Cuộc đời tôi đã thay đổi: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

117 1057

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

11 22

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

26 128

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

149 2322

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

122 1989

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

86 1253

Light Novel - Tập 2 - Prologue

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Đêm ngày 7 tháng 9 – Góc nhìn của Ai Ichijou

Chủ nhật đã sắp qua đi rồi.

Trong căn phòng tĩnh lặng và trống trải, tôi khẽ thở dài sau buổi hẹn hò với Senpai. Khoảnh khắc hạnh phúc ngập tràn ấy đã khép lại, và thay vào đó là một cảm giác cô đơn ập đến khiến tôi một lần nữa nhận ra mình yếu đuối đến nhường nào.

Tôi ghét phải ở một mình.

Tôi muốn có một gia đình.

Tôi muốn trở về khoảng thời gian hạnh phúc ấy.

Đó chính là lý do tại sao tôi lại yêu sự ấm áp của Aono’s Kitchen đến như vậy. Tôi chỉ muốn được ở bên mọi người ở nơi đó mãi mãi thôi. Nhưng khoảnh khắc ấy lại ngắn ngủi hệt như buổi dạ hội của Lọ Lem vậy. Khi đồng hồ điểm, mọi thứ đều tan biến.

Và rồi, một lần nữa, tôi trở về với thực tại.

Nhưng lý do tôi thở dài không chỉ vì nỗi cô đơn mà còn là vì chuyện vừa mới xảy ra nữa. Tôi đã hành động quá bộc trực mà không hề suy nghĩ. Với một chút nuối tiếc trong lòng, tôi thả mình xuống ghế sofa và cuốn theo dòng cảm xúc của ngày hôm ấy.

Nhưng… có thực sự là tôi đang hối hận không vậy? Tôi tự hỏi và cố gắng trấn an bản thân.

Chắc có lẽ là do tôi đã đi bộ quá nhiều, hoặc là chỉ đơn giản là làm những điều không quen nên mới cảm thấy mệt mỏi mà thôi. Ôm chặt thú nhồi bông vào lòng, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Có nó trong vòng tay, cảm giác như tôi vẫn còn đang ở trong buổi hẹn hò cùng với anh ấy vậy.

Dần dần, tôi chìm vào thế giới của những giấc mơ.

Và tôi đã mơ. Tôi lập tức nhận ra lúc này mình đang mơ—vì tôi đã mơ thấy nó rất nhiều lần rồi. Đó là một giấc mơ về ngày tôi mất mẹ.

Cha mẹ tôi có một cuộc hôn nhân mà người ta gọi là hôn nhân sắp đặt. Cha tôi đến từ một tập đoàn hùng mạnh và đang phát triển nhanh chóng, còn mẹ tôi thì xuất thân từ một gia đình danh giá. Đối với cả hai gia đình, cuộc hôn nhân này mang giá trị chiến lược. Phía nhà cha tôi có được uy tín của một dòng dõi truyền thống và tiếp cận được các mối quan hệ của gia đình mẹ tôi. Tôi nghe nói phía nhà mẹ tôi mong đợi người rất có năng lực như cha tôi sẽ giúp khôi phục lại vinh quang trước đây của gia đình.

Những cuộc hôn nhân như vậy thường chỉ là vỏ bọc lạnh lẽo và vô vị đối với những người trong cuộc. Tất cả chỉ là để giữ lấy thể diện mà thôi. Nếu đã vậy, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên sân thượng vào ngày hôm đó.

Nhưng bọn họ cũng là thanh mai trúc mã. Qua lời mẹ kể, tôi nghĩ họ chính là mối tình đầu của nhau. Đó là lý do vì sao, dù là hôn nhân sắp đặt, trông họ vẫn vô cùng hạnh phúc. Mỗi khi nhắc đến cha, bà ấy luôn có vẻ mặt của một cô gái đang yêu vậy. Điều đó quá rõ ràng rồi.

Và giờ đây, tôi cũng đã có người mình yêu, và tôi nghĩ mình cũng mang vẻ mặt giống bà.

Tôi lớn lên trong tình yêu thương của bọn họ. Đó là điều tôi không bao giờ có thể phủ nhận.

Những ngày tháng ấy dù không còn hiện hữu nhưng cho đến tận bây giờ, nó vẫn luôn sưởi ấm trái tim tôi.

Tuy cha mẹ tôi rất bận rộn, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn

Ngay từ tiểu học, tôi đã theo học tại một trường tư thục danh tiếng ở Tokyo. Và càng nỗ lực trong học tập và thể thao, tôi càng lại nhận được vô vàn lời khen từ bọn họ. Dù bố tôi lúc nào cũng bận rộn với công việc và hiếm khi ở nhà, nhưng… ông là một người tốt bụng và luôn cố gắng dành ra dù chỉ một chút thời gian cho chúng tôi. Ông chưa bao giờ bỏ lỡ các buổi họp phụ huynh hay sự kiện thể thao ở trường.

Tôi mở cuốn album ảnh gia đình từ giá sách ra. Trong mỗi bức ảnh, tôi đều đang mỉm cười. Và hầu như bức nào cũng có hình ảnh bố mẹ tôi đang cười nữa. Mỗi bức ảnh đều là một ký ức vô cùng quý giá.

Nhưng hai năm trước—vào ngày định mệnh ấy—tôi đã mất tất cả. Mẹ và tôi đã gặp tai nạn.

Chúng tôi đã lên kế hoạch cho một chuyến đi vào ngày hôm đó.

Ban đầu cả ba chúng tôi đáng lẽ sẽ đi cùng nhau, nhưng bố tôi lại phải hủy vào phút chót vì công việc… Khi nghe tin đó, tôi cảm thấy hơi thất vọng và không thể tập trung trong việc sửa soạn. Cuối cùng, chúng tôi khởi hành muộn hơn dự kiến.

Đó chính là vấn đề.

Nếu lúc đó tôi chuẩn bị nhanh hơn… Nếu tôi suy nghĩ kỹ hơn một chút về lịch trình của cha mình… Thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Khác với mọi khi, mẹ tôi là người cầm lái ngày hôm đó. Vì đây là chuyến đi chơi gia đình nên chúng tôi không thuê tài xế riêng. Cả nhà tôi đều rất mong chờ chuyến đi này. Bố tôi cũng đã dự định sẽ gặp chúng tôi ngay khi xong việc. Vậy nên lẽ ra, tôi không nên cảm thấy thất vọng đến thế...

Vậy tại sao lại là do tôi ư?

“Ai, đừng dỗi cha nữa nhé?”

Mẹ tôi trêu chọc hỏi tôi và tôi đáp lại.

“Con biết mà. Chỉ là con hơi bất ngờ chút thôi.”

“Mẹ biết tính của bố con mà, bố con chắc chắn sẽ xong việc nhanh và bù đắp cho chúng ta thôi.”

“Vâng, mẹ nói phải.”

Tôi hiểu mà. Công việc của bố đòi hỏi tính chuyên môn cao và những thay đổi vào phút chót như thế này là chuyện bình thường. Với tài năng của ổng, ông có thể giải quyết mọi thứ một cách nhanh chóng. Và chúng tôi sẽ chỉ xa nhau một lát thôi.

Giờ đây, khi nhìn lại, sau khi đã mất đi tất cả, tôi mới thấy việc đó chỉ là một chi tiết vụn vặt, một câu chuyện nhỏ mà bất kỳ gia đình nào cũng sẽ cười đùa khi nhắc lại về sau.

Sau đó, tôi dần bình tĩnh lại, và chúng tôi lại trò chuyện vui vẻ trong xe như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lúc ấy, tôi cứ ngỡ rằng hạnh phúc của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng rồi…

Chúng tôi lái xe vào một đường hầm.

Và đó chính là nơi số phận đã rẽ lối chúng tôi.

Đột nhiên, một tiếng va chạm kinh hoàng vang lên, và mọi thứ tối sầm lại trước mắt tôi. Kèm theo đó là tiếng phanh chói tai, rồi tiếng xe cộ va vào nhau, tiếng kim loại nghiền nát đến rợn người—tất cả dội vang khắp không gian chật kín của đường hầm.

Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy một bức tường sừng sững trước mặt tôi. Tôi nghĩ rằng chúng tôi có lẽ đã gặp tai nạn, và tôi vội nhìn quanh. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dốc khó nhọc của mẹ. Qua ô cửa kính vỡ vụn phía sau ghế lái, tôi bàng hoàng nhận ra. Đường hầm đã sập. Chúng tôi bị vùi lấp trong đống đổ nát.

Phần đầu xe—phía tay cầm của mẹ—đã bị những khối bê tông khổng lồ đè bẹp, máu đang chảy ra không ngừng từ nửa dưới cơ thể bà. Những mảnh bê tông găm sâu vào người, và nét mặt bà lộ rõ sự đau đớn.

“A! Mẹ! Mẹ ổn chứ!?”

Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Tôi hét lên trong sợ hãi, bật khóc nức nở và vội vàng nắm lấy vai mẹ.

“Ai… Con có bị thương không?”

Giữa cơn đau đớn tột cùng, bà ấy vẫn hỏi tôi điều đó. Bà cố nở nụ cười trấn an để tôi không phải bận tâm.

“Con không sao, nhưng còn mẹ…”

“Vậy thì tốt rồi.”

Mẹ tôi chỉ lo lắng cho tôi và phớt lờ tình trạng của chính mình. Tôi có nhìn thấy trong mắt bà vừa là sự cam chịu, vừa là tình mẫu tử thiêng liêng nữa. Bà cảm thấy nhẹ nhõm khi tôi an toàn. Có lẽ ngay lúc ấy, mẹ tôi đã biết mình không thể qua khỏi. Tôi chỉ nhận ra điều này sau khi tâm trí đã bình tĩnh trở lại.

Tôi cứng họng. Tất cả những gì tôi có thể làm là lặp đi lặp lại cùng một từ.

“Mẹ… Mẹ ơi… Mẹ ơi….”

Với một nụ cười dịu dàng, mẹ tôi khẽ lắc đầu. Khuôn mặt bà ấy thật bình thản, như thể đã chấp nhận số phận vậy. Bằng cánh tay trái duy nhất còn cử động được, bà trìu mến vuốt ve đầu tôi. Tôi có thể cảm nhận rõ cơ thể mẹ ấy đang lạnh dần. Và hỗi sợ hãi mất mẹ khiến tôi chết lặng.

“Ai… đừng lo cho mẹ… ra khỏi đây đi con… có thể sẽ có cháy đó… những người cứu hộ… họ sẽ đến sớm thôi…”

“Con không thể bỏ lại mẹ được. Con sẽ ở lại và đợi người đến giúp.”

Cơ thể mẹ tôi càng lúc càng lạnh đi. Tôi bám chặt lấy tay bà hết sức có thể.

“Ai… con hãy… sống thật hạnh phúc nhé…”

Giọng mẹ tôi cứ yếu dần.

Tôi nghẹn ngào òa khóc nức nở trên vai bà ấy. Chắc chắn mẹ tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói… nhưng tâm trí tôi lại hoàn toàn trống rỗng, đầu óc tôi cứ như tê liệt bởi cú sốc vậy. Hơi thở của bà thì dần thoi thóp. Và khói bắt đầu tràn ngập đường hầm.

Một đám cháy bùng lên. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này… mẹ tôi sẽ… Tôi cần phải tìm người giúp.

Với ý nghĩ đó, tôi vội nói với bà ấy.

“Con sẽ gọi người đến giúp mẹ ngay đây?!”

Rồi tôi trèo khỏi xe.

Mẹ tôi không nói thêm một lời nào nữa.

Cảnh tượng bên ngoài trông hệt như địa ngục. Một chiếc xe tải đã bị vùi lấp hoàn toàn dưới đống đổ nát. Từ một chiếc xe xa hơn, có một đôi nam nữ bước ra.

“Làm ơn hãy giúp cháu với! Mẹ cháu bị kẹt ở trong xe… Ghế lại bị kẹt cứng dưới đống đổ nát, mẹ cháu không thể cử động được!”

