Trans + Edit: YUK1
-----------------------
Sau trận đấu – Phòng sinh hoạt CLB bóng đá – Góc nhìn của Shimokawa.
Kết quả là... bọn tôi thua thật thảm hại. Thua đậm trước một đội yếu hơn hẳn.
Trong buổi họp sau trận đấu, huấn luyện viên nổi điên ném cả chai nước vào tường. Nhưng đó không phải điều khiến bọn tôi sợ nhất.
Nếu mọi chuyện tiếp tục rối tung lên thế này, sớm muộn gì cũng có người gục ngã. Và khi điều đó xảy ra, chuyện cả nhóm bắt nạt Aono chắc chắn sẽ bị lộ. Nếu thế, không chỉ bị cấm thi đấu, mà có khi còn bị nhà trường kỷ luật. Với những đứa đứng ngay trung tâm của câu chuyện như bọn tôi, bị đình chỉ học còn chưa phải là hình phạt tệ nhất. Nếu bị đuổi học thì sao? Biết ăn nói gì với bố mẹ đây? Vào được một trường danh tiếng như thế này, rồi tự tay phá hoại tất cả chỉ vì một chuyện như vậy sao?
“Đừng để cái từ ‘bắt nạt’ đánh lừa. Những gì xảy ra ở đây không còn là trò trẻ con nữa—mà là phạm tội. Mong các em ghi nhớ điều đó.”
Lời của thầy Takayanagi như dao găm cắm thẳng vào đầu tôi, cứ lặp đi lặp lại mãi.
Lúc bị gọi lên thẩm vấn, bọn tôi qua được là nhờ chưa có bằng chứng cụ thể. Nhưng giờ thì khác… Nó thực sự rất tệ. Nguy thật rồi.
Người đã chụp bức ảnh đó—nếu người đó đem nộp cho thầy cô thì sao? Biết đâu họ đã làm rồi cũng nên. Chỉ cần một chi tiết mâu thuẫn trong lời khai, mọi thứ sẽ sụp đổ. Trước kia bọn tôi còn giữ được lời khai khớp nhau, nhưng giờ chỉ cần một sơ hở nhỏ, mọi thứ sẽ tan tành. Lúc đó buộc phải ứng biến... mà còn phải nói cho khớp với nhau nữa.
Sau khi huấn luyện viên bỏ đi, cả phòng chìm trong im lặng. Một bầu không khí u ám đè nặng lên tất cả. Liệu bọn tôi còn che giấu được bao lâu? Cảm giác lo lắng ập đến như sóng trào.
“Không thể nào. Sớm muộn cũng bị bại lộ thôi.”
Tôi lỡ buột miệng. Aida cùng lớp nhìn tôi với vẻ sốc.
“Gì đấy hả!? “Không thể’ là sao!? Đừng nói với tao... mày định phản bội Kondo-senpai với tụi tao à!?”
Nó hét lên gần như phát cuồng, như thể bị hoang tưởng chiếm lấy.
Mitsuda-senpai cùng đội trưởng cũng bước sắp đến gần tôi. Mấy đứa khác cũng vậy.
“Không! Không phải vậy! Tao đâu có định phản bội ai! Chỉ là... tao không chắc mình chịu nổi nếu bị hỏi tiếp...”
Một lời biện hộ thảm hại. Giọng tôi còn run run.
Tôi ngu thật. Sao lại nói mấy lời như thế trong bầu không khí đầy u ám này chứ? Chẳng khác nào tự dâng mình làm vật tế...
“Đừng có đùa! Mày với Aida là tụi vẻ bậy lên bàn của Aono đúng không!? Đừng kéo theo tụi tao chết chung!”
Mitsuda túm cổ áo tôi giật mạnh.
“Nhưng mà... Mitsuda-san, chính anh bảo bọn em làm mà...”
“Hả!? Dám cãi đàn anh mày à!? Mày là đứa sai nhiều nhất mà giờ còn định đổ lên đầu tao à!? Tự lo lấy trách nhiệm đi. Không được thú tội. Nếu không cắn răng chịu nổi nữa—thì đi chết đi. Chịu trách nhiệm và chết vì phần còn lại của bọn tao để khỏi bị hỏi thêm nữa.”
“Không thể nào...!”
Tôi đã mong sẽ có ai đó bênh vực mình. Nhưng không. Không một ai bước lên.
Tất cả chỉ trừng mắt nhìn tôi như thể tôi là kẻ phản bội. Cuối cùng, đội trưởng mới mở miệng.
“Mitsuda, đủ rồi. Nghe đây, Shimokawa. Nếu mày lung lay, cả bọn sẽ toi hết. Đừng nói mấy lời ngu ngốc nữa.”
Tại sao lại chỉ mình tôi bị đổ tội? Đội trưởng có ngăn cản gì đâu. Thậm chí còn là người tung tin đồn từ tài khoản phụ kia mà. Tại sao chỉ mình tôi bị lôi ra chịu trận như thế này?
“V-Vâng...”
Bị sức ép xung quanh nghiền nát, tôi đành gật đầu. Xấu hổ, hoang mang, tim tôi như co thắt lại. Hay là... hay là thú thật đi? Cầu xin thầy cô giúp đỡ? Nếu tôi nói mình chỉ sợ bị làm mục tiêu nên mới làm theo, có khi họ sẽ hiểu...?
Trong vô thức, ý nghĩ đó cứ lớn dần bên trong đầu tôi.
Nhưng rồi tôi nhận ra cả đội đã ngầm đạt được một thỏa thuận. Rằng sẽ cùng nhau che giấu sự thật khó chấp nhận ấy. Bọn họ vẫn còn ảo tưởng rằng có thể thoát được.
“Trước mắt phải tìm ra ai đã chụp bức ảnh đó. Không thể là người trong đội, đúng không?”
Trước câu hỏi của đội trưởng, ai cũng lắc đầu chối. Nhưng giả sử kẻ đó có ở đây thật, thì cũng không đời nào tự nhận. Thật ra thì, ai cũng đáng nghi. Có thể là đứa bị ghẻ lạnh vì không được ra sân, hoặc đàn em năm nhất bất mãn với mấy anh trên.
