Trans + Edit: M1NO
----------------------
Buổi hẹn hò cuối tuần đầu tiên của chúng tôi.
Chúng tôi đang dạo quanh tầng ba của một trung tâm thương mại.
Senpai nói rằng anh ấy muốn ghé qua hiệu sách nên tôi đã đi cùng. Cả hai bọn tôi đều mê đọc sách và thế là chúng tôi cứ trò chuyện mãi về chủ đề đó thôi.
"Ồ, Ichijou-san thích văn học nước ngoài à?"
"Vâng, nhưng em cũng thích các tác giả trong nước nữa. Em thường cố gắng đọc một cuốn tiểu thuyết Nhật Bản sau mỗi hai cuốn nước ngoài."
"Anh thì không rành văn học nước ngoài lắm đâu."
Tuy nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng nhìn cái cách Senpai nói chuyện cứ như thể ngầm ý rằng anh ấy chịu ảnh hưởng không ít từ những tác phẩm kinh điển của thế giới vậy.
Có lẽ anh ấy chỉ đọc những cuốn thực sự nổi tiếng thôi.
Dù vậy, với tôi thì như thế thôi cũng đã đủ ấn tượng lắm rồi.
"Em muốn Senpai giới thiệu cho em một vài cuốn sách nào đó."
“Vậy thì khi đến hiệu sách, em hãy giới thiệu cho anh vài cuốn sách tủ của em nhé.”
Những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, tự nhiên như thế này... chính là liều thuốc cứu rỗi trái tim tôi.
Ngay trước khi đến hiệu sách, chúng tôi đi ngang qua khu ẩm thực.
Các gia đình cùng con nhỏ đang vui vẻ quây quần bên bàn ăn
Một bé gái ngồi lọt thỏm giữa bố mẹ hí húi chén bát mì ramen nhỏ xíu dành cho trẻ con. Cảnh tượng ấy bất chợt gợi về những ký ức cũ khiến tôi suýt chút nữa thì bật khóc. Nhưng tôi không muốn anh ấy nhận ra nên tôi đã cố nín nhịn.
"Mọi người ai cũng trông vui vẻ nhỉ. Em đang nhìn gì thế, Ichijou-san?"
"Ưm, em chỉ đang nhìn bé gái ở gần đó trông có vẻ hạnh phúc khi ăn mì ramen thôi."
"À, anh hiểu rồi. Em thích ramen à, Ichijou-san?"
"Thật ra, em ít khi ăn lắm. Em từng đến nhà hàng Trung Quốc rồi nhưng chưa bao giờ đến một quán ramen thực thụ cả."
Mẹ tôi thích ẩm thực Trung Quốc nên chúng tôi thường ghé qua những quán ăn Trung Hoa. Và giờ đây, chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến tôi khó lòng bước vào một quán như vậy thêm một lần nào nữa.
"Anh hiểu rồi. Vậy thì để khi nào đó chúng ta cùng đi nhé. Có thể ghé qua sau giờ học hay gì đó."
Anh ấy đã hứa với tôi như vậy.
Có lẽ anh ấy chỉ nói ra vì lịch sự và bị cuốn theo dòng chảy của cuộc trò chuyện mà thôi – nhưng dù sao thì điều đó vẫn khiến tôi hạnh phúc. Cái cách mà anh ấy chủ động mời tôi...
Dần dần, tôi đang bị sự tử tế dịu dàng của anh ấy cuốn hút.
Buổi hẹn hò này, tôi biết, sẽ trở thành một ký ức vô cùng quý giá trong cuộc đời tôi.
Tôi tin chắc vậy.
Và những cảm xúc lẽ ra phải được giấu kín... đã trào dâng mất rồi.