Trans + Edit: M1NO
----------------------
***
Hai chúng tôi đang đi bộ về nhà và cùng nhau tâm sự đủ thứ chuyện. Dù là bạn thân nhưng vẫn còn quá nhiều điều về nhau mà chúng tôi chưa biết.
Hôm nay bằng mọi giá, tôi phải mời Ichijou-san thử món hàu chiên.
“Nhân tiện Ichijou-san này, sao em lại thích hàu chiên đến vậy?”
Tôi không kìm được mà hỏi.
“À, đó là món tủ của mẹ em. Năm nào mẹ cũng làm món đó cho em vào ngày sinh nhật, nhưng giờ bà ấy mất rồi. Em sẽ không bao giờ quên được ký ức đó.”
Đây là lần đầu tiên tôi được nghe cô ấy nhắc đến chuyện mẹ mất. Tôi cảm thấy hơi hối hận vì đã hỏi.
“Xin lỗi, anh có vô ý quá không?”
Cô ấy lắc đầu mỉm cười.
“Không sao đâu ạ. Anh cũng từng kể cho em nghe về việc bố anh mất rồi mà, có nhớ không? Em cũng cảm thấy mình nên nói về chuyện này vào một lúc nào đó.”
À phải rồi – tôi đã từng kể cho cô ấy nghe về ông ấy khi chúng tôi đang ăn trong phòng nghỉ.
"Ừm, có thể món hàu chiên của anh sẽ không bằng so với mẹ em nấu, nhưng anh hy vọng rằng em sẽ thích chúng."
Thật ra, hàu chiên cũng là một trong những món tủ của bố tôi. Ông chỉ đơn giản là chiên chúng lên và phục vụ kèm với sốt tartar tự làm – một nét đặc trưng vào mỗi mùa thu đông ở “Aono’s Kitchen”.
"Sốt tartar nhà anh làm thường sẽ có thêm một chút dưa chuột muối làm nguyên liệu bí mật. Và nó sẽ giúp tạo nên hương vị chua nhẹ và tươi mát cho món ăn. Đây chính là công thức đặc biệt của bố anh, nên anh mong rằng em sẽ thích."
“Thật là háo hức quá đi! Hồi bé mẹ em cũng hay làm sốt tartar với hành tây xào. Ngon bá cháy luôn ấy. Anh nói lại làm em nhớ ngày xưa quá đi.”
Là con trai của một đầu bếp chuyên về ẩm thực trời Âu, tôi hoàn toàn hiểu được điều đó. Chỉ riêng việc phi hành tây để làm sốt tartar thôi cũng đòi hỏi sự tỉ mỉ rất nhiều về mặt thời gian. Ấy vậy mà, mẹ của Ichijou-san vẫn có thể làm được – tôi có thể thấy tình yêu của bà dành cho cô ấy lớn đến nhường nào.
Trông Ichijou-san mảnh mai vậy thôi, chứ em ấy ăn khỏe lắm. Cô ấy luôn ăn hết hộp bento của mình trong nháy mắt.
Cơ mà, nói thẳng ra thì có hơi vô duyên cho nên tôi quyết định giữ im lặng.
Khi chúng tôi đang trò chuyện, một chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi.
Một người đàn ông tóc trắng bước ra.
Tôi liền nhận ra ngay người đàn ông đó – bác Minami, bạn của bố tôi và cũng là cựu thị trưởng thành phố.
"Eiji-kun, lâu rồi không gặp. Ta có làm gián đoạn buổi hẹn hò của hai cháu không? Ta mừng vì thấy cháu vẫn khỏe."
Ichijou-san tò mò nhìn ông ấy, và rồi cô ấy cũng nhanh chóng nhận ra ông.
“Senpai, sao cựu thị trưởng lại nói chuyện thân thiện với chúng ta vậy?”
Ichijou-san thì thầm nói.
“À, bác ấy là bạn thân của bố anh. Ngay cả bây giờ, bác ấy vẫn coi bọn anh như là cháu ruột vậy.”
Ichijou-san chớp mắt ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ ấy.
“Thật sao…”
Cô ấy mỉm cười gượng gạo nói.
Bác Minami đã là chỗ dựa lớn nhất cho bố tôi từ những ngày ông ấy còn làm thị trưởng. Ông luôn thấu hiểu và ủng hộ công việc thiện nguyện của bố. Ông ấy đã ưu tiên cấp phép cho bố tôi sử dụng công viên thành phố để thực hiện các chương trình bữa ăn dành cho người nghèo hay thậm chí còn thúc đẩy các sắc lệnh giúp việc nhận trợ cấp dễ dàng hơn, hỗ trợ các bếp ăn cộng đồng hoạt động trơn tru hơn thông qua quan hệ đối tác công tư.