Ừ phải nhỉ. Mình chỉ cần tìm ai đó đổ tội là được. Một con dê tế thần. Thế là xong.
“Senpai, mình phải tìm ra kẻ chụp ảnh đó càng sớm càng tốt. Đập cho nó một trận để nó câm miệng luôn! Không là cả bọn tiêu sạch đấy. Em thấy mấy đứa năm nhất là đáng nghi nhất.”
Tôi nói toẹt hết những gì nghĩ trong đầu. Bị nói “muốn thì chết đi” hồi nãy khiến tôi chỉ muốn hướng sự căm ghét sang chỗ khác.
Aida liền thở mạnh một cái rồi lao vào một đàn em năm nhất.
“Nhắc mới nhớ, Ishigami! Hồi trước mày cũng từng chửi Kondo-senpai mà, đúng không!?”
Mục tiêu chuyển sang Ishigami, một đứa năm nhất mặt mày lúc nào cũng hống hách. Tốt lắm. Hay lắm. Giờ tôi có thể thoát thân rồi.
Ishigami hoảng loạn hét lên “Em đâu có nói gì kiểu đó đâu! Với lại, Chiyoda cũng nói xấu senpai chung với em nữa mà!”
Nó lập tức lôi người khác vào làm bia đỡ đạn.
Cả đội như bị cơn hoang tưởng nuốt chửng, mọi người bắt đầu quay sang cắn xé lẫn nhau, chửi bới, đổ lỗi. Không khí trong phòng nhanh chóng rơi vào địa ngục sâu hơn cả trước đó.
Câu lạc bộ bóng đá đã hoàn toàn sụp đổ. Mới hôm qua thôi, cả đội vẫn còn chung mục tiêu—giành vé đi đá vòng giải Quốc gia. Giờ thì, chỉ còn toàn những kẻ nghi ngờ, co cụm, và lao vào một cuộc săn phù thủy đúng nghĩa.
※
Vài tiếng sau – Góc nhìn của Miyuki.
Sau khi qua đêm ở bệnh viện, tôi về nhà một chuyến để thu dọn ít đồ. Nhưng ngay trước cửa nhà, tôi chạm mặt một người bạn cũ đang chạy bộ—một trong những người bạn thuở nhỏ mà tôi tuyệt đối không muốn gặp vào lúc này.
Imai Satoshi. Bạn thân nhất của Eiji, và cũng là người đã quen biết tôi từ hồi tiểu học.
“Satoshi-kun...”
Tôi đã biết chính xác những gì cậu ấy sắp nói. Cuối cùng thì ngày đó cũng đến rồi. Ngày tôi mất tất cả.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, Miyuki? Cậu biết tớ định nói gì, đúng không?”
“Ừm...”
Ngay cả mẹ tôi cũng đã quay lưng lại với tôi. Mọi thứ tôi có đều đang rời bỏ tôi—bao gồm cả những người bạn thân thiết nhất. Giờ không còn cách nào tránh khỏi nữa rồi.
Satoshi-kun từng được Eiji cứu giúp. Chính vì vậy mà tôi biết—cậu ấy chắc chắn sẽ đứng về phía Eiji. Tôi hiểu rõ điều đó hơn ai hết, vì tôi từng thân thiết với cả hai người ấy.
“Phải rồi. Tớ nghĩ tớ không thể coi cậu là bạn nữa rồi, Miyuki. Tớ chỉ muốn nói rõ điều đó thôi. Cảm ơn vì tất cả cho đến giờ.”
Với một người thái độ nghiêm túc như đang hoàn thành nghĩa vụ, cậu ấy đưa ra lời tạm biệt rồi quay lưng rời đi. Quả thật rất giống với con người cậu ấy—kiên định, dứt khoát và đầy chủ ý. Những lời cuối cùng ấy đã phân định rõ ràng lập trường của cả hai chúng tôi.
Tôi chạy vào nhà, ngã sụp xuống sàn lối vào và bật khóc nức nở, gào lên giữa nước mắt.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này...?
Tại sao mình lại làm ra chuyện kinh khủng đến vậy...?
Cơn hối hận nuốt trọn lấy tôi.
Tôi chỉ muốn được hạnh phúc bên Eiji. Chỉ vậy thôi.
Tôi biết rõ người sai chính là mình. Nhưng vào cái khoảnh khắc mọi chuyện đi quá giới hạn với senpai, tôi bắt đầu hoảng loạn—bởi tôi biết nếu Eiji phát hiện, tất cả sẽ đổ vỡ.
Chính vì thế, tôi không thể để ai biết về mối quan hệ giữa tôi và Kondo-senpai. Vì quá sợ mất đi tất cả nên tôi đã buộc phải nói dối.
Tôi cứ nghĩ một khi senpai tốt nghiệp, mọi thứ sẽ dần trở nên phai nhạt. Tôi biết như thế là bất công với Eiji, nhưng vẫn tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một cuộc phiêu lưu ngắn—một thú vui dại dột thoáng qua.
“Thanh xuân chỉ có một lần. Nếu không sống hết mình, sau này sẽ hối tiếc.”
“Có bạn trai thật sự cũng chẳng sao.”
“Chỉ cần thật lòng yêu người ấy, thì mọi chuyện đều ổn cả.”
Kondo-senpai đã cho tôi một lối thoát. Và tôi, đã buông xuôi để bước vào con đường đó.
Ngày hôm ấy—khi Eiji phát hiện tôi ngoại tình—
Tim tôi như bị nghiền nát. Tôi biết rõ mình sẽ không bao giờ quay lại được những ngày tháng hạnh phúc đó nữa. Tôi hoảng loạn. Tôi sợ hãi đến tột độ. Nếu mất Eiji, tôi sẽ chẳng còn gì cả.
Chúng tôi đã ở bên nhau hơn nửa cuộc đời mà.
