Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 558

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 311

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Vol 1 - Kẻ Thu Thập Linh Hồn [Soul Collector] - Chương 25 - Kết Thúc Của Trận Chiến

“Chimera...!”

Tôi lớn tiếng gọi và nó đã ngay lập tức quay về phía này.

Đến đây.

Đã bảo đến đây mà.

“Ora!”

Tôi đưa mu bàn tay trái về phía Chimera, rồi vẫy vẫy cổ tay về phía mình.

“Sao thế, đồ súc sinh! Không đến à! Đồ sâu bọ yếu đuối!”

Đầu sư tử của Chimera đang gầm gừ trong cổ họng.

Đầu dê lại bắt đầu lẩm bẩm gì đó. Lại ma thuật à.

Nhưng vì đã bị trúng vài lần, nên tôi đã có thể đoán được khoảng khi nào thì câu chú kết thúc và ma thuật sẽ đến.

Sắp rồi.

Tôi nhảy sang một bên.

Một tia sét đánh xuống.

Không trúng. Tất nhiên rồi, tôi đã né mà.

Tôi lăn một vòng, rồi ngay lập tức đứng dậy.

“Loại đó thì có tác dụng gì! Nếu muốn giết ta, thì cứ đâm thẳng vào đây!”

“...Kisaragi!”

Từ phía sau có tiếng gọi.

Chắc là Ichika đang ló mặt ra khỏi chỗ lõm để gọi tôi.

Tôi đã lờ đi nhưng phải nhanh chóng kết thúc thôi.

Thế này thì sao.

“Ta hiểu rồi.”

Tôi tra thanh Soul Collector vào vỏ.

Tay trái cầm vỏ kiếm, tôi dang rộng hai tay ra.

“Không ngờ ngươi lại là một con Chimera yếu đuối đến vậy. Được thôi. Ta sẽ cho ngươi một lợi thế. Nhìn đây. Ta tay không. Đến đây đi, đồ tép riu. Đến đây!”

Cuối cùng, cũng được à.

Chimera...

“GOAAAAAAAAAAN...!”

...gầm lên rồi bắt đầu chạy.

“Kisaragi, cậu đang làm gì...!?“

Ichika hét lên.

“Funya~!?”

Từ đâu đó, tôi cũng nghe thấy giọng của Momohina.

“K-Kisaragi-sama...!?”

Millyryl có lẽ đang ở trên cây. Cô ấy định nhảy xuống, nhưng từ đó thì dù sao cũng không kịp đâu.

Mà có kịp thì cũng phiền.

“...Tôi đã nói là tôi sẽ kết thúc mà, đúng không?”

Tôi đã cố mỉm cười.

Không thành công.

Mặt tôi đang co giật.

Hơi thở cũng lạ. Như thể cơ thể đang bị ép lại, không thể thở bình thường được.

Chân cũng đang run rẩy.

Tôi đang sợ à?

Làm gì có.

Tôi không sợ hãi. Tôi không hối hận về quyết định này. Như vậy là được. Tôi hoàn toàn đúng. Tôi làm được. Hay đúng hơn, là tôi sẽ làm. Tim như đã di chuyển lên gần tai. Tôi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai. Tôi sẽ làm. Làm. Tôi sẽ làm cho bằng được. Chimera đang áp sát. Chậm quá. Nhanh lên. Lạ thật. Tại sao lại chậm như vậy? Có lẽ cảm giác của tôi đang có vấn đề. Cái kiểu một giây trôi qua như một phút, hay mười phút. Tôi đang sốt ruột. Nhanh lên đi. Sao cũng được. Kết thúc đi. Tôi thậm chí còn có cảm giác như vậy.

Không được.

Như vậy thì không được.

Tôi quyết định chỉ chờ đợi khoảnh khắc đó.

Không nghĩ gì cả.

Không suy nghĩ.

Cố gắng giữ tư thế thoải mái nhất có thể.

Chimera đang đến.

Bước cuối cùng rất lớn. Nó đang vồ tới.

Tôi dùng tay phải nắm lấy chuôi Soul Collector, định rút ra khỏi vỏ.

Dù cảm giác của tôi có là một giây bằng một phút, thì một giây vẫn là một giây.

Không rút ra được.

Trước khi kịp rút ra, Chimera đã đến.

