Trans + Edit: M1NO
----------------------
Góc nhìn của Kondo
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ nào đã phản bội tao đâu.
Chúng tôi bị đưa đến đồn cảnh sát gần nhất, và các sĩ quan đang ra rả giáo huấn.
“Học sinh cấp ba thì không nên trốn học và đi đến những nơi như thế đâu nhé.”
“Amada-san, có vẻ như mẹ cháu đã báo cáo tìm người mất tích vì cháu tự ý bỏ đi.”
“Các cô cậu vẫn còn là học sinh, đừng có làm mấy chuyện vô trách nhiệm như thế.”
Khi viên cảnh sát đề cập đến việc liên lạc với phụ huynh, Miyuki hoảng hốt van xin.
“Làm ơn, xin đừng làm thế!”
Nhưng quyết định của viên cảnh sát vẫn không thay đổi.
“Xin lỗi nhưng chúng tôi không thể. Này, cháu đang bị gia đình báo mất tích đấy. Bố mẹ cháu chắc hẳn cũng đang lo lắng lắm. Cháu cần phải hiểu điều đó với tư cách là một học sinh cấp ba.”
Nghe xong, Miyuki bật khóc nức nở. Nhưng với tôi, những lời đó lại vang lên như một tia hy vọng vậy.
Đúng rồi! Với cái giọng điệu đó, cảnh sát chắc chắn sẽ không liên lạc với nhà trường đâu. Tuy lúc nãy tôi đã hoảng loạn mà cắm đầu chạy, nhưng giờ thì tôi chỉ cần đóng vai một học sinh gương mẫu và tìm cách thoát thân thôi. Được rồi, từ giây phút này, đây sẽ là một màn kịch để đời của tôi.
“Miyuki không làm gì sai cả. Là do cháu đã nằng nặc rủ em ấy đi. Hình như tối qua em ấy cãi nhau với bố mẹ nên không thể về nhà. Thế nên, cháu mới đành phải đưa em ấy đến đó. Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra với Miyuki, cháu chỉ muốn bố mẹ em ấy...”
Thế nào? Trông tôi có giống một học sinh thánh thiện đang cố bảo vệ bạn gái không?
“Dù vậy chúng tôi vẫn phải có trách nhiệm thông báo cho phụ huynh của cô bé. Đó là quy định rồi.”
Ra vậy. Dựa trên phản ứng của họ, bọn họ chắc chắn sẽ không liên lạc với nhà trường đâu. Như vậy, khả năng tôi giữ được suất tiến cử là rất cao. Chỉ cần bố tôi xuất hiện là mọi chuyện sẽ ổn cả.
“Vậy thì cháu sẽ chịu trách nhiệm và xin lỗi bố mẹ Miyuki. Vì em ấy...”
Vừa nói, tôi vừa cố gắng run rẩy. Nếu tôi giả vờ khóc, mọi thứ sẽ hoàn hảo.
Tôi là con trai một chính trị gia mà. Tôi biết cách để thao túng lòng người lắm.
“Được rồi. Chúng tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho phụ huynh cô bé, nhưng chúng tôi vẫn phải liên lạc với bọn họ. Nhớ là đừng để chuyện này tiếp diễn nữa.”
Khi tôi đang đóng vai một học sinh gương mẫu đang nhận lỗi thay cho bạn gái của mình, tôi tin chắc rằng mình sẽ thoát khỏi được tình huống này.
***
Sau khoảng một giờ, bố tôi đến với tư cách là người bảo lãnh.
“Tôi thành thật xin lỗi vì những rắc rối mà đứa con trai ngu ngốc của mình đã gây ra.”
Đúng là chính trị gia có khác. Lời xin lỗi của ông ấy nghe thuyết phục một cách đáng kinh ngạc. Tiện thể, ông ấy còn thì thầm vào tai tôi…
“Nghe cho rõ đây. Một vụ bắt giữ đơn giản như thế này sẽ không liên lụy đến nhà trường đâu. Tuy nhiên, chuyện này có thể biến thành một vụ bê bối đấy. Ta đang định tranh cử chức thị trưởng trong cuộc bầu cử tới. Chơi gái thì phải có chừng mực. Với lại, bớt bớt làm mấy chuyện kiểu này khoảng một năm đi. Ta đảm bảo vụ này sẽ không lan truyền trong cộng đồng địa phương và ảnh hưởng đến suất tiến cử của con đâu.”
