Trans + Edit: YUK1
-----------------------
Ngày 8 tháng 9.
“Chào buổi sáng, Senpai! Cảm ơn anh vì hôm qua nhé!”
Như thường lệ, Ichijou-san đang đợi tôi trước cửa nhà. Nhưng hôm nay, nụ cười của cô ấy có vẻ dịu dàng hơn bình thường. Vài nhân viên văn phòng và học sinh trung học đi ngang đều ngoái nhìn cô ấy với ánh mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp nổi bật ấy.
“Chào buổi sáng. Anh cũng cảm ơn em nữa—lần tới mình đi xem phim tiếp nhé.”
Tôi đáp lại hơi vụng về, và cô ấy khẽ gật đầu.
“Nghe hay đó. Hôm qua là phim phương Tây rồi, lần sau mình xem phim Nhật hoặc anime nhé? Dạo này Senpai có xem gì không?”
Tôi mừng vì cô ấy nhắc đến phim ảnh. Nếu không, có lẽ tôi đã nghĩ đến nụ hôn hôm qua và khiến buổi sáng hôm nay trở nên cực kỳ gượng gạo. Nhờ sở thích chung này, khoảng cách giữa chúng tôi rõ ràng đã rút ngắn. Tất cả là nhờ mẹ—người rất mê phim ảnh và phim truyền hình—giờ tôi đang tiến gần hơn đến Ichijou-san nhờ vào điều đó.
Chúng tôi bắt đầu bước đi trên con đường quen thuộc đến trường, câu chuyện về phim ảnh khơi mào ngay lập tức.
“Dạo gần đây anh hay xem phim Ấn Độ.”
“Ý anh là mấy phim dài với màn múa hát á hả?”
“Thật ra, nhiều phim Ấn gần đây không có múa hát nhiều đâu. Vẫn tập phim dài, nhưng thay vì cảnh múa, họ hay để nhạc vang lên trên nền phong cảnh thiên nhiên. Rất hùng vĩ—cảm giác choáng ngợp vậy.”
“Nghe thú vị nhỉ.”
Ừ thì, đúng là hơi hiếm khi học sinh cấp ba lại thích phim Ấn. Tôi bật cười vì chính mình cũng thấy lạ.
“Anh có gợi ý phim nào không?”
“Bất ngờ là phim Ấn rất mạnh về yếu tố nhân văn. Có chiều sâu—kiểu giống mấy phim Nhật xưa thời Showa vậy. Tất nhiên những phim hành động cũng ổn. Anh đề cử phim Bajrangi Bhaijaan—câu chuyện về một người đàn ông tốt bụng tìm thấy một bé gái bị lạc từ nước láng giềng và lên đường đưa cô bé về đoàn tụ với gia đình.”
“Nghe có vẻ thú vị nhỉ!!”
“Phim cảm động lắm. Nếu em đang muốn khóc thì hợp với bộ này lắm đó.”
Tôi đã xem nó vào một buổi tối chủ nhật và khóc đến mức sáng thứ hai bị Satoshi nhận ra mắt sưng đỏ. Vì Ichijou-san có vẻ là kiểu người hay xem nhiều phim, tôi nghĩ nên giới thiệu một phim Ấn ít người biết. Cô ấy lập tức mở trang phim trên điện thoại và lưu lại.
“Cảm ơn anh nhé. Em sẽ xem vào cuối tuần.”
Cô ấy nói kèm theo một nụ cười rạng rỡ.
“Senpai, hơi đổi chủ đề chút... nhưng anh định làm gì với cuốn tiểu thuyết anh viết?”
Bản thảo Ichijou-san đã cố gắng cứu lấy vẫn còn trong tay tôi. Tôi từng định đăng nó lên tạp chí của câu lạc bộ, nhưng giờ thì không thể nữa. Dù vậy, để nó ngủ yên mãi thì cũng tiếc. Nó là truyện ngắn, nên không đủ dài để gửi dự thi văn học. Tôi thật sự chưa biết phải làm sao với nó đây.
“Anh vẫn đang suy nghĩ.”
“Vậy còn mấy trang đăng truyện trên mạng thì sao?”
“Nhưng truyện của anh đâu phải fantasy hay romcom đâu—nó không hợp với khẩu vị của hiện tại. Chắc chẳng ai đọc đâu.”
