Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 127

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1993

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 58

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 465

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

92 1037

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

1 4

Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What] - Chương 30 - Lên Đường

Sau khi ngủ một giấc, tôi ăn cơm, rồi dẫn Momohina đi mua sắm ở nhiều nơi.

Trong tay tôi vẫn còn hơn mười đồng vàng, mười gold, nhưng sau khi tiêu hết khoảng chín gold, cái túi da dùng làm ví đã nhẹ đi khá nhiều.

Khi về, Millyryl đã ở đó, nên chúng tôi ăn tối. Ichika thì nhốt mình trong phòng không ra. Tôi đã thông báo cho Millyryl ở phòng ăn rằng ngày mai sẽ khởi hành.

“Ngày mai, ạ...!?”

“Ừ. Sáng sớm ngày mai.”

“...Sao lại, đột ngột... gấp gáp như vậy...”

“Millyryl.”

“D-dạ...?”

“Cảm ơn đã chăm sóc nhé.”

Khi tôi nói vậy, Millyryl đã bật khóc. Tại sao lại khóc đến mức nước mắt đọng lại cả trong khe ngực to lớn đó chứ? Thật khó hiểu.

Sau đó, tôi đi tắm rồi ngủ một giấc thật say.

Khi tỉnh dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, nên tôi và Momohina ăn xong rồi định ra khỏi nhà, thì Ichika đã đi theo với một bộ mặt cau có.

“Gì vậy bà. Mặt mày của bà trông tệ quá. Thiếu ngủ à?”

“...!”

Ichika định dùng đoản trượng để đánh vào đầu tôi. Nhưng có vẻ cô ấy không có ý định đánh thật nên tôi đã đứng yên.

Đúng như dự đoán, Ichika đã dừng lại ngay trước mặt.

“...Với cậu thì mặt lúc nào mà chẳng tệ.”

“Cũng không đến mức tệ thế đâu.”

“Nhưng cũng không đẹp mà.”

“Đúng vậy. Không đẹp, cũng không xấu. Mà chắc là hạng trung bình thôi.”

Tôi xoa cằm và má mình.

“Mặt mũi thì sao cũng được. Nếu mà xấu đến mức không ai dám nhìn lần thứ hai, thì chắc mỗi lần soi gương sẽ bực mình lắm. Nếu không phải vậy, thì cũng chẳng liên quan. Rồi sao?”

“...Rồi, là sao?”

“Tôi và Momohina đi đây. Bà thì sao?”

“Mồ.”

Momohina định nói gì đó, nên tôi đã dùng mắt ra hiệu ngăn lại.

Ichika cúi đầu.

“...T-tôi thì...”

Cô ấy cắn môi, ôm chặt cây đoản trượng.

“...Tôi, thì...”

“Dứt khoát lên.”

“Đ...”

“Đ? Gì vậy?”

“...Đ... i...”

“Không nghe thấy.”

“T-tại sao tôi phải nói những chuyện như vậy chứ!?”

“Gắt gỏng à.”

“Không phải gắt gỏng!”

“Mà này, tại sao chừng đó mà cũng không nói được? Tôi chỉ đang xác nhận ý của bà thôi mà.”

“Nhưng mà!”

“Đi hay không đi? Tôi đâu có hỏi gì khó đâu.”

“Đã bảo là, đ...”

Mặt Ichika đỏ bừng. Mồ hôi cũng đang đổ.

“Đ... đ... i...”

“Cố lên, Itchon-chon!”

Momohina dùng tay làm loa, khẽ cổ vũ, và mắt Ichika bắt đầu rưng rưng.

“Đ... đ... đ... đ... i... i... i...”

“Này. Ichika, nhìn đây.”

Tôi từ từ cử động miệng.

“Đi. Đi. Như vậy đó. Hiểu không? Là đi đó. Này, nói thử xem.”

“...Đ... i... ự...”

“Sai rồi. Đi.”

“Đ... i... ự...”

“Hà~”

Tôi thở dài.

“Biết rồi biết rồi. Tôi hiểu rõ cảm xúc của bà rồi. Nếu đã muốn đi theo tôi đến mức đó, thì hết cách rồi. Tôi sẽ dẫn bà đi.”

“Không có ai nói như vậy!”

“Hả? Không muốn đi à? Vậy à. Vậy thì đừng đi.”

“Kh-không có nói vậy!? Không muốn đi, tôi không hề nói một lời nào! Đi! Tôi cũng đi mà! Được chưa!?”

“Được hay không được gì, không có bà thì sẽ gặp rắc rối chứ sao.”

“Ể...”

Mặt Ichika trong một khoảnh khắc như sắp mếu đi.

