Chẳng mấy chốc, bầy kền kền đã lao xuống. Ban đầu chúng xúm lại quanh cái xác của con Báo Sư, nhưng một vài con thất bại trong cuộc tranh giành khốc liệt đã chuyển mục tiêu sang chúng tôi.
“Á, khoan, Kyaaa...!”
“Uckwa~!”
Ichika, người đang tự chữa trị giữa chừng, và Momohina, người đang ở cạnh cô ấy, đã bị tấn công trước. Ichika vung đoản trượng, Momohina vung trượng, bầy kền kền có chút chùn bước nhưng không có vẻ gì là sẽ từ bỏ. Chúng bay tới định mổ. Dùng đôi chân có móng vuốt để đá. Thêm nữa bầy kền kền ngày càng kéo đến đông hơn. Có những con lao vào cái xác, nhưng cũng không ít con nhắm vào Ichika và Momohina. Và rồi, cả về phía tôi và Temujin nữa.
“Chết tiệt...! Bọn mày muốn chết à...!”
Tôi vung thanh Soul Collector. Chỉ cần mũi kiếm sượt qua một chút là một con kền kền đã toi mạng và rơi xuống, nhưng dù có những con khác lao vào ăn thịt cái xác đó, chúng cũng không có đủ đầu óc để nhận ra tôi là một đối thủ nguy hiểm, hay là do đang phấn khích, bầy kền kền vẫn không từ bỏ tôi.
“Buhi~, buhihi~n”
Temujin cũng bị kền kền tấn công và đang lồng lên.
Phen này nguy rồi.
“Ichika, Momohina! Đến đây! Lại gần tôi! Tụ lại! Tụ lại rồi chạy!”
“...Có nói vậy thì cũng!”
“Tớ đến đây~!”
Momohina vừa vung trượng lia lịa, vừa kéo Ichika chạy về phía này. Tốt, tốt lắm, Momohina.
“Temujin!”
Tôi túm lấy dây cương của Temujin và bằng cách nào đó đã hợp lại được với Momohina và Ichika. Tôi đã giết bao nhiêu con rồi nhỉ? Bao nhiêu con? Hay là bao nhiêu đầu? Mà thôi kệ, tóm lại là tôi đã dùng thanh Soul Collector này để đập chết không biết bao nhiêu con kền kền. Bọn chúng đang hăng say ăn thịt đồng loại. Nhờ vậy mà các đòn tấn công nhắm vào chúng tôi đã yếu đi một chút. Chính là lúc này.
“Đừng có tách ra nhé, Ichika, Momohina!”
“R-Rõ rồi!”
“Vâng, thưa thầy!”
“Temujin cũng vậy, đi theo cho sát vào!”
“Brururun!”
Tôi vừa dùng Soul Collector để đánh rơi những con kền kền lao tới, vừa hướng về phía bắc, phía bắc. Ichika và Momohina cũng đang dùng vũ khí của riêng mình để liều mạng xua đuổi bầy kền kền. Lưng và mông của Temujin đã bị ăn mất khá nhiều thịt, nhưng có vẻ như đã tránh được vết thương chí mạng. Khi tôi kéo dây cương, Temujin không chống cự mà đi theo.
Để cắt đuôi được bầy kền kền, có lẽ đã mất khoảng ba mươi phút.
Ichika, người vẫn chưa chữa trị xong, tất nhiên là cả Momohina, và Temujin nữa, đều đầy thương tích nên việc chữa trị đã mất khoảng một giờ. Nếu chỉ dùng ma thuật ánh sáng để chữa thì dù có là vết thương sâu cũng có thể liền lại trong chưa đầy một phút, nhưng nếu hết pháp lực thì sẽ gay go, nên Ichika đã vừa thiền định để vừa tích lũy pháp lực vừa chữa trị. Chính vì thế mà nó mới tốn thời gian như vậy.
Tôi ngồi trên yên ngựa của Temujin và lên lớp.
“Đã bảo là đừng có lơ là cảnh giác rồi mà. Đây là mẹ thiên nhiên đó, mẹ thiên nhiên. Khung cảnh hùng vĩ và xinh đẹp, nhưng mà người ta hay nói, hoa đẹp thì có gai. Coi thường là sẽ thành ra thế này đó. Hiểu chưa? Lần này coi như là một bài học, từ lần sau phải hết sức cẩn thận đó.”
“Vâng, thưa thầy. Em sẽ cẩn thận~.”