“Thật á? Em thấy nó thật sự hay mà. Em muốn nhiều người được đọc nó.”
“Cảm ơn em. Nhưng đăng lên mạng cần nhiều can đảm lắm. Có thể sẽ có bình luận nặng lời, rồi điểm thấp nữa—đâm ra nản lắm.”
Với tác phẩm của mình, tôi lúc nào cũng bi quan. Cô ấy mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.
“Cơ mà... có một tiểu thuyết gia riêng cho mình thì cũng hay đấy chứ.”
Chúng tôi cùng bật cười trước lời đùa nhỏ ấy. Cô ấy thật tốt bụng. Chắc hẳn cô đã cảm nhận được tôi đang vật lộn với nỗi tổn thương xâu xé trong lòng. Tôi không muốn từ chối phũ phàng với em ấy, định nói “Anh sẽ suy nghĩ thêm”, thì—
Chuyện gì đó xảy ra.
Ngay trước mắt chúng tôi, một sự việc đột ngột diễn ra.
“Ugh—” Một ông lão đang đi phía trước bỗng ôm ngực và ngã xuống.
“Ể—” Ichijou-san hốt hoảng, quay sang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Tôi đứng chôn chân, không phản ứng nổi, chỉ biết trân trối nhìn.
Ông lão thở gấp một cách đau đớn, rồi ngừng hẳn.
Chết rồi.
Trong kỳ nghỉ hè này, tôi có làm thêm ngắn hạn phụ dàn dựng sự kiện, và có tham gia buổi huấn luyện CPR. Tôi nhớ rõ khuôn mặt của anh lính cứu hỏa dạy hôm đó. Anh ấy giải thích cách xử lý tình huống như thế này, không chỉ tại sự kiện mà ở bất cứ nơi đâu.
Mình phải làm thôi. Sẽ ổn—cứ làm đúng như đã học từ buổi huấn luyện lần trước.
“Chuyện này nghiêm trọng đây. Ichijou-san, đi tìm máy AED đi!”
Việc cứu sống ông lão là ưu tiên hàng đầu.
“Nhưng... lấy ở đâu được chứ…?”
Cô ấy đứng khựng lại, mặt tái nhợt.
“Có bốt cảnh sát gần đây mà, đúng không? Anh nhớ là ở đó họ có AED. Dù không có thì mấy chú cảnh sát chắc chắn biết nơi có. Đôi khi mấy cửa hàng tiện lợi cũng có nũaw. Anh sẽ gọi xe cứu thương và xử lý ở đây. Em cứ đi đi.”
“V-Vâng, em hiểu rồi!”
Cô ấy lao đi về phía bốt cảnh sát.
Tôi làm đúng theo quy trình đã học—kiểm tra ý thức của ông lão, kêu gọi sự giúp đỡ từ nhũng người xung quanh, rồi bắt đầu từng bước sơ cứu.
Một người nào đó tốt bụng lập tức dùng điện thoại gọi xe cấp cứu.
Tôi hành động hoàn toàn theo bản năng, làm mọi thứ có thể để giúp ông lão.
Ichijou-san nhanh chóng quay lại cùng một cảnh sát và máy AED.
Khi chúng tôi đang chuẩn bị máy, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi tiến đến.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Ông ấy—chúng tôi không quen biết—đột nhiên ôm ngực rồi ngã. Chúng tôi đã gọi cấp cứu và mang AED đến. Nhưng ông ấy không có phản ứng gì cả, dù đã gọi mãi.”
“Cảm ơn. Chị là y tá, để chị kiểm tra giúp. Em tên gì?”
“Aono.”
“Hiểu rồi, Aono-kun. Em làm tốt lắm. Chị cần em giúp, được chứ? Bạn gái em tên gì?”
Chị y tá ra chỉ dẫn nhanh gọn, rõ ràng. Tôi nhớ lại lời hướng dẫn dùng AED trong buổi tập huấn và làm theo lời chị y tá cùng với hướng dẫn của máy.
“Em là Ichijou. Em cần làm gì ạ?”
“Ichijou-san, em giúp chị xem có người nhà ông ấy quanh đây không nhé?”
“Dạ!”
Cô ấy lại chạy đi. Cảnh sát đi cùng bắt đầu điều tiết xe cộ ở con hẻm chật.
Và thế là cuộc cứu hộ bắt đầu.