Nhưng Ichika đã ngay lập tức cố gắng nghiêm mặt lại.

“Kh-không bị lừa đâu, bởi những chuyện như vậy đâu. Sự thật là cậu đã định làm chuyện kỳ lạ với Momohina không hề thay đổi đâu!”

“Rồi rồi. Tôi không làm gì cả, cũng không định làm gì cả, nhưng nếu bà muốn nghĩ vậy thì cứ tự nhiên mà nghĩ cả đời đi.”

Tôi dẫn theo Momohina và Ichika ồn ào đi về phía cổng chính.

Ở đó, nếu chỉ có Millyryl thì cũng nằm trong dự đoán, nhưng đến cả cha của Millyryl cũng ở đó, nên tôi hơi bất ngờ.

Dưới chân Millyryl có đặt một chiếc túi đeo lưng. Cô ấy mặc một chiếc áo choàng ngắn, trông như trang phục du hành.

“Kisaragi-sama.”

Millyryl vừa dùng ngón tay mân mê dấu răng của tôi vẫn còn mờ mờ trên ngực, vừa bước ra trước mặt tôi.

“Xin ngài, hãy cho tiểu nữ đi cùng.”

“Nếu nhất quyết muốn đi thì tôi cũng không đuổi. Nhưng mà,” Tôi nhún vai, rồi nhìn cha của Millyryl. “Ông thì sao? Cho phép à? Công nhận à? Millyryl là người thừa kế mà. Hay là, ông vẫn nghĩ Millyryl không phải là elf?”

“Ta...”

Cha của Millyryl, người đứng đầu gia tộc Mercurian, Eltarih Mercurian, không nhìn đi chỗ khác mà nhìn thẳng vào mắt tôi.

Millyryl hiện tại mười chín tuổi, lúc cô ấy ra đời, Eltarih đã một trăm chín mươi tuổi, vậy thì bây giờ ông ta đã hai trăm linh chín tuổi à. Dù từ góc độ của con người thì chỉ trông khoảng bốn mươi tuổi, nhưng với tuổi thọ trung bình của elf là hai trăm năm mươi, thì ông ta đã là một elf già. Một cô con gái yêu quý duy nhất có được khi đã về già, lại vì sức mạnh của sô cô la mà trở thành một Erofu Dame-Oppai, rồi lại phục tùng một Đại Anh Hùng loài người bất chợt xuất hiện, rồi lại với một quyết tâm liều chết thách thức Nghi Thức Trừ Họa, rồi lại nói sẽ cùng người đó ra đi, đúng là một tuổi già không ngớt phiền muộn.

Cũng không phải là không thể thông cảm, nhưng là tự làm tự chịu. Vậy ông sẽ làm gì? Con gái ông đã sống với những suy nghĩ gì, và từ bây giờ sẽ định làm gì, ông có thể chấp nhận được không?

“Ta, tất nhiên, là phản đối.”

“...Cha, nhưng mà, con đã.”

Khi Millyryl định phản bác, Eltarih đã nhẹ nhàng giơ một tay lên ngăn lại.

“Dù con có nói gì, ta cũng phản đối. Qua chuyện lần này, ta đã nhận ra. Dù có chuyện gì xảy ra, dù con có là ai đi nữa, đối với ta, con vẫn là đứa con gái không thể thay thế. Ta không muốn mất con. Ta muốn con ở bên cạnh ta. Vì vậy ta phản đối. Tuy nhiên ta không thể giữ con lại. Ta đã một lần bỏ rơi con. Ta không muốn con đi nhưng ta không có quyền ngăn cản.”

“Cha...”

Millyryl có vẻ cảm động, mắt rưng rưng, nhưng thật nực cười.

“Khoan khoan.”

Tôi khẽ lắc đầu.

“Không muốn cho đi, nhưng nếu nhất quyết muốn đi thì hết cách, là sao vậy? Ông là người đứng đầu gia tộc Thất Kiếm Mercurian mà. Millyryl là con gái và là người thừa kế của ông đúng không?”

“...Chuyện đó, đúng là như vậy, nhưng mà.”

Eltarih có vẻ bối rối.

Nếu để tôi nói, thì chính vì vậy mà ông mới vô dụng đó.

“Này. Giao cho Millyryl, để con nhỏ tự quyết định, nói tóm lại là ông không gánh vác gì cả, đúng không? Làm gì có chuyện vô trách nhiệm như vậy chứ.”

Tôi chỉ thẳng ngón trỏ vào Eltarih.

“Ông phải quyết định cho rõ ràng. Công nhận ý chí của con gái và để nó đi. Hay là ưu tiên cho cảm xúc và tình thương của mình và không cho nó đi. Chọn một trong hai đi, đồ khó ưa.”

