Trans + Edit: YUK1
-----------------------
※
Góc nhìn của Takayanagi.
Giờ nghỉ trưa, tôi đang ở phòng giáo viên vừa ăn bánh mì vừa ghi chú vài điều thì bất giác ôm đầu thở dài vì chán nản.
Dù hôm qua là ngày nghỉ, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về tình hình của Aono.
Sáng nay, Aono đến trường sát giờ vào học. Tôi lo cậu ấy sẽ nghỉ học sau cuối tuần vừa rồi nên đã đứng đợi gần tủ đựng giày. Rồi tôi thấy Aono vội vã bước vào trường cùng Ichijou lớp 10. Sau đó tôi hỏi qua loa thì được biết hai đứa chỉ mải trò chuyện nên tới hơi muộn. Tốt rồi. Tôi đã lo vụ bắt nạt ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng nếu muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, chúng tôi cần phải đưa sự thật ra ánh sáng càng sớm càng tốt. Mọi bằng chứng đang dần liên kết lại. Giờ chỉ còn thiếu một mảnh chốt cuối cùng.
“Nhưng vẫn có một điểm trong vụ này khiến mình thấy không ổn…”
Hành vi của Kondo. Gã đó vốn nổi tiếng là kẻ hay ve vãn con gái—đặc biệt là những cô gái đã có bạn trai. Một thói quen khó ưa. Nhưng trong xã hội bây giờ, chuyện đó lại bị xem như tự do cá nhân. Nếu chưa kết hôn, thì chẳng có cơ sở nào để xử lý kỷ luật cả.
Vì vậy, trường cũng rất khó xử lý hắn ta.
Thế mà lần này, với Aono, hắn lại đi xa đến mức tổ chức bắt nạt công khai. Trong khi hắn vốn là kẻ hèn nhát, biết rõ đâu là giới hạn không nên vượt qua.
Chính chỗ đó là điều khiến tôi nghi ngờ từ đầu.
Và giờ đây, dù có vẻ viển vông, tôi đã nghĩ đến một khả năng.
“Chẳng lẽ có ai đó đứng sau chuyện này—một kẻ giật dây Kondo? Một kẻ chủ mưu điều khiển tất cả…”
Chết tiệt, đầu tôi không hoạt động nổi nữa.
Có lẽ vì chưa ăn gì tử tế. Bắt đầu thấy bực rồi.
Mình nên đi ăn gì đó. Tôi nhớ có nhà ẩm thực mà tôi hay xem từng giới thiệu một tiệm ramen gần nhà ga. Có vẻ sẽ giúp tôi thư giãn đôi chút.
Tôi mở kênh của anh ta để tìm tên quán ăn.
Do chế độ tự phát, video mới nhất bắt đầu phát luôn. Âm thanh bị tắt, nên không vang khắp phòng giáo viên, nhưng tôi vẫn đọc được phụ đề.
“Chào mọi người, lại là tôi đây! Hôm nay, khi đang quay cho một dự án mới, tôi đi dạo quanh phố thì bất ngờ một ông lão ngã gục ngay trước mặt! Tôi hoảng hốt lắm, kiểu ‘Giờ làm gì đây?!’ Nhưng may mà có một cặp đôi học sinh xuất hiện và bắt đầu hô hấp nhân tạo—thật sự ấn tượng. Tôi chỉ kịp gọi xe cấp cứu thôi. Dạo này ra đường đúng là gặp đủ chuyện. Tuần trước, khi quay một video đi bộ hợp tác, bọn tôi còn đụng ngay cảnh đánh nhau. Nhìn như kiểu tình tay ba hay gì ấy, mà một cậu trai bị đánh tơi tả. Bọn tôi chạy lại nhưng cậu kia bỏ chạy mất. Có người gọi cảnh sát, nhưng lúc họ đến thì tất cả đã đi rồi.”
Tôi cảm thấy có chút tò mò, dù không rõ vì sao.
Sau giờ học.
Tôi đã đến nhà Aono. Lúc đầu tôi định ăn ramen, nhưng trên đường về, tôi thấy trên mạng xã hội của vlogger đó đăng ảnh suất hàu chiên trông hấp dẫn quá nên không cưỡng lại được.
Thành thật mà nói, với tư cách là giáo viên, tự tiện đến nhà học sinh có thể hơi mạo hiểm—nhưng tôi vẫn mở cửa bước vào.
“Ô kìa, Takayanagi-sensei. Hôm nay thầy ghé qua có việc gì thế ạ?”
