Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 558

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 311

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Vol 1 - Kẻ Thu Thập Linh Hồn [Soul Collector] - Chương 08 - Tốt Nghiệp

Tôi quay gót.

“Ểểểểểểểểể...!?“

“Honya~?”

Ichika la lối ầm ĩ, Momohina cũng có vẻ đang ngơ ngác nhưng tôi không quan tâm.

“Cố mà gắng hết sức nhé!”

Nói dứt lời, tôi bắt đầu chạy.

Vừa chạy, tôi vừa liếc, liếc nhìn lại phía sau để kiểm tra tình hình.

Cả Ichika và Momohina đều không còn tâm trí để ý đến tôi nữa. Ichika thì đang phải dùng hết sức để né, gạt và đỡ những nhát đao của tên orc trong chòi, còn Momohina thì đối phó với tên orc trên tháp.

May mắn là bọn orc cũng không đuổi theo tôi. Có lẽ chúng nghĩ rằng cứ xử lý Ichika và Momohina trước rồi tính đến tôi sau. Hoặc không thì, việc quay lưng lại với kẻ địch trước mặt cũng rất nguy hiểm. Dù có chênh lệch sức mạnh, một đòn tấn công từ phía sau chắc chắn sẽ rất khó phòng thủ.

Đúng như tôi tính.

Đến được đây rồi thì chắc là ổn.

Tôi đã thành công thoát khỏi tình thế nguy hiểm.

“Đừng có trách tôi nhé, Ichika. Momohina.”

Tôi nấp sau một cái cây gần đó.

“Tôi không thể để bị hạ gục bởi một tên orc quèn như vậy được. Vì tôi còn có mục tiêu trở thành Đại Anh Hùng nữa mà.”

Tôi chống tay lên gối, điều chỉnh lại hơi thở.

Được rồi.

Tôi nhẹ nhàng rút Ma Kiếm Soul Collector ra.

Lưỡi kiếm của Soul Collector, nói một cách ngắn gọn thì có màu đồng đỏ, nhưng có lẽ miêu tả nó giống như màu của bầu trời lúc chiều tà sẽ đúng hơn.

Trên lưỡi kiếm đó có khắc những thứ không rõ là chữ viết hay hoa văn và nếu nhìn kỹ sẽ thấy chúng đang tỏa ra một ánh sáng đỏ mờ ảo.

Phần đốc và chuôi kiếm màu đen tuyền có vẻ được quấn bằng một lớp da mỏng hay gì đó. Vì vậy mà nó có màu đen à? Nếu muốn bóc ra chắc cũng được nhưng đây không phải là việc nên làm bây giờ. Biết đâu bên trong còn lộng lẫy hơn.

Càng nhìn chằm chằm, tôi càng bị thu hút. Có cảm giác như sắp bị hút vào trong đó.

“Ma kiếm à.”

Tuy không phải là rõ ràng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng càng nhìn, càng thấy đây chắc chắn là một thanh ma kiếm.

Saji và Mine đã có được thanh ma kiếm này ở lãnh địa cũ của Vương quốc Ishmal nhưng lại bị kẻ truy đuổi thuộc tộc undead hạ gục và cuối cùng cả hai đều bỏ mạng. Vào giây phút cuối cùng, Saji đã dâng hiến linh hồn mình cho thanh kiếm này.

Đừng có thua đấy nhé, thua ma kiếm, Saji đã dặn như vậy.

Tôi không nghĩ rằng bản thân thanh ma kiếm có ý chí hay nó có sức mạnh dẫn đến một bi kịch. Tôi không tin vào những chuyện đó.

Chỉ là nếu có một thứ ẩn chứa sức mạnh to lớn, thì chắc chắn sẽ có những kẻ thèm muốn sức mạnh đó hoặc bị nó mê hoặc.

Cướp đoạt và bị cướp đoạt. Tranh giành nhau rồi giết chóc lẫn nhau. Chuỗi tuần hoàn đó có lẽ đã dệt nên "lịch sử", thứ có thể gọi là vận mệnh của thanh ma kiếm.

Lời Saji nói, đừng thua ma kiếm, có lẽ có nghĩa là đừng để bị cuốn vào vòng xoáy vận mệnh đó.

Saji đã bị cuốn vào và đã chết.

Tôi sẽ không như vậy.

Mắc gì tôi phải như vậy chứ.

Tôi bước đi.

Hạ thấp người xuống, tôi không chạy.

Cố gắng không gây ra tiếng động, ừ thì, với tốc độ cỡ đi nhanh.

Nếu phía trước có cây, tôi sẽ nép mình vào đó.

Cứ thế di chuyển một cách lặng lẽ từ cây này sang cây khác.

Chỗ này.

Tôi tựa lưng vào một cái cây.

Hơi thở, không rối loạn.

Nhịp tim, bình thường.

Làm thôi.

Tôi bước ra từ sau gốc cây.

Vẫn không chạy.

Nhưng lại đi rất nhanh.

Không biết từ lúc nào, tầm nhìn của tôi đã bị thu hẹp lại.

Nhờ vậy mà tôi biết, mình đang căng thẳng.

Hơi bối rối một chút. Chính tôi đây, mà lại căng thẳng ư.

Cảm giác như tim đang thắt lại.

Tôi đang nín thở. Dù không hề có ý định đó. Từ lúc nào vậy.

Tôi cũng đã nghĩ đến việc cố gắng hít thở.

Nhưng rồi lại thôi.

Đi đi.

Cứ thế này, xông lên.

Tôi không một lời, đâm thẳng thanh Soul Collector tới.

Về phía lưng của tên orc trong chòi, kẻ đang định chém nát Ichika.

Bộ giáp làm từ những miếng kim loại hình vảy của hắn bị mũi kiếm Soul Collector xuyên qua như vải.

Mũi kiếm đâm sâu vào cơ thể của tên orc.

Nó đang chảy vào.

Thứ gì đó.

Vào bên trong Soul Collector.

Tôi đã thấy.

Những chữ viết hay hoa văn được khắc trên lưỡi kiếm Soul Collector, đã bùng lên một màu đỏ rực, tuy chỉ trong một khoảnh khắc nhưng thứ ánh sáng ghê rợn đó đã mạnh hơn.

“Ha... ugh... h...”

Tên orc trong chòi ngừng chuyển động, và đồng thời toàn thân hắn mềm nhũn ra.

Khi tôi rút thanh Soul Collector ra, hắn đã gục ngã.

V1 007

“...Kisaragi...?”

Ichika mở to mắt, có vẻ đang chết lặng.

“Làm cái bộ mặt ngớ ngẩn gì vậy hả?”

Tôi khẽ thở dài.

May mà kịp lúc.

“Khuôn mặt xinh đẹp mà phí cả đi.”

“K-Không có xinh đẹp! H-Hoàn toàn, không có xinh đẹp gì hết!”

“Biết rồi mà.”

“Chắc là vậy rồi!”

“Sao lại gắt gỏng thế?”

“Không có gắt! Mà này, chẳng phải cậu đã chạy trốn sao!?”

“Đồ ngốc.”

Tôi bắt đầu chạy.

Vẫn chưa kết thúc đâu.

“Bà nghĩ Đại Anh Hùng này lại bỏ rơi thuộc hạ mà chạy trốn à? Là tác chiến cả đấy, rõ chưa?”

“Th-Thuộc hạ!”

“Thôi được rồi, theo tôi. Chiêu này về cơ bản chỉ dùng được một lần thôi. Đi hỗ trợ Momohina đi.”

“Làm thì làm! Không cần cậu phải nói!”

“Vậy thì làm nhanh lên!”

“Bực mình!”

Ichika như để trút hết sự bực tức của mình, lao vào tấn công tên orc trên tháp đang đối đầu với Momohina.

“Bực mình! Bực mình! Bực mình...!”

“SHEADAHA!?”

Tên orc trên tháp có vẻ cũng hơi bất ngờ trước đòn tấn công mãnh liệt và đột ngột này.

“Uo~! Nya nya nya nya~”

Chớp lấy thời cơ, Momohina cũng chuyển sang tấn công, khiến tên orc trên tháp trở nên lúng túng.

“...UDAA!? DAIDAGASSHA!”

“Tốt lắm, được rồi, hai người.”

Tôi cười thầm.

Tất cả đều theo đúng kế hoạch của tôi.

Tuy thế trận đang có lợi cho Ichika và Momohina, nhưng nó sẽ không kéo dài mãi. Bởi vì cả hai đều không có sức mạnh để tung ra đòn quyết định. Dù có tấn công thế nào, họ cũng không thể đánh bại hoàn toàn tên orc trên tháp. Vì vậy chẳng mấy chốc họ sẽ kiệt sức và bị lật ngược tình thế.

Và đó, chính là lúc tôi ra tay.

Bị áp đảo bởi thế công và có lẽ là do vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với tình thế hai chọi một, việc vòng ra sau lưng tên orc trên tháp không phải là một việc quá khó khăn.

...Tôi đã nghĩ vậy.

“RUAGADA! DOANDASSHAA!”

Tên orc trên tháp nhảy qua phải, qua trái. Vừa nhảy vừa vung đao, vung khiên.

Trông hắn như đang nổi điên, điên cuồng vung vũ khí loạn xạ như để nói, đừng có lại gần, đừng có lại gần.

Trông thì có vẻ hỗn loạn nhưng khi hắn đã làm vậy thì rất khó để tiếp cận.

Chẳng mấy chốc, hắn đã lấy lại được bình tĩnh. Hắn liên tục tựa lưng vào một cái cây để không bị bao vây.

Nhân tiện chất lượng và số lượng các chuyển động của Ichika và Momohina cũng đã giảm đi rõ rệt.

“...Phù~. Mệt quá đi~”

“... ... ... ... ...”

Momohina lúc kiệt sức cũng có nét đáng yêu và Ichika lúc mệt lả trông rất đáng thương, cũng không tệ.

Mà cũng không phải là lúc để nói những chuyện đó.

“Hết cách rồi.”

Tôi chĩa mũi kiếm Soul Collector về phía tên orc trên tháp.

“Này, orc. Ngươi đã làm rất tốt. Dù là kẻ thù nhưng ta rất khâm phục. Ta khen ngươi đấy.”

“...Kisaragi?”

Ichika nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

Khuôn mặt cô ấy kiệt quệ, đẫm mồ hôi, đáng lẽ phải thấy tội nghiệp, nhưng tôi lại cứ tưởng tượng ra nếu để con bé này chịu khổ hơn nữa thì sẽ thế nào. Gì vậy nhỉ. Kiểu như khơi gợi bản tính tàn bạo của mình à?

Với lại, đâu đó, có chút gợi tình.

“Thôi được rồi.”

Tôi nhún vai.

“Orc. Có vẻ như lời nói thì không thông. Nhưng ngươi trông không ngốc, chắc cũng hiểu phần nào đúng không? Ta sẽ tha cho ngươi, cứ yên lặng mà đi đâu đó đi.”

“Cậu nói thật à?”

Ichika hỏi, tôi gật đầu.

“Ừ, thật đấy. Ba chọi một cũng khá là hèn hạ. Không hợp với một Đại Anh hùng và thuộc hạ của ngài ấy.”

“Không hợp thật đó~”

Momohina không biết có gì vui mà lại cười khúc khích.

“...Nhưng mà,” Tôi ngăn Ichika, người vẫn còn định nói gì đó, rồi nói với tên orc trên tháp. “Đi đi, orc. Sống sót mà trở về, rồi truyền bá danh tiếng của Đại Anh Hùng Kisaragi trong giới orc đi. Hửm? Giới orc? Có thứ đó à? Mà thôi kệ. Tóm lại, ngươi được phép đi. Nào, đi đi. Ichika, Momohina, hai người lui lại. Mở đường cho hắn.”

Momohina kêu lên:

“Nyu~n.”

...với vẻ khá khỏe khoắn... mà đã hồi phục rồi à. Con bé này khỏe thật.

Ichika cũng, với vẻ miễn cưỡng, lùi ra xa khỏi tên orc trên tháp.

Tên orc trên tháp đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhìn ánh mắt đó thì có lẽ hắn đã hiểu những gì tôi nói. Chỉ là, hắn không thể đoán được ý đồ thực sự của tôi và đang nghi ngờ. Chắc là vậy.

Tôi hạ thanh Soul Collector xuống, bình thản đón nhận ánh mắt của hắn.

Chẳng mấy chốc, hắn cũng hạ đao xuống.

Vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, hắn từ từ bước đi.

Tôi nhìn thấy trong đôi mắt khác với con người của hắn, những cảm xúc và suy nghĩ không khác con người là mấy đang dao động.

Chắc chắn nếu tôi học được tiếng orc, hoặc hắn học được tiếng người thì việc giao tiếp sẽ hoàn toàn có thể.

Đối phương không phải là dã thú. Không phải là man tộc. Dù có khác với con người nhưng ngay cả con người cũng có đủ loại khác nhau.

Tôi có lẽ có thể hiểu được tên orc trên tháp này ở một mức độ nào đó. Hắn có lẽ cũng hiểu được tôi phần nào.

Nếu muốn, chúng tôi có thể thấu hiểu lẫn nhau.

Vì vậy tôi cảm nhận được.

Vừa cầu nguyện, tôi vừa nghĩ, đúng là vậy mà.

Nếu ta là ngươi, có lẽ ta cũng sẽ làm vậy.

Tên orc trên tháp đi sượt qua ngay cạnh tôi.

“Ganasuto.”

Khi đi ngang qua, hắn đã nói vậy.

Có lẽ là một lời chào tạm biệt.

“Khi nghe thấy một lời từ biệt, theo lẽ thường, hầu hết mọi người đều sẽ ngoảnh lại.”

Tôi cũng đã làm vậy.

Tên orc trên tháp đang quay về phía này, vung đao lên.

...Đúng là vậy mà.

Ta biết mà. Ta biết là ngươi sẽ làm vậy.

Vì vậy, tôi cũng đã chuẩn bị. Không thể không chuẩn bị.

Ngươi không tin tưởng ta, và ta cũng không thể tin tưởng ngươi hoàn toàn, tuy không phải là không có lựa chọn khác nhưng cuối cùng, cả hai chúng ta đều không còn cách nào khác ngoài việc này.

Tôi lao vào tên orc trên tháp.

Thanh Soul Collector đâm vào bụng hắn và hút linh hồn.

Trong một khoảnh khắc, nó hút cạn.

Tên orc ngã nhào về phía tôi.

Hắn đã chết.

Tôi chỉ cảm nhận sức nặng của hắn trong vài giây, rồi đẩy hắn ngã ra xa.

“Vĩnh biệt, orc.”

Tôi định nói thêm một, hai câu nữa, nhưng chính tôi đây lại không thể nghĩ ra được lời nào cho phù hợp.

Tôi ngước nhìn trời, rồi nhắm mắt lại.

Tôi đã giết, một tên orc.

Lính tình nguyện, phải giết được orc mới được coi là trưởng thành. Lần đầu tiên giết orc, nghe nói còn được gọi là tốt nghiệp khỏi kiếp tân binh. Tôi không phải là không nghĩ, nếu là con gái thì sẽ thế nào, nhưng tôi đã tốt nghiệp một cách ngoạn mục. Hơn nữa tuy không phải là trận đầu ra quân, nhưng đây là trận thứ hai trong ngày đầu tiên. Nói thẳng ra là một kỳ tích.

Vậy mà không có niềm vui.

Cũng không có cảm giác thỏa mãn.

“Nói tóm lại, đó là vì tôi quá vĩ đại, đúng chứ hả?”

Tôi lẩm bẩm, rồi mở mắt ra.

Quay về phía trước, Ichika, Momohina, đang nhìn tôi.

Tôi mỉm cười.

“Thắng rồi. Là nhờ ơn tôi cả đấy. Hãy hết lòng cảm ơn và sùng bái tôi đê. Chính vị Đại Anh Hùng này đây.”