Trans + Edit: M1NO
----------------------
Chúng tôi đang nghỉ giải lao sau buổi học và nhâm nhi chút đồ ngọt.
Ichijou-san đang vui vẻ thưởng thức miếng sô cô la.
Thấy vậy, tôi cũng mở một gói và cắn một miếng. Vị ngọt của kem và sô cô la lan tỏa khắp khoang miệng và thấm thẳng vào não bộ tôi.
Tôi quyết định bật TV một lúc. Bản tin dự báo có nói rằng thời tiết sẽ đột ngột trở lạnh từ ngày mai.
"Có vẻ năm nay sẽ không được đi biển nữa rồi."
Tên phát thanh viên thản nhiên nói.
Từ "biển" dường như thu hút sự chú ý của Ichijou-san. Cô ấy ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Em thích biển à?”
Tôi cố tình hỏi.
Ichijou có hơi ngạc nhiên nhìn sang rồi khẽ mỉm cười ngại ngùng.
“Hồi trước, em thường đi với gia đình.”
Ichijou-san nói với giọng có chút buồn.
Tôi có thể phần nào cảm nhận được sự phức tạp bên trong bối cảnh gia đình cô ấy cho nên tôi quyết định không hỏi sâu thêm và giữ im lặng.
“Ra vậy. Anh cũng chẳng làm gì vào mùa hè cả —suốt kỳ nghỉ chỉ đi làm thêm thôi.”
Và nhờ đủ thứ chuyện xảy ra trước đó, tôi gần như chẳng đụng đến số tiền mình kiếm được.
“… Anh đang định rủ em đi chơi đúng không?”
Ichijou-san nở một nụ cười trêu chọc.
“Thế năm sau em có tính đi không?”
“Hmm, em không biết nữa. Em sợ bị người khác tán tỉnh lắm… Với lại, hở hang trước mặt người lạ thì cũng hơi...”
Ichijou-san bông đùa nói.
"Và... anh vừa tưởng tượng em mặc đồ bơi đúng không?"
Sao mà không được chứ.
Tôi quyết đinh giữ im lặng—không phủ nhận cũng không xác nhận.
“Ecchi.”
Dù nói vậy nhưng trông em ấy lại có vẻ hài lòng một cách kỳ lạ.
“Thế thôi bỏ đi.”
Tôi cố tình lùi bước.
‘Ể? Sao anh bỏ cuộc nhanh thế? Chẳng phải lúc nãy anh định rủ em đi tắm biển sao…?”
Hiếm khi tôi thấy cô ấy lại bối rối đến mức này. Điều đó khiến tôi có chút bất ngờ.
“Nếu em không thích thì anh cũng đâu thể ép.”
Khi tôi nói vậy, Ichijou-san hơi bồn chồn và ngượng ngùng đáp lại.
“Nếu anh ở đó và bảo vệ em…”
Giọng em ấy nhỏ đến mức tưởng chừng có thể tan biến đi bất cứ lúc nào. Nghe thấy giọng nói đó, trái tim tôi không ngừng đập.
“Vậy em chịu để lộ da thịt sao?”
“Chỉ cần có anh ở bên cạnh… Em sẽ không ghét đâu.”
Nhận ra Ichijou-san tin tưởng mình đến như vậy khiến tôi thực sự rất vui.
Tôi nghĩ nếu tôi cứ kéo dài cuộc trò chuyện như vậy thì tội cho nhỏ quá, cho nên tôi đã quyết định dứt khoát cho em ấy một câu trả lời.
“Vậy thì hè tới đây, chúng ta cùng đi lễ hội và đi biển nhé. Anh hứa.”
Khi tôi nói vậy, gương mặt em ấy bừng sáng lên cùng với nụ cười rạng rỡ
“Anh hứa rồi đó nha – không được rút lại đâu đấy!”
Dần dần, chúng tôi đang bắt đầu tìm lại được hy vọng của mình. Và tiến về phía trước.