Mẹ của Aono niềm nở đón tôi. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc nên đã có mối quan hệ khá thân thiết. Hôm trước tôi gửi email báo lịch học bù thực hành thứ Bảy tới, bà ấy đã trả lời ngay: “Cảm ơn thầy dù thầy bận rộn đến vậy. Nếu có thời gian, mời thầy dùng bữa cùng gia đình.” Thế là tôi nhận lời.
Cha Aono mất sớm, nên mẹ và anh trai cậu ấy cùng quản lý nhà hàng gia đình. Chỉ khi trưởng thành, tôi mới thực sự hiểu được sự kiên cường ấy—thật đáng khâm phục. Với tình hình hiện tại, việc duy trì sự tin tưởng giữa nhà trường và gia đình là vô cùng quan trọng, nên tôi luôn chủ động cập nhật tình hình cho họ.
“Hôm nay tôi đến ăn như một thực khách thôi. Cho tôi phần hàu chiên theo mùa nhé.”
“Vậy thì tôi sẽ cho thêm bắp cải miễn phí nha.”
Bà mỉm cười nói. Mẹ Aono rất cẩn thận đọc tất cả các báo cáo chúng tôi tổng hợp. Bà ấy thường hỏi kỹ bằng email, và tôi luôn cố gắng trả lời đầy đủ nhất có thể.
Nhờ vậy mà gia đình Aono đã tin tưởng trường học nhiều hơn. Kể cả qua điện thoại, tôi cũng cảm nhận được giọng bà ấy đã dịu đi rất nhiều.
“Sensei… xin thầy hãy chăm sóc Eiji.”
Anh trai Aono từ bếp bước ra, mang theo một tô súp minestrone. Tôi từng nghe rằng anh ấy đã sớm gánh vác trách nhiệm gia đình, từ chối những thú vui tuổi trẻ—vì em trai mình. Giờ khi tôi và Aono có thể trò chuyện thoải mái như trước, tôi càng hiểu rõ lòng biết ơn của cậu ấy dành cho gia đình.
Ánh mắt anh trai Aono chứa đầy sự lo lắng khi nhắc về em mình.
“Vâng. Về vụ việc lần này, chúng tôi đang làm mọi cách để bảo vệ em ấy.”
Không khí ở trường bắt đầu thay đổi. Số học sinh nhìn Aono bằng ánh mắt nghi ngờ đã giảm. Một phần là nhờ sức ảnh hưởng của Ichijou Ai, nhưng bản thân Aono cũng là lý do lớn.
Một số bạn học cũ và hiện tại của Aono tuy còn lưỡng lự nhưng đã bắt đầu tránh xa tin đồn và chuyện bắt nạt. Số học sinh như vậy ngày càng nhiều.
Khi tôi đang thảo luận với giáo viên phụ trách về tiết thực hành hóa học, Endou—bạn cùng lớp năm nhất của Aono—tự nguyện nói:
“Nếu vậy thì em sẽ làm thí nghiệm với cậu ấy sau giờ học. Aono là bạn quan trọng của em, em muốn giúp đỡ nếu có thể.”
Có bạn bè đứng ra trong lúc khó khăn—điều đó đã nói lên rất nhiều về con người Aono.
“Cho tôi xin thêm cơm nhé!”
Một người đàn ông to con gọi lớn, mẹ Aono nhanh chóng đáp lại:
“Có ngay ạ!”
Tôi nhìn nghiêng theo phản xạ—và nhận ra đó chính là nhà ẩm thực mà tôi hay xem. Hóa ra anh ta vẫn còn ở đây. Tôi nhớ hình ảnh món hàu chiên lúc nãy.
Một cảm giác hồi hộp nhẹ len lỏi trong tôi.
Và một niềm biết ơn sâu sắc dành cho sự trùng hợp này.
Trong video tôi vừa xem, anh ấy có nhắc đến một vụ xô xát. Tôi vẫn còn suy nghĩ về nó—và giờ không thể không đặt nghi vấn.
Anh ấy đã nói rằng tuần trước mình chứng kiến một cậu trai bị đánh trong một vụ tình cảm.
Xô xát không hiếm. Cơ hội thấy là thấp. Nhưng người này chuyên quay video quanh khu vực này—và tình huống mà anh ta nói rất giống với vụ việc bắt nạt của Aono. Có lẽ tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến Aono cũng nên.
Dù là khả năng mong manh, chỉ cần có thể giúp Aono thoát khỏi chuyện này—dù là một chút hy vọng tôi cũng sẽ bắt lấy.
Tôi đứng dậy, bước đến chỗ vlogger.
“Xin lỗi… tôi có thể hỏi anh một chút được không?”
