Quả nhiên, nếu không có sự dẫn đường của Millyryl, hay Dame-Oppai, à không, ngược lại, Dame-Oppai hay elf-mà-không-phải-elf Erofu Millyryl, thì liệu chúng tôi có đến được thành phố trong rừng Alnortuu hay không.
Khá là đáng nghi.
Hay đúng hơn, chín phần mười là không thể đến được.
Millyryl dựa vào những cái cây cực lớn, những con suối, những dòng nước để làm mốc và thay đổi hướng đi rất nhiều lần.
Dường như mặt đất của Rừng Kagemori này có vô số những vết nứt lớn nhỏ chạy dọc ngang, chỉ cần đi sai đường một chút là sẽ gặp ngõ cụt. Vốn dĩ đã khó nhìn vì cây cối um tùm nên nếu bị lạc thì coi như xong. Rất có thể sẽ bị mắc kẹt trong rừng, lang thang cho đến chết.
Nói cách khác, đây là một pháo đài tự nhiên.
Được tự nhiên bảo vệ, cũng có nghĩa là được bảo vệ và co cụm ở trong đó.
Những kẻ có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại khép kín, bài ngoại và coi thường những người khác. Có lẽ ngay cả trong đồng tộc, họ cũng luôn lẩm bẩm hoặc thầm nghĩ những chuyện như, đứa kia thấp kém hơn mình, đứa kia vô dụng, kém cỏi. Một đám người khó ưa.
Những gì tôi tưởng tượng về elf có đúng hay không, điều đó vẫn chưa biết.
Chỉ là, dù sao đi nữa, Alnortuu, nơi các elf sinh sống là một thành phố đẹp không chê vào đâu được.
Nên gọi nó là một thành phố trên cây chăng?
Lấy những cành cây khổng lồ làm nền, người ta lát ván lên trên và xây dựng các công trình. Những công trình lớn lấy thân cây làm cột trụ nên có vẻ không lo bị sập.
Giữa các cây khổng lồ có những cây cầu treo nhưng phần lớn chúng không thẳng mà vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp. Làm thế nào mà họ tạo ra được những thứ như vậy nhỉ?
Trên các công trình và cầu treo, khắp nơi đều treo những chiếc lồng chứa đầy nấm phát sáng và khi gió thổi, chúng lại đung đưa.
Trên những chiếc lồng treo lủng lẳng chuông thủy tinh. Mỗi khi gió đưa, chúng khẽ đung đưa, dệt nên một bản hòa âm trong vắt, tầng tầng lớp lớp, lan tỏa mà không phá vỡ sự yên bình.
Ngoài ra, khắp nơi còn được trang trí rất nhiều hoa. Chỉ ngửi những mùi hương đa dạng đó thôi cũng không thấy chán.
Thành phố này được xây dựng để kích thích một cách dễ chịu thị giác, thính giác và khứu giác, khiến những người đến thăm phải ngây ngất.
Để lên được thành phố trên cây, phải đi bằng thang máy nhưng chuyển động của nó cũng cực kỳ mượt mà và không có một chút gì là không tự nhiên nên không còn nghi ngờ gì nữa, cư dân của Alnortuu có một gu thẩm mỹ cao về mọi mặt.
Chính vì vậy, tôi đã đoán rằng họ sẽ rất kiêu ngạo.
Sự tự ti của Millyryl, có lẽ là mặt trái của sự kiêu ngạo của các elf, hay đúng hơn, vì các elf quá ngạo mạn nên Millyryl, người bị ngược đãi vì một lý do nào đó, đã buộc phải trở nên tự ti một cách bất thường, tôi đã nghĩ như vậy.
Và nó đã đúng.
Alnortuu trông khá rộng. Nhưng mật độ dân số có vẻ thấp, nên sau khi lên bằng thang máy, chúng tôi đã không gặp ai trong một thời gian.
Elf đầu tiên chúng tôi gặp là một con khốn đi từ phía bên kia cầu treo tới, một mỹ nhân tuyệt trần với vóc dáng nổi bật đến mức làm lu mờ cả Ichika, người vốn đã có vóc dáng khá chuẩn so với con người, nhưng mà, là một con khốn.
“Ồ. Tưởng ai, ra là nỗi hổ thẹn của gia tộc Mercurian đây mà. Ngươi vẫn còn sống à. Không thấy xấu hổ sao? Ôi chao. Lại còn dắt theo mấy con chó hoang bẩn thỉu nữa. Không phải chó à? À, là con người. Trông giống nhau quá, nên ta cứ tưởng.”
