“...A~. No thật.”
Tôi vỗ vào bụng, nó phình ra như đang mang thai và căng cứng.
“Ngài không sao chứ ạ?”
Millyryl hơi cau mày, lo lắng nhìn xuống mặt tôi.
“Ừm~. Ai biết được.”
“Kh-Không phải là không sao ạ!? T-Tiểu nữ phải làm sao đây...”
“Không, không sao đâu.”
“...Thật tốt quá ạ.”
“Nhìn thế nào cũng thấy chỉ là ăn quá no thôi mà. Không sao là phải rồi.”
“Vì là Kisaragi-sama, nên tiểu nữ mới lo lắng ạ.”
Millyryl nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, vừa nhẹ nhàng xoa đầu tôi, vừa dùng ngón tay chải tóc tôi.
Tôi khịt mũi một tiếng.
“Vậy à. Mà lo lắng hay gì thì cứ tự nhiên. Miễn là không làm phiền đến tôi.”
“Tiểu nữ đã rõ ạ.”
Millyryl mỉm cười gật đầu.
Nhân tiện, tôi đang ở trên giường trong phòng ngủ được chuẩn bị cho chúng tôi ở nhà Millyryl.
Nói rõ hơn một chút, là trên một chiếc giường cực lớn, và tôi đang được Millyryl cho gối đầu lên đùi.
Vì Millyryl cứ nằng nặc đòi làm vậy, nhất định phải cho tiểu nữ làm vậy, nên hết cách, tôi đã để cho cô ấy gối đầu.
Momohina lúc nãy đã lăn ra khỏi giường và đang ngủ ngay trên sàn.
Ichika thì đang cuộn tròn ở mép giường, thở đều đều.
Ánh sáng trong phòng chỉ có một chiếc lồng chứa nấm phát sáng được mở hé nắp, nên khá tối.
Sau chuyện đó, Ichika đã dùng Thần Quang Diệu Kì rồi ngất đi.
Ma thuật không toàn năng, tôi không được chữa lành hoàn toàn nhưng cũng đã hồi phục đến mức không chết ngay được. Nhờ vậy mà khắp người tôi đau ê ẩm, đến mức muốn buông xuôi tất cả.
Dù vậy cũng không có vẻ gì là sắp chết và Ichika thì bất tỉnh, Momohina chỉ biết la hét, còn Millyryl thì cứ luống cuống, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc tự lo liệu.
Tự mình lo liệu thì quả là hơi quá sức, nên tôi đã bảo Millyryl bình tĩnh lại và đi mời một Thầy Phù Thủy từ Alnortuu đến. Thế nhưng, Thầy Phù Thủy đó lại chính là con khốn kiêu ngạo Alyarea. Tôi cũng đã nghĩ, chắc mình chết đến nơi rồi, nhưng thật bất ngờ, cô ta đã chữa trị cho tôi một cách đàng hoàng. Cả Temujin nữa.
“Tại sao?”
Tôi hỏi, Alyarea làm một vẻ mặt khó chịu.
“Ngươi nghĩ ta là ai vậy chứ?”
Cô ta trả lời.
“Nếu không thể chữa được một vết thương như thế này, thì sẽ làm mất mặt gia tộc Randurowal. Vốn dĩ, dù đối phương có là một con người hạ đẳng như ngươi, hay là một dwarf, thì người cứu được thì phải cứu. Đó là trách nhiệm và lòng tự trọng của một Thầy Phù Thủy. Hạng người hạ tiện như ngươi chắc không hiểu được đâu. Mà này...”
Alyarea liếc nhìn cái xác của Chimera.
“Không ngờ lại có thể hoàn thành Nghi Thức Trừ Họa. Ta không nghĩ đó là sức mạnh của một mình Millyryl-san. Ngay cả Liliya-sama cũng được nói là không thể làm được một mình. Các ngươi, rốt cuộc là ai?”
Tôi đã cho cô ta biết, chỉ đơn giản là một Đại Anh Hùng và gia nhân của ngài ấy.
Alyarea làm một bộ mặt kỳ quặc.
Sau đó, chúng tôi đã đặt Ichika, người đã rơi vào trạng thái hôn mê vì dùng cạn ma lực, lên lưng Temujin rồi quay về Alnortuu.
Câu chuyện chúng tôi đã đánh bại Chimera đã lan rộng và rất nhiều elf đã ra đón chúng tôi.
Trong số đó, tất nhiên là có cả cha của Millyryl.
Lời tiên đoán của tôi đã đúng.
Người cha chạy tới và ôm chầm lấy Millyryl mà không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Trong mắt ông ta rưng rưng nước mắt. Thấy chưa? Đã bảo rồi mà. Sẽ khiến ông phải khóc thét. Tôi cũng có thể chế giễu ông ta, nhưng lại thôi. Vì Millyryl trông rất vui. Thôi, tha cho ông ta vậy.
