Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 126

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1993

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 58

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 465

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

92 1037

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

1 4

Vol 2 - Điều Duy Nhất Bạn Cần Là Gì? [All You Need Is What] - Chương 29 - Khoả Thân Và Vớ Dài

Tôi uống rượu ở quán "Stardust" của Makalo cho đến sáng, tuy tôi không thích rượu nên cũng không uống nhiều, sau đó lại lang thang ở Alnortuu một lúc trước khi quay về nhà Millyryl.

Khi tôi mở cửa phòng được dành cho mình, không hiểu sao Momohina lại đang trong lúc cởi bộ đồ pháp sư.

“A.”

Tôi nói, và Momohina, với bộ đồ đã kéo xuống đến vai, nhìn về phía này.

“Hửm?”

“Đang thay đồ à.”

“Đúng đó~. Hôm qua tớ không tắm mà đi ngủ luôn~”

“Vậy à. Chẳng hiểu lý lẽ gì cả.”

“Không hiểu à~”

“Thì đúng.”

“Vậy à~”

Mà tôi cứ nghĩ là cô ấy sẽ tạm thời ngừng cởi và mặc lại đồ, nhưng Momohina đã không làm vậy.

Cô ấy tuột luôn bộ đồ pháp sư ra.

Momohina giờ, chỉ còn mặc một chiếc băng quấn ngực, quần lót, và đôi vớ qua gối.

Gần như là chỉ mặc đồ lót.

Hơn nữa, Momohina còn định cởi cả băng quấn ngực.

Ngay cả tôi cũng phải chết lặng trước cảnh này.

“...Khoan đã.”

“Nyo?”

“Không, không phải ‘nyo’ đâu. Này, khoan.”

Momohina đã cởi băng quấn ngực.

Tất nhiên, bộ ngực đã lộ ra.

Không lớn lắm.

Nhỏ nhắn nhưng có vẻ phưn phưn.

“...'phưn phưn' là cái quái gì nhỉ?”

“Phưn phưn? Là nói về oppaipai à?”

Momohina dùng hai tay nâng ngực mình lên.

“Ha. Có lẽ là phưn phưn thật. Itchon-chon thì, căng tròn, còn Millyryun thì bùng nổ. Tớ chắc là loại ít ngọt ha.”

“Ngọt hay không thì có liên quan gì đâu.”

“Ahaha~. Bị nói vậy thì, đúng là vậy ha~”

“...Mà khoan, này.”

“Hửm?”

Momohina còn định cởi cả quần lót.

Tôi tạm thời bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Để cửa mở thì có hơi không ổn. Nhưng tôi ở trong phòng thì sao? Momohina có vẻ không sao. Tại sao lại không sao chứ, con nhỏ này.

“Yoisho!”

Cởi rồi.

Cả quần lót.

Chỉ còn lại đôi vớ qua gối.

Momohina ngồi xuống mép giường, rồi còn định cởi cả đôi vớ qua gối đó.

“Momohina.”

“Gì~?”

“Để chắc chắn nên tôi hỏi.”

“Ừm.”

“Tôi có cần phải quay đi hay gì đó không?”

“Tại sao~?”

“Tại sao nhỉ…”

“Nhanh thôi mà~.”

“Vậy à.”

“Đúng đó~. Nào. A~. Không cởi được. Vớ. Chật quá chật quá. Làm sao giờ? Đúng rồi. Kisaragicchon, kéo, vớ ra giùm tớ~”

“Tôi à? Kéo ra à?”

“Ừm. Không được à?”

“...Cũng không phải là không được.”

Thế này có được không?

Đã được nhờ nên chắc là được.

Tôi thử nắm lấy phần mũi của đôi vớ qua gối và kéo, nhưng không dễ dàng cởi ra được.

“Thế này thì không được rồi. Phải, vầy... sao. Phải cuộn từ trên xuống...”

“Làm đi làm đi~”

“Ừm...”

Mà thôi kệ.

Đôi vớ qua gối đang bị nhăn lại ở ngay trên đầu gối một chút. Tôi thò ngón tay vào đó.

Bất chợt ngẩng đầu lên, tôi thấy được vùng kín của Momohina.

Chớp mắt, rồi lại nhìn lên trên.

Một cái bụng hơi phúng phính.

Một bộ ngực trông phưn phưn.

Và rồi, chúng tôi chạm mắt nhau.

Momohina đột nhiên đỏ mặt.

“Unya~. Sao mà, xấu hổ quá đi.”

“...Bây giờ mới à? Bà có cái gu xấu hổ lệch pha thật đấy.”

“Vậy hả?”

“Mà này...”

Tôi định nói, rồi lại ngậm miệng lại.

Vì cửa đã mở ra.

“Momohina, bữa sáng...”

Là Ichika.

“Wa~. Itchon-chon đó~”

Momohina mỉm cười.

Ichika nhìn khắp phòng với một ánh mắt vô định, rồi nhìn chằm chằm vào Momohina và tiếp theo là nhìn tôi.

Miệng cứ há hốc ra như vậy.