Đến lúc này thì thật sự vô vọng rồi. Tâm hồn tôi, bị chôn vùi trong tuyệt vọng, đã đưa ra lựa chọn ích kỷ nhất.
Để xoa dịu nỗi sợ bị Eiji từ bỏ, tôi chạy đến bên người khác—người mà tôi tin rằng sẽ vẫn chấp nhận mình. Nếu không thể hạnh phúc cùng Eiji nữa, thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Chính cái khao khát hủy hoại bản thân ấy, cái mong muốn được vạch trần mặt xấu xí nhất của mình ấy—đã sinh ra một nỗi hối hận chẳng bao giờ phai mờ.
Và rồi, tôi mất tất cả.
Tôi đã nói dối để bảo vệ mọi thứ... vậy mà cuối cùng, lại đánh mất tất cả những gì tôi trân trọng. Với đà này, có lẽ tôi sẽ đánh mất cả hình ảnh “nữ sinh gương mẫu” mà mình từng cố gắng gìn giữ suốt bao năm.
“Mình muốn quay lại... Mình muốn quay lại...”
Quay lại cái ngày ấy. Cái ngày mà tôi chỉ cần mỉm cười thật vui bên Eiji và chúc mừng sinh nhật cậu ấy một cách tử tế.
Quay lại trước khi gặp Kondo-senpai. Trước khi tôi phản bội Eiji. Khi tôi vẫn còn là phiên bản trong sáng, ngây thơ của chính mình.
Eiji là người duy nhất dành cho tôi, ngay từ đầu là vậy.
“Giá mà mình chưa từng gặp senpai, thì giờ mình đã vẫn đang mỉm cười bên Eiji rồi...”
Tôi ghét chính mình vì đã thốt ra câu đó.
Chỉ toàn là cảm giác ghê tởm bản thân.
Chính tôi mới là kẻ phản bội cậu ấy.
Cảm thấy buồn nôn, tôi bước ra ngoài để hít thở một chút không khí.
Ngay lúc đó, tôi thấy một phong bì trong hòm thư.
Không suy nghĩ gì, tôi mở ra.
Bên trong là một tấm ảnh.
Một bức ảnh kéo tôi rơi thẳng xuống đáy tuyệt vọng.
“Không... Không thể nào... Nó không phải sự thật chứ. Anh ấy đã nói mình là người duy nhất cơ mà... Kondo-senpai... Anh nói chỉ có mình em thôi mà... Làm ơn đừng như vậy... Đừng vứt bỏ em...”
Bên trong phong bì là một tấm ảnh chụp senpai đang bước vào nhà một cô gái khác—nét mặt rạng rỡ, tay trong tay, như thể đang tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời.
※
Nhà Eri – Góc nhìn của Kondo.
“Em yêu anh, Kondo-kun.”
Tôi tận hưởng làn da mềm mại của cô ấy và trút bớt căng thẳng.
Eri có một sức hấp dẫn rất riêng—khác hẳn với Miyuki.
Có lẽ tôi bắt đầu thấy chán Miyuki thật rồi.
“Phê thật.”
“Em hạnh phúc lắm. Em chỉ có mỗi mình anh thôi, Kondo-kun.”
Khuyết điểm lớn nhất của con bé này là cứ hành xử như thể chúng tôi là một cặp vậy. Nhưng mà thôi kệ. Miễn là còn có ích, tôi cứ tiếp tục chơi đùa với nó cũng chẳng sao.
“Này, Kondo-kun. Xin anh hãy chỉ nhìn em thôi nhé? Em đã từ bỏ tất cả vì anh rồi, nên đừng lừa dối em nhé?”
Lừa dối...? Chúng ta có phải đang hẹn hò đâu. Đúng là ảo tưởng.
“Ừ, ừ.”
Tôi đáp lại cho có, vừa ngáp vừa đắm chìm trong cảm giác sung sướng.
Một lúc sau, tôi chỉnh lại trang phục và rời khỏi nhà Eri. Con bé sống một mình—bố mẹ nó bỏ mặc rồi. Mỗi khi đói, tôi lại đến đây để nó nấu ăn cho. Giờ thành thói quen rồi.
Nhưng nó thất thường và dễ tự mãn. Thành thật mà nói, đúng kiểu “hàng dự bị” khó nuôi.
Đang trên đường về nhà thì điện thoại reo.
“Kondo-kun? Anh rảnh không?”
Là cô ta—người từng giới thiệu Miyuki cho tôi. Người từng nói: "Em nghĩ anh sẽ hứng thú với một cô gái đang có bạn trai."
Nhờ cô ta mà tôi gặp được Miyuki—và kiếm thêm được món đồ chơi thú vị khác là Aono.
“Ừ, có chuyện gì à?”
“Không có gì lớn đâu… Em chỉ tự dưng muốn gặp anh một chút thôi.”
Chà, đúng là vẫn mê mệt tôi như trước.
“Được thôi. Nhân dịp gì thế?”
“Thì… em giúp anh xử thằng đó rồi mà vẫn chưa được thưởng gì cả. Em chỉ muốn gặp anh một chút thôi mà.”
“Cô bày ra kịch bản hay lắm đấy. Ước gì cô được thấy cái bản mặt thảm hại của thằng Aono lúc đó. Nhìn buồn cười chết đi được.”
“Trời, anh đúng là tệ thật đấy.”
“Từ miệng cô mà phát ra câu đó à? Hài ghê. Đúng kiểu nữ phản diện độc hại... Mà tiện thể, tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.”
“Ồ?”
“Bên đội bóng đá có chút rắc rối rồi.”
Chúng tôi nhanh chóng hẹn địa điểm, và tôi rảo bước đến nơi đã hẹn trong tâm trạng vô cùng phấn khích.
※
Sau cái buổi gặp gỡ bí mật đó, tôi về nhà. Như dự đoán, chẳng có ai ở nhà cả.
Bố thì chắc đang đi làm. Mẹ thì lo chuyện đâu đâu. Hai người đó nổi tiếng là cặp đôi giả tạo.