Trong lúc chúng tôi làm hết sức, xe cứu thương đã đến, được cảnh sát dẫn đường. Có lẽ chưa đến mười phút, nhưng cảm giác như mờ mịt.
“Aono-kun, Ichijou-san—cảm ơn hai em. Chị sẽ đi cùng ông ấy đến bệnh viện, nên đừng lo. Nhờ các em hành động nhanh mà chắc ông ấy sẽ ổn thôi.”
Chị y tá cười nói vậy.
Sau cú sốc điện đầu tiên, ông lão tỉnh lại. Dù vẫn còn lơ mơ, ông không ngừng lặp lại lời: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Viên cảnh sát kiểm tra giấy tờ tùy thân của ông và nói sẽ liên hệ với gia đình sau.
Ông lão trông như đang dần hồi phục.
“Vậy tụi em xin phép đi trước ạ.”
Tôi nói, và Ichijou-san gật đầu. Cả hai rời khỏi hiện trường, nhẹ nhõm thấy rõ.
“Căng thẳng quá trời. May mà ông ấy có vẻ ổn rồi.”
Ichijou-san thở phào, nụ cười quen thuộc trở lại.
“Tất cả là nhờ em đó, Ichijou-san. Em phản ứng nhanh—nhờ vậy mới cứu được ông ấy.”
Cô ấy lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Không đâu. Chính Senpai mới là người hành động nhanh chóng. Em sợ quá, đứng không nhúc nhích được luôn mà.”
“Dù sao thì, hôm nay mình may mắn thật. Tình cờ có chị y tá ở đó. Một mình anh chắc chịu thua rồi.”
“Nhưng mà, hiếm có người vì người lạ mà phản ứng nhanh như Senpai lắm. Em thấy vậy là rất tuyệt vời.”
Nghe vậy cô ấy nói vậy, tôi cảm thấy như một phần tự trọng đã tan vỡ từ vụ bị bắt nạt tuần trước được hồi phục lại.
“Cảm ơn em.”
Tôi nói bằng nụ cười chân thành nhất suốt nhiều ngày qua—có lẽ là nụ cười đẹp nhất của tôi từ trước tới giờ.
※
Góc nhìn của nữ Y tá.
“Cảm ơn cô rất nhiều.”
Gia đình của ông lão, những người đã vội vã đến bệnh viện nghẹn ngào nói lời cảm ơn.
Người con trai đại diện cho gia đình cúi đầu lịch sự trước tôi. Anh ta mặc vest cao cấp, dáng vẻ nhã nhặn và cử chỉ tao nhã.
Nhờ được cấp cứu kịp thời và đúng cách, ông lão đã được cứu sống. Tuy nhiên, ông ấy vẫn cần phải nằm viện một thời gian.
“Không đâu, thực sự thì nên cảm ơn hai em học sinh đã mang AED đến. Nếu không có họ, có lẽ mọi chuyện đã tệ hơn nhiều.”
Thành thật mà nói, người xứng đáng được gọi là anh hùng thực sự là hai em đó. Tôi chỉ là người hỗ trợ. Trong những tình huống thế này, người hành động đầu tiên luôn cần dũng khí nhất. Khi có người dám bước ra trước, những người khác mới có thể làm theo.
“Gia đình tôi rất biết ơn hai em ấy. Chúng tôi rất muốn cảm ơn trực tiếp, nhưng theo lời cảnh sát, hai học sinh ấy đã rời đi mà không để lại thông tin liên lạc. Chúng tôi không kịp nói lời cảm ơn. Cô có biết làm sao có thể tìm được họ không?”
Thật không thể tin được rằng hai em còn trẻ như vậy mà đã có nhân cách như thế. Hai em ấy hoàn toàn có thể hành động vì danh tiếng hay sự công nhận, nhưng lại lặng lẽ rời đi.
Thế hệ trẻ bây giờ thật sự ấn tượng.
“Tôi chỉ tình cờ có mặt ở đó thôi… À! Nhưng tôi có nghe được tên của họ trong lúc cấp cứu!”
“Thật sao!? Cô còn nhớ không?”
“Họ giới thiệu là Aono-kun và Ichijou-san.”
Nghe vậy, người con trai lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, đầy biết ơn. Rõ ràng anh ta rất muốn tìm và cảm tạ người đã cứu cha mình.
Một người đầy chân thành.