“...Ể... Gì? Ể...? G-gì vậy... ể? Sao lại... ể? Ể...?”

“Gì là gì?”

Tôi kéo đôi vớ qua gối của Momohina xuống một chút.

“Tôi đang định, cởi vớ cho nhỏ.”

“C-cởi đồ của Momohina, rồi định làm gì! Vừa mới về sau một thời gian, lại, đang nghĩ cái gì vậy!? Đang làm gì vậy!?”

“Không, đã bảo rồi mà. Tôi chỉ định, cởi đồ thôi.”

“Cởi rồi định làm gì!?”

“Đã bảo là chỉ cởi thôi mà.”

“Làm gì có chuyện đó!? Không phải trẻ con, nên không có chuyện chỉ cởi không thôi! Chắc chắn là có mục đích dâm ô rồi!”

“Không có. Mấy cái đó.”

“Còn chối à!?”

“Đã bảo là không phải chối mà.”

“Tôi cứ nghĩ ít nhất cậu cũng đường đường chính chính chứ!”

“Đường đường chính chính hay không thì tôi không biết, nhưng bây giờ tôi cũng đang đường đường chính chính mà. Tôi không chạy cũng không trốn đâu.”

“Không chạy không trốn mà lại định làm chuyện biến thái à!?”

“Tại sao chỉ vì giúp Momohina cởi vớ thôi mà lại bị nói đến mức đó chứ?”

“...Không thể tin được. Thôi, tôi không biết gì nữa đâu!”

Ichika đóng sầm cửa lại, rồi đi đâu đó.

“Gì vậy? Con nhỏ đó.”

Tôi thở dài, Momohina mút ngón trỏ.

“Phù~. Itchon-chon, sao lại tức giận vậy ta~”

“Tôi mà biết được à. Cởi vớ đây.”

“Vâng~”

Tôi cởi đôi vớ qua gối của Momohina.

Momohina hoàn toàn khỏa thân, nhảy tưng tưng đến tủ quần áo, rồi lấy ra đồ lót và vớ để thay.

“Không phải vớ dài à.”

“Cái dài đó~. Chỉ có hai đôi thôi, một đôi đang giặt rồi~”

“Hừm.”

“Cậu thích cái đó hơn à?”

“Là sở thích của tôi thôi.”

“Vậy à~. Nếu Kisaragicchon thích thì, phải sưu tầm thêm mới được. Nào.”

Momohina mặc quần lót, rồi bắt đầu đeo băng quấn ngực.

Cô ấy đang cố gắng buộc sợi dây ở sau lưng, nhưng có vẻ không buộc được.

“Ừm... không buộc được. Kisaragicchon, giúp tớ với?”

“Được thôi, nhưng lúc một mình thì bà làm thế nào?”

“Ừm, một mình thì không buộc được, nên tớ nhờ Itchon-chon hay ai đó làm giúp.”

“Nếu tôi không đến, thì bà đã ở một mình rồi. Định làm sao?”

“Không biết.”

“...Thật tình.”

Khi tôi buộc chặt sợi dây lại, Momohina xoay một vòng.

“Xong rồi~. Hoàn thành~”

“Mặc đồ vào đi. Đồ đó. Mà này, bà không sao à? Bị tôi thấy hết cả người. Hay là ai bà cũng cho xem như vậy?”

Momohina đột nhiên phồng má lên.

“Không có đâu! Kisaragicchon, thỉnh thoảng cũng nói những điều ngốc nghếch ghê~”

“Không, nhưng mà bà.”

“Vì là Kisaragicchon, nên tớ nghĩ là được!”

“Hả...? Gì vậy. Tại sao là tôi thì lại được?”

“Hửm?”

Momohina nghiêng đầu hết cỡ.

“Không biết.”

Tôi lại thở dài một lần nữa, rồi tặc lưỡi.

“Mặc đồ nhanh lên.”

“Ừm!”

“Thật là...”

Mặc kệ Momohina đang thay đồ, tôi nằm vật ra giường.

Nhắm mắt lại và thả lỏng, tôi cảm nhận được Momohina đang nằm xuống ngay cạnh.

“Nè~. Kisaragicchon.”

“Hả? Gì vậy.”

“Không sao chứ?”

Tôi quay người, quay lưng lại với Momohina.

“Tất nhiên rồi. Bà nghĩ tôi là ai chứ.”

“Không phải là Kisaragicchon à?”

“Không cần 'gicchon' đâu...”

“Kisaragingin?”

“Trông tôi có vẻ hừng hực lắm à?”

“Lấp lánh thì có đó.”

“Mà vì là Đại Anh Hùng mà. Nói đúng hơn, là một ngôi sao.”

“Đúng đó~”

“Ngày mai,” Ngay khi nói ra, tôi đã quyết định. “Ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi Alnortuu.”

“Ồ~”

Momohina đột nhiên ôm lấy lưng tôi.

“Úshishi~. Lên đường ha~. Tớ thích đi du lịch lắm~. Đến những nơi không biết, tim cứ đập thình thịch.”

Du lịch à?

Tôi khẽ cười.

“Quả thật là vậy nhỉ?”