Nhờ những nỗ lực của ông mà thành phố của chúng tôi được đánh giá cao trong khu vực đô thị như một nơi lý tưởng để nuôi dạy trẻ em, và mọi người thường nói rằng sự gia tăng dân số chính là một trong những thành tựu của ông ấy.
Sau ba nhiệm kỳ, ông nghỉ hưu khỏi chính trường và thành lập một tổ chức tình nguyện để thực hiện tiếp ước nguyện của bố tôi. Giờ đây, ông ấy hiện đang dẫn đầu các sáng kiến hỗ trợ những người yếu thế và nỗ lực xóa bỏ tình trạng nghèo đói ở trẻ em. Tuy đã lớn tuổi nhưng ông ấy vẫn vô cùng năng động và tràn đầy sức sống; trông vẫn còn rất trẻ so với độ tuổi thất tuần của mình.
Ngay cả sau khi bố tôi mất, bác Minami vẫn quan tâm đến “Aono’s Kitchen” và vẫn thường xuyên ghé thăm để hỏi han chúng tôi.
“Thật ra, ta đang trên đường đến nhà cháu đấy, Eiji-kun. Sao hai cháu không lên xe luôn nhỉ, ta sẽ cho hai đứa quá giang. Mà cô bé này có phải là…?"
Ichijou-san có vẻ hơi căng thẳng khi giới thiệu bản thân.
“Cháu là Ai Ichijou. Cháu rất vui khi được gặp lại bác ạ, Thị trưởng Minami.”
“À, đừng gọi ta là thị trưởng nữa – ta đã nghỉ hưu rồi mà. Thì ra cháu là Ichijou-san sao? Cháu lớn lên xinh quá, cũng ra dáng quý cô rồi đấy – ta suýt thì không nhận ra luôn. Và giờ cháu đang ở cùng với Eiji-kun, con trai của Mamoru-kun. Đây chắc hẳn là duyên số rồi.”
Có vẻ như bố mẹ của Ichijou-san là những người có thế lực. Tôi không dám hỏi sâu thêm mà chỉ lắng nghe cuộc trò chuyện của họ
"Thưa thị trưởng Minami, cháu không còn liên quan gì với bố cháu nữa rồi ạ."
Nghe vậy, ông ấy có chút ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng gật gù thông cảm.
"Ta hiểu rồi. Thôi được rồi, hai đứa cứ lên xe trước đi. Eiji-kun, ta đã muốn xin lỗi cháu từ rất lâu rồi."
***
Bác Minami quay sang hỏi tôi.
"Ta muốn nói chuyện về bố cháu, nhưng cháu có thể hỏi Ichijou-san cho chúng ta có không gian riêng một chút được không?"
Tôi lắc đầu ngụ ý rằng để cô ấy ở lại cũng được.
“Không sao đâu ạ. Chuyện về bố, cháu không có gì phải giấu cả.”
Nghe vậy, bác ấy nở một nụ cười cười ấm áp.
“Trông cháu y hệt bố cháu. Cứ như thể ta đang đối diện với cậu ấy vậy.”
Từ nhỏ, người lớn đã luôn nhắn nhủ với tôi rằng: 'Cháu phải giỏi giang như bố cháu nhé.' Dù điều đó đôi khi tạo ra áp lực cho tôi, nhưng kể từ khi ông ấy mất, càng biết về ông nhiều, tôi càng cảm thấy tự hào hơn.
Tôi muốn được giống như ông ấy nhiều nhất có thể, mặc dù thành thật mà nói, tôi không nghĩ mình có thể đạt đến tầm vóc phi thường ấy.
Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên. Và cựu thị trưởng bắt đầu điềm tĩnh nói.
“Mamoru-kun đã qua đời được nhiều năm rồi... Không ngờ là thời gian lại trôi nhanh đến như vậy. Xem cháu ta đã lớn đến cỡ nào rồi này, Eiji-kun.”
Ông mỉm cười buồn bã. Tại đám tang của bố, ông là người đau khổ nhất—thậm chí còn đau khổ hơn cả gia đình chúng tôi.
Bác Minami từng là cộng sự của bố trong công việc tình nguyện. Bố tôi từng tổ chức các sự kiện phân phát thực phẩm, tương tự như các bếp ăn cho trẻ em, và qua những hoạt động đó mà họ trở thành bạn bè.
