Việc tôi, Ichika và Momohina làm "Thị vệ" cho Millyryl đã được chấp thuận một cách dễ dàng.
Mà việc chủ nhân như tôi lại làm thị vệ cho thuộc hạ cũng là một câu chuyện kỳ lạ, nhưng nghe nói trong Nghi Thức Trừ Họa, một người sẽ là Dũng sĩ, còn những người khác sẽ là Thị vệ, vai trò đã được quyết định như vậy.
Cách chiến đấu với Mãnh Thú Tai Ương, Chimera, cũng có quy tắc, đầu tiên Dũng sĩ sẽ tung ra một nhát chém. Sau đó mọi người cùng chiến đấu, và cuối cùng Dũng sĩ sẽ ra đòn kết liễu. ...đó có vẻ là cách làm chính thức, nhưng cũng chẳng có ai xem, nên chắc không cần phải để ý.
Lễ tiễn Dũng sĩ và các Thị vệ vừa trang nghiêm, vừa lộng lẫy.
Dù sao thì, tất cả những con khốn elf ở Alnortuu đều có mặt đông đủ để rắc hoa, và ở giữa, những người đứng đầu Lục Chú trong trang phục lộng lẫy đã dâng lời cầu nguyện lên các vị thần và tinh linh.
Sau đó, những người đứng đầu Ngũ Cung đã đồng loạt bắn tên về phía một cái đích được đặt ở rất xa, và khi tất cả đều trúng đích, sự cuồng nhiệt đã lên đến đỉnh điểm. Tôi cũng đã, hừm, giỏi đấy, cũng thán phục chút đỉnh.
Tiếp đó, Millyryl đã được tộc trưởng của elf, Harumelial Falnortuu, một elf xinh đẹp đến mức đáng sợ, không rõ nam nữ, không rõ tuổi tác, trao cho một thanh kiếm mảnh mai sáng bạc.
Millyryl không mặc bộ đồ băng quấn ngực và quần short như mọi khi. Cô ấy đội một thứ trông như vương miện và mặc một bộ giáp sáng loáng, nhẹ tênh, vừa nhìn đã biết là một món đồ vô cùng quý giá, nhưng vì không hợp với vóc dáng nên những chỗ đáng lẽ không nên lộ ra lại lộ ra.
Nói là không đúng đắn, hay là không nên, hay là sao nhỉ.
Những con khốn elf khác đã lén lút cau mày, nhưng đối với một con người như tôi, nói thẳng ra là rất gợi tình.
Hơn nữa, người đẹp vì lụa, hay sao đó, cô ấy rất đẹp.
Có lẽ là do đã quen nhìn nhưng mà, ừ thì, có hơi đầy đặn một chút cũng không sao.
Ít nhất là không xấu.
Cũng là một nét cá tính.
Sau khi được trao kiếm, Dũng sĩ Millyryl và các Thị vệ chúng tôi đã được tiễn đến lối ra vào của Alnortuu, trước thang máy dẫn xuống hạ giới.
Lúc đó, tôi cuối cùng cũng đã thấy mặt cha của Millyryl. Không, trong suốt buổi lễ, tôi đã thấy người đàn ông đó vài lần, nhưng không biết đó là cha của Millyryl. Trong suốt thời gian ở nhà, ông ta chưa một lần xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Nếu theo tiêu chuẩn của con người, thì đó là một người đàn ông trung niên lịch lãm khoảng bốn mươi tuổi.
Có thể thấy rõ, ông ta đang cố gắng hết sức để không để lộ ra nỗi cay đắng tràn trề trên khuôn mặt.
Và điều đó lại khiến tôi khó chịu.
Đối với ông ta, có lẽ vì thể diện, vì danh dự, vì đủ thứ chuyện nên mới ra nông nỗi này. Có lẽ không phải là ông ta không thương con gái. Có lẽ bây giờ ông ta cũng đang hối hận và đau khổ.
Dù vậy thì đã sao chứ?
Cuối cùng, ông đã chọn việc giữ thể diện thay vì con gái mình.
Ông là một thằng khốn.
“Chúc may mắn trong trận chiến.”
Người cha nói với con gái, chỉ có vậy.
“Vâng.”
Người con gái mỉm cười với cha.
“Xin cha hãy bảo trọng.”
“...!”
Ichika quay mặt đi, trông có vẻ không thể chịu đựng được.
Momohina thì, hiếm khi, lại đang nhìn người cha bằng một ánh mắt lạnh lùng.