“Aono-kun và Ichijou-san... Cảm ơn hai em. Chỉ cần biết được tên cũng đủ rồi. Tôi sẽ cố gắng tìm họ.”
“Vậy thì, tôi xin phép đi trước.”
Liệu có thể tìm được ai đó chỉ bằng cái tên không? Ý nghĩ ấy thoáng qua đầu tôi, nhưng tôi không nói ra. Tôi mong, bằng một phép màu nào đó, họ sẽ được tìm thấy và được công nhận xứng đáng.
Dù bị cuốn vào một tình huống rắc rối ngay trong ngày nghỉ, nhưng tôi lại cảm thấy bình thản và hài lòng. Công việc của tôi vất vả, nhưng tôi không muốn bị tụt lại phía sau những học sinh tuyệt vời đó. Tôi rời khỏi bệnh viện với một cảm giác ấm áp trong lòng. Cứ như thể công việc của mình cũng được công nhận—và điều đó mang đến cho tôi niềm vui lặng lẽ.
※
Trên nền tảng Video.
“Chào mọi người, chúng ta lại lên sóng rồi đây! Hôm nay mình đang đi khảo sát địa điểm quay video thì đột nhiên có một ông lão ngã quỵ ngay trước mặt—thật sự rất hoảng luôn. Lúc mình còn đang bối rối thì một cặp học sinh nhảy vào làm cấp cứu như chuyên gia luôn ấy. Mình thì chỉ kịp gọi xe cứu thương thôi. Gần đây lúc nào đi quay cũng gặp chuyện hết á. Tuần trước đang quay clip đi dạo cùng bạn collab thì tụi mình gặp một vụ ẩu đả. Hình như là drama tình tay ba gì đó—một thằng bị đánh tơi tả. Tụi mình chạy lại giúp, mà nó thì chạy mất. Có người gọi cảnh sát, mà lúc họ tới thì chẳng còn ai nữa.”
Kết thúc buổi stream trưa, tôi nghỉ ngơi một chút. Sáng nay tôi chỉ định đi ăn thử quán ăn sáng nổi tiếng, mà cuối cùng lại vướng vào chuyện đó. Có lẽ vì tôi gọi xe cứu thương, nên lúc nãy có một người phụ nữ tự xưng là người thân của ông lão đã gọi cho tôi. Tôi từng để lại thông tin cho cảnh sát phòng khi cần.
Làm nghề sáng tạo nội dung kiểu này, hiếm khi có cơ hội tương tác trực tiếp với người khác. Nên cảm giác được ai đó biết ơn như vậy… thật sự rất ấm lòng.
Tôi làm kênh chuyên về ẩm thực địa phương, và nghe đâu một vài chú cảnh sát địa phương cũng có xem kênh tôi. Sau vụ việc, tôi còn ngồi trò chuyện với một chú khá lâu. Đọc bình luận từ fan đã vui, mà được tương tác thật như vậy còn tuyệt hơn.
“A, vâng, lại là tôi đây! Không, không, tôi không làm gì nhiều đâu. Tôi chỉ đang quay video dạo thì ông lão kia ngã xuống. Lúc tôi còn đang hoảng loạn thì hai học sinh đó đã vào cuộc rồi. Tôi chỉ kịp gọi cứu thương thôi. Gì cơ? Được nhận bằng khen từ sở cứu hỏa á? Ôi không, thật sự hai học sinh đó và cô y tá mới xứng đáng… Gì cơ, họ rời đi mà không để lại tên?”
Thành thật mà nói, tôi chẳng làm gì đáng để được gọi là anh hùng cả. Nếu người ta nghĩ thế thì tôi thấy mình như đang cướp công vậy.
“Vâng, tôi có quay lại một đoạn. Lúc đó tôi đang quay clip đi bộ đường phố. Cảnh quay hơi rung nhưng vẫn thấy rõ mặt hai em đó. Nhưng mà, đăng mặt học sinh vị thành niên lên mạng thì không ổn đúng không?”
Người phụ nữ bên kia điện thoại hỏi tôi có thể đăng clip lên mạng để tìm hai học sinh đó không, nhưng lương tâm tôi không cho phép. Chắc họ cũng không muốn bị chú ý…
“Ừm, xin lỗi nhé. Có thể tôi sẽ làm mờ mặt họ rồi gửi cảnh sát xem trước…”
Thật lòng tôi nghĩ hai em ấy xứng đáng được ghi nhận.
Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp là nhờ phản ứng nhanh chóng và đúng đắn của họ.
Nhưng mà cậu con trai ấy… tôi thấy quen lắm.
Đã từng thấy ở đâu nhỉ? Không nhớ nổi…
Dù sao thì, tôi quyết định giao video cho cảnh sát. Nhớ ra, hôm trước tôi cũng gửi clip vụ đánh nhau cho họ rồi. Biết đâu mấy clip review đồ ăn vô hại của tôi lại có ích trong mấy tình huống thế này.
“À đúng rồi—giờ là tháng 9, tức là Kitchen Aono đã bắt đầu bán hàu chiên trở lại rồi! Nước sốt tartar ở đó đỉnh lắm. Tối nay phải ghé ăn mới được!”
※
Góc nhìn của Endou.
Tôi mơ một giấc mơ. Là ký ức giữa tôi và Eri từ thuở còn bé.
Khi đó chúng tôi chỉ là những đứa trẻ mẫu giáo, cười đùa vui vẻ bên nhau.
“Khi lớn lên, tớ sẽ lấy cậu, Endou-kun.”
Nhưng lời hứa ấy chẳng bao giờ thành hiện thực. Giờ đây, dù có gặp lại người bạn thuở ấu thơ từng rất thân thiết ấy, trong lòng tôi chỉ còn lại sự vô vị và căm ghét.
Tôi tỉnh dậy, vẫn còn vương lại nụ cười ngây thơ đó trong tâm trí.
Một cơn ác mộng.
Khoảnh khắc đáng lẽ đã trở thành ký ức đẹp đẽ nhất cuộc đời, bỗng lại bị cướp mất. Giờ đây, chỉ còn lại sự hận thù—dành cho kẻ đã cướp nó đi, cho đồng bọn của hắn, và cho cả Eri nữa.
Mới chỉ 5 giờ sáng.
Hôm qua, tôi đã tiến thêm một bước. Tôi tuyên chiến trực tiếp với Kondo. Nhưng đó chỉ là một phần kế hoạch.
Quan sát hành vi của hắn, tôi nhận ra: Kondo mạnh khi tấn công, nhưng yếu đuối khi bị ép vào góc. Sự tự tôn của hắn rất cao, nếu bị khiêu khích, hắn dễ mất bình tĩnh và kiểm soát.
Và khi mất kiểm soát, hắn dễ đoán hơn.
Tôi đã làm lung lay mối quan hệ giữa hắn và các thành viên trong câu lạc bộ bóng đá.
Giờ chỉ cần chờ xem ai là kẻ đầu tiên phản bội hắn.
Nhưng dù Kondo có bị trừng phạt, chừng đó chưa đủ cho tôi thỏa mãn. Tôi sẽ kéo hắn xuống tận cùng của địa ngục.
Vì thế, tôi đã gửi thông tin cho Amada Miyuki. Chí ít, nó sẽ làm rạn nứt lòng tin giữa họ. Và nếu có thể khơi dậy chút mặc cảm tội lỗi trong cô ta, thì điều đó càng tốt. Tôi chẳng tin nổi một người phụ nữ phản bội.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, tôi sẽ tách rời Kondo khỏi câu lạc bộ bóng đá và khỏi Amada Miyuki. Khi ấy, lời khai của họ sẽ không còn khớp nhau. Trường sẽ phát hiện ra sự mâu thuẫn.
Còn lời tuyên chiến hôm qua? Rất mạo hiểm—nhưng cũng có thể tạo ra đột phá. Kondo vốn nhát gan, sẽ tìm đến các cô gái để bấu víu khi mối quan hệ với câu lạc bộ trở nên gượng gạo. Nếu điều đó xảy ra, hắn có thể liên lạc với Amada Miyuki—người đã thấy ảnh đó—và họ sẽ cãi nhau.
Và nếu thế, tôi thắng. Dù hắn tìm đến Eri, cũng không sao cả. Khi hắn xa cách Miyuki, nghi ngờ của cô ta sẽ càng lớn.
Và nếu Amada Miyuki và Eri phát hiện sự tồn tại của nhau, xung đột sẽ nổ ra giữa hai người. Kondo sẽ không còn chốn dung thân.