Ah~, cuộc sống này thật là dễ dàng mà. Tôi thật sự biết ơn khi bố mình lại tài giỏi đến vậy. Một vụ bị bắt giữ, bằng một cách thần kỳ nào đó lại biến thành một tấm huy chương danh dự rồi? Làm con của một công dân thượng lưu đúng là tuyệt nhất! Thế nhưng, vào khoảnh khắc đó, tôi không tài nào ngờ được rằng phản ứng của mẹ Miyuki, những người sắp đến ngay sau đó lại vượt xa mọi dự tính ban đầu của mình.
Góc nhìn của Miyuki
Giờ phải làm sao? Giờ phải làm sao đây? Bố mẹ đã biết chuyện tôi bị bắt rồi.
Tôi không muốn thế này, Tôi không muốn thế này, tôi không muốn mọi chuyện xảy ra thế này đâu.
Tôi phải nói gì với mẹ đây? Vấn đề không chỉ nằm ở mỗi tôi – tôi là người tồi tệ nhất, là người thậm chí còn phản bội cả bố mẹ mình.
Khi tôi ngồi đó mặt tái mét và run rẩy, khoảnh khắc phán xét đã đến.
“Amada-san? Mẹ của cháu tới rồi.”
Một viên cảnh sát nhẹ nhàng gọi tôi. Khi cánh cửa phòng mở ra, mẹ tôi xuất hiện với vẻ mặt tái nhợt.
“…”
Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt buồn bã đó. Đây chính là sự trừng phạt của Chúa.
“Này, Miyuki. Sao con lại ở đây vậy? Mẹ đã tuyệt vọng tìm con suốt từ ngày hôm qua đấy. Mẹ thậm chí còn phải xin nghỉ làm. Và sao con lại không ở cùng Eiji-kun vậy? Đứa con trai kia là ai mà bị bắt cùng con thế? Mối quan hệ của hai đứa là gì vậy…?”
Mẹ tôi lạnh lùng nói khi bà tra hỏi tôi.
“C-chuyện đó…”
Tôi đứng đó, nước mắt chực trào và cố gắng nặn ra câu trả lời…
“Tối qua mẹ đã đến nhà Aono-san đấy con có biết không?”
Lời nói của mẹ như những viên đá nặng trĩu ném thẳng vào tôi đầy tuyệt vọng.
Mồ hôi sau lưng tôi cứ thế không ngừng tuôn ra. Bà ấy đã nói chuyện với mẹ của Eiji. Tôi biết ngày này rồi cũng sẽ đến. Tôi đã luôn sợ hãi về điều đó và né tránh suốt bấy giờ. Tôi đã chạy trốn.
“… Con xin lỗi.”
Tôi cảm thấy sợ hãi và xấu hổ khi cố gắng thốt ra những lời đó.
“Tại sao con lại xin lỗi? Con có biết mình đã làm gì sai không hả?”
Bà ấy đã biết được bao nhiêu rồi? Tôi còn có thể trốn thoát được nữa không? Hay bà ấy đã biết được tất cả rồi? Tôi sợ lắm, sợ lắm, sợ lắm.
Không chỉ cắm sừng Eiji, tôi còn đổ lỗi cho cậu ấy nữa. Và vì thế nên cậu ấy đã bị cô lập ở trường.
Tất cả là lỗi của tôi. Chính tôi đã gây ra mọi chuyện.
“Mẹ của Eiji nói rằng bà ấy không muốn chúng ta dính dáng gì đến họ nữa. Bà ấy bảo với mẹ rằng mẹ nên trực tiếp hỏi con thì hơn. Này, tại sao con lại đi khách sạn tình yêu với một người đàn ông mà mẹ không quen biết thay vì Eiji-kun, người đáng lẽ là bạn trai con vậy? Đây chính là người đã gọi cho con trước khi con rời khỏi nhà đúng không?”
Ồ, vậy là bà ấy chưa biết gì cả. Mẹ của Eiji đã trao cho tôi hình phạt cuối cùng: chọn lựa giữa việc kể hết mọi chuyện với mẹ hay là giữ bí mật.
“Thưa bà, xin hãy bình tĩnh. Tất cả là do lỗi của đứa con trai ngu ngốc của tôi.”
Bố của Senpai cố gắng hòa giải.
“Câm mồm!! Tôi đang nói chuyện với con gái tôi!”