Tôi chỉ thẳng ngón trỏ vào người cha.
“Tôi sẽ khiến ông phải khóc thét.”
“...?”
Người cha có vẻ ngạc nhiên hơn là tức giận. Có lẽ ông ta hoàn toàn không hiểu tôi đang định nói gì.
Nhưng tôi dám chắc.
Ông chắc chắn sẽ phải khóc.
Nhưng ý nghĩa của những giọt nước mắt đó, chỉ có một mình ông quyết định.
Cứ thế, chúng tôi đi thang máy xuống mặt đất.
Ngay gần đó, Temujin đang được buộc, và khi tôi chạy tới,
“Bufufufun.”
Nó quay mặt đi.
Tôi vỗ về cổ Temujin.
“Gì vậy, Temujin. Lâu không đến thăm nên dỗi à?”
“Bufun.”
“Thôi nào, đừng nói vậy. Bên này cũng có nhiều chuyện mà. Ichika và Momohina có đến xem tình hình đúng không.”
“Burun.”
“Lại đi cùng nhau nhé. Là Chimera đó, Chimera.”
Khi tôi nói vậy, Temujin liếc nhìn về phía tôi, và đôi mắt nó, dường như đã lóe lên một tia sáng.
Mà chắc là do tôi tưởng tượng thôi.
“Ngoan, ngoan.”
Tôi leo lên mình Temujin, rồi dẫn theo Millyryl, Ichika và Momohina tiến sâu vào Rừng Kagemori.
“Đến nơi Chimera thường xuất hiện, đi bộ mất khoảng một ngày...”
Millyryl giơ một chiếc lư hương trong suốt lên.
“Ở đó, chúng ta sẽ đốt hương. Tuy chưa tìm ra cách để xua đuổi Chimera nhưng người ta đã biết được loại hương có thể dụ nó đến.”
Momohina dí mũi vào chiếc lư hương, rồi hít hít.
“...Nyu~? Có mùi giống như một chú cún con vừa chạm vào một con rùa~?”
“Mùi gì vậy trời.”
Tôi bắt bẻ, Momohina nghiêng đầu.
“Ừm~. Tớ không biết~.”
“...Có vẻ hôi...”
Ichika nhăn mặt.
“Đúng là, không thơm cho lắm.”
Millyryl nói vậy rồi dừng bước.
“Kisaragi-sama, Ichika-san, Momo-chan.”
“Hả?”
“...Gì?”
“Sao thế~?”
“Quả nhiên, xin mọi người hãy nghĩ lại. Rốt cuộc, đây là vấn đề của tiểu nữ. Không thể để mọi người phải phiền lụy được.”
“Bác bỏ.”
Tôi khẽ thúc vào bụng ngựa để Temujin tiến lên.
“N-Nhanh quá ạ!”
Tôi còn chẳng thèm quay lại nhìn Millyryl đang đuổi theo.
“Không cần phải nghĩ. Bên này đã quyết tâm lắm rồi. Cô nghĩ bây giờ còn bỏ cuộc được à, Dame-Oppai.”
“Nh-Nhưng mà, có thể sẽ chết đó...! Hay đúng hơn, chín phần mười là sẽ chết...!”
“Tôi thì không chết được đâu. Còn hai người thì không biết.”
“Ể.”
“Acho~!”
Momohina làm một tư thế giống như của võ sĩ.
“Acha~! Hicha~! Hacho~! Tớ cũng không chết đâu~. Mạng của tớ quý lắm đó!”
“...Momohina, cái đó, có gì đó sai sai.”
Ichika thở dài chán nản.
“Millyryl. Dù có nói gì cũng vô ích thôi, nên bỏ cuộc đi. Kisaragi đã nói là làm đó.”
“Đây là vấn đề liên quan đến tính mạng của mọi người đó!?”
Millyryl nói.
Tôi gật gù.
“Đúng đó, Ichika. Nếu muốn bỏ cuộc thì đây là lúc đó. Nếu sợ, thì cứ một mình quay về đi.”
“Kh-Không về!”
“Bà ghét bị ra rìa đến vậy à?”
“Không phải chuyện đó!”
“Sợ cô đơn chứ gì. Bị bỏ lại.”
“Đ-Đã bảo là không phải! Tôi, tôi...”
Ichika dùng đoản trượng gõ gõ xuống đất.
“Cậu cũng sẽ gặp rắc rối nếu không có tôi chứ gì! Tôi là tu sĩ mà!”
“Đúng vậy.”
“Ể?”