Người đàn ông nhìn chiếc xe của chúng tôi, anh ta mở to mắt. Giờ tôi mới hiểu. Có một tảng bê tông khổng lồ găm thẳng vào ghế lái— Không còn hy vọng nào nữa. Có lẽ vì thế mà anh ta chỉ lắc đầu.

Người phụ nữ trẻ ôm chặt lấy tôi.

“Chúng ta phải đi thôi. Nếu cháu ở lại, cháu sẽ—”

Rồi cô ấy nắm lấy tay tôi và kéo đi.

“Không! Cháu không muốn! Cháu muốn ở lại! Buông cháu ra!”

Tôi gào thét liên hồi nhưng cặp đôi ấy không hề buông tay tôi.

Sau đó, ký ức của tôi trở nên mờ mịt. Khi tôi tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường bệnh. Đó là lúc cha đã nói với tôi rằng mẹ tôi đã qua đời.

Khi tôi nhớ lại, chiếc xe của chúng tôi đã dừng lại hơi lệch khỏi làn đường. Bà ấy đã đạp phanh gấp và bẻ lái—để bảo vệ tôi. Để đảm bảo ghế của tôi cách xa đống đổ nát dù chỉ một chút.

Và đó là lúc tôi nhận ra.

Giá như lúc đó tôi đã chuẩn bị nhanh hơn…

Giá như lúc đó tôi đã không đi chuyến này…

Giá như lúc đó tôi ở lại…

Có lẽ tôi đã có thể thay đổi số phận. Có lẽ mẹ đã không phải chết.

Bị nhấn chìm bởi cảm giác tội lỗi, hối hận và nỗi đau không thể chịu đựng, tất cả những gì tôi có thể làm khi cha đến là xin lỗi.

“Bố… Con xin lỗi. Con vô cùng xin lỗi. Tại con mà mẹ… Mẹ…”

Tôi nức nở khi nói. Bố tôi không nói gì.

Cuối cùng, tôi thậm chí còn không thể tham dự tang lễ của mẹ—tôi vẫn còn phải nằm viện. Tôi để mọi việc lại cho ông ấy. Dù ông chắc hẳn cũng đang chịu đựng nỗi đau khủng khiếp giống tôi vậy.

Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn. Thay đổi đầu tiên đến từ bố tôi. Có lẽ để lấp đầy khoảng trống mẹ để lại, ông vùi đầu vào công việc và hầu như không bao giờ về nhà. Người đàn ông tốt bụng ấy đã trở nên lạnh lùng, đối xử với mọi người như đồ vật vậy.

Và kể từ vụ tai nạn đó, những tháng ngày bị bắt nạt đã bắt đầu. Tôi vốn dĩ đã luôn nổi bật, nên có lẽ một vài bạn học đã ghen tỵ với tôi từ trước.

Truyền thông gọi tôi là “người sống sót kỳ diệu”, và tôi đã trở nên nổi tiếng. Mọi sự oán giận mà mọi người dành cho tôi bỗng chốc bùng nổ. Các bạn cùng lớp tuy tỏ ra bình thường trước mặt tôi, nhưng sau lưng, họ gọi tôi là “đứa con gái ác quỷ vô tâm đã sống sót bằng cách hy sinh mẹ mình.”

Vào những lúc tồi tệ nhất, tôi nhận được những cuộc gọi từ số lạ. Khi tôi bắt máy, ai đó sẽ bắt chước giọng mẹ tôi và nói.

“Đau quá… cứu mẹ với… Sao con lại không cứu mẹ?”

Tôi biết mẹ tôi sẽ không bao giờ nói những lời như vậy. Nhưng ngay cả khi biết điều đó, việc phải nghe đi nghe lại những câu nói ấy vẫn để lại những vết thương đau đớn và dai dẳng trong tâm trí tôi.

Tôi chết lặng, tê cứng và chỉ biết nhìn chằm chằm vào điện thoại. Hết lần này đến lần khác.

