo phát ra từ sâu bên trong, đây không phải là con người rồi. Là elf.

Cơ thể thì nảy nở, nhưng mặt thì không hẳn. Má có hơi phúng phính, nhưng cằm lại thon gọn, đôi môi đầy đặn cũng không quá lớn, mũi thì nhỏ xinh nhưng khá cao, đôi mắt hình quả hạnh to tròn và cặp lông mày hơi xếch xuống khiến cô ấy trông có vẻ yếu đuối.

Ừm.

Dễ thương đấy.

Xét về đường nét thì có thể gọi là mỹ nhân nhưng sự ngây thơ và vẻ yếu đuối hòa quyện lại, tạo nên một cảm giác dễ thương.

Dù rằng rất nảy nở.

“...Các vị... là...?”

Giọng nói cũng khá là dễ thương.

Dù rằng cực kỳ nảy nở.

“Nhìn mà không biết à.”

Tôi dùng ngón cái chỉ vào mình.

“Đại Anh Hùng Kisaragi-sama và đoàn tùy tùng của ngài ấy đây.”

“...Đại anh hùng.”

Cô elf mở to mắt, nín thở.

“Chẳng lẽ ngài là, vị đó...!?“

“Ồ. Biết à?”

“...Không ạ. Xin lỗi ngài. Tiểu nữ không biết. Hah...”

“Gì vậy?”

“Tiểu nữ...”

Cô elf nhăn mặt, ôm bụng.

“C-Cô sao vậy!?”

Ichika vòng tay qua vai cô elf.

“Có đau ở đâu không...”

Grùuuuuuuuuuuuuuuu...

Một âm thanh nghe thật 'du dương', vừa vang lên. Này.

“...Ể?”

Ichika chết lặng.

“Nyu~?”

Momohina chớp chớp mắt.

“Bụng ai vừa kêu đó~?”

“Không phải tôi.”

“X-Xin lỗi...!”

Cô elf mặt đỏ bừng, lắc đầu.

“Tiểu nữ, rất rất, đói bụng...! Sắp ngất đi rồi...!”

“Không, sắp ngất gì nữa, cô đã ngất rồi còn gì.”

“Vâng ạ...! Tiểu nữ, thật xấu hổ vì quá đói bụng nên đã ngất đi...!”

Grùuuuuuuuuuuuuuuu...

“...A! Lại nữa...! Tiểu nữ, xấu hổ quá, chắc chết mất! Hay là cứ để tiểu nữ chết đi...! Tiểu nữ chết được không ạ! Được mà đúng không...!?”

“Chỉ vì bụng kêu mà cũng chết được à. Tôi cho đồ ăn nên trước hết cứ ăn đi.”

“Ểểểểểểểể...!? Ngài ban cho tiểu nữ đồ ăn sao...!? Cho một người như tiểu nữ, đồ ăn...!”

“Cho thì cho, nên bình tĩnh lại đi...”

“Gà~n...”

“L-Lại sao nữa đây.”

“Không bình tĩnh được... đó cũng là một trong số rất nhiều khuyết điểm của tiểu nữ... Quả nhiên, tiểu nữ không có tư cách để sống... chỉ có thể chết...”

“Thôi được rồi, ăn đi!”

Tôi chia thức ăn cho cô elf. Toàn là đồ ăn dự trữ như bánh quy khô, thịt muối hay hoa quả sấy, chẳng phải món gì ngon nhưng cô elf ăn món nào cũng rất ngon lành. Lượng thức ăn, cũng khá nhiều. Cơ thể đó thì cũng phải thôi. Trông cũng có vẻ ăn khỏe. Chắc là rất thích ăn uống.

“Tiểu nữ đã ăn xong rồi ạ...!”

Cô elf ngồi quỳ một cách trang trọng, cúi đầu thật sâu.

“Ơn này, tiểu nữ nhất định, bằng mọi giá, sẽ báo đáp...! Dù tiểu nữ không biết một người như mình có thể làm được gì...! Tiểu nữ có thể làm được gì đây ạ...!? Tiểu nữ sẽ làm bất cứ điều gì...!”

“Ch-Chuyện đó!”

Ichika ép nửa thân trên của cô elf ngồi thẳng dậy.

“Không được! Lỡ Kisaragi yêu cầu điều gì kỳ lạ thì sao!? Cô là con gái, không được tùy tiện nói sẽ làm bất cứ điều gì!”

“Thật là...”

Cô elf run rẩy, trông có vẻ vô cùng cảm kích.

“Thật là một người tốt bụng...!”

“Một người như tiểu nữ mà lại được cô quan tâm đến...! Tiểu nữ, từ trước đến nay chưa từng gặp một người nào tốt bụng như cô...! Không thể tin được! Thật không thể tin được...!”

“Ể? khoan, có phải hơi quá không...?”

“Hoàn toàn không ạ...!”

Cô elf nắm chặt hai tay Ichika, rồi ép chặt vào bộ ngực to lớn như sắp tràn ra của mình.

“Xin cô...! Xin cô hãy cho tiểu nữ biết quý danh...!”

“À, tên tôi là Ichika, nhưng mà...”

“Ichika-sama...!”

“Không cần 'sama' đâu...”