Là chân trước bên phải.

“Gư...!”

Tôi bị đánh ngã.

Chân trước bên phải của Chimera đang đè tôi xuống đất.

Xương, nội tạng, chắc đã đi tong vài thứ rồi.

Thì đã sao chứ...?

Lần này tôi lại cố gắng rút thanh Soul Collector ra.

Chimera có lẽ đã sợ.

Và có lẽ vì hoảng hốt hay sao đó.

Nó đã dùng móng vuốt của chân trước bên phải để móc vào đâu đó trên người tôi, rồi hất lên.

Tôi bay lên không trung.

Bay lên.

Không cử động được.

Cơ thể.

Đặc biệt là nửa thân dưới.

Sao vậy? Bị nghiền nát hết rồi à?

Không biết nữa.

Không đau.

Nóng. Chỉ thấy nóng. Nóng như đang bị đốt cháy.

Tôi rơi xuống.

Rơi.

Cái đầu dê đang áp sát.

Rút ra đi. Soul Collector. Thanh kiếm. Ma kiếm. Rút thanh kiếm của ta ra. Tại sao chứ.

Tại sao cơ thể không nghe lời.

Nghe lời đi.

Nghe lời.

Là cơ thể của ta mà.

Cố gắng lên.

Cái đầu dê có lẽ đã vặn cổ, định dùng sừng để húc tôi lên.

Ngay lúc đó, cơ thể tôi cuối cùng cũng đã cố gắng.

Dù chỉ là, vặn vẹo người một chút.

Nhờ vậy, mà sừng của con dê đã đâm vào.

Vào bụng của tôi.

Đâm sâu vào, rồi xuyên qua.

“Gohe...!”

Có thứ gì đó trào lên, và tôi đã nôn ra.

Là một lượng máu, rất nhiều.

Mắt tôi mờ đi.

Làm tốt lắm.

Đầu dê lắc đầu. Lắc lia lịa. Nó đang cố hất tôi ra. Không để mày làm vậy đâu. Tôi gồng bụng. Ý thức sắp bay đi rồi. Đừng có đùa. Ở lại đây, tôi. Vẫn chưa được. Ở lại đây thêm một chút nữa.

“...Đã nói, rồi mà?”

Tôi rút thanh Soul Collector ra.

Ngón tay như không phải của mình. Chỉ cần lơ là một chút là sẽ làm rơi kiếm. Không thể để rơi được.

“Trong hai giây, sẽ giết.”

Tôi vung thanh Soul Collector.

Mũi kiếm sượt qua vùng gần gốc sừng của đầu dê.

V1 013

Nông quá, tôi đã nghĩ vậy.

Không.

Gakun...

Chimera gục ngã.

Có lẽ Soul Collector đã hút cạn linh hồn của nó.

Tôi, sẽ ra sao đây?

Một linh hồn của Chimera, là được rồi nhỉ? Tôi đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất là nó có đến ba linh hồn. Nếu vậy, thì có lẽ hơi khó khăn.

A.

Cảm giác như, đang rơi.

Rơi, xuống đâu đó.

Chấn động...?

Zu~n..., kiểu vậy?

Không biết rõ nữa.

Nhưng có lẽ, Chimera đã ngã xuống. Nó ngã nghiêng, và tôi vẫn còn, đang bị sừng của đầu dê xiên qua.

Tôi ho.

“A~...”

Khó thở quá.

Phải nói sao nhỉ. Kiểu, thế giới này đang thu hẹp lại, một cảm giác như vậy. Thế giới đang khép lại. Như đang bị một thứ gì đó cực kỳ nặng và cứng ép lại từ mọi phía, nguy hiểm, kiểu vậy. Không phải là đau, mà là nguy hiểm.

Có ai đó, đang gọi tên tôi.

Ai đó, hay đúng hơn, chắc là Ichika, Momohina và Millyryl. Ngoài họ ra thì cũng không còn ai.

Bọn họ, đang ở đâu nhỉ. Không thấy rõ. Mờ mờ ảo ảo.

Không lẽ, bây giờ, đang ở gần, là bọn họ à?

“Bây giờ tôi sẽ cứu cậu...!”

Ai đó đang nói vậy.