Và rồi, vì chúng tôi trở về quá sớm, nên chuẩn bị cũng chưa được chu đáo, nhưng một bữa tiệc ăn mừng chiến thắng đã bắt đầu.
Trong bữa tiệc đó, tôi đã thấy một bộ mặt khác của elf.
Không phải lúc nào họ cũng kênh kiệu hay ra vẻ ta đây, mà cũng có những lúc họ vui chơi hết mình.
Cả già lẫn trẻ, đều vui vẻ uống rượu, ca hát, cười nói và nhảy múa.
Hơn nữa, elf cũng có nhiều loại. Trong số đó, cũng có những người muốn nghe câu chuyện võ công của chúng tôi hoặc khoác vai tôi. Những elf nam trẻ tuổi, số lượng không nhiều, đặc biệt rất thân thiện với chúng tôi. Elf nữ thì hầu hết đều kiêu kỳ nhưng cũng có những người cố gắng mời tôi uống rượu thảo dược, hoặc rủ Ichika và Momohina, những người đã tỉnh lại giữa chừng, nhảy múa.
Millyryl có vẻ đã được đánh giá cao hơn nhiều sau chiến công lần này. Ít nhất thì không có một elf nào tỏ thái độ coi thường Millyryl một cách công khai. Dường như cũng có một số elf không có vóc dáng của elf, và họ đã vây quanh Millyryl và bàn về việc thành lập một thứ gọi là "Hội elf khỏe mạnh". Chỉ là, trong số những "elf khỏe mạnh" đó, bộ ngực của Millyryl vẫn là vô đối.
Bộ ngực đó, đang ở ngay trên tôi.
Chỉ cần ngẩng đầu lên một chút, là trán tôi có thể chạm vào.
“Này, Millyryl.”
“Dạ, Kisaragi-sama.”
“Cho tôi sờ ngực đi.”
“Ể...”
Millyryl chớp chớp mắt, rồi hơi cúi người xuống.
“V-Vâng... xin mời ạ.”
“Ừm...”
Ai bảo cô úp ngực vào mặt tôi chứ.
Cũng không đến mức khó thở nên thôi kệ.
Tôi cứ để như vậy một lúc.
Nói thoải mái thì cũng thoải mái nhưng trông ngốc thật.
“...Thôi được rồi.”
“Ể. V-Vậy là được rồi ạ? Chỉ có vậy... thôi ạ?”
“Ngoài ra còn muốn làm gì nữa chứ?”
“A, ch-chuyện đó, n-nếu là điều Kisaragi-sama mong muốn, thì bất cứ điều gì cũng...”
“Đã bảo là được rồi mà.”
“D-Dạ...”
Millyryl có vẻ muốn nói gì đó.
Nếu muốn nói thì cứ nói đi chứ, lại không chịu mở lời.
Tôi thở dài.
“Cô, sau này định thế nào?”
“...Thế nào, là sao ạ?”
“Cô là elf. Là người thừa kế của gia tộc Mercurian, đúng không?”
“Vâng, đúng là vậy.”
“Tôi, Ichika và Momohina thì khác. Chuyện đương nhiên thôi.”
“Tiểu nữ...!”
Millyryl dùng lòng bàn tay ôm lấy hai má tôi, rồi mím chặt môi một lần.
“...Tiểu nữ, là người phục tùng Kisaragi-sama. Chuyện đó, sau này cũng sẽ không thay đổi. Có phiền... ngài không ạ...?”
“Nếu phiền thì đã đuổi đi rồi.”
Tôi nhắm mắt lại.
“Mệt rồi. Ngủ đây.”
“Vâng ạ.”
Dường như tôi đã thiếp đi ngay lập tức.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm nghiêng và được Millyryl ôm chặt.
Millyryl đang ôm đầu tôi. Mặt tôi gần như bị vùi lấp trong bộ ngực của Millyryl, đến mức hơi khó thở.
Này cô..., tôi định nói, rồi lại thôi.
Đừng làm rối loạn nhịp thở.
Tôi vẫn đang ngủ.
Cứ cho là đang ngủ đi.
Giả vờ ngủ.
Hãy làm vậy, phải làm vậy, có thứ gì đó đang mách bảo tôi.
Tôi lắng tai nghe.
Không nghe thấy gì cả.
Yên tĩnh.
Nhưng có khí tức.
Có.
Thứ gì đó.
Phía sau tôi.
Ngay cạnh giường.
Không chỉ là ở đó. Nếu vậy, sẽ không có cảm giác này. Cảm giác này? Cảm giác gì?