“Ichika-san...!”

“Đ-Được rồi, cũng được...”

“Tiểu nữ... sẽ mang sự quan tâm của Ichika-san trong tim... cho đến lúc chết cũng sẽ không bao giờ quên...!”

“V-Vậy à... hay đúng hơn, buông tay ra đi... ngực, hơi, cái đó...”

“A...! Tiểu nữ thật là...!”

Cô elf dập đầu xuống đất.

“Một người như tiểu nữ...! Cơ thể xấu xí béo ú bầy nhầy của một người phụ nữ dơ bẩn như tiểu nữ, lại để cho bàn tay trong sạch của Ichika-san chạm vào, thật sự...! Thật sự, vô cùng xin lỗi...! Tiểu nữ, chỉ còn cách chết để tạ lỗi...”

Ừm.

Tôi cũng đã nhịn khá lâu rồi.

Chắc đến đây là giới hạn.

“Này.”

Tôi gác chân lên vai cô elf, lật ngửa cô ta lại.

“...Kyaa!”

“Vừa phải thôi. Cô phiền phức quá đấy.”

“...Ể.”

Cô elf ôm lấy cơ thể nảy nở của mình, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.

“Mà này, cô là cái quái gì vậy? Cái bộ ngực đó. Là hung khí à? Ngực cũng phải có mức độ thôi chứ. Cô ngực quá rồi đó. Cô là định nghĩa của từ 'ngực' à?”

“...N-Ngực... tiểu nữ là... định nghĩa của từ ngực...”

“Tên. Nói tên trước đi. Được cho ăn mà còn không nói tên, là không được đâu.”

“...Ha! Th-thật là thất lễ...! T-tiểu nữ, là, ừm, Millyryl...”

“Hả? Gì?”

“D-Dạ là... Millyryl...”

“Milulu?”

“Millyryl, ạ...”

“Milyu... Chậc. Khó gọi quá. Thôi được rồi. Cứ gọi là Oppai (Ngực) đi. Từ giờ, cô là Oppai.”

“...X-Xin ngài, chỉ việc đó thì... xin ngài tha cho...”

“Tại sao tôi phải tha cho cô chứ? Tha thì tôi được lợi gì? Nói xem.”

“T-Tiểu nữ sẽ làm bất cứ điều gì...!”

“Vậy thì, hãy phục tùng ta.”

“...Tiểu nữ xin phục tùng.”

“Ể?”

Ichika tròn mắt.

“Hwa?”

Momohina có vẻ không hiểu lắm.

Mà tôi cũng không có ý nói thật, nên cũng hơi bất ngờ. Nhưng nếu chính chủ đã đồng ý, thì nhân tiện cứ để cô ta phục tùng xem sao.

“Tốt. Vậy thì, có việc ngay đây. Dẫn đường đến nơi mà bọn elf các người đang sống đi.”

“Ch-Chuyện đó... thì, không sao... nhưng mà...”

“Gì vậy? Cô là elf mà. Có vấn đề gì à?”

“...D-Dạ không...”

Millyryl vặn vẹo người. Trông cô ta có vẻ đang phiền muộn gì đó nhưng toàn bộ da thịt trên người cô ta cũng đang lúc nhúc theo, gợi tình đến mức phá vỡ mọi quy chuẩn thông thường.

“...Dẫn đường thì, có thể, nhưng mà, tiểu nữ... là một elf vô dụng...”

“Nhìn là biết rồi. Cô không phải là elf, mà là erofu thì có.”

“E-Erofu...!?”

“Nyahaha~”

Momohina chỉ vào Millyryl, tỏ vẻ thích thú.

“Erofu erofu~. Ero ero ha~”

“...Tiểu nữ là, Erofu... không phải là elf, mà là Erofu...”

“Đúng vậy. Cô là Erofu. Là Dame-Oppai (Bộ Ngực Vô Dụng).”

“...Vô dụng... ngực...”

“Này!”

Ichika lườm tôi.

“Cậu được nước làm tới, nói những lời quá đáng rồi đó! Lại còn thô tục nữa!”

“...Không sao đâu ạ, Ichika-san.”

Millyryl đứng dậy.

“Không sao đâu ạ. Tiểu nữ thực sự, là một Erofu không xứng đáng mang danh elf... một dame-oppai xấu xí... Erofu... dame-oppai... fufufu... đúng là vậy ạ... thật sự, đúng là như vậy... tiểu nữ, phải thừa nhận... rằng mình là một Erofu, không xứng đáng với gia tộc Mercurian... Kisaragi-sama.”

“Gì vậy, Millyryl?”

Khi tôi gọi tên cô ấy, Millyryl há hốc mồm như bị bất ngờ.

Sau đó, cô ấy mỉm cười, với một khuôn mặt như sắp khóc.

...Cũng dễ thương.

Dù rằng rất nảy nở.

“Tiểu nữ sẽ dẫn đường đến đô thị trong rừng Alnortuu. Ở đó, các vị sẽ không phải gặp một Erofu xấu xí như tiểu nữ nữa... mà sẽ được gặp những elf xinh đẹp, thực thụ.”

Từ ghép giữa Ero/Erotic = Gợi Tình và Fu/Erufu = Elf.