Tôi tiến gần đến cánh cửa dẫn đến sự thật.
“Tôi thường xem video của anh lắm. Anh làm tốt lắm!”
Vlogger mỉm cười thân thiện, có vẻ anh ta đã xong việc ghi hình.
“Thật à? Nghe thế vui quá, cảm ơn anh nhiều nha!”
“Xin lỗi vì làm phiền, nhưng trong video gần đây, anh có nhắc đến việc thấy một vụ đánh nhau giữa vài người trẻ…?”
Anh ấy hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu. “Vâng, đúng là tôi có nói vậy.”
Giờ không còn lý do để giữ kín nữa. Cả mẹ Aono cũng mở to mắt nhìn chúng tôi.
“Tôi là Takayanagi, giáo viên trường cấp ba gần đây. Vào đúng thời điểm đó, một học sinh của tôi đã bị hành hung. Chúng tôi muốn báo cảnh sát, nhưng không có bằng chứng—nên chẳng thể làm gì. Anh có thể cho tôi xem đoạn video hôm đó không? Chỉ để xác nhận xem người bị đánh có phải học sinh tôi không.”
Thật lòng, tôi không dám chắc anh ấy sẽ đồng ý. Dạo này dư luận rất khắt khe với người sáng tạo nội dung, nên ai cũng phải tuân thủ nhiều quy tắc. Vlogger này vốn có tiếng là nghiêm túc—luôn xin phép quay, tránh giờ cao điểm…
Nhưng nếu có một cơ hội, tôi sẵn sàng cúi đầu bao nhiêu lần cũng được—miễn là vì học sinh của mình.
“Ừm… để tôi xem sao…”
Tôi đưa anh ta một trong những danh thiếp mà mình luôn mang theo.
“Tôi biết thứ này không có giá trị pháp lý, nhưng đây là danh thiếp của tôi. Tôi cũng có thể đưa bằng lái nếu cần. Hơn nữa, nhà hàng này là của gia đình học sinh tôi…”
Vlogger nhìn về phía bếp. Mẹ và anh trai Aono đều gật đầu chắc chắn.
“Nếu thầy đã nói vậy… tôi vẫn còn giữ video. Chờ tôi một chút.”
Tôi thở phào. Nhưng chưa thể an tâm. Vẫn có khả năng không phải người chúng tôi đang tìm.
“Đây rồi.”
Âm thanh huyên náo của phố xá vang lên. Một tiếng hét của phụ nữ.
Ai đó la lên “Đánh nhau kìa!” Máy quay hướng về phía đó.
Nhưng đó không phải là đánh nhau. Là hành hung một chiều. Một gã đàn ông giận dữ túm lấy vai một chàng trai đứng cạnh một cô gái—rồi lao vào đánh túi bụi. Rất tàn bạo. Một vụ bạo lực thực sự.
Cậu trai bị đấm đến mức ngã xuống đất. Lực đánh thật khủng khiếp. Tôi không nghe được họ nói gì, nhưng gã tấn công gào thét trong cơn giận dữ.
Người phụ nữ đi cùng không hề kiểm tra tình trạng của cậu kia. Cô ta chỉ nói vài câu nhỏ, rồi quay đi theo gã đàn ông.
Máy quay chạy về phía cậu bị đánh.
“Này, em ổn không? Đừng cố đi nữa. Nằm xuống nghỉ đi… Này!”
Cậu bé lảo đảo bước đi mà không nói một lời nào.
Chỉ còn lại vlogger, thì thầm đầy lo lắng:
“Hy vọng em ấy không sao…”
Video kết thúc ở đó.
Tôi nín thở.
Vì những người xuất hiện trong video—không ai khác chính là Aono Eiji, Amada Miyuki, và Kondo từ CLB bóng đá.
“Đó có phải thứ thầy đang tìm không? Tôi đã nộp video này cho cảnh sát rồi. Thầy liên hệ với họ chắc sẽ có thêm thông tin…”
“Cảm ơn anh. Đó đúng là học sinh tôi. Anh đã nộp ở đồn cảnh sát nào? Xin cho tôi biết.”
Sau khi lấy được địa chỉ, tôi cúi xuống, thì thầm vào tai mẹ Aono:
“Chắc chắn là Eiji-kun. Trong video, em ấy bị đánh—chỉ có một mình em ấy.”
Nghe vậy, bà ấy đáp lại bằng giọng lạnh lẽo như băng:
“Sensei… tôi biết chuyện này có thể gây rắc rối cho trường, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã làm hại Eiji.”