Như có một tảng băng đang chạm vào tim.
Lạnh lẽo và nguy hiểm.
Nó... không biết là ai, nhưng kẻ ở sau lưng tôi, đã hít vào một hơi, một âm thanh thực sự rất khẽ nhưng tôi có cảm giác là đã nghe thấy.
“...!”
Tôi lăn cả Millyryl đi. Tôi chộp lấy cái gối và ném đi.
Nó im lặng chém cái gối.
Là kiếm.
Nó có kiếm.
Ánh sáng vẫn còn. Trong phòng không tối đen.
Nó mặc đồ đen từ đầu đến chân, chỉ để lộ hai mắt, nên vẫn không biết là ai. Chỉ biết là có hình dáng giống con người.
Giống.
Chỉ là, giống, thôi. Không phải là con người. Cánh tay.
Nó có bốn cánh tay.
‘...Kẻ truy đuổi...’
Trong đầu tôi, một lời nói hiện về.
‘...Thuộc tộc undead... hãy, cẩn thận... chắc chắn, chúng sẽ đến... để lấy lại...’
Những lời mà người đàn ông tên Saji đã để lại trước lúc lâm chung.
Thanh kiếm, mà nó đang cầm.
Lưỡi kiếm màu đồng đỏ.
“Soul Collector...!?”
Nó không nói gì. Im lặng định chém tới. Liệu tôi có né được không?
Tóm lại kết quả là, tôi không cần phải né.
“Hacho—!”
Là Momohina.
Không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, Momohina đã tung một cú xoạc trượt về phía nó.
Nó nhẹ nhàng nhảy lên né, nhưng Momohina đã chuyển sang đòn tấn công tiếp theo.
Đá. Đá. Đá.
Một chuỗi những cú đá liên hoàn như vũ bão, nó phải tập trung vào việc né tránh.
Nhưng mà..., “Momohina, cẩn thận! Thứ nó đang cầm là Soul Collector! Bị chém là chết đó!”
“Umya—!”
Momohina ngay lập tức nhảy lùi lại, rồi cầm trượng lên và vào thế thủ.
Nó sẽ làm gì đây?
Nó lùi lại.
“Nhiệm vụ, hoàn thành.”
Một giọng nói thấp, khàn khàn, là của nó... à?
Và rồi nó cười.
Vì che mặt nên tôi không biết rõ, nhưng tôi nghĩ có lẽ nó đã cười.
“Này...!”
Tôi định gọi nó lại.
Dù làm vậy, cũng vô ích.
Nó xoay người.
Nhanh.
Cánh cửa đã mở hé một phần ba.
Nó ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng lại.
“Tránh ra, Millyryl!”
Tôi đẩy Millyryl, người vẫn còn đang ngủ và bám vào tôi ra, rồi nhảy ra khỏi giường.
Momohina đã đuổi theo nó trước và đang ở chỗ mở cửa.
Tôi cũng chạy ra hành lang.
Momohina đang nhìn qua lại hai bên.
“...Ư~. Hướng nào ta.”
“Mất dấu rồi à?”
Tôi nói một điều hiển nhiên, rồi lắc đầu.
Thật à.
Đùa à.
Không phải là mơ chứ.
“...Không phải.”
Là sự thật.
Tôi quay lại phòng.
“Kisaragi-sama...?”
Millyryl có vẻ cuối cùng cũng đã tỉnh, đang ngồi trên giường.
“...Ể? Gì vậy? Hành lang sao...”
Ichika cũng đang ngồi dậy, nhưng có vẻ vẫn còn ngái ngủ.
Tôi nhìn một vòng trong phòng.
Vì hơi tối nên không thể nói chắc, nhưng có vẻ ngoài thanh Ma Kiếm Soul Collector dựng ở tường đã biến mất, thì không có gì thay đổi.
“Không có gì đâu.”
Tôi ngồi xuống mép giường.
“Chỉ là, bị trộm mất thanh Soul Collector thôi.”
“...A, vậy.”
Ichika ngáp một cái, rồi lại nằm xuống, và ngay lập tức bật dậy.
“Bị trộm á! Ểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểể...!?“
Phần truyện "Soul Collector" kết thúc ở đây.
Kỳ sau sẽ bắt đầu phần truyện "All you need is what". Bị cướp mất Soul Collector, Kisaragi sẽ làm gì đây...!?”
Cảm ơn những lời nhận xét, đánh giá của các bạn, chúng sẽ là nguồn động viên lớn.
Câu trên dùng chữ Katakana thay vì Hiragana và Kanji thông thường, nôm na là bên Grimgar có ngôn ngữ undead riêng, bên WN đây thì chỉ dùng văn viết để mô tả một sinh vật không phải con người.