Mà cũng chẳng sao cả—miễn là tôi còn có thể lợi dụng họ. Thân phận xã hội của bố mẹ chính là một thứ tài nguyên mà tôi có thể khai thác từ họ. Khi gia đình có thế lực, hầu hết mọi rắc rối đều giải quyết được. Hơn thế nữa, tôi còn có tài năng bóng đá và đầu óc thông minh. Tôi bất khả chiến bại.
Nhờ vậy mà con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp đã trải sẵn dưới chân tôi. Mà nếu không theo nghề nghiệp cầu thủ, tôi cũng có thể tiếp quản công ty của bố. Nếu ông ấy tiến xa hơn trên con đường chính trị, tôi sẽ kế thừa luôn khu vực bầu cử của ông ta. Đó là vẻ đẹp của chế độ cha truyền con nối ở Nhật Bản.
“Được sinh ra trong một gia đình như thế đúng là mơ thật. Cuộc đời ở chế độ dễ thật. Đúng là màu hồng. Cảm ơn trời vì bố mẹ tôi quyền lực đến thế.”
Tôi dùng những lời lẽ ngông cuồng ấy để lấp đầy nỗi bất an âm ỉ trong lòng—tự thuyết phục mình rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Con nhỏ đó cũng nói là tôi sẽ ổn. Nó bảo sẽ nghĩ ra cách đối phó giúp tôi.
Trong căn biệt thự rộng lớn này, giọng nói của tôi vang vọng giữa khoảng không trống rỗng.
Khỉ thật… sao tự dưng tôi lại thấy thảm hại thế này?
Điện thoại bắt đầu đổ chuông. Một cuộc gọi từ bốt điện thoại công cộng. Đáng ngờ. Việc có người gọi thẳng vào số cá nhân của tôi đã đủ kỳ lạ rồi.
Tất nhiên, tôi phớt lờ nó.
Nhưng cuộc gọi cứ lặp đi lặp lại. Hết lần này tới lần khác.
“Thằng dai như đỉa nào thế này? Mày là ai hả!?”
Tôi gào vào điện thoại sau khi bấm nút nghe.
Một giọng nói kỳ quái vang lên—như thể được chỉnh qua khí heli.
“Kondo, mày tiêu đời rồi.”
“Đồ khốn! Mày dám nói chuyện với tao mà không dùng kính ngữ hả!?”
Giọng đó nghe thật kỳ dị—nhẹ hẫng, đùa cợt, cứ như một gã hề đang giễu cợt tôi.
Chắc dùng cái bộ đổi giọng rẻ tiền nào đó thôi. Vớ vẩn hết sức. Tôi định cúp máy thì—
“Này, này, đừng cúp vội như thế chứ. Tao là người đã chụp cái ảnh đó.”
Tay tôi khựng lại giữa chừng. Mày… chính mày là kẻ đã âm thầm lén lút, dồn tao vào chân tường…!
“Mày là đứa tung cái ảnh đó cho câu lạc bộ bóng đá! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày!”
“Tung á? Ồ, chắc là mày đang nói lúc tao vô tình làm rơi nó trước cửa phòng câu lạc bộ rồi ai đó nhặt lên nhỉ.”
“Đừng có giả ngây!”
Tôi hét lên, từng từ như được đẩy ra bằng nỗi căm phẫn.
“Cứ tiếp tục la lối như thế đi. Lần sau tao có thể ‘vô tình’ đánh rơi một bản khác ở nơi khác cũng nên.”
Tên khốn…
“Mày nghĩ mày có thể chơi trò mèo vờn chuột với tao à!? Tao sẽ giết mày. Bố tao là chính trị gia. Tao muốn bịt miệng ai thì bịt. Muốn giáo viên im miệng thì họ sẽ im. Tao luôn xử lý mọi chuyện theo cách đó và luôn thành công. Lần này cũng sẽ giống vậy!”
Chết tiệt, mày đang làm tao phát điên.
“Vậy thì để tao ra tay.”
Xạo thôi. Chỉ là hù dọa.
“Thử xem! Tao sẽ tìm ra mày rồi đánh cho mày nhừ tử!”
Những thiên tài như tao thì làm gì cũng có đường thoát thân. Tao sẽ đập cho mày không kịp ngáp rồi bắt mày hối hận vì dám động vào tao.
“Ra vậy. Thật đáng tiếc. Mày đúng là nghĩ mình không làm gì sai thật nhỉ?”
“Tất nhiên là không. Tao là người được chọn mà.”
“Ngay cả sau khi mày gài bẫy Eiji Aono bằng cáo buộc giả?”
“...Mày biết chuyện đó bằng cách nào?”
“Vì tao ở gần hơn mày nghĩ đấy, thằng ngu. Tao đã theo dõi mày suốt mà.”
Những lời đó như hắt thêm xăng vào ngọn lửa đang bùng cháy trong tôi. Tại sao hắn lại biết chuyện đó? Chỉ có bọn trong đội bóng và mấy đứa con gái kia mới biết vụ dàn cảnh ấy.
“Aono chỉ là một thằng yếu đuối. Kẻ yếu thì luôn bị kẻ mạnh nuốt chửng. Luật là thế. Bọn chúng không có quyền than phiền dù có bị làm gì đi nữa. Mày… mày là người trong câu lạc bộ bóng đá có đúng không? Tao sẽ không tha cho kẻ phản bội đâu. Mày cứ chuẩn bị tinh thần đi!”
Tôi gào lên đầy sát khí. Nhưng đầu dây bên kia chỉ thở dài.
“Kondo, mày đúng là một kẻ đáng thương. Đáng thương đến thảm hại. Và ngu hết chỗ nói.”
Nghe vậy, tôi liền ném mạnh điện thoại xuống sàn. Màn hình vỡ tan—giống hệt như trái tim tôi lúc này.
Đúng rồi. Tôi là người được chọn. Nên chắc chắn mình sẽ ổn thôi. Kể cả khi câu lạc bộ bóng đá quay lưng với tôi, với thành tích rực rỡ của mình, tôi vẫn sẽ được chào đón. Có thể không phải mấy trường top đầu, nhưng mấy trường hạng trung chắc chắn sẽ tranh nhau giành tôi.
“Thất bại á? Tao á? Không đời nào…”
Nhận ra rằng mình vừa để lộ một chút nghi ngờ trong đầu, tôi thấy sợ hãi đến rợn người.
“Mẹ kiếp… chết tiệt!”
Cố giữ bình tĩnh, tôi bấm số gọi cho Miyuki.
※
Góc nhìn của Miyuki.
“Mấy giờ rồi nhỉ…?”
Tôi chỉ biết co mình lại trong tuyệt vọng, rỗng tuếch như một cái vỏ. Mặt trời đã lặn từ lúc nào. Tôi chưa kéo rèm cửa. Cũng chẳng bật đèn. Căn nhà tối om. Chỉ có mình tôi. Tôi hoàn toàn bị cô lập. Không còn ai để nói với tôi những lời dịu dàng nữa rồi.
Tôi có mang quần áo đến bệnh viện cho mẹ, nhưng mẹ không có trong phòng—chắc đang đi kiểm tra gì đó.
Không biết làm gì khác, tôi đành quay về nhà. Và cứ thế mặc cho thời gian rỗng tuếch trôi qua.
Tất cả là lỗi của tôi.
Đương nhiên là vậy rồi. Eiji và mẹ cậu ấy lúc nào cũng đối xử với tôi bằng sự ấm áp. Những lúc mẹ tôi bận đi làm muộn, tôi có thể đến nhà Eiji để không cảm thấy cô đơn. Ở đó có một bầu không khí gia đình thực sự. Họ đối xử với tôi như một đứa con gái ruột.
Mẹ tôi giận... và hoàn toàn có lý để giận. Tôi đã phản bội những người từng thật lòng quan tâm đến mình. Cuối cùng thì, Kondo-senpai chỉ xem tôi như một món đồ chơi mà thôi. Mình biết điều đó. Mình hiểu rõ mà. Ít nhất thì, mình đã nghĩ là bản thân mình hiểu...
Rốt cuộc, chính ham muốn của bản thân đã đưa tôi đến nước này. Sau khi nhìn thấy tấm ảnh đó, cảm xúc của tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Giống như toàn bộ hơi ấm của tình yêu đột ngột bốc hơi, để lại toàn là dối trá. Như thể máu trong cơ thể tôi đã đông cứng lại.
Nhưng hôm đó, tôi đã nói gì với Eiji...? Chính là những lời đó.
“Không! Đừng bỏ rơi em! Nếu senpai rời xa em, em sẽ không thể tiếp tục sống được nữa...”
“Eiji chỉ là… bạn thanh mai trúc mã thôi. Nhưng cậu ta cứ bám lấy em như một kẻ theo dõi, là kiểu bạn trai vũ phu tồi tệ nhất…”
“Xin lỗi, Eiji. Tớ không thể ở bên cậu nữa. Ở trường cũng đừng bắt chuyện với tớ…”
Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc đó thôi, tôi đã cảm thấy buồn nôn và ghê tởm bản thân đến mức không thể chịu nổi.
Tại sao tôi lại nói ra những lời như vậy?
Tôi đã hối hận biết bao lần, nhưng lúc này đây cảm giác kinh tởm đó còn mãnh liệt hơn bao giờ hết. Ngày hôm đó... kể từ khi lần đầu tôi phản bội Eiji, tôi đã không còn là chính mình nữa—như thể tôi đã biến thành một con ngốc ngu xuẩn và nông cạn.
Và rồi, cơn buồn nôn dữ dội lại ập đến lần nữa.
Tại sao chứ... Eiji hiền lành đến vậy, là một người bạn trai tuyệt vời đến vậy. Tôi biết chính mình là người rung động trước cậu ấy trước. Cậu ấy là mối tình đầu của tôi. Tôi đã lấy hết can đảm để chủ động tiếp cận cậu ấy và cuối cùng chúng tôi cũng trở thành một đôi.
Tôi yêu sự dịu dàng của cậu ấy. Yêu những câu chuyện ngọt ngào mà cậu viết. Yêu cái cảm giác ấm cúng ở ngôi nhà của cậu, chỉ cần ở đó thôi là đã thấy hạnh phúc.
Và giờ thì tôi sẽ không bao giờ có lại điều đó nữa. Kể từ sau vụ việc hôm đó, Eiji chưa từng đến lớp lấy một lần. Sau khi bị senpai vu oan, cậu ấy bị cô lập hoàn toàn, bị bắt nạt—bàn học bị viết bậy bằng những lời lẽ xúc phạm. Có người còn nhét rác vào tủ giày của cậu ấy. Ngay cả gia đình của Eiji, cái nơi mà tôi từng yêu quý biết bao, cũng bị đem ra chế giễu trước mặt người khác. Tôi đã không làm gì để ngăn chuyện đó lại. Tôi là người duy nhất có thể làm gì đó, vậy mà tôi lại ngoảnh mặt làm ngơ chỉ vì sự ích kỷ của bản thân. Không… phải nói đúng hơn là: tôi cũng chính là một phần của đám người đó. Tôi đã tiếp tay đẩy Eiji vào đường cùng. Cuối cùng thì, tôi chính là kẻ cầm đầu trong chuyện bắt nạt ấy.
Tôi đã gọi Eiji là kẻ bám đuôi. Tôi nói cậu ấy đã đánh tôi. Trong khi tôi biết rõ—làm sao một người hiền lành và dịu dàng như Eiji có thể làm những chuyện đó chứ. Dù biết là vậy, tôi vẫn sai. Tôi mới chính là người có lỗi.
Tôi là loại con gái tồi tệ nhất. Tôi đã ngoại tình ngay trong ngày sinh nhật bạn trai mình. Người đáng bị lên án không phải là Eiji. Mà là tôi.