Mẹ tôi, người vốn dĩ luôn hiền lành và điềm tĩnh giờ lại đang hét lên đầy tức giận.
“Thứ lỗi cho tôi.”
Hai người đứng trước mặt tôi chỉ có thể im lặng. Viên cảnh sát lo lắng nhìn chúng tôi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Miyuki!? Mẹ muốn con tự mình kể lại mọi chuyện cho mẹ! Mẹ không có một mình tần tảo nuôi con để biến con trở thành một người như thế này!”
Tiếng hét đau lòng của bà ấy vang vọng khắp phòng chờ.
“Con đã chia tay với Eiji rồi. Kondo-senpai, người đang ở kia là bạn trai con của hiện tại.”
Một phần ranh mãnh trong tôi lại trỗi dậy và cố gắng chỉ giấu đi sự thật mà không nói dối. Nhưng dù tôi có cố gắng ngụy trang tình huống đến đâu, không đời nào tôi có thể lừa được chính mẹ mình.
Bốp!
Đột nhiên, tôi cảm thấy nóng ran ở má trái. Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cơn đau rát trên mặt từ từ khiến tôi nhận ra mọi chuyện. Mẹ đã tát tôi.
Một người dịu dàng như bà ấy chưa bao giờ đánh tôi dù có giận đến mức nào. Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến sự giận dữ của bà ấy. Và rồi, tôi hiểu ra.
Tôi đã bị ruồng bỏ.
Chúng tôi sẽ không bao giờ có thể trở lại làm mẹ con như trước đây nữa.
Tôi cảm thấy buồn, tự trách bản thân, và rồi hối hận.
“Con xin lỗi.”
“Tại sao con lại nhẫn tâm làm điều tồi tệ như vậy!? Eiji-kun đã luôn xem con là tất cả! Tại sao!? Tại sao chứ!? Tại sao con lại phản bội người quan trọng nhất đối với con!? Người mà con cần xin lỗi không phải là mẹ!!”
Có lẽ vì sự tức giận tột độ, mẹ tôi ôm ngực và ngã gục.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Tôi vội vàng lao tới và cố gắng đỡ lấy mẹ, nhưng bà ấy gạt phắt tay tôi ra và từ chối sự giúp đỡ của chính con gái mình.
“Mẹ chẳng thể nào hiểu nổi con. Làm ơn, con có muốn cùng mẹ đến xin lỗi Aono-san không?”
Góc nhìn của Kondo
Chết tiệt. Mọi chuyện phức tạp rồi đây. Nếu mẹ con nhỏ đó cùng Miyuki đến gặp Aono, mọi chuyện có thể sẽ bị bại lộ.
Nhưng người bố tuyệt vời của tôi đã nắm bắt được ngay tình hình.
"Hình như bà ấy bị thiếu máu. Đừng lo. Nếu bà ấy bình tĩnh lại một chút, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trong trường hợp xấu nhất, chúng ta có thể dùng tiền để bịt miệng bà ấy lại. Hầu hết người lớn đều có thể mua chuộc được bằng tiền."
Thật nhẹ nhõm khi ông ấy luôn tỏ ra lý trí như vậy. Thật tuyệt khi ông ấy không trở nên hoảng loạn giống như mẹ của Miyuki.
Thôi, một khi chuyện của Miyuki được giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ phải cực kỳ cẩn thận để nhà trường không phát hiện ra sự việc và giữ im lặng cho đến khi tốt nghiệp. Tôi đã tung đủ tin đồn rồi, nên Aono sẽ tự sụp đổ thôi.
Miyuki chắc chắn sẽ càng phụ thuộc vào tôi hơn sau vụ này. Dù sao đi nữa, ngay cả chỗ dựa lớn nhất như là mẹ của mình giờ cũng đã chối bỏ cô ta rồi. Và nếu như người bạn thời thơ ấu của cô ta đột nhiên biến mất, Miyuki sẽ chẳng còn ai khác ngoài tôi.
Đúng, cô ta sẽ trở thành nô lệ của tôi. Giống như mấy đứa đàn em trong đội bóng đá và công cụ đầu tiên của tôi vậy, số phận của cô ta đã được định sẵn là sẽ bị tôi lợi dụng mãi mãi rồi.
Chà, tôi đang rất mong chờ xem không biết mình có thể tạo ra bao nhiêu nô lệ trong những năm tháng học cấp ba của mình đây.
Và rồi, cuộc sống của tôi sẽ trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết.