Trans+ Edit: M1NO
----------------------
Trước ga tàu
Sáng chủ nhật, tôi có mặt tại ga tàu để gặp Ichijou-san.
Thú thật, đêm qua tôi chẳng tài nào chợp mắt nổi. Đi xem phim với nữ thần của trường ư? Nghe thôi là đã thấy đây là một thử thách quá lớn rồi.
Cuối cùng, vì quá bồn chồn nên tôi phải dậy sớm. Và thế là tôi quyết định ăn sáng ở một quán cà phê gia đình gần ga và nhâm nhi đồ uống. Bởi vậy, tôi đến điểm hẹn sớm hơn nhiều so với dự định.
Vẫn còn khoảng hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn.
Tôi đã chán ngồi lì trong quán cà phê nên tôi đi lang thang quanh khu vực nhà ga để giết thời gian.
“Senpai! Anh đến sớm quá đấy! Vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn mà!”
Tôi khựng lại khi nghe thấy giọng nói phía sau mình và quay người lại.
Ichijou-san, người mà tôi chỉ được thấy trong bộ đồng phục học sinh nay lại mặc một chiếc váy hai dây màu hông phấn dịu dàng. Sắc hồng ấy, dù có thể hơi nổi bật đối với người khác nhưng lại được khí chất của cô cân bằng một cách hoàn hảo, khiến cô nàng toát lên vẻ thanh lịch cuốn hút. Không những vậy, chiếc túi xách nhỏ màu trắng mà Ichijou-san đang cầm trên tay lại càng làm tôn lên nét ngọt ngào vốn có của mình.
“À, tại anh hào hứng quá nên mới đến sớm thôi.”
Tôi mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp của cô ấy đến nỗi vô tình buột miệng nói ra cảm xúc thật của mình.
“Tự dung anh nói cái gì thế hả? Dừng lại đi!”
“Ủa, anh tưởng em bảo em không ghét nghe anh nói như vậy cơ mà.”
“… Anh nói phải. Thật ra, em khá là thích đó.”
Nhỏ mỉm cười ẹ thẹn và có đôi chút ngại ngùng.
“Anh nghĩ chiếc váy này hợp với em lắm đấy.”
Những lúc như thế này, tôi biết mình cần phải khen trang phục của một cô gái. Ít nhất thì cái kiến thức cơ bản đó tôi vẫn nắm được.
“Cảm ơn anh. Quả nhiên Senpai cũng biết cách đối xử với con gái ha.”
Ichijou-san nói vậy với một nụ cười phức tạp trên môi. Tôi đoán là cô ấy đang cố ý làm vậy để an ủi tôi sau khi biết tôi vừa bị bạn gái cũ phản bội và chia tay.
“Không có gì đâu. Anh chỉ đơn giản là thấy đẹp thì khen thôi. Hơn nữa, em cũng nổi tiếng mà, chắc là em cũng quen với việc đi chơi với con trai rồi.”
“Thật ra, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của em vào cuối tuần đấy. Lần “hẹn hò” trước đó chỉ là ở quán cà phê sau giờ học thôi… Thế nên, để chọn bộ đồ này, em đã phải nhờ Maeda-san chọn giúp đấy…”
“Hả?”
Tôi vô thức thốt ra một âm thanh kỳ lạ. Ichijou-san rõ ràng không phải là kiểu người có kinh nghiệm hẹn hò trước đây, nhưng tôi thật sự không ngờ là cô ấy lại dè dặt và nhút nhát đến mức vậy.
“Anh đừng có để bụng nhé. Thật ra, em cũng hơi ngại chút ấy. Dù sao thì em cũng là học sinh cấp ba mà, đâu phải là không có hứng thú gì đâu. Em thấy anh có vẻ rành mấy khoản này nên em cũng thấy yên tâm hơn hẳn. Mong anh chiếu cố em nha, Senpai.”
Ichijou-san lúc này trông nữ tính hơn bao giờ hết.
“Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi có cảm giác như mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào cô ấy vậy, chắc là do tôi tưởng tượng thôi.
Và thế là khoảnh khắc đặc biệt của chúng tôi đã chính thức bắt đầu.
“Vậy thì chúng mình đi mua vé xem phim thôi!”
Ichijou-san háo hức bắt đầu buổi hẹn hò.
“À cái đó, anh đã đặt chỗ online cho chúng ta từ hôm qua rồi nên em không phải lo về vé đâu. Anh nghĩ rạp chiếu phim sẽ hơi đông vào chủ nhật.
Tôi vốn đã lo liệu chuyện đó từ trước rồi.
“Hả?”
“Hửm? Sao vậy?”
Ichijou-san sững người một lúc, rồi khuôn mặt cô nàng bỗng đỏ ửng lên như thể sắp vỡ òa vì phấn khích.
“Tuy trước đó em có nhờ anh chiếu cố… Nhưng em không ngờ là anh lại có thể chu đáo đến mức này luôn ấy! Em sẽ trả lại tiền vé cho anh!”
Dù có hơi bối rối, nhưng cái cách cô ấy luống cuống tìm ví trông thật đáng yêu đến mức khiến tôi không khỏi bật cười và nói “Không sao đâu.” rồi bắt đầu bước đi. Thật lòng mà nói, việc tôi giúp đỡ lại cô ấy cũng chẳng phải thiệt thòi gì, nhất là khi Ichijou-san đã giúp tôi rất nhiều rồi.
Hôm nay, tôi nhất định phải làm tất cả để có thể khiến em ấy vui.
Và thế là một ngày chủ nhật thú vị chình thức bắt đầu.
***
“Nếu anh đã mua vé rồi thì để em trả tiền nước với bỏng ngô cho! Không, để em trả!”
Ichijou-san nhất quyết đòi trả và tôi đành phải gật đầu đồng ý.
Trái ngược với thân hình nhỏ nhắn của mình, khẩu vị của Ichijou-san lại vô cùng ấn tượng. Cô ấy ăn sạch một đĩa hàu chiên và một suất cơm trưa. Điều đáng nói là cô không gọi thêm cơm, một thói quen khá lạ so với phần đông khách hàng. Tại Aono's Kitchen, suất cơm thêm lần đầu là hoàn toàn miễn phí, và không ít các vận động viên hay khách hàng trẻ thường xuyên tận dụng ưu đãi này.
Bỏng ngô là thứ không thể thiếu mỗi khi xem phim. Tôi chọn một ly Coca, còn Ichijou-san chọn trà Bá Tước đá. Nếu tôi không ăn sáng, có lẽ tôi đã muốn gọi thêm xúc xích hoặc khoai tây chiên nữa rồi.
““Cuộc đời giống như một hộp sô-cô-la vậy. Bạn sẽ không bao giờ biết mình sẽ nhận được cái gì.” — Câu nói này trong phim chuẩn thật đấy. Trước khi kỳ nghỉ hè khép lại, em không nghĩ là mình sẽ lại được ngồi xem một bộ phim như thế này cùng với Senpai đâu.”
Tôi cảm nhận được sự kết nối đặc biệt của chúng tôi với câu thoại nổi tiếng nhất của bộ phim.
“Em nói phải. Anh thật sự rất trân trọng buổi gặp gỡ tình cờ trên sân thượng ngày hôm đó. Nếu không gặp em, Ichijou-san, anh nghĩ mình đã phải chịu đựng đau khổ trong suốt một thời gian dài rồi.”
“Senpai lại thế nữa rồi, anh lúc nào cũng vô tư làm những cô gái vui vẻ mà chẳng hề hay biết. Nhưng em nghĩ senpai may mắn lắm đó. Mẹ anh, anh trai anh, các thầy cô, và ngay cả Imai-senpai nữa. Luôn có những người xung quanh ủng hộ anh ngay cả trong lúc anh đang gặp khó khăn nhất.”
“Nhưng người đầu tiên chìa tay ra giúp đỡ anh lại chính là em đó, Ichijou-san. Em thật sự rất đặc biệt.”
Bởi vì nếu chúng ta không gặp nhau trên sân thượng vào ngày hôm ấy... Chỉ cần tôi đến muộn vài phút thôi... Có lẽ chúng ta đã chẳng thể tránh khỏi một bi kịch rồi.
Bộ phim bắt đầu.
Tựa đề của bộ phim nổi tiếng ấy hiện lên trên màn hình.
Đó là một kiệt tác thuộc thể loại phim tâm lý xã hội của Mỹ.
Câu chuyện kể về một cậu bé bị bắt nạt, nhưng nhờ những người tốt xung quanh mà cậu dần được công nhận, tìm thấy hạnh phúc và lan tỏa niềm vui đến những người khác. Dù mang phong cách hài kịch, bối cảnh phim lại đặt trong dòng chảy lịch sử đương đại của Mỹ và tạo nên một bộ phim tâm lý xã hội sâu sắc.
Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy rất đồng cảm với hoàn cảnh của nhân vật chính. Trong những lúc khó khăn, tôi thật sự trân trọng những người đã giúp đỡ mình, và tôi biết mình cần phải đền đáp lại sự tử tế đó.
Tôi muốn trân quý tất cả những người quan tâm đến mình. Qua biến cố này, tôi đã mất đi nhiều thứ, nhưng đồng thời, tôi cũng nhận ra xung quanh mình có rất nhiều điều đáng giá. Tất cả là đều nhờ Ichijou-san.
Khi tôi đưa tay lấy bỏng ngô và vô tình chạm vào tay cô ấy. Ichijou-san khẽ “A!” một tiếng rồi nhanh chóng rụt tay lại.
Phản ứng của cô nàng khác hẳn so với mọi khi - đáng yêu quá.
Tôi chỉ mong rằng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi thôi. Với suy nghĩ đó, tôi đắm mình vào bộ phim.
***
“Phim hay quá đi!”
Nhỏ kouhai phấn khích nói.
“Ừm, cứ đến đoạn chiến tranh Việt Nam là anh lại khóc.”
Đây là một bộ phim đã giành vô số giải thưởng lớn nhỏ. Nó cũng nằm trong bộ sưu tập Blu-ray của mẹ tôi nên tôi đã mượn và xem đi xem lại nhiều lần.
Thật sự là một bộ phim tuyệt vời. Xem trên Blu-ray đã thích rồi, nhưng xem ở rạp thì đúng là không gì có thể sánh bằng mà— cảm giác như tôi đang bị hút vào trong từng thước phim vậy.
“Cái kết tuy làm em hơi buồn một chút, nhưng em rất thích bởi vì nó phản ánh được cuộc đời của một con người. Em cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi xem xong bộ phim này! Đã thế lại còn được thưởng thức cùng với Senpai nữa chứ! Xem phim cùng với Senpai vui lắm ạ!!”
Ichijou-san mỉm cười mãn nguyện. Nghĩ lại thì cô ấy cũng hay nói chuyện phim ảnh với mẹ tôi. Bà ấy là một fan cuồng của các series phim và phim nước ngoài, đến nỗi bà còn đăng ký dịch vụ xem phim trả phí trong phòng nghỉ.
Tôi nhớ là mẹ tôi từng kể rằng ngày xưa, khi chưa có những thứ tiện lợi như dịch vụ stream, mẹ thường thuê nhiều phim và DVD nhất có thể vào mỗi tuần và xem vào bất cứ khi nào rảnh rỗi.
"Đúng là bộ phim được ra đời từ trước khi chúng ta sinh ra mà. Trừ những dịp như thế này thì khó mà xem được ở rạp nhỉ?"
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội xem bộ phim này trên màn hình lớn như vậy.
“Hồi đại dịch, có một thời gian họ không thể phát hành phim mới nên rạp chiếu phim đó mới chiếu lại phim cũ để duy trì hoạt động. Có vẻ như có quá nhiều yêu cầu từ khách hàng nên họ đã quyết định giữ một suất chiếu phim kinh điển của ngày xưa cho đến tận bây giờ."
“Thật sao? Vậy nếu họ chiếu lại một bộ phim hay khác thì chúng ta quay lại xem nhé.”
Tôi vô tình nói ra mà không hề suy nghĩ, nhưng ngay lập tức tôi nhận ra lời mình vừa nói có sức nặng đến nhường nào.
Nói vậy có khác nào tôi đang mời cô gái dễ thương nhất trường đi hẹn hò lần thứ hai cơ chứ.
Thế nhưng, Ichijou-san lại mỉm cười và hoàn toàn không hay biết đến sự căng thẳng bên trong tôi.
“Một buổi hẹn hò khác ư? Fufufu, em rất mong chờ lắm đó. Vẫn còn cả đống phim em muốn xem cùng anh nữa kìa! Em cũng muốn biết những bộ phim yêu thích của anh là gì nữa cơ, Senpai!!”
Nhỏ đáp lại ngay lập tức. Sẽ có lần sau. Chỉ nghĩ đến thôi mà trái tim tôi đã đập thình thịch rồi.
Góc nhìn của Ai Ichijou
Senpai có vẻ rất thích bộ phim đó. Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại là một người đồng hành hoàn hảo đến vậy.
Quả nhiên là người từng có bạn gái có khác ha. Trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp, mối quan hệ của anh ấy với Amada-san chắc hẳn phải rất tốt đẹp. Có lẽ, họ đã nhiều lần vui vẻ đi chơi với nhau.
Không biết bọn họ đi đâu nhỉ? Hai người họ có đi xem phim không ta. Chắc là có rồi nhỉ?
Đột nhiên, tôi nhận ra mình đang cảm thấy ghen tị với bạn gái cũ của ảnh. Đây chính là cảm giác ghen tị đó sao?
Senpai chắc hẳn phải cảm thấy đau lòng lắm sau tất cả mọi chuyện. Anh ấy liệu còn có nghĩ về cô ấy không. Không biết Senpai nghĩ gì về mình nhỉ. Hay là, anh ấy chỉ xem mình như một đứa em gái thôi?
Em muốn anh xem em như một người phụ nữ cơ… Thật đáng sợ khi không biết người mình thích nhìn nhận mình như thế nào mà.
Giấu đi sự lo lắng của mình, chúng tôi bước đi cùng nhau. Vẫn như thường lệ, anh ấy bước chậm lại để theo kịp bước chân tôi.
***
Chúng tôi quyết định ăn trưa tại một quán cà phê gần đó.
May mà tôi đã tìm hiểu trước.
Biết sở thích của Ichijou-san, tôi đoán là một quán cà phê có món tráng miệng ngon sẽ là lựa chọn tốt nhất nên tôi đã đặc biệt tìm những nơi như vậy.
“Chào mừng quý khách! Bàn cho hai người ạ? Mời quý khách ngồi ở bàn dành cho các cặp đôi ở đằng kia.”
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy lo lắng sau khi nghe câu đó. Bàn mà họ dẫn chúng tôi đến là chiếc bàn trang trí đẹp nhất quán họ. Vậy là họ xem chúng tôi như một cặp đôi ư? Tôi định từ chối, nhưng đúng lúc ấy, tôi cảm nhận được cô nàng đang kéo nhẹ vạt áo tôi từ phía sau.
“Senpai, em muốn bàn đó.”
Tôi thoáng ngạc nhiên và hỏi lại để xác nhận.
“Em chắc chứ? Họ đang nghĩ chúng ta là một cặp đôi đấy…”
Nghe vậy, Ichijou-san đỏ mặt và đáp lại.
“Senpai có phiền không nếu cứ để họ nghĩ rằng chúng ta đang có một mối quan hệ như thế?”
Tôi không thốt nên lời. Người phục vụ dường như đã nhận ra điều gì đó và khẽ mỉm cười.
***
“Xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu. Suất bánh pancake Hawaii và bữa trưa burger của quý khách đây ạ.”
Trong khi chúng tôi ngồi đợi ở chiếc bàn dành cho cặp đôi ấm cúng, đồ ăn đã sớm được mang ra.
Ichijou-san vui vẻ nhìn phần bánh pancake mà cô ấy hằng mong ngóng. Còn trước mặt tôi là một chiếc burger cùng khoai tây chiên trông bắt mắt như để chụp ảnh “sống ảo” vậy, mà lại còn rất đủ đầy nữa chứ. Cắn miếng đầu tiên, hương vị của thịt và rau củ lấp đầy khoang miệng mình.
Tôi cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình. Ichijou-san đang chằm chằm nhìn tôi. À, hiểu rồi.
“Ichijou-san, em muốn thử một miếng không?”
Nắm bắt được ý cô nàng, tôi đề nghị vậy, và khuôn mặt nhỏ sáng bừng lên ngay lập tức.
“Thật ạ!?”
“Em chưa từng ăn burgur bao giờ sao?”
Với biểu cảm vui vẻ hơn tôi tưởng, cô ấy lập tức nói.
“Vâng ạ. À mà senpai cũng thử món pancake của em đi!”
Chúng tôi đổi đĩa cho nhau. Tôi ý tứ cắn một miếng ở phía đối diện với chỗ cô ấy đã cắn. Độ mềm xốp của bột bánh, vị chua thanh của trái cây, và vị ngọt của si-rô phong quyện vào nhau một cách hoàn hảo. Rất ngon. Có lẽ nếu chúng tôi phục vụ món này ở Aono's Kitchen, chúng tôi có thể thu hút thêm nhiều khách hàng trẻ tuổi hơn đến với quán.
Hài lòng với hương vị, tôi nhìn Ichijou-san. Trông cô nàng có vẻ hơi lúng túng vì không biết phải cầm chiếc burgur quá khổ đó thế nào.
“Đằng nào thì nó cũng rơi ra thôi nên em cứ thử cắn một miếng lớn đi.”
“D-dạ.”
Ichijou-san nhẹ nhàng cầm chiếc burger lớn hơn cả khuôn mặt mình rồi cắn một miếng đầy quyết tâm. Nhỏ tròn mắt trước hương vị đậm đà, rồi mỉm cười mãn nguyện.
Khóe môi Ichijou-san dính một chút tương cà nên tôi đưa cho cô ấy một chiếc khăn giấy. Cô nàng cẩn thận lau đi và có vẻ hơi ngượng ngùng.
Tôi cứ nghĩ chỉ mình tôi đang tận hưởng cái vẻ đáng yêu ấy của nhỏ thôi, nhưng ai ngờ rằng cô ấy lại buột miệng nói ra một điều mà tôi không thể nào lường trước.
“A, hình như chúng ta vừa hôn nhau gián tiếp thì phải?”
Ichijou-san nở một nụ cười tinh nghịch, rồi tiếp lời.
“Senpai!! Em chưa từng hẹn hò với ai trước đây cả nên em vẫn còn non kinh nghiệm lắm. Mong rằng Senpai sẽ chỉ dạy em thật nhiều nhé. Chắc Senpai đã quá quen với mấy chuyện này rồi, vậy mà, em thì lại chẳng biết gì hết!”
Cô nàng mỉm cười ranh mãnh với tôi.
***
Sau đó, chúng tôi đi mua sắm tại một cửa hàng tổng hợp trong trung tâm thương mại ở nhà ga.
“Wow, anh chưa bao giờ đến một cửa hàng như thế này, nhưng mà thú vị ghê.”
Đúng như dự đoán, hầu hết khách hàng ở đây đều là phụ nữ, nhưng ngay cả đối với con trai cũng có những món đồ hay ho ở đây. Nào là máy massage ngón tay, đệm hạt siêu mềm, các loại muối tắm độc đáo, và cả đồ ăn vặt nữa.
“Em đã bảo rồi mà? Em thích ghé qua mấy cửa hàng kiểu này mỗi khi rảnh lắm. Mình có thể thỏa thích ngắm những thứ kỳ lạ trong đây.”
Ichijou-san mỉm cười khi cô ấy cho muối tắm và những tập giấy nhớ dễ thương vào giỏ của mình.
“Có nhiều thứ mà anh chưa từng thấy trước đây. Mới mẻ thật, một cách hay để có thêm niềm cảm hứng.”
Tại khu vực hàng hóa nước ngoài, tôi thấy có kẹo và nước ép của Mỹ nên tôi quyết định mua một chai cola vị cherry để thử. Thật tuyệt khi được trải nghiệm những điều mới lạ như thế này; nếu đi một mình, tôi thậm chí còn không biết những thứ này còn tồn tại nữa cơ.
“Senpai, phản ứng của anh dễ thương quá đi! Em mừng vì anh thích!”
Ichijou-san nở một nụ cười hạnh phúc.