Một giáo viên bình thường có thể sẽ nói gì đó kiểu “vì tương lai của những học sinh kia.” Nhưng trường chúng tôi thì khác.
“Không, chuyện đó để Aono-san quyết định. Trường học không có quyền xen vào. Hơn nữa, tôi tin rằng nhiệm vụ của giáo viên là khiến học sinh nhận ra sai lầm của mình. Nếu để các em trượt dài, sau này có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn. Mà thật ra, chuyện lần này đã đủ nghiêm trọng rồi. Cho các em cơ hội chịu trách nhiệm—đó cũng là một phần của giáo dục.”
“Cảm ơn thầy. Con ở lại trông quán giúp mẹ nhé, mẹ xin lỗi. Mẹ sẽ đi cùng Sensei. Đừng nói gì với Eiji lúc này. Khi mẹ xác nhận hết mọi chuyện, mẹ sẽ tự mình nói với nó.”
Và thế là, chúng tôi lao đi đến đồn cảnh sát nơi video đã được nộp.
※
Sở Cứu hỏa.
“Chúng tôi vừa nhận được đoạn video về cặp đôi học sinh đang lan truyền trên mạng từ phía cảnh sát.”
Tôi gật đầu trước báo cáo của cấp dưới.
“Làm tốt lắm. Mà mấy đứa học sinh bây giờ giỏi thật đấy. Hành động nhanh chóng, quyết đoán… Người lớn tụi mình còn phải học hỏi.”
“Đúng thế, sếp ạ. Mà anh nghe này—tụi nó bỏ đi mà chẳng để lại tên tuổi gì cả. Tốt đến mức thấy cứ như chuyện bịa. Làm em hơi thấy lo. Em thì hồi học sinh toàn chơi thể thao, đi ăn mì với bạn sau giờ học rồi về ngủ chứ học hành gì đâu.”
Tôi bật cười trước lời tự giễu của cậu ta. Thật ra thì, bản thân tôi cũng chẳng khá hơn là bao—có đầy chuyện để mà hối tiếc.
“Đừng có so bì bản thân cậu với bọn trẻ đó. Cậu biết người bị ngất là ai không? Là ông Yamada—cựu nghị sĩ hội đồng tỉnh đấy. Ông ta còn từng giữ chức chủ tịch hội đồng nữa. Là nhân vật có máu mặt đấy. Cỡ ông ấy thì chính trị gia cấp quốc gia cũng phải cúi đầu chào.”
Chính vì vậy mà phía trên mới thúc ép phải tìm cho ra mấy đứa học sinh ấy bằng được. Về phía chúng tôi, có một tấm gương tích cực như thế để tuyên truyền cũng là điều tuyệt vời.
“Thật không ngờ ông ấy lại quan trọng đến vậy.”
Chà, lớp trẻ thì không biết cũng phải.
“Được rồi, làm mờ mặt học sinh lại, rồi đăng lên mạng xã hội kêu gọi thông tin. Biết đâu lại thu được gì đó.”
Cậu này rành công nghệ lắm, nên tôi chắc chắn là sẽ xử lý mượt thôi.
Không biết sẽ được lan truyền tới mức nào nhỉ. Mong là sớm có tin…
Nhưng tôi đâu ngờ được—bài đăng ấy lại bùng nổ chỉ trong vài giờ, thu về hàng trăm ngàn lượt tương tác.
※
Đài Truyền hình địa phương.
“Chết rồi! Sự kiện ramen mà chúng ta định phát trực tiếp vừa bị huỷ rồi. Ban tổ chức gọi báo do gió mạnh quá—họ nói là nguy hiểm, không thể tiếp tục.”
“Cái gì cơ!? Chết tiệt. Vậy là chương trình bị trống mất năm phút. Có tin nào dự phòng không?”
“À… thật ra thì…”
“Trời ơi, là không có gì luôn à? Giờ làm sao đây? Hay kéo dài một phân đoạn khác…”
“Ơ! Đạo diễn, có cái này hợp lắm. Phòng cứu hoả vừa đăng một video lên mạng—mấy học sinh giúp đỡ một người đàn ông bị ngất xỉu. Giờ đang nổi rần rần luôn. Mình nên đưa tin này. Mấy đứa đó thậm chí không để lại tên, giúp xong là đi luôn. Giờ phòng cứu hoả đang tìm họ để cảm ơn chính thức.”
“Được đấy—đang thiếu thời lượng, mà mình đã có sẵn video. Liên hệ xin quyền sử dụng liền đi. Cứ nói sẽ phát sóng trên chương trình nhiều người xem, chắc họ đồng ý ngay.”