“A, à thì, ừm...”
Millyryl chỉ biết bối rối, không nói được nên lời.
Mà con khốn elf này, cũng ghê thật.
Ngay cả tôi cũng không thể không thán phục.
Thông thường, khi nói xấu hoặc có ác cảm với ai đó, con người... mà, đây không phải con người, là một con khốn elf, sự xấu xa bên trong đó sẽ lộ ra ngoài. Nói tóm lại, dù là một người phụ nữ xinh đẹp đến đâu khi chửi bới thì mặt cũng sẽ xấu đi.
Thế nhưng con khốn elf này thì hoàn toàn không. Dù đang nói những lời miệt thị trắng trợn và hạ cấp nhưng cô ta vẫn là một mỹ nhân tuyệt trần.
Có lẽ vì vậy, mà tôi cũng không tức giận lắm nhưng Millyryl là thuộc hạ của tôi. Sỉ nhục Millyryl cũng là sỉ nhục tôi.
“Này, con khốn elf.”
“Khốn el...?”
Con khốn elf nhướng đôi mày liễu. Dù vậy, vẫn là một mỹ nhân tuyệt trần.
“Ng-Ngươi đang nói ai đó. Không phải là ta, đúng không?”
“Không, là cô đó. Cô. Ngoài cô ra thì còn ai nữa. Chừng đó mà cũng không hiểu à? Nếu không hiểu, thì nói chuyện cũng vô ích thôi. Vì có lẽ ngươi không có đủ trí thông minh để đối thoại.”
“V-Vô lễ! Hạng con người mà...!”
“Ồ ồ. Cuối cùng cũng xấu đi rồi kìa.”
“Xấu cái gì!? Ai xấu!”
“Đã bảo là cô đó, con khốn elf.”
“Ờm...!”
“A, ừm, Kisaragi-sama...!”
Millyryl chen vào giữa tôi và con khốn elf... định chen vào thì vấp ngã, rồi ngã nhào vào người tôi.
“Kya.”
“Hự...”
Tôi bất đắc dĩ phải đỡ lấy cô ấy, cảm giác như bị nhấn chìm trong một trận lụt da thịt, một người như tôi mà cũng suýt chết đuối.
“...Chết tiệt, Dame-Oppai thì vẫn là Oppai mà.”
“X-Xin lỗi ngài...! Vì bộ ngực vô dụng này...! Ít nhất, nếu nó có thể trở thành một bộ ngực tốt...”
“Ngực tốt là ngực thế nào chứ?”
“Ể, đó... chuyện đó, tiểu nữ không biết ạ... không! Không phải vậy! Vị đó là, Alyarea-sama, người kế vị của gia tộc Randurowal, một trong Lục Chú...!”
“Hả? Thì đã sao chứ.”
“Lục Chú cùng với Thất Kiếm, Ngũ Cung là những gia tộc danh giá của Alnortuu...! Vô lễ với Alyarea-sama sẽ bị hỏi tội...”
“Muộn rồi đó cưng.”
Alyarea thổi một thứ gì đó giống như cây sáo. Giống như cây sáo, hay đúng hơn, là sáo thật nhưng lại phát ra một âm thanh không giống sáo. Giống như tiếng của âm thoa khi được gõ.
“...A, sao lại...”
Millyryl che mặt, ngồi thụp xuống.
Alyarea bỏ cây sáo ra khỏi miệng.
“Ngươi có thể chạy trốn. Nếu ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi Rừng Kagemori trong thân phận bị truy nã, thì cứ làm đi.”
“Bị truy nã...?”
Ichika nhát gan đã run lên bần bật.
“A.”
Momohina chỉ về phía đầu cầu treo.
“Có ai đến kìa~”
“Hừm...”
Tôi khoanh tay.
Những kẻ đang định qua cầu treo... đúng vậy, không phải một người, mà là nhiều người. Chắc cũng phải bảy, tám người. Bọn họ mặc những bộ giáp sáng loáng, tay cầm thương, kiếm, cả khiên nữa. Dù đội mũ sắt, nhưng trên mũ còn có cả vật trang trí giống như tai nhọn, nên chắc chắn là elf rồi. Binh lính elf.
“Cứ từ từ mà hối hận đi, con người.”