***
4 giờ chiều, một khung giờ khá lưng chừng. Đối với học sinh cấp ba, có lẽ đã đến lúc chúng tôi nghĩ đến việc tạm biệt. Tôi không chắc bố mẹ của Ichijou-san sẽ nghĩ như thế nào vì cô ấy hiếm khi nhắc đến họ, và tôi băn khoăn không biết nên làm gì.
“Senpai, giờ sao ạ?”
Cô nàng có vẻ hơi do dự khi hỏi tôi.
“Hay là em lại qua nhà anh ăn tối lần nữa nhé? Mẹ và anh trai anh sẽ rất vui khi gặp em đó.”
“Nghe hấp dẫn thật đấy ạ, nhưng em toàn được nhà anh đãi cơm không thôi, cứ nhận lời mãi như vậy thì em ngại lắm nên hôm nay em xin phép từ chối ạ.”
“Ồ, thế à…?”
Thật lòng, tôi đã hy vọng chúng tôi có thể dành thêm chút thời gian bên nhau.
“Đừng tỏ ra thất vọng vậy chứ. Vậy thì anh có muốn đến nhà em không? Tại vì em toàn đến nhà anh suốt à.”
“Hở?”
Tôi phát ra một âm thanh kỳ lạ trước lời mời bất ngờ đó.
“Nhân tiện thì giờ này nhà em không có ai ở nhà đâu, ngay cả người giúp việc cũng không có mặt. Vậy nên chỉ có hai ta thôi.”
Ichijou-san nở một nụ cười tinh nghịch nói.
“Khoan đã, nghe có vẻ... Chẳng phải không thích hợp cho lắm sao? Lỡ như có chuyện gì thì?”
“Hehe, sao anh cứ làm quá lên thế! Em chỉ trêu Senpai thôi mà anh đã đỏ mặt hết cả lên rồi… Senpai vui tính quá đi. Hơn nữa, em sống một mình nên Senpai không phải lo lắng về việc gặp bố mẹ em đâu.”
Nhỏ vẫn tiếp tục trêu chọc, nhưng trong giọng điệu của cô ấy lại ẩn chứa một điều gì đó u tối về cuộc sống gia đình mình.
“Vậy thì anh xin phép nhận lời nhé?”
“Ể!?”
Rõ ràng khi bị “gậy ông đập lưng ông”, cô nàng không giỏi xoay sở cho lắm.
“Trông kia Ichijou-san, em cũng đỏ mặt rồi này.”
Khi bị tôi trêu lại, nhỏ ấy làm bộ ngượng nghịu rồi cười nhạt phản kháng.
“Đừng có mà trêu em.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Cô ấy khoác tay tôi và bắt đầu dẫn tôi về nhà cô ấy.
“Nếu là với Senpai, em sẽ không ngại nếu có chuyện gì xảy ra đâu...”
Nhỏ khẽ lẩm bẩm đến nỗi tôi suýt nữa thì không nghe thấy.
***
Vậy ra đây là nhà của Ichijou-san. Một căn hộ khá sang trọng và rộng rãi.
Nhỏ ấy thật sự sống một mình ở một nơi rộng lớn như thế này sao? À thì, cô ấy có nhắc đến việc đôi khi có người giúp việc trong nhà nhưng tôi vẫn cảm thấy nơi này có chút quạnh hiu.
“Để em đi lấy chút trà, Senpai chờ em một lát nhé.”
Cô ấy để tôi lại trong một căn phòng trông như thư viện với những kệ sách chất đầy.
“Nhiều sách thật. Đúng là nhà của người giàu.”
Những cuốn sách được bảo quản rất hoàn hảo và không hề có một hạt bụi, và đa số là các tác phẩm đoạt giải nổi tiếng. Cứ như một thư viện thu nhỏ vậy.
Ichijou-san hẳn là người rất mê sách.
Trên bàn làm việc có một bức ảnh gia đình ba người, tất cả đều trông rất vui. Nhìn qua thì có vẻ bức ảnh được chụp vào khoảng thời gian cô ấy chuẩn bị vào tiểu học hoặc ngay trước đấy. Họ trông thật hạnh phúc… Tôi không muốn nhìn quá lâu; nếu Ichijou-san có vấn đề về gia đình, cô ấy có lẽ sẽ không muốn ai nhìn thấy những thứ riêng tư như vậy đâu.