Sau khi tốt nghiệp trường trung học tư thục đó, tôi đã chuyển đến một nơi xa xôi— một nơi mà không ai biết tôi. Nhưng bố tôi đã không đi cùng. Có lẽ ông ấy cũng muốn tránh xa tôi. Điều đó khiến nỗi cô đơn càng trở nên tồi tệ hơn. Tuy những cuộc gọi quấy rối đã không còn, nhưng tôi đã mất tất cả.

Ngày hôm đó… ước gì tôi đã chết cùng mẹ.

Mặc dù bà ấy đã cố gắng hết sức để cứu tôi, nhưng cuối cùng tôi lại cảm thấy như mình đã phản bội sự hy sinh của bà—và tôi bắt đầu căm ghét chính mình.

Nếu lúc đó tôi không bỏ chạy…

Nếu lúc đó tôi ở lại với bà ấy…

Có lẽ tôi đã không phải chịu đựng nhiều đến vậy.

Có lẽ tôi đã không phải sống qua địa ngục này.

Tôi muốn gặp lại mẹ một lần nữa.

Tôi tự hỏi nếu tôi chết, liệu cha có tha thứ cho tôi không.

Và tôi nghĩ… chính cảm giác tuyệt vọng đó đã thúc đẩy tôi đến với sân thượng.

Nhưng đó cũng chính là nơi tôi gặp anh ấy.

Anh ấy đã cứu tôi khỏi vực thẳm.

Tuy anh ấy cũng đang mặc kẹt trong địa ngục, nhưng anh ấy đã mang ánh sáng đến cho tôi.

Anh ấy đã nói với tôi rằng.

“Cảm ơn em vì đã cứu anh.”

Nhưng người thực sự được cứu… là tôi mới phải.

Anh ấy đã cho tôi một nơi để thuộc về.

Anh ấy đã cho tôi thấy được con người có thể ấm áp đến ra sao

Anh ấy đã dạy tôi rằng tình yêu có thể đẹp đến nhường nào.

Làm sao mà tôi lại có thể không xiêu lòng trước một người như thế chứ.

Như mọi khi, cơn ác mộng ấy lại ùa về…

Nhưng ở lần này—Senpai đã viết lại câu chuyện ấy.

***

Điện thoại reo lên.

Khi tôi tỉnh giấc, nước mắt vẫn còn đong đầy trên khóe mi. Chú nhồi bông mà tôi ôm chặt thay Senpai vẫn nằm gọn trong vòng tay. Thật nhẹ nhõm. Mỗi khi cơn ác mộng ấy ập đến, tim tôi lại thắt lại vì nỗi cô đơn và cảm giác tội lỗi càng một đè nặng, và tôi chỉ muốn chết đi…

Nhìn khuôn mặt chú gấu bông ấy, tôi nhớ lại nụ hôn vội vàng mà mình đã đặt lên má senpai lúc đó, và một cảm giác vừa xấu hổ vừa có chút tội lỗi ùa về. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi đã xua tan đi được dư vị cay đắng của cơn ác mộng ấy. Có lẽ anh ấy— chính anh ấy đã giúp tôi khi tôi đang đứng bên bờ vực của địa ngục.

Chỉ cần nghĩ đến anh ấy thôi là lòng tôi đã vơi đi phần nào.

Những lời cuối cùng của mẹ tôi vẫn vang vọng trong lồng ngực.

“Ai… con hãy… sống thật hạnh phúc nhé…”

Đúng rồi—mẹ tôi đã nói vậy mà nhỉ. Vậy thì tôi phải hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó, hay nói đúng hơn là tôi không muốn nhận. Nhưng vì có anh ấy ở bên, tôi cuối cùng đã có thể mở lòng. Từng chút từng chút, tôi cảm thấy những cơn ác mộng đang được viết lại—nhờ có Eiji-senpai. Tuy chúng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai xuyên tạc những cảm xúc thật lòng của bà ấy.

Nhờ anh ấy, tôi nhận ra mình đã ngốc nghếch đến nhường nào—khi suýt chút nữa đã vứt bỏ cuộc sống mà mẹ đã để lại cho tôi.

Cảm ơn anh, Senpai.

