Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 558

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 310

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Vol 1 - Kẻ Thu Thập Linh Hồn [Soul Collector] - Chương 11 - Thiên Nhiên Hoang Dã

Và thế là chúng tôi đã đến nơi, Hoang Mạc Kazahaya.

Cơ mà nói đi cũng phải nói lại.

Rộng thật.

Rộng đến mức không thể tin được, rộng đến mức muốn chửi thề. Rộng gì mà rộng dữ vậy.

Cỏ.

Một đồng cỏ.

Cũng không phải là hoàn toàn không có cây cối, nhưng vì nó quá rộng nên một khu rừng nhỏ trông cũng chỉ như một lùm cây.

Cũng có những đoạn nhấp nhô, nhưng không nhiều.

Tuyệt vời thật. Mẹ thiên nhiên. Có thể dễ dàng nhìn thấy những đàn động vật ở phía xa. Như những con bò to lớn chẳng hạn. Hay những con trông như hươu nai. Cũng có những con trông như chim. Hay đúng hơn, là chim thật. Còn có cả những con chim chân dài ngoằng, thân hình lại vạm vỡ một cách kỳ lạ, trông không có vẻ gì là bay được. Giống như đà điểu. Tôi không biết có thật là đà điểu không, nhưng vì nó giống nên tôi quyết định gọi nó là đà điểu. Tóm lại, có vô số những loài động vật như vậy. Rất nhiều.

Nói đến hoang mạc, người ta thường tưởng tượng ra một khung cảnh hoang vu, nhưng tuyệt đối không phải vậy. Hoang Mạc Kazahaya chỉ là không có con người thôi, chứ trông nó rất trù phú.

Dù không có loài người nhưng có vẻ như có tộc centaur nửa người nửa ngựa.

Tôi cũng muốn gặp thử song đến giờ vẫn chưa chạm mặt.

“Phải nói sao nhờ.”

Tôi ngồi trên yên ngựa của con ngựa dấu yêu Temujin, ưỡn người ra một cái thật đã.

“Thích thật. Tâm trạng này. Thật sảng khoái. Hay là vầy nhỉ? Không có con người có khi lại tốt hơn. Nếu con người mà tiến đến đây, chắc họ sẽ xây thành phố. Rồi cày ruộng. Tôi thấy có vấn đề đó. Mấy chuyện đó. Cái gì cũng tự mình, tự mình, tự mình, làm theo ý mình là không tốt đâu. Người ta hay nói, nhập gia tùy tục. Đúng là vậy mà.”

“...Cậu mà cũng nói được câu đó à.”

Ichika liếc mắt xỉa xói.

Tôi lờ đi.

“Chà, thích thật. Tôi thích nơi này rồi đấy. Quyết rồi. Từ bây giờ, nơi này là sân vườn của tôi. Chốt đơn luôn.”

“Sân vườn à~! Yaha~!”

Momohina cười khanh khách, vô cùng vui vẻ. Tôi cũng thấy vui lây.

“Hát một bài không, Momohina?”

“Ồ~! Hát thôi~!”

“La la la la~”

“la la la la la~”

“La la la la~”

“la la la la la~”

“La la la la~”

“la la la la~ la~”

“La la la la~ la~ la~ la~”

“Yoo-hoo~!”

“La la la la~”

“la la la la la~”

“La la la la~”

“la la la la la~”

“La la la la~”

“la la la la~ la~”

“La la la la~ la~ la~ la~”

Go~! Let's go~!”

“Uhahaha.”

“Nyahahahaha.”

“...Chịu hết nổi.”

Ichika gục đầu, lắc đầu một cách yếu ớt.

Tôi khịt mũi một tiếng "Kệ".

“Đồ nhạt nhẽo.”

“Nhạt nhẽo cũng được. Tôi cũng không muốn được một người như cậu công nhận là thú vị.”