Mọi chuyện đang diễn ra theo thời gian thực.
※
Phòng nghỉ — Sở Cảnh sát.
“Cái video mà mình đưa cho phòng cứu hoả lúc sáng lên mạng nhanh thật. Mấy người đó làm việc lẹ ghê.”
“Ừ, nghe nói người đàn ông đó từng là chủ tịch hội đồng tỉnh thì phải.”
“Ra vậy nên mọi thứ mới được ưu tiên nhanh như thế.”
“Này, sao thế Minowa?”
“À, là về cái cậu trong video đó. Tự nhiên thấy quen quen.”
“Ồ, đừng nói là cậu có thông tin nhận dạng rồi nha?”
“Không, tôi vẫn chưa biết tên. Nhưng anh còn nhớ không, senpai? Tuần trước có vụ cậu trai trẻ bị đánh ở trung tâm thị trấn—bị đánh hội đồng?”
“À, cái vụ mà sau đó nạn nhân mất tích luôn phải không. Mình chỉ có đoạn clip từ streamer quay lại đúng không?”
“Đúng rồi. Vì không ai trình báo nên mình không điều tra tiếp. Nhưng anh không thấy giống cậu trong video à?”
“Ừm, có khi. Để lát nghỉ xem lại lần nữa. Biết đâu giúp được gì cho phòng cứu hoả.”
※
Góc nhìn của Takayanagi.
Chúng tôi đến đồn cảnh sát nằm trước ga của thị trấn kế bên. Sau khi trình bày sự việc, tôi xin được xem lại đoạn video. Đó là cùng một video tôi đã xem trước đó. Với mẹ của Aono, đây là lần đầu tiên bà xem, và cú sốc hiện rõ trên khuôn mặt.
“Không thể nào… lại bị đánh dã man như vậy…”
“Tại sao… tại sao con trai tôi phải chịu đựng chuyện này—chỉ vì chạm vào vai cô gái mà nó đang hẹn hò?”
“Thật tàn nhẫn… Eiji đã trải qua tất cả chuyện này… còn bị Miyuki-chan phản bội nữa. Bị bỏ lại đó, chẳng ai giúp. Lạnh lùng đến thế… Sao mình lại không nhận ra…?”
Ánh sáng trong mắt bà dường như vụt tắt. Bà lẩm bẩm như kìm nén cảm xúc. Tôi chỉ biết đứng nhìn, không thốt được lời nào.
Dù xem bao nhiêu lần đi nữa—nó vẫn quá tàn nhẫn.
Một cuộc tấn công hoàn toàn một chiều. Aono không hề có hành vi gây hấn nào, trái ngược hoàn toàn với lời Kondo nói.
Thì ra đúng là dối trá.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã đánh con trai tôi. Nó học cùng trường, đúng không thầy?”
“Vâng. Tên em ấy là Kondo, học sinh lớp 12.”
Tôi đã liên hệ với hiệu trưởng trước khi đến đây. Theo kế hoạch ban đầu, việc có trình báo hay không sẽ hoàn toàn do mẹ Aono quyết định. Chúng tôi được yêu cầu phối hợp hết mức.
“Kondo. Ra tên nó là Kondo…”
Bà thì thầm tên đó như khắc ghi vào lòng, ánh mắt kiên định, không hề có ý tha thứ.
“Tôi muốn nộp đơn trình báo. Tôi cần làm những gì?”
Bà tuyên bố với quyết tâm không lay chuyển và bắt đầu tiến hành các bước cần thiết. Là người giám hộ hợp pháp, bà được thông báo rằng mình có quyền trình báo thay cho người vị thành niên.
Khi quá trình đang được xử lý, hai sĩ quan cảnh sát bước vào đồn.
“Chào mọi người!”
Một viên cảnh sát mặc đồng phục chào hỏi. Người lớn tuổi nhất trong nhóm hỏi:
“Hai người đây có liên quan đến cậu bé trong video không?”
Viên cảnh sát kia lập tức gật đầu.
“Vâng, cô ấy là mẹ nạn nhân, còn đây là giáo viên trường học. Họ đang làm thủ tục trình báo.”
“Ra vậy.”
Viên sĩ quan cao cấp quay sang chúng tôi và bắt đầu nói bằng giọng rõ ràng.