“Không có bà thì sẽ rắc rối, hay đúng hơn, tôi cần bà.”
“...Đ-Đ-Đã, đã bảo là, đúng là vậy mà, kh-không có, t-tôi, th-thì sẽ gặp rắc rối...”
“Itchon-chon?”
Momohina nhìn vào mặt Ichika.
“Mặt cậu, đỏ hết rồi kìa~? Có nóng không~?”
“...Không có nóng. Đ-Đừng bận tâm. Chuyện này... lát nữa, sẽ trở lại bình thường thôi.”
Cũng hơi thú vị.
Khi trêu chọc Ichika.
Dù chỉ là, hơi hơi.
Millyryl im lặng một lúc, rồi lại mở lời.
“...Thật sự, vì một chuyện như thế này, tiểu nữ không muốn mọi người gặp nguy hiểm. Vẫn chưa muộn đâu ạ. Xin mọi người, xin mọi người...”
“Và rồi,”
Tôi cười khẩy.
“Cô sẽ một mình đi để bị Chimera ăn thịt à.”
“...Tiểu nữ đã chuẩn bị tinh thần để tung ra một đòn. Dù có béo, không, dù có mục rữa, tiểu nữ vẫn là kế tự của gia tộc Mercurian.”
“Vớ vẩn.”
“Vớ vẩn, là sao ạ?”
“Mấy cái đó, là gì. Cố chấp à? Lòng tự trọng? Tôi không biết rõ, nhưng mà. Vớ vẩn thật. Chết rồi thì cũng không thể phục vụ tôi được nữa đâu.”
“Chuyện đó...! Chuyện đó, đúng là vô cùng đáng tiếc...!”
“...Đáng tiếc à. Lại còn, vô cùng à.”
“Tất nhiên rồi ạ! Tuy nhiên, nếu chỉ một mình tiểu nữ chết mà mọi chuyện được giải quyết, thì vẫn hơn là để mọi người trở thành mồi cho Chimera...!”
“Không có chuyện đó đâu.”
Tôi nhún vai.
“Làm gì có chuyện trở thành mồi chứ.”
“...Xin thất lễ, nhưng Kisaragi-sama không biết sự đáng sợ của Chimera đâu ạ...”
“Đã nói rồi mà. Dù là đứa nào, tôi cũng sẽ giết nó trong hai giây. Đại Anh Hùng không bao giờ nói hai lời. Cô, Ichika và Momohina chỉ cần làm theo lời tôi là được.”
“Nhưng mà...!”
“Tuy không muốn thừa nhận,” Ichika nói vậy rồi đặt tay lên vai Millyryl. “Nhưng từ trước đến giờ, cậu ta cứ làm theo ý mình như vậy, và mọi chuyện đều ổn cả. Tôi cũng không thể bỏ mặc Millyryl được. Đã đến nước này, hay là chúng ta cùng hợp sức đánh bại Chimera đi?”
“Đi thôi~! Ô~!”
Momohina nhảy tưng tưng.
“Mọi người...”
Millyryl cúi đầu, co rúm người lại.
Làm vậy, bộ ngực lại càng bị ép lại, trông thật đáng nể.
“Mà,” Tôi vỗ về cổ Temujin. Tôi đã nhận ra, từ nãy đến giờ Temujin cứ lắc đầu và vẫy đuôi một cách kỳ lạ. “Dù sao đi nữa thì cũng đã muộn rồi.”
Ichika chớp mắt.
“Hể...?”
“...Nyu.”
Momohina nheo mắt lại, vào thế thủ.
“Không lẽ nào...”
Millyryl mặt tái mét.
“...Sao lại...!”
“Vui lên đi.”
Tôi quay lại, liếm môi.
“Không cần phải đi đâu xa nữa rồi. Chúng ta may mắn đấy. Là nhờ ơn tôi cả.”
Không gần.
Vẫn còn xa.
Nhưng thứ lấp ló qua kẽ lá kia, cực kỳ to lớn. Chỉ có điều đó là chắc chắn.
Tôi đặt tay lên chuôi Ma Kiếm Soul Collector.
Nó đang từ từ, dù có thân hình khổng lồ như vậy nhưng gần như không gây ra tiếng động, tiến lại gần.
Tuy không có nhiều tiếng động, nhưng tôi lại cảm nhận được sự rung chuyển.
Hay là một thứ gì đó giống như áp lực à?
Một khí tức áp đảo.
Không sai được.
Mãnh Thú Tai Ương.
Kia là Chimera.