Sau đó… sẽ đến lượt “người kia” ra tay—kẻ vẫn luôn đứng sau hậu trường, không phải tôi.
※
Quan điểm của Hayashi – Câu lạc bộ Văn học (Khối Dưới).
“Chủ tịch, cảm ơn chị vì tất cả.”
Tôi đã rất căng thẳng, nhưng vẫn cố nói ra được một cách đàng hoàng. Chủ tịch thoáng bất ngờ, rồi nhanh chóng trở lại với vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Em có thể cho chị biết lý do không?”
Lý do… là vì những gì chị ấy làm với bản thảo của Aono-senpai thật quá đáng. Tôi không thể tiếp tục đi theo chị ấy sau chuyện đó. Nhưng tôi lại quá nhút nhát để nói thẳng ra. Trong lòng, tôi luôn biết rõ mình muốn nói gì. Nhưng vì sao lại không thể thốt thành lời?
Ichijou-san đã luôn đứng về phía Senpai, bất kể ai quay lưng lại với anh ấy. Còn tôi thì không thể. Nói ra điều gì trái ý số đông làm tôi sợ hãi. Tôi sợ bị bắt nạt.
Vì thế nên tôi hiểu rất rõ sự tuyệt vọng của Aono-senpai. Bản thảo quý giá bị xé nát và ném vào sọt rác… Bị sỉ nhục, đồ đạc bị giấu, tủ đựng giày bị nhét đầy rác...
Tôi chưa bao giờ muốn làm những chuyện đó. Và tôi biết, không đời nào một người tử tế như anh ấy lại làm ra những chuyện như vậy. Nhưng tôi cũng không ngăn cản được nó. Tôi có xin lỗi và được anh ấy tha thứ, nhưng tất cả là nhờ Ichijou-san. Điều đó không thay đổi sự thật rằng tôi chưa từng làm gì bằng chính sức mình.
“Vậy là em không định nói gì cả sao?”
Khuôn mặt dịu dàng thường ngày của chủ tịch giờ lộ ra chút thất vọng.
“Em xin lỗi… Em… không thể diễn đạt thành lời.”
Chị ấy mỉm cười. Nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo và trừng trừng nhìn vào tôi.
“Nếu em hé răng kể chuyện này cho bất kỳ ai… thì chị sẽ không tha thứ đâu.”
Chị ấy siết chặt vai tôi.
“Chị làm em đau đấy.”
Tôi run rẩy, chỉ biết nhìn chị ấy như cầu xin.
“Giờ thì em hiểu rồi chứ? Em cũng có trách nhiệm—vì đã không ngăn lại. Em đâu muốn bị trừng phạt chung với bọn chị đâu, đúng không?”
Nụ cười của chị ấy lạnh đến rợn người.
※
Giờ ăn trưa – Góc nhìn của Ai Ichijou.
Tiết học buổi sáng vừa kết thúc. Tôi có một lời hứa cần thực hiện với senpai, nên đã rảo bước về phía một phòng học trống gần phòng y tế. Hôm nay, chúng tôi sẽ ăn trưa cùng nhau. Ở những nơi đông người thì khó mà thư giãn được, nên senpai đã xin phép giáo viên cho dùng một phòng học trong dãy tòa nhà khác.
Khi đang đi trên hành lang, tôi bắt đầu nghe thấy những lời thì thầm từ các học sinh khác.
“Này, cậu nghe gì chưa? Về Ichijou-san ấy…”
“Nghe rồi. Cô ấy đang hẹn hò với Aono-senpai tai tiếng đó, đúng không?”
“Một cô gái xinh đẹp như vậy sao lại đi thích một thằng bạo lực như thế chứ?”
“Kỳ lạ thật đấy…”
“Chắc là cậu ta có sức hút gì đó mà mình không biết, hoặc không thì cô ấy là kiểu con gái mù quáng mê trai hư thôi.”
Mọi người cứ thoải mái nói những gì mình muốn. Họ không nói trực tiếp với tôi, nên tôi chỉ im lặng—nhưng trong lòng, tôi run lên vì tức giận. Làm sao họ có thể nói những điều thiếu suy nghĩ như vậy trong khi chẳng biết gì về sự thật cơ chứ?
Mẹ tôi cũng vậy. Mọi người lan truyền tin đồn một cách vô trách nhiệm, nhưng không ai chịu gánh hậu quả.