Không hiểu bằng cách nào, tôi lê được thân ra khỏi nhà để đến cửa hàng tiện lợi. Chỉ để mua bữa tối thôi.
Dù trong lòng chỉ muốn chết đi cho xong, cơ thể tôi vẫn đòi hỏi phải ăn. Thật đáng khinh tởm.
Đằng xa kia, có một cặp đôi bước ngang qua. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy họ, tôi đứng sững lại.
Là Eiji. Cậu ấy đang mỉm cười hạnh phúc. Và người đi bên cạnh là... dĩ nhiên rồi, Ichijou Ai. Dù đứng từ góc nhìn của một cô gái, tôi cũng có thể nhận ra cô ấy đã rất chăm chút cho vẻ ngoài hôm nay. Như thể đang ăn mặc cho một buổi hẹn hò tình tứ vậy.
Cả Eiji cũng thế, cậu ấy nở nụ cười dịu dàng—nụ cười chỉ dành cho người mình yêu.
Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Tôi lập tức nép người vào một góc để họ không thấy.
“Cảm ơn anh vì hôm nay. Buổi hẹn đầu tiên thật sự rất vui ạ.” Ichijou Ai nở nụ cười rạng rỡ, chân thành.
“Nghe em nói vậy, anh vui lắm đấy.”
“Em đã bắt đầu mong đến lần sau rồi đó, hihi. À mà, dù em biết là có hơi muộn tí… nhưng liệu em có thể tổ chức sinh nhật cho anh được không?”
“Hửm? Sao em lại biết sinh nhật của anh vậy?”
“Là mẹ anh nói cho em đó! Hôm nay anh ga lăng quá trời vậy mà, em muốn cảm ơn anh đàng hoàng chút thôi mà.”
Giọng nói ấy, biểu cảm ấy—ngọt ngào và dịu dàng như một cô gái đang yêu. Dù là con gái, tôi cũng thấy tim mình khẽ rung lên trước nụ cười tựa thiên thần của cô ấy.
“Cảm ơn em. Anh mong chờ đến lúc đó lắm.”
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu—Eiji bây giờ đã thuộc về Ichijou Ai. Cô ấy được mẹ cậu ấy công nhận. Cô ấy lên kế hoạch cho một buổi sinh nhật đáng lẽ phải là của tôi. Cô ấy giờ đang nhận lấy tất cả sự dịu dàng mà trước đây từng dành cho tôi. Những điều quý giá đó, đều từng là của tôi.
Có lẽ vì tuyệt vọng... hay vì tôi vẫn chưa ăn gì mà cứ nôn liên tục. Nhưng đột nhiên, toàn bộ sức lực rời bỏ cơ thể tôi. Tầm nhìn dần mờ đi, hơi thở dồn dập.
Tôi gào thét trong im lặng, cố gắng không để họ phát hiện.
Dù cho đất cát và sỏi lọt cả vào miệng, tôi vẫn không thể ngừng lại được.
Cơn ác mộng này… mới chỉ bắt đầu.
Tôi ngã gục xuống đất, và sau một lúc, cơn choáng váng dịu đi, tôi mới gượng đứng dậy được. Có vẻ như Eiji và Ai không nhận ra tôi.
Tôi mua một phần súp ở cửa hàng tiện lợi—loại có thể hâm nóng bằng lò vi sóng—rồi lảo đảo trở về nhà để ăn. Một bữa tối lẽ ra phải ngon lành, vậy mà giờ chỉ còn là một việc cần làm để tồn tại. Tôi nghĩ không biết Eiji và Ai giờ đang làm gì. Có lẽ họ đang ăn tối cùng nhau ở Kitchen Aono, cười nói vui vẻ. Có khi họ chọn một nơi nào đó sang trọng hơn một chút. Có lẽ… tối nay đã là một đêm đặc biệt với họ rồi.
Tim tôi như muốn vỡ vụn. Dù đói đến mấy, tôi cũng không còn cảm giác muốn ăn nữa.
Ngay lúc ấy, tôi nhận được cuộc gọi từ Kondo-senpai.
“Vâng, em nghe đây, Miyuki.”
“Chào em, Miyuki? Giờ em đang làm gì vậy?”
“Em đang ăn…”
“Vậy à. Anh muốn bình tĩnh lại một chút—em có thể trò chuyện với anh một lúc được không?”
Bình thường thì tôi sẽ đồng ý ngay. Nhưng bây giờ thì không—sau khi nghi ngờ thì trong lòng tôi đã bắt đầu nhen nhóm.
Anh ta biết mẹ tôi đang nằm viện. Thế mà một lời hỏi thăm cũng không có.
“À… em không được khỏe lắm.”
Ừ. Đúng là vậy đấy. Với anh ta, tôi chỉ là… một thứ chẳng đáng bận tâm.
“Chỉ một chút thôi mà. Làm ơn đấy, anh thật sự muốn em nghe chuyện của anh ngay bây giờ.”
Thế là quá đủ rồi.
“Kondo-senpai, cuối cùng thì… anh cũng chỉ xem em như một món đồ chơi thôi, đúng không?”
Nếu là Eiji, cậu ấy chắc chắn sẽ lo cho mẹ tôi. Cậu ấy sẽ quan tâm đến tinh thần của tôi. Cậu ấy sẽ nhận ra điều bất ổn qua giọng nói. Cậu ấy sẽ đến thăm tôi vì lo lắng.
Và tôi đã đánh mất người bạn thời thơ ấu không thể thay thế ấy.
“Cái gì vậy? Tự nhiên em nói cái gì thế?”
“Anh đâu có quan tâm đến em. Em đã thấy bức ảnh—ảnh anh đi vào nhà với một cô gái cùng khối. Chỉ hai người. Nhìn trông thân mật lắm.”
“Không, cái đó… là từ trước khi anh quen em rồi. Anh với cô ta chia tay lâu rồi. Thật ra, anh đang bị làm phiền đây. Ai đó đã phát tán những bức ảnh cũ đó trong câu lạc bộ. Anh muốn nói chuyện này với em. Xin lỗi vì đã gọi đột ngột…”
Lời xin lỗi nghe chẳng có chút thành ý nào cả.