Sau này, ông ấy tham gia chính trường với mục tiêu tạo ra một xã hội nơi mọi người đều có thể sống thoải mái, và bác đã ủng hộ công việc của bố tôi từ vị trí đó.
"Eiji-kun, cháu đã trở thành một chàng trai tốt, và đó là lý do ta muốn trò chuyện thật lòng với cháu. Ta không biết mình còn sống được bao lâu nữa, và ta đã muốn xin lỗi cháu từ rất lâu rồi. Đôi khi ta còn nghĩ… do ta mà cậu ấy phải rời xa cháu."
Với đôi mắt đẫm lệ, bác Minami cúi đầu xin lỗi.
Dường như hôm nay ai cũng xin lỗi tôi.
“Bác ơi, làm ơn hãy ngầng đầu lên đi ạ.”
"Cảm ơn cháu. Cháu thật tử tế. Nhưng xin cháu hãy để cho ta xin lỗi một cách đàng hoàng. Cậu ấy là chính hình mẫu lý tưởng của ta—một người đàn ông đáng kính đầy trách nhiệm và giàu lòng nhân ái. Ta đã dựa dẫm vào cậu ấy quá nhiều. Công việc hàng ngày ở “Aono’s Kitchen" và các hoạt động tình nguyện đã dần trở nên quá sức với Mamoru-kun. Mặc dù ta biết cậu ấy là người có tinh thần trách nhiệm, nhưng ta đáng lẽ ra phải nhận ra cậu ấy đang tự ép mình quá mức sớm hơn.”
Nói xong, ông ấy ngước nhìn lên bầu trời.
Tôi hiểu nỗi lòng của bác, và tôi nghĩ sự dằn vặt này hoàn toàn có cơ sở.
Sau cái chết của bố tôi, thời gian dường như đã ngừng lại đối với ông ấy. Đó là gánh nặng mà con người phải mang khi mà họ cảm thấy hối tiếc.
“Mặc dù vậy, đó là con đường mà ông ấy đã chọn.”
Tôi dùng cách gọi nhẹ nhàng và đầy kính trọng mà tôi luôn dùng để nhắc đến bố.
“Nhưng người đã dẫn dắt cậu ấy đến với con đường này… chính là ta."
Đây chính là nỗi ân hận của bác Minami — ông ấy cảm thấy như mình đã áp đặt lý tưởng của mình lên bố tôi và gây áp lực cho đến khi ông kiệt sức hoàn toàn.
Nhưng điều đó không phải. Bởi vì bố…
“Bố cháu đã ra đi thanh thản với nụ cười mãn nguyện trên môi. Dù bác có nói gì đi chăng nữa thì cháu cũng không muốn bất cứ ai phủ nhận tâm nguyện của bố đâu."
Ông ấy đã sống đúng với khát vọng và lý tưởng sống của mình, vậy nên không ai trong chúng ta cần phải hối tiếc cả.
“... Ta hiểu rồi.”
"Bác đã thừa hưởng lý tưởng sống của bố cháu. Ông ấy vẫn thường nói rằng, chừng nào công việc của bố còn được tiếp tục thì ông vẫn còn sống mãi. Vậy mà bác – người được trao trọng trách kế thừa đó – lại cứ mãi day dứt như vậy thì cháu sẽ cảm thấy buồn lắm. Cháu nói thật đấy."
Bác Minami mỉm cười với đôi mắt đẫm lệ.
“Cháu thật đáng ngưỡng mộ, Eiji-kun. Ta vẫn luôn coi cháu như là cháu nội của mình vậy. Nhưng hôm nay, ta đã được học rất nhiều điều từ cháu.”
Và rồi ông ấy nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.
“Đó là lý do tại sao ta không thể tha thứ được cho những kẻ đã cố gắng làm hại cháu. Có thể ta hơi tự phụ, nhưng cháu đang trên con đường trở thành một người vĩ đại. Mặc dù vậy, cháu vẫn còn là một học sinh trung học — là một người rất cần sự bảo vệ của người lớn. Vì cậu ấy, ta sẽ chịu trách nhiệm với tư cách là một người lớn. Dù thế nào thì ta cũng sẽ bảo vệ cháu.”
Nghĩ đến nụ cười của bố, trái tim tôi vô cùng xúc động trước tình cảm mà ông ấy dành cho tôi.
Tôi cảm thấy như được bao bọc bởi sự che chở vậy.
Chúng tôi cùng nhau mỉm cười.