Tôi lang thang ở Alnortuu.
Ngoài những lúc lễ hội, bọn elf hầu hết đều là những kẻ khó ưa, nhưng không thể phủ nhận rằng cảnh sắc của thành phố trên cây này rất đẹp.
Khi đi trên con đường lát ván, thỉnh thoảng nó lại khẽ rung lên hoặc kêu cọt kẹt, cũng có một chút cảm giác hồi hộp, cũng hay. Nếu từ đây nhảy xuống thì sẽ có cảm giác gì nhỉ.
Tôi đã từng hỏi Makalo ở "Stardust", một năm có khoảng bao nhiêu elf nhảy lầu tự tử ở Alnortuu.
Tôi chỉ định đùa một nửa thôi, nhưng Makalo đã trả lời với một nụ cười nhạt rằng, trung bình một năm có ba người, năm nào tệ thì đến mười người gieo mình tự tử. Tự tử đối với elf là một cách chết khá phổ biến, và trường hợp chết vì chán ghét bệnh tật kéo dài là nhiều nhất, cũng có những trường hợp tự vẫn vì lòng tự trọng bị tổn thương, và cả những người trẻ tuổi bi quan về tương lai mà tự kết liễu đời mình. Xã hội elf đã ở đỉnh cao của sự cứng nhắc, gia thế gần như quyết định toàn bộ cuộc đời, và dù có sinh ra trong một gia tộc danh giá cũng chẳng có việc gì khác ngoài việc duy trì địa vị của gia tộc. Đứa nào cũng thích thể hiện nên cố gắng che giấu, nhưng nghe nói sự chán đời, mệt mỏi có thể coi là một đặc tính của elf.
Có vài cửa hàng trông như tiệm tạp hóa, khá là lộn xộn so với các cửa hàng của elf và khi tôi thử đi ra phía sau, thì thấy có vài elf đang tụ tập.
Đây là một sự tình cờ, nhưng trong số đó có cả Millyryl, và khi bọn elf nhận ra tôi, tất cả đều hoảng hốt làm một động tác như đang che giấu thứ gì đó. Hay đúng hơn là đã che giấu thật.
“Millyryl. Cô đang làm gì vậy?”
“Ể... c-cái này, thì...”
Millyryl đang giấu thứ gì đó sau lưng và cố gắng không cho tôi thấy bằng cách quay người đi chỗ này chỗ kia.
“Kh-không có gì đâu ạ...? Th-thật đó ạ, thật sự không có gì cả nên...”
“Trông đáng nghi quá.”
Bị tôi nhìn chằm chằm, những elf khác cũng có vẻ rất khó chịu.
Tổng cộng có năm elf, tính cả Millyryl.
Ba nam và hai nữ.
Tuổi tác thì khác nhau, phụ nữ thì lớn tuổi hơn Millyryl nhưng vẫn còn trẻ, đàn ông thì có một người trông còn trẻ, còn lại là trung niên và tráng niên.
Elf trung niên ở trong cùng đang ôm một chiếc túi da hình chữ nhật, bối rối. Chỉ có ông ta là mang theo hành lý lớn.
“X-xin thứ lỗi...”
Millyryl nở một nụ cười gượng gạo.
“Ch-chúng ta về thôi ạ. À, tiểu nữ, vốn dĩ, đang đi tìm Kisaragi-sama, và giữa chừng...”
“Giữa chừng, đã làm gì? Ở một nơi như thế này.”
“N-nói chuyện phiếm với người quen ạ!”
“Đ-đúng vậy!”
Elf trung niên nở một nụ cười giả tạo.
“Nói chuyện phiếm, mà... tôi, quen biết tiểu thư Millyryl từ nhỏ nên...”
“T-tôi cũng vậy.”
Elf tráng niên gật đầu, và elf nam trẻ tuổi cũng...
“Đ-đúng vậy! Quen biết từ xưa nên...”
“Đ-đúng thế.”
Nữ elf cũng lắc đầu lia lịa.
“Với Millyryl-san thì, có nhiều chuyện...”
“Hừm.”
Tôi véo cằm, rồi nhếch một bên mép.
“Là những kẻ buôn lậu sô cô la và những người bạn sô cô la, đúng không?”
“S-sao ngài lại...!?”