“Xin lỗi vì đã để senpai đợi. Trà của anh đây. Em cũng tìm thấy một ít socola trong nhà nên anh làm chút nhé.”
Nhỏ đưa cho tôi một tách trà bằng bộ tách sứ cổ điển tinh xảo và một vài viên sô-cô-la nhập khẩu trông khá đắt tiền.
“Cảm ơn em. Cơ mà trong nhà em có cả một núi sách luôn. Em đã đọc hết chưa?”
“Một trong số đó là của mẹ em để lại nên em chưa có đọc hết đâu.”
Dù vậy, có vẻ như cô ấy đã đọc kha khá rồi. Có rất nhiều cuốn sách mới xuất bản trong năm ngoái.
“Đúng là thiên đường cho những người yêu sách mà.”
“Em rất vui vì anh nghĩ vậy. Senpai có thể đến chơi bất cứ lúc nào nhé.”
Nhỏ nói rồi nhấp một ngụm trà và chăm chú nhìn tôi như thế có điều gì đó khó nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Senpai đừng ngừng viết tiểu thuyết nữa nhé?”
Lời nói của cô ấy khiến tôi bất ngờ, phải mất một giây sau tôi mới phản ứng lại được. Kể từ vụ việc đó, tôi đã bắt đầu xa rời niềm đam mê lớn nhất của mình—viết tiểu thuyết.
“À không, chỉ là…”
Tôi vô cùng biết ơn Ichijou-san khi cô ấy đã giúp tôi lấy lại bản thảo từ phòng câu lạc bộ văn học.
Tuy tôi rất muốn viết, nhưng có một loại chấn thương tâm lý nào đó đang níu giữ tôi lại.
"Em đã đọc rất nhiều sách rồi. Tuy nghe có vẻ ích kỷ, nhưng câu chuyện Senpai viết thật sự rất lôi cuốn. Nó ấm áp, tử tế, hơn bất kỳ câu chuyện nào em từng đọc! Em không muốn vì chuyện này lại mà anh lại từ bỏ viết lách!”
Những lời tràn đây đam mê mà cô ấy nói đã chạm đến trái tim tôi. Trước sự chân thành ấy, tôi cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác.
“Cảm ơn em. Thật sự cảm giác như anh đã nhận lại được từ em quá nhiều rồi, Ichijou-san.”
Có lẽ, vào khoảnh khác này, tôi đang tìm lại được chính mình.
Ichijou-san mỉm cười ngọt ngào với tôi, trên tay cô vẫn giữ tách trà của mình.
***
Tôi không muốn ở lại quá lâu. Dù đã có một buổi tối thật tuyệt, nhưng khi tôi nói đã đến lúc về, tôi có thể thấy trên khuôn mặt cô ấy thoáng hiện lên nét buồn pha lẫn nụ cười.
Chúng tôi cùng nhau bước ra cửa. Nhận ra thời gian bên nhau sắp kết thúc, một nỗi buồn man mác khó tả chợt ùa đến trong tôi.
Khi tôi đứng trước mặt cô ấy, tôi cảm thấy vạt áo mình hơi bị kéo nhẹ. Khi tôi quay lại, tôi thấy cô ấy đang nhìn tôi e thẹn với ánh mắt rụt rè.
“À phải rồi, senpai! Hôm nay là buổi hẹn hò chính thức đúng không?”
“Ừ-ừm.”
Cô ấy hỏi lại khiến tôi ngượng chín mặt. Đúng là Ichijou-san đã nói rằng nhỏ muốn một buổi hẹn hò đúng nghĩa, và tôi cũng đã đồng ý.
“Đây là lời cảm ơn vì Senpai đã luôn ở bên em. Làm ơn hãy nhắm mắt lại nhé, vì em có hơi ngại chút ấy.”
Nói rồi, cô ấy đặt tay lên vai tôi và rướn người lên.
“Ơ.”
Tôi cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô ấy chạm nhẹ vào má trái mình.
“Vì đây là một buổi hẹn hò đặc biệt, nên phải có chuyện gì đó xảy ra chứ, senpai không nghĩ vậy sao?”
Khi tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, Ichijou-san khẽ thì thầm như muốn che giấu đi sự ngại ngùng của mình.
(Hết vol 1)