Ngày hôm sau, Ichika và Momohina đã đến Guild Tu Sĩ và Guild Pháp Sư để học ma thuật mới.
Và rồi bảy ngày sau.
Trước cổng Bắc của Alterna, tôi nghe thấy chuông rung ba tiếng. Là chuông báo hiệu mười giờ sáng.
“Trễ quá đấy.”
“...Mà khoan, cái gì vậy?”
Ichika đang ngước nhìn tôi.
“Pò~”
Tất nhiên, Momohina, người lùn hơn Ichika, cũng vậy.
Được người khác ngước nhìn, cảm giác cũng tốt thật.
“Gì là gì, nhìn là biết chứ.”
Tôi nhìn xuống Ichika một cách đầy trịch thượng.
“Là ngựa đó, ngựa. Cái này mà bà còn nhìn ra thứ khác được à? Nếu vậy thì mắt bà có vấn đề rồi đó.”
“...Tôi biết là ngựa, nhưng mà!”
Má Ichika hơi phồng lên. Con nít à, bà. Chẳng hợp gì cả.
“Tôi đang hỏi là cậu làm thế nào mà có được con ngựa đó.”
“Thì mua chứ sao? Ai lại đi làm mấy chuyện như trộm ngựa chứ.”
“Wafu~”
Momohina đến gần và vỗ vỗ lên lưng ngựa.
Nhưng con ngựa của tôi, Tentei Hakaioh (Thiên Đế Hủy Diệt Vương), không hí lên một tiếng nào, chỉ khẽ vẫy vẫy đuôi. Tentei Hakaioh không thân thiện. Đó là một trong số rất nhiều khuyết điểm của nó.
Những khuyết điểm khác bao gồm, nó là một con ngựa khá già. Thân hình tuy săn chắc, trông cũng không đến nỗi hom hem, nhưng có vẻ nhiều thứ cũng đã suy yếu rồi.
Với lại càng có tuổi tính cách càng trở nên bướng bỉnh và cực kỳ khó bảo. Mà dù mới ở cùng nhau chưa lâu nhưng tôi đúng là có cảm giác như vậy.
Thêm nữa lông của nó không đẹp. Nghe nói vốn dĩ nó có một bộ lông màu nâu đen rất đẹp nhưng từ khi về già thì nó không cho người khác chải chuốt nữa. Vì vậy mà trông nó khá bẩn thỉu.
Và chuyện này có liên quan đến tuổi tác và tính cách nhưng dù có bảo nó chạy thì nó cũng chẳng bao giờ chạy. Dù có quất roi vào mông, đá vào bụng, hay giật dây cương thế nào, nó cũng hiếm khi chịu chạy.
“Ở phía nam Alterna có mấy ngôi làng nông nghiệp, hay đúng hơn là mấy cái nông trại nằm rải rác. Tôi đã đi một vòng qua đó và con ngựa này...”
Tôi dùng lòng bàn tay vỗ một tiếng "bốp" vào cổ Tentei Hakaioh.
Ngay lập tức, Tentei Hakaioh quay đầu ngựa lại, lườm tôi một cái.
Tôi cũng không chịu thua mà lườm lại. Tôi không biết cách đối xử với ngựa nhưng nếu để nó coi thường thì toi. Sẽ khiến nó được nước làm tới. Con ngựa này chắc chắn là loại đó.
Một lúc sau, Tentei Hakaioh quay đi trước, nên tôi quyết định tha cho nó.
“Tôi đã tìm thấy nó. Nghe nói vì nó vô dụng nên chủ của nó đang phân vân không biết có nên làm thịt không nên tôi đã bảo là tôi sẽ nhận nó miễn phí. Nhưng người chủ lại nói mấy lời xấc xược là như vậy thì không được, nên hết cách, tôi đã mua nó với giá một silver.”
“Một silver...?”
Ichika tròn mắt.
“Cái đó, hình như, không phải là quá rẻ sao...?”
“Ai mà biết được. Tạm thời thì, nó cũng là thuộc hạ của tôi. Coi như là đồng nghiệp của hai người, nên hãy hòa thuận với nó nhé. Ê, Tentei Hakaioh, chào hỏi đi.”
Tentei Hakaioh quay mặt đi một cách hết sức điệu nghệ.
...Con ngựa này.
Momohina thì lại...
“Xin chào~. Tớ là Momohina đây~.”
...vừa nói vừa sờ soạng khắp người Tentei Hakaioh, nhưng Ichika thì...
“Phụt.”
...phì cười.
“Chẳng phải là cậu đang bị nó coi thường sao.”
“Làm gì có. Tentei Hakaioh là một cô nàng hay ngại ngùng đó.”
“...Ể. Con ngựa đó, là con cái à?”
“Ừ.”
“Vậy mà lại có cái tên đó...”
“Ngầu đúng không?”
“Không lẽ nào, là do cậu đặt...”
“Tất nhiên là tôi rồi. Ngoài tôi ra thì còn ai nghĩ ra được một cái tên ngầu như vậy chứ. Tên cũ của nó là gì ấy nhỉ, Maria hay Moria gì đó, một cái tên tầm thường.”
“...Nghĩ thế nào thì tên đó cũng tốt hơn chứ. Lại còn dài nữa. Tentei Hakaioh. Dài quá.”
“Ten-tei-ha-kai-oh...”
Momohina ngước nhìn trời, mút ngón trỏ.
“Te, ten, te, i, ha, kai, o... ưm, i, ka, o?”
“Không lẽ,” Tôi nhíu mày. “Momohina, có phải cậu đang nghĩ đến tên viết tắt, hay là, biệt danh không?”
“Ừm. Đúng đúng đúng. Đúng rồi đó~.”
“Vậy thì, Tentei hoặc Hakaioh là được rồi.”
“Bù~. Phải rút gọn một cách ‘pikot’ hơn nữa!”
“Gì vậy. Rút gọn một cách ‘pikot’ là sao?”
“Là ‘pikot’ đó!”
“Biết rồi. ‘Pikot’ chứ gì. ‘Pikot’. Hừm...”
Tôi xoa đầu Tentei Hakaioh.
“Yosh. Quyết định rồi. Tentei Hakaioh có hơi dài và khó gọi thật, nên là, từ bây giờ mày sẽ là Temujin (Thiết Mộc Chân).”
“Phò~”
Mắt Momohina sáng rực lên.
“Thật là ‘pikot’! Temujin, ngầu quá đi~!”
“...Chỉ có mỗi chữ 'Te' là giống thôi.”
Ichika vẫn ồn ào như mọi khi.
“Bà ngốc à. Không phải chỉ có 'Te' đâu. Còn có cả 'n' nữa mà.”
“Thứ tự... thôi được rồi. Thích làm gì thì làm...”
“Không cần bà nói tôi cũng tự làm theo ý mình.”
Tôi kéo dây cương.
“Yosh, đi thôi. Xuất phát.”
“Khoan đã.”
Ichika thật sự rất ồn ào.
“Gì vậy?”
“Xuất phát, là đi đâu?”
“Hả?”
Tôi chỉ về phía bắc.
“Hướng kia.”
“...Thì dĩ nhiên là hướng đó rồi. Phía nam là dãy núi Tenryu mà.”
“Không giải thích cặn kẽ thì không đi theo được à. Đúng là một thuộc hạ phiền phức.”
“Không phải thuộc hạ!”
“Thụ~c hạ! Thụ~c hạ! Hạ, ực, thụ~c!”
“Momohina ngoan ngoãn thật tốt quá. Thật sự. Lại còn dễ thương nữa. Khác hẳn Ichika. Quá khác luôn ấy.”
“Thì tôi không dễ thương đó!”
“Cái kiểu gắt gỏng đó thì cũng hơi dễ thương đấy.”
“Ể............”
“Đùa thôi.”
“...!”
Ichika mặt đỏ bừng, mắt rưng rưng rồi đá xuống đất. Ừm. Cái bộ dạng sắp khóc đó, cũng không phải là không dễ thương.
“Nghe đây. Tôi chỉ nói một lần thôi, nên nghe cho kỹ vào.”
Hết cách, tôi đành giải thích.
“Đi về phía bắc, sẽ có Pháo Đài Quan Sát Dead Head nơi bọn orc đóng quân. Chỗ này chúng ta đã đến rồi. Và từ đó đi về phía bắc một đoạn nữa, sẽ có một vùng đồng bằng rộng lớn tên là Hoang Mạc Kazahaya (Gió Sớm). Nghe nói ở đó có một chủng tộc nửa người nửa ngựa tên là centaur sinh sống. Hiểu không? Nửa-người-nửa-ngựa. Nửa thân trên là người, nửa thân dưới là ngựa đó.”
“Uò~”
Momohina rất vui mừng.
“Hanchin pan pan! Chi~pappa ha~nen! Purin, purin purin!”
“...Thôi cũng được. Momohina. Nhưng không cần phải lắc mông nhiều thế đâu.”
“Không mông lắc cắc á?”
“Ừ. Khôngmônglắccắckhôngmônglắccắc.”
“Hiểu rõ rồi ạ~”
“Tốt. Và rồi.”
Tôi lại chỉ về phía bắc một lần nữa.
“Phía bên kia Hoang dã Kazahaya, nghe nói có một khu rừng rậm lớn tên là Rừng Kagemori. Tôi đã quyết định sẽ đến đó.”