“Tôi tên là Doumoto. Xin lỗi vì bất ngờ như vậy, nhưng tôi có một đoạn video khác muốn nhờ mọi người xác nhận. Đừng lo, nó không liên quan đến vụ tấn công kia. Đây là một sự việc cứu người. Có một người thuộc đội tôi nói rằng con trai cô trông giống học sinh đã giúp đỡ một người đàn ông ngất xỉu hôm qua rồi rời đi mà không để lại tên. Cô có thể xác nhận giùm không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Mẹ Aono đáp lại, trông như được trút bớt gánh nặng. Sau những gì vừa chứng kiến, được xem một đoạn video hoàn toàn không liên quan có lẽ là chút ân huệ trong lúc này.
Video chiếu cảnh Aono mặc đồng phục học sinh, cùng với Ichijou Ai, đang chăm sóc cho một người đàn ông bị ngất.
Thì ra là vậy… Hèn gì sáng nay hai đứa đến trễ… Tất cả giờ mới hợp lý.
“Đúng, đó là con trai tôi. Còn cô gái bên cạnh… là… một người rất thân với nó…”
Lời bà chợt ngập ngừng, như bất ngờ trước khung cảnh trước mắt.
“Ra vậy. Thật ra, nhờ phản ứng nhanh chóng của hai em ấy, người đàn ông đó hiện đã hồi phục tốt. Ông ấy muốn cảm ơn trực tiếp. Phía phòng cứu hoả cũng đang chuẩn bị giấy khen tuyên dương.”
Từ đoạn video đau đớn trước đó chuyển sang một cảnh tượng cao đẹp như vậy—như thể từ địa ngục lên thiên đường.
Ngay cả với tư cách giáo viên, tôi cũng thấy vô cùng ấn tượng. Phần lớn người lớn còn chẳng làm được điều đó, nhất là với một người vừa trải qua nỗi tuyệt vọng sâu sắc, bị phản bội, bị bạo hành, có lý do chính đáng để mất niềm tin vào con người. Vậy mà em vẫn chọn giúp đỡ một người xa lạ.
“Thì ra là Eiji… Thằng bé chưa từng nói gì cả…”
Viên sĩ quan kỳ cựu nở một nụ cười nhẹ.
“Cô có một cậu con trai tuyệt vời. Tôi cũng có con gái tầm tuổi nó, mà nói thật—làm được chuyện như thế này không hề dễ dàng. Cô đã nuôi dạy được một chàng trai đáng quý. Còn về vụ hành hung, chúng tôi sẽ xử lý đúng quy trình.”
Những lời nói chân thành nhưng đầy quyết đoán ấy khiến chúng tôi như được tiếp thêm sức mạnh.
“Cảm ơn các anh rất nhiều.”
Mẹ Aono cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.
Thế giới này thật sự đầy rẫy bất công. Tại sao một người tốt như Aono Eiji lại phải chịu đựng đến mức đó? Tại sao em lại trở thành mục tiêu của bạo lực học đường?
Không… Mình không thể nghĩ như vậy. Không được để bản thân sa vào tuyệt vọng. Người đau đớn nhất chính là em ấy—vậy mà em vẫn cố gắng bước tiếp…
Là người lớn, mình phải làm bất cứ điều gì có thể để giảm bớt gánh nặng cho em ấy, dù chỉ một chút.
Bước đầu tiên là khiến kẻ thủ ác phải trả giá.
Những chuyện tiếp theo sẽ chẳng dễ dàng gì.
Tôi tự siết chặt quyết tâm một lần nữa.
※
Góc nhìn của Shimokawa.
Chết tiệt, hôm nay là thứ hai, mà sau trận đấu giao hữu hôm qua, khiến huấn luyện viên lại nổi điên—thay vì được tập nhẹ để hồi phục, tụi tôi bị quăng vào một buổi luyện tập toàn lực. Đáng lẽ hôm nay được nghỉ sớm cơ chứ. Bầu không khí gượng gạo từ hôm qua vẫn còn nguyên, và đúng như dự đoán, Kondo-senpai không xuất hiện.
Thật lòng mà nói, chẳng ai trong bọn tôi còn tâm trí để tập luyện. Cả đội như bị tách rời hoàn toàn.
Giải đấu sắp tới à? Chắc vô vọng rồi. Ai nấy đều mang một cảm giác buông xuôi.
“Về thôi…”
Khi đang thay giày ở sảnh ra vào, tụi tôi bất ngờ nghe thấy tiếng đội trưởng hét lên:
“Này, Mitsuda! Cái quái gì đây? Mau giải thích đi!”
Bị giật mình bởi giọng gay gắt hiếm thấy, tụi tôi—lũ đàn em—vội chạy lại.
Tủ giày của Mitsuda-senpai đang mở toang, và những bức ảnh khét tiếng nằm rải rác trên sàn.
Mọi người chết lặng, không nói nổi lời nào trước khung cảnh kỳ lạ đó.