Millyryl biến sắc.
Trúng phóc à.
Tôi không nói, chỉ là đoán bừa thôi, mà là...
“Rõ rành rành ra đó. Hừm. Ra là vậy. Giao dịch ở những nơi như thế này à.”
“...Ch-chuyện này!”
Elf trung niên tiến lại gần tôi.
“Làm ơn, chuyện này, đừng nói với ai cả. Không, hay đúng hơn là, tôi mong cậu đừng có đi rêu rao. Mà người biết thì cũng đã biết rồi, nhưng tôi không muốn chuyện này bị công khai cho lắm...”
Tôi im lặng nhìn vào mắt elf trung niên.
Elf trung niên có vẻ sợ hãi, lùi lại.
“...Không, giả sử cậu có đi rêu rao thì tôi cũng không bị hỏi tội nên cũng không sao... chỉ là, thể diện hay gì đó, tôi nghĩ cậu cũng không nên nói chuyện này ra, cũng là vì tốt cho cậu thôi...”
“Ăn sô cô la, cũng không phải là tội ác, đúng không?”
“T-tất nhiên rồi.”
Elf trung niên trả lời, và đồng thời, những elf khác, kể cả Millyryl, cũng gật đầu lia lịa.
“Không bị hỏi tội. Hay đúng hơn là, không biết một con người như cậu có hiểu được không, nhưng đó là vấn đề về đạo đức, hay là tập quán, hay là truyền thống. Cái kiểu cho những thứ như vậy vào miệng là không thể chấp nhận được. Vốn dĩ, ở Rừng Kagemori không có thứ đó...”
“Không có ở Rừng Kagemori, vậy ông lấy sô cô la ở đâu ra?”
Tôi hỏi, và mặt elf trung niên tái đi.
“...Ch-chuyện đó không nói được. Tha cho tôi.”
“Hô...”
Tôi quan sát biểu cảm của elf trung niên một lúc, rồi quay gót.
“Mà thôi cũng được. Yên tâm đi. Tôi sẽ không nói với ai đâu.”
Bọn elf nói lời cảm ơn hay gì đó, nhưng tôi đã lờ đi và rời khỏi đó.
Millyryl đuổi theo.
“Kisaragi-sama...! Xin hãy đợi đã! Xin ngài...!”
“Không.”
“X-xin ngài đừng nói vậy!”
“Đã bảo là không rồi mà.”
“Ukya.”
Có vẻ đã ngã.
Tôi đã định dừng lại, nhưng ngược lại còn đi nhanh hơn.
“Kisaragi-sama...!”
Tiếng nói đau khổ của Millyryl vang lên sau lưng tôi đang đi nhanh.
“Ít nhất, xin hãy cho tiểu nữ biết lý do...! Xin hãy cho tiểu nữ biết lý do...”
Tôi thở dài.
Dừng lại, nhưng không quay lại.
“Không có. Không có lý do gì cả.”
“...Là nói dối.”
“Không phải nói dối.”
“Không ạ. Chắc chắn có chuyện gì đó. Chỉ là vì tiểu nữ còn non nớt, nên không thể hiểu được thôi. Nói tóm lại là do lỗi của tiểu nữ. Là tiểu nữ sai.”
...Ài.
Thật, phiền phức quá.
“Cứ tự nghĩ vậy đi.”
Tôi vò đầu bứt tai rồi bước đi.
“Tiểu nữ...”
Millyryl vẫn còn lải nhải gì đó.
“Tin tưởng ạ. Tin tưởng vào Kisaragi-sama. Vì tiểu nữ là người phục tùng Kisaragi-sama. Tiểu nữ sẽ tin, tin vào Kisaragi-sama...”
Vậy à.
Tôi lẩm bẩm trong miệng, rồi bước đi.
Lang thang khắp Alnortuu.
Bọn elf biết mặt và tên của tôi. Dù sao thì tôi là một dũng sĩ loài người đã làm thị vệ cho kế tự gia tộc Mercurian, Millyryl, người đã hoàn thành Nghi Thức Trừ Họa, hay đúng hơn là đã đóng vai trò chủ chốt và quyết định, một Đại Anh Hùng. Tôi cũng là một người có chút tiếng tăm.
Có những elf cúi đầu chào tôi.