“Vậy à.”
Tôi đáp lại một cách nhạt nhẽo, và anh ta liền tiếp lời với giọng điệu gần như đang đắc ý. Điều đó khiến tôi tức đến phát điên.
“Là thật đấy. Làm ơn, tin anh đi.”
Anh ta nghĩ có thể đánh lừa tôi bằng những lời sáo rỗng như thế sao? Đáng ghê tởm. Gã này thật sự… Và rồi tôi chợt nhận ra—bản chất thật của anh ta. Đây chính là con người mà tôi đã đánh đổi tất cả để chạy theo ư? Thật khó tin.
“Trong bức ảnh đó, anh còn đeo chiếc vòng tay tình bạn mà em tặng nữa. Vậy mà vẫn định bảo là chuyện quá khứ?”
“Gì cơ…”
Tôi cũng thấy ghét cái khả năng quan sát sắc bén của mình vào những lúc thế này. Chiếc vòng tay thủ công tôi tự tay đan cho anh ta—món quà để cổ vũ trước trận đấu quan trọng—rõ mồn một trong bức ảnh. Đáng lẽ nó phải là biểu tượng cho mối quan hệ của hai chúng tôi… nhưng cuối cùng, lại trở thành bằng chứng cho sự phản bội. Tôi đâu có làm tất cả chuyện đó để rồi kết thúc như thế này.
“Đừng nói dối nữa.”
Ngay cả tôi cũng phải bất ngờ với giọng điệu lạnh lùng của mình.
“V-Vậy… có khi là ảnh ghép thì sao…?”
Giọng nói mà trước đây tôi từng yêu quý đến vậy, giờ chỉ khiến tôi cảm thấy rùng mình.
“Ồ, thế à?”
Vậy là gần như tự nhận mình đang nói dối rồi đấy. Đã định lừa người ta thì chí ít hãy bịa ra cái gì nghe cho ra hồn một chút.
Rốt cuộc thì, tất cả những gì anh ta nói chỉ toàn là dối trá. Và tôi đã tự lừa mình rằng những lời dối trá ấy long lanh như đá quý.
Những lời ngọt ngào, sự dịu dàng mà anh ta thể hiện—chẳng có gì là thật cả. Tất cả đều chỉ là sỏi đá vô giá trị. Và tôi đã để bản thân bị lừa bởi đống đá vụn đó, rồi tự tay đánh mất viên ngọc quý thật sự vẫn luôn ở ngay bên mình.
Tôi biết mình chẳng có tư cách gì để khinh bỉ anh ta. Vì cuối cùng thì, tôi cũng giống như anh ta thôi. Cùng là một loại người rác rưởi. Chúng tôi đều ích kỷ, vô ơn và tệ hại như nhau.
“…Tch.”
Anh ta tặc lưỡi to rõ. Tôi không kìm được mà thốt lên một tiếng ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột trong giọng điệu.
“Hả…?”
Thay vì trả lời, anh ta quát lên đầy giận dữ.
“Em đúng là loại con gái tồi tệ—cứ bám riết lấy người ta rồi hành xử như thể mình là bạn gái. Chính vì thế anh mới không chịu nổi mấy đứa điên như em.”
Lời sỉ nhục bất ngờ ấy như một nhát dao lạnh đâm thẳng vào tim. Đáng lẽ tôi phải nhận ra anh ta là kiểu người như vậy, nhưng khi nghe anh ta nói ra miệng, tôi vẫn không tránh khỏi bị tổn thương sâu sắc.
“Bạn gái” à…
Tôi đã vứt bỏ người bạn thời thơ ấu quý giá nhất vì người này. Tôi đã đánh đổi tất cả vì anh ta. Và cái tôi nhận lại là đây sao?
“……”
Đối mặt với sự thật tàn nhẫn ấy, tôi chỉ còn biết im lặng.
“Cô nói cái gì mà ngoại tình? Chúng ta có bao giờ hẹn hò đâu. Cô đừng có đóng vai nạn nhân rồi tự tưởng tượng nữa. Tôi từng nói muốn làm bạn trai cô bao giờ chưa? Có tỏ tình gì không hả!? Với lại, chuyện Aono rơi vào tình trạng thế này, chính cô cũng có phần. Nếu cô không giúp tôi, mọi chuyện đã không tệ đến vậy. Với quá khứ của cô và Aono, chính cô mới là người hành xử tệ nhất—cô không hiểu điều đó à, cái thứ đàn bà vô dụng!? Tất cả là lỗi của cô!!”
Cuộc gọi kết thúc sau tiếng gào thét đó.
“...Tại sao mình lại đánh đổi mọi thứ vì một kẻ như thế chứ… Mình đã làm một việc không thể nào cứu vãn được nữa rồi.”
Tiếng nói lạc lõng của tôi vang vọng trong căn phòng trống rỗng.
※
Góc nhìn của Kondo.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi bắt đầu đập phá khắp nơi như kẻ điên.
“Từng đứa một… đứa nào cũng thích làm theo ý mình. Lúc nào cũng tin người khác hơn là tin tao. Mấy đứa đó… tao không tha cho đứa nào hết.”
Căn phòng giờ chỉ còn là một đống đổ nát, tàn tích của cơn thịnh nộ vừa rồi. Cả chiếc cúp mà tôi từng quý như báu vật từ thời cấp hai cũng bị vỡ nát. Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp. Lũ khốn nạn.
“Haa... haa... Mẹ kiếp, mấy thằng ở câu lạc bộ bóng đá đại học, đám thành viên trong trường này, cả Amada Miyuki nữa… tụi mày biến hết đi cho tao nhờ.”
Mặc kệ vậy, chắc tao phải kiếm con nhỏ nào đó mà giải khuây thôi...
Nhưng Miyuki giờ cũng vô dụng rồi, thì chỉ còn lại Eri, con nhỏ kia, hoặc con bé lớp dưới đó…
Không, cái đứa vừa gọi lúc nãy thì không được. Nó thật nguy hiểm. Nếu để lộ sơ hở, ai biết nó sẽ làm gì.