Alyarea lườm tôi bằng một ánh mắt liếc xéo chứa đầy sự khinh miệt đen tối.
Cái vẻ đó lại đẹp đến rợn người, có lẽ vì Alyarea là một elf như vậy.
Việc coi thường, chế nhạo hay trả thù người khác, đối với Alyarea có lẽ là chuyện hết sức bình thường.
“Ai thèm chạy chứ.”
Tôi ngồi xuống ngay tại chỗ, khoanh chân lại.
“Nếu gọi một con khốn elf là con khốn elf mà là có tội, thì cứ bắt đi. Tôi không chạy cũng không trốn đâu.”
“Dũng khí cũng khá đấy nhỉ.”
Alyarea cười một cách vô cùng thích thú, "hô, hô, hô".
Đẹp không thể tả.
Bực mình thật.
Con khốn elf.
...Và thế là, tôi bị tống giam.
Ichika và Momohina chắc cũng bị bỏ tù luôn, nhưng tôi không biết rõ. Vì chúng tôi không ở cùng nhau. Có vẻ Ichika và Momohina bị giam ở một nơi khác.
Bên trong một thân cây khổng lồ có một cầu thang, và căn phòng nhỏ xíu ở cuối cầu thang đó, hiện là phòng riêng của tôi.
Nó nhỏ đến mức nào ư, tôi không thể đứng dậy. Vì trần nhà thấp, nên chỉ có thể ngồi. Không thể duỗi tay. Trước khi khuỷu tay kịp nâng lên ngang vai, đã đụng phải hai bên tường. Đương nhiên, cũng không thể nằm xuống. Lối ra vào là một cánh cửa song gỗ, nhưng lại đầy gai. Thậm chí còn không thể chạm vào.
Tất cả đồ đạc đều đã bị tịch thu.
Cả Ma Kiếm Soul Collector nữa.
Temujin được buộc ở gần thang máy, không biết đã ra sao.
Còn lại, là Millyryl.
Millyryl đã chống đối binh lính elf, cố gắng ngăn cản việc chúng tôi bị tống giam đến cùng, nhưng tôi nghĩ con nhỏ đó không bị bắt. Là vì nhỏ không sỉ nhục Alyarea à? Nhưng nếu nói vậy, Ichika và Momohina cũng thế mà.
Alyarea đã gọi Millyryl là, nỗi hổ thẹn của gia tộc Mercurian.
Gia tộc Mercurian.
Alyarea là người kế vị của gia tộc Randurowal, một trong Lục Chú. Kế vị. Là người thừa kế, đúng không nhỉ?
Lục Chú.
Thất Kiếm.
Ngũ Cung.
Ở Alnortuu có mười tám gia tộc danh giá, và gia tộc Mercurian cũng giống như gia tộc Randurowal, là một trong số đó... chăng.
Biết đâu, Millyryl cũng là người thừa kế của gia tộc Mercurian. Vậy mà vì con bé đó là một Dame-Oppai, nên đã bị coi thường, miệt thị.
...Chuyện đó, thú thật, tôi đã nghĩ đến trước khi bị binh lính elf bắt. Nếu Alyarea là con gái của một người có thế lực, thì Millyryl cũng vậy, nên dù có bị tống giam thì chắc cũng sẽ ổn thôi, kiểu vậy.
Dẫu là không có gì chắc chắn, nhưng nghĩ lại thì, lúc đó mà mình nổi điên lên cũng không biết chừng. Chỉ cần vung thanh Soul Collector là có thể giết được một hai tên elf. Một khi chúng biết chỉ cần một vết xước là đủ chết, chắc chắn chúng sẽ sợ hãi. Làm tốt thì có lẽ cũng đã trốn thoát được, nhưng tự dưng lại gây thù chuốc oán với cả tộc elf thì cũng không hay ho gì.
Vả lại cũng chỉ là lời qua tiếng lại, có hơi quá lời một chút thôi.
Mà chắc chẳng mấy chốc sẽ được thả ra thôi.
Sẽ được thả, đúng không?
Ể?
Kỳ lạ nhỉ?
Chẳng có ai đến cả?
Ểểểể...
Không lẽ nào, cứ thế này mãi à?
Chết mất, tôi?
Khả năng cao là em gái của Alorya, cái cô elf quen Wezel mà Ranta gặp hồi 14+ Grimgar ấy.