Thỉnh thoảng cũng có những elf chào hỏi.
Nhưng cũng có nhiều elf cố gắng không nhìn vào mắt tôi. Đặc biệt là những elf lớn tuổi. Dù nói là lớn tuổi, nhưng nếu theo tiêu chuẩn của con người thì cũng chỉ trông khoảng ba, bốn mươi tuổi thôi.
Vẻ ngoài thì tuyệt vời như vậy nhưng càng ở lâu tôi lại càng ghét thành phố này.
Đi bộ một lúc cũng chán, nên tôi ngồi xuống ven đường, để hai chân lủng lẳng ra ngoài.
Cầu treo nối giữa các cây khổng lồ thì có lan can, nhưng những phần được lát ván quanh các cây khổng lồ để làm nhà hay làm đường thì lại không có.
Vì vậy nếu cứ ngồi như thế này thì có vẻ sẽ bị rơi xuống, tim có chút xao động. Cảm giác đó cũng hay.
Ngồi như vậy một lúc, thì, tototo, một elf nhỏ bé chạy tới, rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Elf có vẻ lớn lên giống như con người cho đến khoảng hai mươi tuổi, nên chắc tuổi cũng giống như vẻ ngoài.
Bảy tuổi, hay tám tuổi.
Là một cô bé.
“Anh là, kisaragi?”
Cô bé nghiêng đầu nói vậy.
Vì là một chủng tộc mỹ hình, nên sự dễ thương của một đứa trẻ cũng không phải dạng vừa.
“Ừ.”
Tôi khẽ gật đầu.
“Em tên gì?”
“Tên gì?”
“Tên đó. Tên em là gì?”
“Là Nyuko.”
“Nyuko à. Nghe giống mèo nhỉ?”
“Mèo?”
“Ừ. Mà nói mới nhớ, ở Alnortuu không thấy nhỉ. Có đó. Một loài thú tên là mèo. Bốn chân, có đuôi, lông lá... mà, là gì nhỉ. Gia súc, hay là, thú kiểng?”
“Thú... kiễng chân......”
“Sai rồi. Là động vật cưng. T-H-Ú K-I-Ể-N-G. Nghĩa là động vật được nuôi để cưng chiều đó.”
“Cưng chiều.”
Nyuko cười toe toét.
“Thích quá. Nyuko muốn có mèo.”
“Vậy à.”
“Nó ở đâu?”
“Ở Alterna thì có đó. Thành phố của con người.”
“Thành phố của con người à. Xa quá nhỉ?”
“Không gần đâu. Nhưng anh cũng từ đó đến, nên nếu em muốn đi thì chắc cũng đi được thôi.”
“Nhưng sẽ bị cha mắng đó. Cả ông, cả bà nữa. Không được ra khỏi đây~. Nyuko, đã bị mắng mấy lần rồi đó~. Bên ngoài, nguy hiểm lắm.”
“Nếu nguy hiểm, thì Nyuko sẽ không làm à?”
“...Ừm~”
“Nếu là anh, thì anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Nếu có việc gì muốn làm, dù có nguy hiểm hay gì đi nữa, anh cũng sẽ nhất định làm cho bằng được.”
“Kisaragi, sẽ làm à?”
“Ừ. Anh sẽ làm. Nyuko thì sao?”
“Em nên làm gì đây?”
Nyuko cúi đầu.
“Vì còn nhỏ quá... Nyuko, không biết rõ.”
Tôi xoa đầu Nyuko, rồi đứng dậy.
“Chào nhé, Nyuko.”
Đi được một đoạn, Nyuko gọi lại.
“Này, Kisaragi.”
“Gì vậy?”
“Nyuko, vẫn muốn thấy mèo. Bây giờ thì còn nhỏ, nên có lẽ không được, nhưng mà.”
“Vậy thì, đợi đến khi lớn đi.”
Tôi chỉ về phía xa.
“Rồi rời khỏi thành phố này. Đi đến nơi mà em muốn đi. Lúc đó nếu anh vẫn còn là bạn của em thì anh sẽ giúp một chút.”
“Thật không!? Hứa nhé!?”
“Ừ. Hứa đó.”
“Yeah!”
Tôi cười rồi chào tạm biệt Nyuko.
“...Sắp rồi nhỉ?”