Cảm ơn mẹ rất nhiều.

Cậu đã làm rất tốt rồi, phải không, Ai?

“Em nhớ anh… Tuy chỉ mới gặp thôi, nhưng em đã muốn gặp lại anh rồi. Phải chăng, đây chính là hạnh phúc mà mẹ nhắc tới sao?”

Tôi nhìn vào điện thoại. Senpai đã liên tục gửi tin nhắn cho tôi suốt một giờ qua.

Tôi lo lắng gọi cho anh ấy.

500520580_122268681560070288_6699580497614078709_n.jpg?_nc_cat=110&ccb=1-7&_nc_sid=833d8c&_nc_eui2=AeGxgn5zD73X4ao9wV-xg20vKX349dAMbfMpffj10Axt8xtFFcVdbCSjgFPO8AvmNbSXzisp0p4iVLbMEprBsLd7&_nc_ohc=P8idDJ1mvxsQ7kNvwFdX7rl&_nc_oc=AdlMske9mU5_VYvPyEcndrJXRXJnaWJSmHma87H8sdV9w4k0XZ9yfScAuisisX46BMQ&_nc_zt=23&_nc_ht=scontent.fhan19-1.fna&_nc_gid=dEyQsTgGwTq0uE6ZheulvA&oh=00_AfOUwDe0V-e8DnXAkYOcu69cqQAZ7uh1rubCvDILg4krWw&oe=6868108D

Vì một lý do nào đó mà trái tim tôi cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

***

Tuy tôi đã gửi tin nhắn cảm ơn về buổi hẹn hò, nhưng Ichijou-san vẫn chưa trả lời lại.

Có lẽ cô ấy đang ở trong phòng tắm, hoặc đã ngủ thiếp đi rồi.

Vì không thấy nhỏ hồi âm nên tôi quyết định mặc kệ và đi ngủ, nhưng chẳng hiểu sao, cảm giác từ khoảnh khắc ấy cứ đọng lại trong tâm trí tôi khiến tôi không tài nào chợp mắt nổi. Kiểu này thì làm sao mà ngủ được chứ.

“Nụ hôn đó… chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tim minh đập loạn xạ rồi.”

Tôi nghĩ cứ nói ra thành lời có thể sẽ giúp ích thêm phần nào, nhưng ngược lại, nó chỉ càng khiến tôi tỉnh táo hơn. Tôi không ngờ là Ichijou-san lại đột nhiên làm như thế. Hành động của cô ấy khác hẳn so với hình ảnh cô gái khó gần và luôn từ chối mọi lời tỏ tình hướng tới mình trước đây.

Có lẽ cô ấy khó tiếp cận với người khác, nhưng vì tình huống đặc biệt này mà chúng tôi gặp nhau, nên tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy như vậy khi ở bên cô ấy.

Khi ở bên tôi, Ai Ichijou luôn nở một nụ cười hạnh phúc. Bất kể rủi ro hay bất lợi nào, cô ấy vẫn luôn hành động vì tôi. Sau những gì đã xảy ra với Miyuki—người bạn thanh mai trúc mã và cũng là bạn thân nhất đã phản bội tôi—tại sao Ichijou-san lại tốt bụng với tôi như vậy nhỉ?

Điện thoại của tôi reo. Tuyệt! Có tin nhắn trả lời rồi! Tôi đã sốt ruột chờ đợi cô ấy, ít nhất là đọc tin nhắn của mình. Tuy trong đầu tôi đã mặc định nhỏ đã ngủ rồi, nhưng việc không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ cô ấy làm tôi cứ đứng ngồi không yên.

Tôi vui mừng nhìn vào màn hình — và còn bất ngờ hơn nữa, đó lại là một cuộc gọi từ Ichijou-san.

Đối với một học sinh trung học, tôi thấy việc gọi điện phức tạp hơn nhiều so với nhắn tin. Tôi hít một hơi thật sâu trước khi nhấn nút trả lời.

“À, đây là Ichijou. Senpai, em xin lỗi vì đã gọi muộn như thế này. Anh có rảnh không?”

“Ừ, không sao đâu.”