“Vậy là mày thật sự là thủ phạm! Tao biết mà—mày bực vì bị Kondo sai bảo nên trút giận lên tụi tao như thế này! Mày hủy hoại cuộc sống của bọn tao! Mày đã cười sau lưng bọn tao phải không?!”
Giọng đội trưởng run lên vì giận, gần như là gào thét.
“Không! Em không biết gì cả! Ai đó đã gài em! Em không phản bội ai hết—đây là một cái bẫy!”
Nghe vậy, tôi bất giác nghĩ đến Aono. Cuối cùng thì, chẳng phải tất cả tụi tôi đều chỉ là con rối trong tay Kondo-senpai sao? Chẳng phải tụi tôi đã tiếp tay vu oan cho Aono mà không hề hay biết? Đặc biệt là Mitsuda-senpai—anh ấy còn tích cực đi rải tin đồn. Có lẽ đây là quả báo dành cho anh ấy.
“Tao không còn tin được ai nữa! Không một ai!”
Đội trưởng đẩy Mitsuda-senpai vào tủ rồi bỏ đi. Những gì còn lại chỉ là sự im lặng như trong tang lễ.
“Đây không phải là bóng đá mà em muốn chơi…”
Giọng nói đó là của Maehira—một học sinh năm nhất. Cả bọn quay lại nhìn cậu ta, sững sờ. Lũ năm nhất không dính líu đến vụ việc, nên họ nhìn tụi tôi—đám đàn anh—như thể tụi tôi là rác rưởi.
Khốn thật… Đây đâu phải lỗi của tôi. Là lỗi của Kondo-senpai mà.
Không nói một lời, Maehira và các học sinh năm nhất khác lặng lẽ bỏ đi.
Chỉ còn lại những bức ảnh—và tụi tôi, những kẻ lớp trên, ngập chìm trong tuyệt vọng.
※
Góc nhìn của Eri.
Tôi mua vài món ở siêu thị rồi trở về căn nhà trống như mọi ngày.
“Về rồi đây.”
Một thói quen thôi. Dù chẳng có ai ở nhà để đáp lại, tôi vẫn cứ nói.
Chỉ khiến tôi càng thấm thía rằng mình đang sống ở bên kia của hạnh phúc.
“Hôm nay nấu udon vậy.”
Chỉ cần ninh rau và thịt là không chết đói. Từ khi vào cấp ba tôi đã sống một mình, cuộc sống của tôi là như vậy. Ba năm nay, tôi chưa từng thấy bữa ăn nào ngon miệng. Chỉ cần đủ dinh dưỡng để sống qua ngày là đủ.
Ngoài những lúc được gặp Kondo-kun, tôi chỉ sống như một cái xác không hồn—chỉ làm những việc tối thiểu để kéo dài sự tồn tại.
Bởi vì tôi đã mất hết rồi.
Hồi cấp hai, tôi là học sinh giỏi, có nhiều bạn bè. Tôi còn đang hẹn hò với bạn thanh mai trúc mã—Endou Kazuki. Cậu ấy cũng học giỏi, là người mà tôi luôn tự hào được gọi là bạn trai.
Chúng tôi rất thân, ai cũng nghĩ rồi sẽ cưới nhau.
Nhưng chính tôi đã phá hủy lời hứa hạnh phúc ấy.
Tôi gặp Kondo-kun vào năm cuối cấp hai, khi chúng tôi học cùng lớp. Anh ấy là ngôi sao của đội bóng đá, học hành cũng giỏi, luôn là tâm điểm của mọi người.
Tôi yêu quý Kazuki. Tôi ngưỡng mộ Kondo—chỉ thế thôi.
Nhưng học cùng lớp, chúng tôi dần trở nên thân thiết. Anh ấy giỏi toán và kiên nhẫn dạy tôi những bài tôi không hiểu.
Cử chỉ nhỏ đó là điểm khởi đầu. Sự tự tin và lôi cuốn của anh ấy—rất khác với sự vụng về nhẹ nhàng của Kazuki—cuốn tôi đi. Tôi mất cảnh giác. Trước khi nhận ra, tôi đã trao cho anh ấy mọi thứ—và rơi vào địa ngục này.
Nhưng sâu trong lòng, tôi hiểu rõ.
Mọi chuyện là lỗi của tôi.
Tôi đã cố lờ đi, nhưng kẻ đáng trách nhất không ai khác ngoài chính bản thân mình.
Tôi gần như bị bố mẹ từ mặt. Họ vẫn chu cấp học phí và sinh hoạt phí, nhưng ngoài ra thì chẳng quan tâm gì nữa.