Bây giờ cũng thế. Đám đông vô danh đó đang không ngừng bôi nhọ senpai một cách vô cớ. Và dù sau này sự thật có được phơi bày thì với họ, mọi chuyện cũng chỉ đến thế là cùng. Đa số sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng chính mình là người đã góp phần gây nên tổn thương đó. Thậm chí, có người còn sẽ nghĩ bản thân là nạn nhân, như thể đã bị lừa gạt vậy.
Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến lòng tôi chùng xuống.
“Mình phải nhanh đến chỗ Senpai thôi.”
Trước đây, chắc tôi đã chẳng thể chịu nổi một bầu không khí độc hại như thế này. Nhưng giờ thì khác. Bởi vì... có anh ấy ở đây. Dù có bao nhiêu người cố kéo anh ấy xuống, tôi vẫn tin vào con người thật của anh. Nếu không có anh ấy, chắc giờ này tôi đã không còn sống.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã là quá đủ rồi. Vào lúc hôm đó, anh ấy đã liều cả mạng sống để cứu tôi. Chỉ cần sự thật đó thôi cũng đã là lý do quá đủ. Dù một người tốt bụng như thế có bị vu khống, bị chính người mình tin tưởng phản bội, và trở thành mục tiêu của những kẻ bắt nạt—thì chính nghĩa của anh ấy vẫn sẽ được chứng minh. Và tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng để điều đó thành hiện thực.
Vì đó là cách duy nhất tôi biết để đáp lại ân nghĩa mà anh ấy dành cho tôi.
Và còn nữa...
Tôi đã yêu anh mất rồi. Một người luôn đặt người khác lên trên bản thân, luôn đem lại niềm vui cho người xung quanh. Dù đối mặt với ai, anh cũng đều dành cho họ sự tôn trọng. Ngay cả sáng nay—một người bình thường đã chẳng thể nào hành động được trong tình huống ngàn cần treo sợi tóc vào lúc đó. Nhất là sau khi đã phải trải qua những trận bắt nạt tồi tệ đủ để khiến người ta không còn tin vào bất kỳ ai nữa. Ấy vậy mà anh ấy vẫn không chút do dự cứu người khác.
Dù là một con người hay với cương vị của một cô gái, anh ấy là người mà tôi ngưỡng mộ và kính trọng từ tận đáy lòng. Vì thế... tôi yêu anh. Không phải vì anh đã cứu tôi. Mà vì từ khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đã không còn là của riêng tôi nữa. Tôi chưa từng tin vào tình yêu, càng không nghĩ rằng mình sẽ thật lòng yêu ai. Nhưng anh… chính anh là người đã đưa tay ra kéo tôi khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Làm sao tôi có thể không yêu anh được chứ…
Tôi mở cửa phòng học trống. Anh đang đứng đó—chờ tôi, với nụ cười dịu dàng mà tôi đã yêu lúc nào không hay.
Thời kỳ Showa (昭和時代, Shōwa jidai) ở Nhật Bản kéo dài từ năm 1926 đến 1989, đánh dấu triều đại của Thiên hoàng Hirohito. Đây là một giai đoạn lịch sử đầy biến động, chứng kiến sự trỗi dậy của chủ nghĩa quân phiệt, Thế chiến II, sự thất bại của Nhật Bản, và sau đó là sự phục hồi kinh tế thần kỳ và trở thành một cường quốc kinh tế. Trong y học, CPR là viết tắt của Cardiopulmonary Resuscitation, dịch sang tiếng Việt là Hồi sức tim phổi. Đây là một kỹ thuật cấp cứu khẩn cấp được sử dụng khi một người ngừng thở hoặc ngừng tim, nhằm duy trì lưu thông máu và cung cấp oxy cho cơ thể cho đến khi các biện pháp y tế chuyên nghiệp có thể can thiệp. AED là viết tắt của Automated External Defibrillator, dịch sang tiếng Việt là Máy khử rung tim ngoài tự động. Đây là một thiết bị y tế di động, có khả năng phân tích nhịp tim của người bị ngừng tim và đưa ra hướng dẫn, hoặc tự động truyền dòng điện để khôi phục nhịp tim bình thường. AED được thiết kế để sử dụng trong các trường hợp khẩn cấp, ngay cả bởi những người không có chuyên môn y tế.