Trans + Edit: M1NO
-----------------------
Chúng tôi vừa về đến nhà
Mẹ tôi và anh trai đang chuẩn bị bữa tối.
Trên bàn là chồng tạp chí mẹ tôi đặt mua, có vẻ như số báo tháng này đã về. Dạo này mẹ tôi khá bận rộn nên không có thời gian ra hiệu sách và bà ấy đành phải nhờ cửa hàng địa phương đặt giúp cho. Tôi thì chỉ mê tiểu thuyết thôi cho nên tôi cũng không có rành lắm về tạp chí phụ nữ.
Hôm nay, tôi định học cùng với Ichijou-san. Không ngờ là kỳ thi cuối kỳ lại đến sớm như thế, mà giờ tôi vẫn còn quá nhiều kiến thức cần phải học. Tôi vốn dĩ đã tụt lại phía sau rồi. Cơ mà Ichijou-san nói rằng em ấy từng học ở trường cấp hai tư thục cho nên em ấy đã học xong gần hết chương trình cấp ba nên chắc đây chỉ là phép ứng xử lịch sự của em ấy thôi.
Thành thật mà nói, nghĩ đến việc mình học kém hơn nhỏ khóa dưới khiến tôi cảm thấy hơi thảm hại một chút.
“Để anh đi lấy đồ uống nhé. Trà đá có được không?”
Trong tủ lạnh của cửa hàng có sẵn trà đá đóng chai nên tôi nghĩ lấy cái đó là tiện nhất. Hôm nay trời cũng hơi oi nữa.
“Cảm ơn anh.”
Em ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười dịu dàng quen thuộc.
Mẹ tôi thì thích tự tay pha trà đá từ lá trà, nhưng thực tế thì bà ấy không có đủ thời gian làm vậy khi đang ở trong ca làm. Thường thì bà ấy sẽ bực bội nói.
“Giá mà quán mình là quán cà phê thì tốt biết mấy…”
Tôi khá thích ngắm nhìn khía cạnh đó từ bà.
“Con lấy trà đá nhé.”
Tôi thông báo cho hai người họ rồi đổ đầy đá vào ly và rót nước uống.
Mẹ tôi và nii-san cứ thế mỉm cười cứ như thể điều đó là điều hiển nhiên nhất trên đời vậy.
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên vì sự có mặt của Ichijou-san ở đây lại chẳng hề kì lạ chút nào. Cứ như thể cô ấy là một thành viên trong gia đình vậy...
Tôi cũng nhanh tay lấy thêm một ít đồ ăn vặt có sẵn: sô cô la, bánh kem whipped và bánh gạo nướng sốt tương. Vì cô ấy thích đồ ngọt nên tôi đã lấy sô cô la nhiều hơn một chút.
Khi tôi trở lại phòng nghỉ, Ichijou-san đang chăm chú đọc một trong những cuốn tạp chí. Vừa thấy tôi, cô ấy vội vàng đóng tạp chí lại và nở một nụ cười ngượng nghịu. Có vẻ như Ichijou-san đang cố che giấu điều gì đó.
“Em đang đọc gì thế?”
Thấy vậy, Ichijou mỉm cười và đáp.
“À thì, chỉ là một số báo đặc biệt thôi.”
Tôi thoáng thấy bìa tạp chí — có hình một cô gái mặc váy cưới. À, tôi hiểu rồi. Tôi quyết định không hỏi thêm nữa.
Dù vậy tôi vẫn kịp nghe thấy cô ấy thì thầm nói.
“Không thể nói với anh ấy là mình mê váy cưới được. Ngại chết đi được ấy...”