“Itchon-chon thú vị mà~”

Momohina nói vậy, nên tôi nheo mắt lại.

“Con nhỏ đó thì có gì thú vị chứ?”

“Ừm~, ví dụ như, những lúc dễ thương nè~”

“...Chỗ dễ thương và chỗ thú vị là hai phạm trù khác nhau mà, bình thường là vậy. Mà thôi kệ. Vì là Momohina mà.”

“Đúng đó~”

“Vậy, dễ thương chỗ nào?”

“Ể~, ví dụ như, lúc cậu ấy ngủ...”

“Khoan Momohina, dừng lại!”

“...cậu ấy bật dậy~”

“Momohina!”

“...rồi khóc oe oe~, dễ thương lắm~”

“...C-Cái đó là, tại tôi gặp ác mộng, nên mới...!”

“Hờ.”

Ichika là đồ nhát gan, nên chuyện đó cũng chẳng có gì bất ngờ, nhưng màn bắt chước Ichika của Momohina sau đó mới có chút ấn tượng.

“Hức, hức, có con ma, nó hiện ra, rồi, tớ, hức, hức, đã kêu, cứu, vậy mà, hức, hức.”

“M-Momohina! Thôi đi mà...! Không phải, tớ không có làm vậy! Không có như thế...!”

“Hô~”

“Tôi không có làm vậy! Cũng không có nói như thế! Kisaragi, đừng có mà tin đấy!?”

“Ừm~. Nhưng mà~. Momohina đâu phải người nói dối~. Hay là, Ichika, bà muốn nói Momohina là một kẻ lừa đảo, chuyên đi nói dối à?”

“Chuyện đó...!”

Ichika liếc nhìn Momohina.

Momohina làm một vẻ mặt hơi buồn, mút ngón trỏ.

“...Cậu ấy không phải, người nói dối. Momohina ấy.”

“Chuẩn không? Vậy nghĩa là, người nói dối chính là bà, đúng không? Rốt cuộc cũng vậy à.”

“...!”

Ichika mặt đỏ bừng, cắn môi. Trông như sắp khóc đến nơi. Đúng là đồ mít ướt.

Nhân tiện nên tôi định bồi thêm một cú nữa, thì Momohina đột nhiên dừng lại.

“Hửm? Sao thế, Momohina?”

“...Ừm~”

Momohina nhìn quanh, rồi dừng mắt ở phía sau chéo.

“A.”

Cô ấy thốt lên.

Tôi cũng đưa mắt nhìn về hướng đó.

“...Oẹ.”

“Ể...?”

Ichika có vẻ cũng đã hiểu ra ngay.

“...Hah.”

Cô ấy nín thở.

Thứ đó, đang ở trong một bụi cây cao ngang ngực người, cách chúng tôi khoảng ba mươi mét.

Nói là ở trong nhưng nó không hoàn toàn bị che khuất. Có thể thấy được. Hình dáng của nó.

“...Sư tử?”

Ichika lẩm bẩm.

“Không.”

Tôi đặt tay lên chuôi Ma Kiếm Soul Collector.

“Sư tử thì con cái đi săn mà. Tên kia tuy giống sư tử đực, nhưng có lẽ không phải sư tử mà là một sinh vật khác. Với lại...”

“Với lại?”

“Tôi không nghĩ là chỉ có một con đâu.”

Gần như cùng lúc với việc tôi rút thanh Soul Collector ra khỏi vỏ, con thú giống sư tử đã lao ra từ trong bụi cây.

To vãi.

Với lại đúng là không phải sư tử. Mặt và phần bờm thì y hệt sư tử nhưng nó lại có đến sáu cái chân. Hơn nữa hoa văn trên lông lại là dạng đốm, trông giống báo hơn.

À mà nó nhanh khiếp.

Nguy rồi..., ngay cả tôi cũng phải nao núng trong một khoảnh khắc.

Temujin cũng sợ rồi à?

“IHIHI—N!”