Eltarih chết lặng, mắt mở to, miệng hơi há ra.

Millyryl lo lắng nhìn qua lại giữa tôi và cha cô ấy và cuối cùng người cha đó đã gật đầu.

“Cậu nói đúng. Ta đã trốn tránh việc tự mình quyết định và đã để một mình Millyryl gánh vác gánh nặng. Ta là một người cha bất tài. Tha thứ cho ta, Millyryl.”

“...Không ạ.”

Millyryl đan chặt hai tay vào nhau, rồi vùi vào ngực, không phải, là vào cha của mình.

“Hoàn toàn không ạ, thưa cha. Người phải xin lỗi, là con đây. Xin cha hãy tha thứ cho sự ích kỷ của con.”

“Cứ đi đi. Hãy đi xem thế giới bên ngoài. Liliya-dono cũng đã rời khỏi Alnortuu. Những elf thuộc thế hệ mới như con, có lẽ cần những kinh nghiệm như vậy. Và... một ngày nào đó, hãy trở về bình an.”

“Vâng...!”

Người con gái và người cha, không biết từ ai trước, đã tự nhiên ôm chầm lấy nhau.

Tuy nhiên, vì thân hình của cô con gái quá là Erofu, nên dù thế nào cũng khó mà nhìn cảnh này với một tâm trạng trong sáng được. Lão cha cũng có vẻ hơi dê dê.

Dù sao đi nữa, cứ thế chúng tôi đã rời khỏi nhà Millyryl, và dùng thang máy từ thành phố trên cây Alnortuu xuống mặt đất.

Ngay cạnh trạm thang máy, con ngựa yêu dấu Temujin đang được buộc, và ngay khi thấy tôi, nó đã quay mặt đi.

“Ồ. Temujin. Lâu rồi không gặp nhỉ. Không, cũng không hẳn. Hôm qua giữa lúc đi mua sắm cũng có ghé qua xem tình hình mà.”

“Buhin.”

“Ngoan ngoan. Gì vậy? Đừng có định đá đó. Này. Đã bảo đừng đá mà.”

“Brurun. Brurun.”

“Ê, cái móng đó của mày mà ăn trọn thì không phải chuyện đùa đâu nhé? Chết nhẹ như không đó? Ê. Đừng có định làm rơi hành lý. Chậc. Biết rồi. Ichika, bà cầm cái này đi.”

Tôi ấn cái túi căng phồng đầy quà lưu niệm của Alnortuu vào tay Ichika.

“...Khoan. Nặng quá. Có gì trong này vậy?”

“Nhiều thứ lắm. Nhiều thứ.”

“Cái này, làm sao mà mang đi được chứ?”

“Không sao đâu. Bà thì được mà. Lúc đầu có thể hơi nặng, nhưng dần dần sẽ quen thôi.”

“Làm gì có chuyện đó!”

“Itchon-chon, tớ cầm giúp cho?”

“Ichika-san, tiểu nữ cũng vẫn còn dư sức, nên.”

“Ể? Nhưng mà... đ-được rồi. Tôi sẽ cầm. Tạm thời thì...”

Cuối cùng, lại tự mình chọn con đường chông gai.

Đúng là Ichika có khác.

Tôi leo lên yên ngựa của Temujin.

“Yosh. Vậy thì, đi thôi.”

Let's go~!”

Momohina nhảy cẫng lên, giơ nắm đấm lên trời.

“Vâng ạ.”

Millyryl không biết có gì vui, nhưng đang mỉm cười rạng rỡ.

Ichika thì..., trông khá là nặng.

Vì sức nặng của cái túi đeo trên vai, mà cơ thể cô ấy đã nghiêng hẳn đi.

“Này, Ichika. Nếu muốn thì tôi cầm giúp cho cũng được.”

“Là cậu đã đẩy cho tôi mà!?”

Ichika quay mặt đi.

“Thôi! Tôi sẽ cầm!”

“Vậy à.”

“...Một lúc thôi.”

“Mà đến giới hạn thì nói nhé.”

Nếu nói vậy, chắc Ichika sẽ vượt qua giới hạn như tôi kỳ vọng. Đáng để xem đây.

“Nhưng mà, Kisaragi-sama.”

Millyryl hơi cau mày, ngước nhìn tôi.

“Ngài định đi đâu ạ...?”

“Hừm.”

Tôi chỉ về hướng đông bắc.

Millyryl, Ichika, Momohina đều nhìn theo hướng ngón tay tôi.

Sau đó, tôi đưa ngón tay đó lên môi mình.

“Bí mật.”

父/Cha | チチ/Ngực cả hai đều phát âm là Chichi.