“Em xin lỗi. Nãy em ngủ quên nên em không để ý.”

“Không sao, tin nhắn đó không quan trọng đâu. Em đừng lo lắng.”

Không thể tin nổi. Tôi đã khá lo vì tin nhắn được gửi đi thậm chí còn chưa được đánh dấu là đã đọc.

“Với lại, em muốn nói chuyện với một cách nghiêm túc và trực tiếp. Buổi hẹn hò hôm nay thật sự rất vui. Ồ, và… xin lỗi vì đột nhiên làm chuyện kỳ lạ như vậy. Em có làm anh bất ngờ không?”

Nhìn cái cách cô ấy nhấn mạnh từ “hẹn hò” trong khi tránh nói thẳng từ “hôn”— Rất Ai Ichijou.

“Anh cũng rất thích buổi hẹn hò. Nhưng ừ, em đã làm anh bất ngờ với việc đó đấy.”

“Em biết mà? Ngày cả em cũng không tại sao mình lại làm vậy nữa. Nhưng anh biết không, senpai?”

“Sao vậy?”

“Đó là lần đầu tiên em hôn một người không phải là thành viên trong gia đình đấy.”

Khi cô nàng dứt khoát nói ra điều đó, trái tim tôi như ngừng đập. Chỉ nghe từ “hôn” thôi cũng đã khiến trái tim tôi đập loạn xạ rồi.

“Đó cũng là lần đầu của anh.”

Khi tôi nói vậy, tôi nghe thấy giọng cô ấy như sáng bừng lên vì phấn khích ở đầu dây bên kia.

Trước khi tôi có thể đến gần Miyuki, cô ấy đã phản bội tôi. Điều đó suýt chút nữa khiến tôi đánh mất niềm tin vào con người. Vì vậy, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình lại có thể tin tưởng một người vừa mới gặp nhanh đến như thế. Hay nói cách khác, đó giống như là một phép màu vậy.

Toàn bộ chuyện này là một chuỗi những sự trùng hợp. Phải chăng đây chính là định mệnh? Tuy tôi cố phủ nhận ý nghĩ đó, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn không giấu nổi niềm hạnh phúc.

“Wow, vậy thì đây chính là lần đầu của hai chúng ta sao?!”

Tôi cảm thấy cô ấy có chút gì đó trẻ con hơn bình thường. Đáng yêu thật. Bình thường, nhỏ là một cô gái thuần khiết, thậm chí còn có phần xa cách.

“Ừm, đúng vậy.”

Tôi đáp trong khi vừa ngượng nghịu vì bị trêu chọc, vừa nghe tiếng thở dài nhẹ nhàng từ bên tai. Cứ như thể cô ấy đang ở ngay cạnh mình vậy.

“Em mừng quá. Chắc chắn đây sẽ là một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời em.”

Một kỉ niệm khó quên trong đời… Câu nói ấy khiến tôi cảm động. Nếu chúng tôi không gặp nhau trên sân thượng vào ngày hôm đó, có lẽ giờ này tôi đã không còn tồn tại. Bởi vậy, việc cả hai chúng tôi vẫn đang cùng nhau tiến bước như hiện tại—thật sự là một phép màu. Và hơn cả phép màu đó, mối liên kết giữa chúng tôi đang dần trở nên sâu sắc hơn. Tôi không khỏi cảm thấy biết ơn vì điều này.

Và thành thật mà nói, tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc khi Ichijou-san nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ quên tôi. Được nghe điều đó từ nhỏ, tôi cảm thấy rất vinh dự.

“Senpai, anh đỉnh thật… Dù mọi chuyện có khó khăn đến cỡ nào, anh vẫn không ngừng bước tiếp.”

Lời khen trực tiếp ấy khiến tôi đỏ mặt, nhưng tôi biết điều đó không chỉ nhờ vào tôi. Trên thực tế, nếu không có cô ấy, có lẽ bây giờ tôi đã chết rồi. Ngay cả khi tôi đã dừng lại trước ngưỡng cửa sinh tử, tôi vẫn sẽ bị mắc kẹt sâu trong địa ngục ấy. Một địa ngục của sự bắt nạt thậm chí còn đau đớn hơn cả cái chết.