Hí lên một tiếng, Temujin đột nhiên chạy thục mạng.

“...Này, chẳng phải mày không chạy được sao!?”

Tôi vừa dùng hết sức kéo dây cương, vừa vặn người lại nhìn ra sau. Đúng như dự đoán. Con sư tử có hoa văn da báo sáu chân... mà, cứ gọi nó là Báo Sư đi, không chỉ có một con. Vì vậy không phải là nó. Mà là chúng.

Có đến ba con.

“Né đòn đầu tiên đi...!”

Tôi vừa hét, vừa cố gắng điều khiển Temujin đổi hướng.

Momohina đã vào thế thủ nhưng Ichika thì lại đứng hình. Cứ như vậy chẳng khác nào mời người khác xơi mình.

Con Báo Sư dẫn đầu đang định vồ lấy Ichika.

“Chết tiệt, Ichika...!”

Không được rồi à.

Vô ích.

Ichika không nghe thấy.

“Nyo~n...!”

Momohina.

Chỉ trong gang tấc.

Momohina đã lao vào Ichika, đẩy cô ấy ngã xuống.

Con Báo Sư nhảy vọt qua đầu họ.

Nhưng Báo Sư vẫn còn kéo đến. Còn hai con nữa. Con đầu tiên chắc chắn cũng sẽ tấn công hai người họ ngay lập tức.

“Con ngựa ngốc này!”

Tôi dùng đốc kiếm của Soul Collector đập vào cổ Temujin.

“Quay lại! Quay lại mau...!”

“BUHIHI—”

Mãi mới được. Cuối cùng thì Temujin cũng đã chật vật quay đầu lại.

“Tốt, cứ thế xông lên! Temujin...!”

Tôi hạ thấp người trên yên ngựa.

Momohina đã né được đòn tấn công của con Báo Sư thứ hai và dùng trượng đánh lại một phát nhưng chắc cũng chẳng đau ngứa gì.

Ichika thì đang la hét và chạy toán loạn.

“Bình tĩnh lại, Ichika! Dùng vũ khí đi! Momohina! Cậu là pháp sư cơ mà...!”

Tôi vừa ra chỉ thị, vừa khẽ vung cánh tay phải đang nắm thanh Soul Collector. Chính tôi đây mà cũng đã cứng đờ cả người.

Phía trước là con Báo Sư đầu tiên. Hắn đã quay lại và đang định vồ tới.

Tôi đã lo rằng Temujin sẽ lại sợ hãi mà chạy đi hướng khác, nhưng chắc không còn tâm trí nữa. Có lẽ Temujin hoảng rồi.

“UOOOOOOOOOOOOOH...!”

Tới đâu thì tới.

Tôi dùng hết sức bình sinh kéo dây cương.

Temujin chồm hai chân trước lên.

Tôi thả lỏng dây cương một chút, rồi từ đó nà giật chéo dây cương.

Temujin dùng chân trước cào vào không khí xong dùng chân sau để nhảy lên.

Con Báo Sư đã lao vào đúng chỗ đó.

Tôi ngay lập tức rút chân ra khỏi bàn đạp, buông dây cương.

Trúng được không đây...!?

Phải trúng!

Vung thanh Soul Collector giữa không trung, tôi cảm nhận được một lực cản nhẹ.

Soul Collector đã sượt qua vùng gáy của con Báo Sư. Đối với một thanh ma kiếm, chỉ cần vậy là đủ.

Con Báo Sư toàn thân mềm nhũn, rồi ngã xuống.

Tôi tiếp đất không thành công, tuy có hơi nghẹt thở, nhưng không sao cả.

“Làm tốt lắm, Temujin...!”

Vừa khen, tôi vừa đứng dậy và chạy.

Momohina đang vừa nhẹ nhàng né tránh vừa cầm chân một con Báo Sư, nhưng Ichika thì gay go rồi.

Cô ấy đang bị một con Báo Sư khác đè lên.

Không lẽ nào, đã bị ăn thịt rồi chứ.

“Ichika! Trả lời đi...!”

“Đ-Đây...!”

“Trả lời tốt lắm!”

Tôi chỉ an tâm được một chút. Có thể chưa bị ăn thịt, nhưng nếu cứ thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn.

Tôi chạy.

Chạy thục mạng.

Con Báo Sư đang đè lên Ichika không thèm để mắt đến tôi. Chung quy cũng chỉ là súc vật. Nó không biết sự nguy hiểm của tôi. Giờ thì tao sẽ cho mày biết. Lúc mày biết thì đã kết thúc rồi.

Tôi chém một nhát vào con Báo Sư.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...!”

Con Báo Sư chết ngay tức khắc, rồi đổ gục xuống.

“Ự...!”

Tôi nghe thấy tiếng của Ichika. Bị con Báo Sư đè lên chắc đang khó chịu lắm nhưng ráng chịu một chút đi.

Tôi vòng ra sau lưng con Báo Sư đang đuổi theo Momohina.

“Kuora...!”

Chỉ chém một nhát mỏng vào vùng hông, nhưng tất nhiên như vậy là được rồi. Con Báo Sư ngã xuống.

“Momohina, giúp một tay! Cứu Ichika thôi!”

“Ừ!”

Tôi và Momohina cùng nhau cố gắng đẩy cái xác của con Báo Sư đang đè lên Ichika ra. Ichika không hề vô sự. Khắp người cô ấy có những vết thương do móng vuốt to bản của Báo Sư cào xé. Mặt thì không sao, nhưng vì khóc lóc thảm thiết nên đã ướt đẫm nước mắt và nước mũi.

“Hức, hức, hức, hức...”

“Này! Ichika! Tỉnh lại đi!”

Tôi vỗ nhẹ vào má Ichika.

“Nghe đây! Nghe giọng tôi đây! Không sao rồi! Kẻ địch đã bị tôi giết hết rồi! Bà vẫn còn sống! Tuy có bị thương, nhưng bà là tu sĩ mà! Có thể dùng ma thuật để chữa lành! Không sao đâu!”

“...K-Không, kh-không... không... sao...”

Ichika gật, gật đầu.

Tôi dùng tay áo hoodie lau mặt cho Ichika.

“Thở đi. Từ từ thôi. Thật sâu. Hít vào. Thở ra. Sư~. Phu~. Sư~. Phu~. Đúng rồi. Tốt lắm. Sao rồi, đã bình tĩnh lại chưa?”

“...Ừm. Bình tĩnh rồi.”

“Tốt. Dùng ma thuật được chứ.”

“Được.”

“Không chết là tốt rồi.”

V1 008

Tôi lại vỗ vào má Ichika một lần nữa, rồi đi về phía Temujin.

Thật bất ngờ, Temujin lại đang thản nhiên như không.

“...Này lúc nãy mày hoảng loạn như vậy, sao giờ lại có thể thản nhiên gặm cỏ như không có chuyện gì xảy ra thế hả?”

“Bruru.”

“Bruru cái gì mà bruru. Rõ ràng là chạy được mà. Mày chạy khá nhanh đó.”

“Buh.”

“Thôi cũng được.”

Tôi xoa cổ Temujin.

“Sau này, chỉ cần lúc nguy hiểm thì chạy là được rồi. Cũng là vì chính bản thân mày thôi.”

“Bufu.”

“Mà thôi kệ. Kết quả tốt là được...”

Cảm thấy có gì đó, tôi ngước lên.

“Uộc...”

Chim.

Hơn nữa còn rất to. Kền kền hay gì đó à?

Không phải một hai con. Năm sáu con, không, phải hơn mười con chim giống kền kền đang lượn vòng trên đầu chúng tôi.

“...Mẹ thiên nhiên cũng ghê gớm thật.”