“...'Đừng lơ là cảnh giác', cậu có nói câu đó à? Tôi không nhớ.”
“I-chi-ka~. Em Ichika yêu quý~.”
“Đừng có gọi tôi cái kiểu tởm lợm như vậy.”
“Vậy thì, Itchy.”
“Đã bảo là thôi đi mà!”
“Ichika. Tôi có nói hay không, chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng hơn là, không được phép lơ là cảnh giác, đúng chứ? Hãy khắc cốt ghi tâm điều đó đi.”
“Chuyện đó, tôi biết rồi mà.”
“Không hề. Bà không biết đâu. Nếu biết, thì đã sớm nhận ra rồi.”
“...Nhận ra? R-Ra cái gì?”
“Thấy chưa.”
Tôi vặn người lại nhìn ra sau.
Có. Có.
Một sinh vật giống chó. Chỉ là, hình dáng cơ thể khác với chó. Chân trước dài hơn chân sau khá nhiều. Trông giống linh cẩu à?
Nhưng lại có những chiếc sừng ngắn mọc lởm chởm.
Mà chắc là linh cẩu có sừng.
Một bầy linh cẩu có sừng khoảng mười đến mười lăm con đang lặng lẽ bám theo chúng tôi mà gần như không gây ra tiếng động.
“...Hí!”
Ichika cứng đờ người lại.
“Đồ ngốc!”
Tôi lập tức mắng Ichika.
“Đừng có sợ hãi. Chúng có thể sẽ tấn công đó. Cứ bình thường đi.”
“T-Tấn, tấn công...”
“Đã bảo là cứ bình thường đi.”
“Ch-Chỉ là, chuyện lúc nãy, nó thành chấn thương tâm lý rồi! Kh-không sao đâu, tôi, không sao...”
Ichika đang hít thở sâu một cách dồn dập. Bị chấn thương tâm lý, thế thì không sao cái gì chứ. Mà chắc nãy cô ấy đã sợ lắm. Thì cũng phải thôi. Kền kền thì không nói, chứ Báo Sư thì suýt nữa đã ăn thịt cô ấy rồi mà.
“Hết cách.”
Tôi nhìn Momohina.
“Thi triển một ma pháp đi, Momohina. Cậu học rồi đúng không? Cái loại ‘đoàng’ một phát ấy.”
“Ồ~!”
Momohina giơ trượng lên.
“Tớ học rồi~! Không biết có nhớ không ta~? Có được không ta~? Sao ta~?”
“Thử thì biết. Cho một phát vào giữa bọn chúng đi.”
“Yosh! Tớ đi đây~!”
Momohina hiên ngang bước về phía bầy linh cẩu có sừng.
Bầy linh cẩu có sừng, ể? Đến à? Đến thật à? Trông có vẻ vậy. Rõ ràng là chúng đang bối rối.
Nhưng sớm muộn gì chúng cũng sẽ chuyển sang trạng thái tấn công.
Trước lúc đó thì làm đi, Momohina.
“DELM-HEL-EN!”
Momohina vừa dùng đầu trượng vẽ các văn tự nguyên tố, vừa niệm chú.
Delm là sự kết hợp của D và M.
Hel là H và L.
En là E và N.
Bầy linh cẩu có sừng trở nên xôn xao.
Chúng sắp lao tới, vồ lấy Momohina.
“BALK-PER-ARVE...!”
Momohina lại vẽ thêm ba văn tự nguyên tố nữa.
Balk là B và K.
Per là P và R? Mà khoan, đó không phải là R à?
Arve là A và E.
...Chẳng có gì xảy ra.
“Hửm?”
Momohina nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đầu trượng.
“A. Sai rồi. Không phải Per mà là Zel.”
“Đồ ngốc!”
Tôi nhảy xuống khỏi Temujin. Ichika vẫn còn đang chần chừ.
“Bà ở yên đó!”
Tôi vừa rút Soul Collector vừa lao về phía Momohina.
Bầy linh cẩu có sừng đồng loạt lao tới.
Võ thuật của Momohina cũng rất khá, nhưng với số lượng đó thì nguy.
Dù vậy cô ấy không hoảng hốt, không la lối. Momohina can đảm đến mức khiến người ta nghi ngờ, liệu đầu của cô ấy bị chập mạch ở đâu đó không. Hoàn toàn trái ngược với Ichika nhát gan, có lẽ chức năng cảm thụ sợ hãi của cô ấy vốn không được cài đặt.
“DELM-HEL-EN-BALK-ZEL-ARVE!”
Momohina mặc kệ bầy linh cẩu đang áp sát, vừa dùng đầu trượng vẽ các văn tự nguyên tố vừa niệm chú và hoàn thiện ma pháp.
“Uộc...”
Ngay cả tôi cũng phải hơi bất ngờ.
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, và tôi nghĩ có lẽ ba hay bốn con linh cẩu có sừng đã bị thổi bay cùng một lúc.
Là một vụ nổ.
Là phép Blast [Phát Nổ] trong Arve Magic [Ma Pháp Hỏa Diễm]
Có lẽ vì khiếp vía, bầy linh cẩu có sừng đã bỏ chạy tán loạn.
Những con bị trúng đòn trực diện thì hoặc là bất động trong biển lửa, hoặc là đang lăn lộn trên mặt đất.
“Khá lắm, Momohina.”
Tôi xoa đầu Momohina một cách mạnh bạo.
“Nihehehe~”
Momohina cười toe toét, trông rất vui.
“Tớ là pháp sư mà~. Mà~. Mà~”
“Ừ. Cậu là một pháp sư cừ khôi. Giỏi lắm. Tôi đã nhìn cậu bằng con mắt khác đó.”
“Tớ được nhìn bằng con mắt khác rồi~!”
“Hya...!”
Tôi nghe thấy tiếng hét của Ichika.
“Hả!? Lần này lại là gì nữa!?”
Nhìn thấy, tôi không tin vào mắt mình.
Ichika đang co rúm người lại. Lần này thì cũng không trách được.
Là một con thằn lằn.
...So với thằn lằn thì cổ nó hơi dài. Thằn lằn cổ dài. Quan trọng hơn là...,
Nó khổng lồ.
Chiều dài cơ thể, khoảng bao nhiêu nhỉ, nếu tính từ đầu đến đuôi, chắc phải năm mét, không, bảy tám mét.
Một con thằn lằn cổ dài to lớn như vậy đang le lưỡi ra vào ngay trước mũi Ichika.
“...Từ lúc nào mà!”
Tôi chạy về phía con thằn lằn cổ dài. Momohina cũng đi theo.
“Oraa...!”
Và tôi định chém đứt lưỡi con thằn lằn cổ dài bằng thanh Soul Collector, nhưng không trúng.
Con thằn lằn cổ dài đã lùi lại và né được thanh Soul Collector.
Tuy chỉ là lùi lại, nhưng khá nhanh. So với thân hình khổng lồ thì có vẻ rất nhanh nhẹn. Nhưng may mắn là trông nó không hung dữ lắm. Tôi nắm lấy cổ tay Ichika.
“Chạy thôi, Ichika! Đừng có ngơ ngác nữa! Chạy đi! Này!”
“V-V-Vâng! Ch-Ch-Chạy!”
“Chết tiệt, loạng choạng cái gì vậy! Hết cách rồi, lên Temujin đi! Này Temujin, nhờ mày đó!”
“Brururu.”
“Đ-Đừng có sờ mông, mông tôi!”
“Ồn ào quá! Tôi đang đẩy bà lên đó, đừng có phàn nàn! Yosh, đi thôi!”
Chúng tôi chạy khỏi nơi đó.
Vậy mà bước chân của Temujin cũng khá là thong thả.
Con thằn lằn cổ dài chỉ nhìn chúng tôi chứ không đuổi theo, nhưng không biết lúc nào lại bị thứ gì đó tấn công.
Nguy hiểm quá, mẹ thiên nhiên ạ.
...Cứ như vậy, sau sáu ngày di chuyển khá vội vã và đầy hiểm nguy trong Hoang Mạc Kazahaya, khu rừng đó đã hiện ra trước mắt chúng tôi như một bức tường thành màu đen kịt.
Tất nhiên, vì là rừng nên nếu nhìn kỹ thì nó không đen. Nhưng ấn tượng thì đúng là đen kịt. Không lẽ vì vậy mà nó có tên là Rừng Kagemori.
“...Rừng.”
Ichika có chút hốc hác. Không, không phải là một chút. Khá là hốc hác.
“Cuối cùng... cuối cùng, cũng đến nơi...”
Ichika ngã quỵ xuống, Momohina...
“Ngoan, ngoan, ngoan, ngoan, ngoan, ngoan.”
...vỗ về lưng cô ấy. Mà cái cách vỗ về đó. Giống như lúc vỗ bụng một con chó.
Nhân tiện, Momohina thì vẫn tràn đầy năng lượng.
“Cuối cùng cũng đến rồi nhỉ.”
Tôi ngồi trên yên ngựa của Temujin, cười một cách ngạo nghễ.
“Đây là rừng của elf à.”
“...Elf?”
Ichika ngẩng mặt lên.
“Cái gì vậy?”
“Nghe nói có đó. Một chủng tộc tên là elf, sống trong khu rừng này.”
“Không lẽ, đó là mục đích?”
“Thì cũng gần vậy.”
Tôi véo nhẹ phần trên tai mình.
“Kiểu, tai nhọn hoắt và cả nam lẫn nữ đều là mỹ nhân đó. Về cơ bản là có quan hệ đồng minh với loài người, có vẻ như họ sẽ không đột nhiên gây sự đâu, nên đừng lo.”
“Mỹ nhân...”
Ichika gục đầu, thở dài.
“Để gặp một người như vậy, mà lại phải chịu đựng những chuyện kinh khủng thế này...”
“Bà không nghe à? Nam cũng là mỹ nam đó nên cũng bổ mắt cho bà còn gì?”
“Tôi không phải người mê trai đẹp!”
“Vậy thì, kiểu nào mới được?”
“T-Tôi là...”
Ichika đấm xuống đất.
“Kh-Không phải! Tôi không có hứng thú với mấy chuyện đó!”
“Lét biên à?”
“Không phải!”
“Nè nè, tớ thì vầy nha~”
“Ồ. Momohina thích kiểu nào?”
“Tớ thích người nào thật to lớn và trông thật mạnh mẽ~”
“Nghe nói, ở Hoang Mạc Kazahaya có người khổng lồ sống đó. Chúng ta thì không gặp nhưng lần tới thử tìm xem sao.”
“Thử tìm một lần đi~!”
“Thôi đi! Bị ăn thịt thì sao!”
“Lúc đó thì tính sau. Ichika, bà lo lắng quá rồi đó.”
“Là do các cậu không biết lo thì có! Tôi thì hoàn toàn bình thường!”
Ichika thật sự rất ồn ào, nhưng đó là chuyện thường ngày. Không quan tâm, chúng tôi quyết định bước vào Rừng Kagemori.
Và chẳng mấy chốc, chúng tôi đã biết được nguồn gốc của cái tên Rừng Kagemori.
“...Tối thật.”
Ánh sáng lọt qua kẽ lá ở rất xa, yếu ớt.
Ban ngày mà tối thế này à.
Khắp nơi có những cây nấm phát sáng, hoặc những con bướm và các sinh vật khác tỏa ra lân quang, trông không giống như cảnh sắc của thế giới này.
“Đẹp quá...”
Ichika lẩm bẩm gì đó, nhưng thú thật, tôi không nghĩ là mình sẽ thích nơi này. Nếu nói là huyền ảo, thì đúng là vậy. Nhưng phải nói sao nhỉ, có một cảm giác rất khó chịu.
“...Có lẽ tôi sẽ không hợp với elf đâu.”
“Tại sao vậy ta~?”
Momohina hỏi, tôi nhún vai.
“Chỉ là cảm giác thôi. Cái việc họ lại sống ở một nơi như thế này.”
“Không phải là một nơi tốt sao?”
Ichika có vẻ thắc mắc.
“Tôi thấy tốt hơn Hoang Mạc Kazahaya nhiều chứ. Vừa yên tĩnh, vừa thần bí.”
“Mà cứ gặp rồi tính.”
Tôi thúc vào bụng ngựa để Temujin tiến lên. Việc Temujin đã nghe lời tôi hơn nhiều trong chuyến đi này là một thu hoạch lớn. Lúc thực sự nguy hiểm thì nó cũng chạy. Dù chỉ là lúc nguy hiểm.
“...Nhưng mà,” Ichika cau mày, lo lắng nói. “Elf đó, sống ở đâu trong khu rừng này? Trông nó có vẻ rất rộng.”
“Đừng có hỏi tôi. Hỏi elf ấy.”
“Đang tìm elf thì làm sao mà hỏi elf được chứ.”
“Hỏi cô gái kia thì sao ta~?”
Momohina chỉ về phía trước bên phải.
Ở đó, có một elf đang nằm.
Nói chính xác hơn, cô ấy đang chổng mông lên trời, gập người thành hình chữ "く", trông hoàn toàn đuối sức.