Một người bạn thân từ mẫu giáo đã nói với tôi:
“Sao cậu có thể làm chuyện tàn nhẫn đến thế? Nếu thực sự quan tâm đến Endou-kun… thì cậu đã không làm vậy.”
Rồi cắt đứt quan hệ với tôi.
Tôi không trách họ. Đó là điều dễ hiểu.
Nhưng không có sự hỗ trợ của bố mẹ, đại học hay trường nghề là điều không tưởng. Giấc mơ làm giáo viên—giấc mơ tôi từng nắm giữ—đã tan vỡ chỉ vì một lần phản bội.
Tôi nghe nói Kazuki đã không thể thi vào cấp ba vì quá sốc. Giờ cậu ấy phải học lại, chung lớp với học sinh nhỏ hơn một tuổi.
Khi biết cậu ấy nhập học cùng trường cấp ba với tôi, tôi đã vui mừng. Dù tôi biết mình không có quyền cảm thấy như vậy sau những gì đã làm… tôi vẫn không thể không hy vọng, dù chỉ một chút, rằng cậu ấy sẽ là người kéo tôi ra khỏi địa ngục này.
Nhưng hy vọng ấy tan biến ngay lập tức.
Khi chúng tôi lướt qua nhau ở hành lang, cậu ấy nhìn tôi như rác rưởi.
Nụ cười dịu dàng cậu ấy từng dành cho tôi—đã biến mất. Tôi sẽ không bao giờ thấy lại nữa. Cuối cùng, tôi buộc phải thừa nhận: Kondo-kun là tất cả những gì tôi còn lại. Biểu tượng của quá khứ hạnh phúc ấy đã rời xa tôi mãi mãi.
Và giờ, ngay cả Kondo cũng chẳng quan tâm đến tôi. Tôi chỉ còn là “con nhỏ tiện dụng” đối với anh ta.
Hồi cấp hai, chúng tôi hẹn hò một thời gian ngắn, rồi anh ấy đá tôi. Sau đó, tôi bắt đầu bỏ học. Khi anh biết chuyện, anh mềm lòng đôi chút, rồi lại gặp tôi thỉnh thoảng. Tôi biết mình chỉ đang bị lợi dụng, nhưng vẫn không thể dứt ra.
Tôi đã dồn tất cả vào mối quan hệ này. Vì thế, tôi không thể buông tay. Tôi trở thành “con nhỏ tiện dụng”, bám víu vào những mảnh vụn mà anh ấy bố thí. Tôi đã đặt cược tất cả—gia đình, bạn trai, bạn bè, ước mơ, tương lai—cho tình yêu này.
Tôi đã trao trọn tuổi trẻ cho Kondo-kun.
Và giờ, thứ còn lại chỉ là địa ngục.
Tôi biết anh ta có những cô gái khác. Tôi đã từng nhìn thấy tận mắt, không chỉ một lần.
Nhưng tôi vẫn tin rằng anh ấy sẽ quay lại với tôi. Rằng anh ấy sẽ chọn tôi—vì tôi đã trao cho anh ấy tất cả.
Phong bì thư đến hôm nay đã đập tan chút hy vọng cuối cùng đó.
Bên trong là ảnh anh ta, cười rạng rỡ bước ra từ khách sạn với một cô gái khác.
Nếu chỉ có thế, có lẽ tôi vẫn chịu đựng được.
Nhưng anh ấy lại đang đeo sợi dây chuyền đôi mà chúng tôi mua hồi cấp hai.
Như thể giẫm đạp lên cảm xúc của tôi. Như thể bao nhiêu năm qua chẳng nghĩa lý gì. Như thể tuổi trẻ của tôi chỉ là món đồ chơi với anh ta—không hơn không kém.
Không thể tha thứ.
Tôi không thể tha thứ cho chính mình. Vì đã phản bội những người quan trọng nhất đời mình.
Tôi sẽ chết. Sợi dây mà tôi bám víu cuối cùng cũng đứt. Vì không còn hy vọng gì nữa—hoàn toàn không còn.
Nhưng tôi sẽ không đi một mình xuống địa ngục.
Kẻ đã tạo ra địa ngục này… sẽ đi cùng tôi.
Ít nhất, trong giây phút cuối cùng này… tôi muốn được thành thật với chính mình…
Minestrone là một loại súp rau củ truyền thống của Ý, thường được nấu với nhiều loại rau củ, đậu, và đôi khi có thêm mì hoặc gạo. Món súp này có thể được làm chay hoặc có thêm thịt và nước dùng từ thịt.