...Này, rút ra à. Này này này này. Sừng mà, đang đâm vào tôi đó, nếu rút ra thì, này, chút, uộc, cái đó, đau, đau, đau, đau đau đau đau đau... uoaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.

Rút ra rồi.

Tôi được đặt nằm trên mặt đất.

Ichika, Momohina và Millyryl đang vây quanh và nhìn xuống tôi. Có lẽ cơn đau lúc nãy đã làm tôi tỉnh lại một chút, tôi có thể thấy rõ mặt của ba người họ.

“...Giảm thọ, mất thôi.”

“Đồ ngốc!”

Ichika.

Bà đang khóc à.

Bà mới là đồ ngốc đó.

Bản thân mình cũng đâu có chết, chẳng có gì phải khóc cả.

“Temujin... chân... bị thương rồi... chữa cho... nó... đi...”

“Không phải là lúc lo cho người khác đâu!”

“Temujin, là... không phải, người... là ngựa...”

“Vấn đề không phải ở đấy...!”

“Kisaragi-sama...!”

Millyryl có lẽ đang nắm tay trái của tôi.

Nhưng không biết rõ nữa.

Không có cảm giác gì nhiều.

“Xin ngài...! Xin ngài! Xin ngài! Xin ngài hãy...”

Xin ngài xin ngài, tôi thấy có vấn đề đó. Cô là cái máy sản xuất từ "xin ngài" à. Nói chuyện cho rõ ràng đi.

...tôi muốn nói vậy, nhưng mà.

Mệt quá rồi.

“Kisaragicchon!”

Momohina đang đưa tay phải của tôi lên miệng, rồi gặm gặm ngón tay.

Tuy nhiên chẳng đau chút nào.

“Không được đâu! Nếu không có Kisaragicchon, tớ sẽ không được đâu! Vì vậy, không được đâu! Không cho, biết chưa! Không cho!”

Không cho, à.

Cậu là con nít à.

Nực cười thật.

Tôi, bây giờ, có cười được không nhỉ.

Còn một lời cuối cùng, có nói được không?

Nói, gì đây?

Không nghĩ ra.

Không, nghĩ ra được gì cả.

Mà thôi kệ.

Cảm giác, đau đớn hay khổ sở cũng, không còn. Nói đúng hơn, là rất dễ chịu.

Cảm giác như đã đi qua một đường hầm dài.

Lúc nãy còn tối om, mà giờ lại sáng lạ thường.

Lại còn ấm áp.

Cũng không tệ.

Ừ.

Thế này, cũng được.

Cuối cùng, tôi đã định nói lời từ biệt.

“Tôi sẽ không để cậu chết đâu...!”

Ichika đã túm lấy cổ áo tôi, kéo lại gần và nói những lời như vậy, nếu không thì tôi đã nói lời tạm biệt và lên đường đến một nơi xa xôi nào đó rồi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đó.

“Tôi sẽ không để cậu chết! Tuyệt đối, sẽ không để cậu chết đâu!”

...dù bà có nói vậy.

“Tôi sẽ dùng! Thần Quang Diệu Kì, một lần nữa! Tôi sẽ dùng cho mà xem! Sẽ thành công!”

...đừng có cố sức mà.

“Cậu đã bảo tôi phải tự tin lên, đúng không! Chẳng phải cậu đã nói vậy sao! Tôi, sẽ tin vào bản thân mình! Tôi tin là mình làm được! Tôi sẽ làm cho mà xem! Momohina, Millyryl, giữ chặt tên ngốc này lại! Gọi, gọi cậu ấy! Cứ gọi liên tục đi!”

Momohina và Millyryl đã làm y hệt. Ồn ào không thể tả. Bên này đã muốn mặc kệ rồi, tại sao lại thế này chứ?

“...Hỡi ánh sáng, dưới sự bảo hộ của Lumiaris...!”

Nhưng mà.

Tôi cũng không phải là không có một chút suy nghĩ.

“Sacrament [Thần Quang Diệu Kì]...!”

Tôi không muốn chết.

Tôi muốn sống.

Nếu có thể sống, tôi vẫn muốn sống.

Dù tôi không kỳ vọng.

Một chút, cũng không.

Nhờ có bà mà cuối cùng tôi đã có được một thứ gì đó giống như hy vọng và có thể nắm chặt nó trong tay, nên kết quả ra sao, cũng không còn quan trọng nữa.