“...Rừng lớn? Rừng, Kage, Mori?”
Ichika có vẻ rất lo lắng. Vì cô ấy là đồ nhát gan mà. Không chừa được cái tính đó.
Tôi gật đầu.
“Đúng vậy. Đến Rừng Kagemori chắc khoảng ba trăm cây số. Mà, chắc chỉ cần mười ngày là đến thôi. Lương thực và các thứ khác thì,”
Tôi vỗ vào hành lý chất trên yên ngựa của Tentei Hakaioh nay đã là Temujin.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Đúng là tôi có khác. Chuẩn bị quá chu đáo. Hoàn hảo đến mức ướt át. Không, không ướt đâu.”
“Ướt át, ướt át~. Hú hú~”
Momohina vừa nhảy tưng tưng vừa la hét vui vẻ nhưng chắc con bé này nói mà chẳng hiểu nghĩa.
“...Mười ngày... ba trăm cây số...”
Ichika như người mất hồn, sắp ngã đến nơi.
“Ể... khoan... đã, đợi... ể? Ba trăm... ể? Đùa... phải không? Xa như vậy... nhưng mà, như vậy thì... ể...?”
Bộ dạng suy sụp đó của cô ấy, trông cũng khá thú vị.
“Không phải đùa đâu.”
Tôi thậm chí còn mỉm cười mà nói.
“Nói dối hai người thì được gì chứ. Đích đến là Rừng Kagemori. Quãng đường di chuyển khoảng ba trăm cây số. Nếu có thứ gì thực sự cần thiết thì đi mua ngay đi. Hành lý cứ để Temujin chở, không cần lo đâu.”
“Không muốn.”
Ichika nói như lẩm bẩm.
“...Không muốn. Tôi không đi. Không muốn đi. Tại sao tôi phải đến một nơi như vậy chứ. Xa quá. Chẳng hiểu ý nghĩa gì cả. Không đi. Tôi, không đi.”
“Hanya~...”
Momohina ngồi xổm trước mặt Ichika, nghiêng đầu nhìn lên.
“Itchon-chon, không đi à~...?”
“Đ-Đi...!”
Ichika mím chặt môi một lần.
“Không đi. Momohina cũng không nên đi. Rừng Kagemori gì cơ? Không biết có gì ở đó. Chắc chắn là rất nguy hiểm.”
“Ừm~... nhưng mà, tớ đã định đi Rừng Kagemori rồi, tâm trạng đang là Rừng Kagemori rồi à~”
“V-Vậy thì, mặc kệ cậu!”
“Kệ nhỏ đó đi, Momohina.”
Tôi ra hiệu bằng tay bảo Momohina đứng dậy.
“Dẫn theo một người không muốn đi thì cũng chẳng được gì. Đi thôi. Tôi, Momohina và Temujin, hai người một ngựa nhỉ?”
“Mừ~...”
Momohina do dự trong vài giây, rồi đứng dậy đi về phía tôi.
Tôi xoa đầu Momohina từ trên lưng ngựa, rồi dùng chân có đeo bàn đạp thúc vào bụng ngựa, ra lệnh cho Temujin.
“Yosh, tiến lên, Temujin.”
...Nếu nó không nghe lời thì sao đây.
Tôi hơi lo lắng, nhưng may mắn là Temujin đã bắt đầu đi. Tốt, tốt.
Momohina cũng vừa đi theo tôi và Temujin, vừa ngoảnh lại nhìn.
“Đừng bận tâm nữa, Momohina.”
Khi tôi nhắc nhở, Momohina đã không quay lại nữa.
Nào xem bà chịu đựng được bao lâu.
Một.
Hai.
Ba.
Bốn.
Năm.
...Ồ?
Cũng lì phết nhỉ. Sáu.
Bảy.
Tám.
Chín.
Sắp rồi à?
Mườ...,
“Đợi đã!”
Tôi kéo dây cương. Temujin đã dừng lại.
Quay lại nhìn, Ichika đang trong tư thế sắp gục ngã, ôm chặt cây đoản trượng, mắt ngấn đầy nước.
“T-Tôi cũng đi! Tôi mà không đi, thì sẽ không được đúng không! Tôi là tu sĩ mà! Đ-Đã cất công, học cả Sacrament [Thần Quang Diệu Kì] rồi! Hết cách rồi, tôi cũng sẽ đi! Tôi đi mà, nên đợi đã...!”
Kage/Bóng Tối và Mori/Rừng nên nó sẽ thành Rừng Rừng Bóng Tối :V Pikot giống tiếng bíp bíp của mấy trò 8-bit ngày xưa, nói chung là âm vừa cao vừa nghe vui tai.