Chết tiệt... chắc chỉ còn nước quay lại với Eri.
Không, chuyện đó cũng không ổn. Mới gặp nó hồi nãy, mà cái kiểu làm như bạn gái chính thức của nó khiến tôi phát chán. Tôi cần tránh xa nó ra. Lũ đàn bà lúc này đúng là vô dụng thật.
“Tch... thôi thì phải lên tài khoản phụ bịa ít tin xấu về thằng Aono vậy.”
Không gì khiến một kẻ đứng đầu cảm thấy thỏa mãn hơn việc đè bẹp kẻ dưới mình. Thằng đó chỉ là một thằng nô lệ—một tên vô dụng bị giật mất bạn gái.
Nghĩ vậy, tôi mở SNS ra. Mới đây thôi, đầy rẫy những bình luận ghét bỏ Aono tràn ngập trên dòng thời gian.
Nhưng giờ thì…
[Này, thiệt đó—hôm nay Aono Eiji và Ichijou Ai hẹn hò.]
[Chi tiết đi.]
[Tôi đi mua đồ gần ga thì thấy hai người đó từ một quán cà phê sang chảnh bước ra.]
[Tôi thấy họ đi vào rạp phim nữa.]
[Vậy là hẹn hò thật à.]
[Nhưng Ichijou-san nổi tiếng nghiêm túc với con trai lắm mà. Sao lại đi chơi với một đứa bị đồn xấu như Aono được?]
[Tôi nghe bạn học cô ấy bảo là chính Ichijou theo đuổi Aono dữ lắm.]
[Nếu cả Ichijou-san mà còn mê mệt vậy, thì chắc Aono có gì đó đặc biệt thật rồi.]
[Mà giờ nghĩ lại, mấy tin đồn về Aono có thật không vậy? Chẳng phải chỉ có mấy tấm hình đáng nghi thôi sao? Biết đâu mọi chuyện chỉ là bịa đặt.]
[Tôi cũng thấy kỳ kỳ từ bann đầu rồi. Tôi học cùng lớp Aono năm ngoái, cậu ấy hiền lắm. Không phải kiểu đánh con gái đâu.]
[Bắt đầu thấy rối rồi đấy…]
Từ lúc nào mà gió đã đổi chiều vậy?
Tại sao? Tại sao mọi thứ lại thay đổi?
Con nhỏ Ichijou Ai đó thật sự được tin tưởng đến thế à? Nó chỉ là một con nhóc năm nhất thôi mà. Tôi đã dùng biết bao nhiêu tài khoản của câu lạc bộ bóng đá để tung tin đồn rồi, vậy mà sức mạnh số đông lại thua chỉ một đứa con gái!?
Không thể nào.
Tại sao Ichijou Ai lại say mê một thằng đần độn như thế? Khi tôi tiếp cận nó, nó phũ phàng gạt tay tôi ra, còn buông lời sỉ nhục. Lúc đó tôi nói:
“Đừng có mà tự cao tự đại. Mày có biết bố mày là ai không? Ông ấy quyền to lắm đấy!”
“Cái ánh mắt của mày lúc nào cũng như thể sẽ sống cô độc cả đời—làm tao bực cả mình.”
“Mày như cái máy vô cảm vậy.”
Vậy mà nó vẫn phớt lờ hết, quay lưng bước đi. Thật sự, từ lúc đó tôi đã chẳng còn hứng thú gì đến nó nữa. Cũng chẳng hiểu nổi sao một đứa lạnh như tiền như nó lại được bao người tung hô ở trường này.
Nhưng mà, dù cho con nhỏ lạnh nhạt đó có trở thành kẻ thù đi nữa thì tôi cũng chẳng có gì phải sợ cả! Tao là Kondo, cầu thủ chủ lực của câu lạc bộ bóng đá cơ mà!!
Chuyện này chưa kết thúc. Tôi vẫn còn cách lật ngược thế cờ. Để hạ bệ danh tiếng của Ichijou Ai, tôi bắt đầu đăng vài dòng:
[Đừng để bị lừa. Ichijou Ai thật ra là một đứa tâm thần đấy. Lạnh lùng, độc miệng, đá con trai xong là chửi không thương tiếc.]
Tôi dùng tài khoản ẩn danh để chọc vào luồng bình luận đang sôi nổi.
[Trời ơi, thằng ngu phiền phức quá.]
[Chắc là cái đứa bị Ichijou-san đá đang phát điên lên thôi. Đừng để ý.]
[Ngược lại thì, tôi thấy thằng này mới khả nghi đấy.]
Tôi bị đá văng ra ngay lập tức.
Khốn kiếp. Khốn kiếp. Khốn kiếp! Sao chẳng ai tin tao hết vậy!? Tao là ngôi sao sáng tương lai của bóng đá Nhật Bản cơ mà!!
Giận dữ đến cực điểm, tôi ném luôn điện thoại vào cửa sổ. Tấm kính vỡ toang trong tiếng “rắc” chát chúa, chiếc điện thoại vốn đã vỡ nứt tùm lum nay rơi thẳng xuống nền nhà.
“Chó chết” tôi lầm bầm, vội chạy ra nhặt lại. Màn hình vỡ nát hoàn toàn—không còn dùng được nữa. Nó thậm chí còn không lên nguồn.
Giờ thì chẳng liên lạc được với đứa con gái nào.
Phải xả cơn giận này đi đâu chứ? Từng đứa một, tất cả tụi nó—đều là lũ rác rưởi. Khiến một thiên tài như tôi nổi điên đến mức này…
“Khốn kiếp! Điên thật chứ!!”
Tôi cảm nhận rõ rệt—cái cảm giác cô lập đang len lỏi từng chút một. Và càng cảm nhận được điều đó, cơn giận trong tôi lại càng bùng lên dữ dội hơn.
Tất nhiên là chẳng có ai trả lời cả.