Có lẽ vì bản thân đã từng trải qua, tôi có thể hiểu được nỗi đau của những học sinh đã chọn giải thoát vì bị bắt nạt.

“Đó là vì có em ở bên cạnh anh đấy, Ichijou-san… Đó là lý do tại sao…”

“Dù vậy, em cũng chỉ là tác nhân nhỏ thôi. Nhưng anh, Senpai, anh đã chọn tiếp tục tiến về phía trước. Anh đã có thể nói chuyện đàng hoàng với gia đình và thậm chí còn tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác. Ngay cả mọi người cũng đã đề nghị hỗ trợ anh nữa. Em thực sự ngưỡng mộ điều đó—anh đã làm được điều mà em không thể.”

Tôi ngay lập tức hiểu ra. Cô ấy đang nhắc đến ngày hôm đó—ngày mà cô ấy suýt chết. Nhỏ đã phải tự mình gánh chịu mọi thứ và vô cùng đau khổ cho đến khi không thể chịu nổi được nữa. Tôi đã sớm cảm nhận được rằng cô ấy có khoảng cách với gia đình mình. Tôi ngần ngại không dám hỏi thêm bởi tôi nhớ cô ấy cứ thích giữ lấy mọi chuyện. Tôi không nghĩ nhỏ đã sẵn sàng để bộc bạch. Có lẽ, cô ấy vẫn đang dằn vặt vì đã không tìm kiếm sự giúp đỡ vào thời điểm ấy.

Nếu lúc đó tôi ở bên cô ấy, liệu tôi có thể thay đổi được điều gì không?

Bây giờ điều đó cũng không còn quan trọng nữa, nhưng tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện này.

Hiện tại, tất cả những gì tôi có thể làm là ở bên cô ấy.

Vì vậy, điều tốt nhất tôi có thể làm là tin tưởng và chờ đợi.

“Cho đến khi gặp anh, em cứ ngỡ rằng mình sẽ mãi không thể tin tưởng được ai nữa. Nhưng với anh thì khác. Anh đã giúp đỡ em mà chẳng màng đến lợi ích riêng của bản thân mình. Bởi vậy nên, đối với em, anh thực sự là một người rất đặc biệt.”

Nghe cứ như một lời tỏ tình vậy. Không, có khi là tỏ tình thật. Tuy chúng tôi quen nhau chưa lâu, nhưng tôi cảm thấy như chúng tôi đã hình thành một mối liên kết sâu sắc đến lạ — cứ như những người đồng đội kề vai sát cánh trong chiến tranh vậy. Có lẽ đó là một cảm giác còn vượt xa hơn cả tình yêu. Ít nhất thì, chúng tôi vẫn đang nương tựa vào nhau để tiếp tục sống.

“Cảm ơn em.”

“Em mới là người nên cảm ơn anh mới phải. Cảm ơn anh vì đã tìm thấy em vào ngày hôm đó.”

Cứ như thể chúng tôi đang trấn an nhau về giá trị của bản thân đối với người còn lại, chúng tôi tiếp tục trò chuyện nhẹ nhàng với nhau.

***

Góc nhìn của Ai Ichijou.

Sau khi cúp máy, tôi nằm dài trên ghế sofa.

Hình như chúng tôi đã trò chuyện điện thoại hơn một tiếng mà không hề hay biết rồi thì phải.

Tôi có thể cảm nhận một bầu không khí ngọt ngào vẫn còn vương vấn giữa chúng tôi.

Không biết từ khi nào mà dư vị cay đắng của cơn ác mộng trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Giờ đây, trong căn phòng này, chỉ còn lại những mảnh hy vọng của một cô gái đang yêu.

“Chỉ một câu ‘Em thích anh’ thôi, sao lại khó nói đến vậy?”

Không một lời giải đáp.

Nhưng tôi nghĩ – nếu như mẹ tôi còn sống, chắc hẳn bà ấy sẽ cảm thấy rất tự hào về tôi.