Cuộc đời tôi đã thay đổi: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Amalgam Hound

(Đang ra)

Amalgam Hound

Midori Komai

Một con chó trung thành hay một cỗ máy tàn bạo? Amalgam: những vũ khí chiến lược đáng sợ được phái tới tiền tuyến của các cuộc chiến. Là chỉ huy của một đơn vị điều tra đặc biệt với nhiệm vụ săn lùng

9 231

Make Dark Fantasy Great Again

(Đang ra)

Make Dark Fantasy Great Again

제팹가격인상니은

Tại sao lại là trò chơi ấy nhỉ? Chắc không thể nào thế giới này là cái trò chơi chó chết ấy đâu ha…

4 51

Thay đổi cuộc đời: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

(Đang ra)

Thay đổi cuộc đời: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

D

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Eiji lên sân thượng để tránh ánh mắt soi mói. Ở đó, cậu gặp một nữ sinh khóa dưới đang đứng bên mép lan can, có ý định kết thúc cuộc đời mình.

2 5

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

41 6215

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

270 3608

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

76 3583

Light Novel - Tập 1 - Chương 8.2: Vấn đề bắt nạt đã có bước biến chuyển (2)

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Sau giờ học

Hôm nay, tôi lại tiếp tục cùng Ichijou-san về nhà.

“Senpai! Buổi học phụ đạo thế nào ạ?”

Đúng như dự đoán, việc theo kịp kế hoạch học tập vốn bị chậm hơn so với lịch thi của trường đã được ưu tiên, nên tôi đang có những buổi học riêng với các thầy cô.

“Ừm, dễ hiểu lắm.”

Thật ra vì được kèm cặp riêng nên các thầy cô đã rất tận tình hướng dẫn và giảng giải cho tôi.

Riêng môn tiếng Anh, đích thân hiệu trưởng là người đã dạy.

“Eiji-kun, thầy thực sự rất lấy làm tiếc vì những khó khăn mà em gặp phải ở trường. Thầy vô cùng xin lỗi. Nếu em có băn khoăn chuyện gì thì đừng ngần ngại nói chuyện với Takayanagi-sensei, Mitsui-sensei, hoặc thầy nhé. Học sinh có quyền được dựa dẫm vào thầy cô của mình mà.”

Dáng người vạm vỡ của thầy khẽ động khi trao cho tôi những lời an ủi ấm áp.

Thầy hiệu trưởng đã giải thích rất rõ ràng các phần ngữ pháp, từ vựng và cách diễn đạt then chốt trong bài học từ sách giáo khoa chỉ trong khoảng hai mươi phút.

“Được rồi, vậy phần thời gian còn lại chúng ta sẽ củng cố kỹ năng nghe và nói của em.”

Vừa cười, thầy vừa dùng máy tính để dạy tôi tiếng Anh thực tiễn bằng một bộ phim hài kịch nước ngoài. So với bản ghi âm trong lớp học, âm thanh từ chương trình này thực sự nhanh và đầy tiếng lóng.

Tại những đoạn quan trọng, thầy dừng video lại để giải thích cho tôi.

“Ở đây, hai từ này được hòa vào nhau và nghe giống như một từ vậy. Đây là cách người bản xứ phát âm.”

“Cụm từ ‘wanna’ này rất hiếm khi được xuất hiện trong sách giáo khoa tiếng Anh cấp ba ở Nhật Bản, nhưng trong tiếng Anh-Mỹ, nó được sử dụng rất nhiều. Người Anh thường gọi những từ đó là “tiếng lóng Mỹ”. Nó có nghĩa tương tự như ‘want to’ và được dịch là ‘tôi muốn làm gì đó.’ Eiji-kun, em đã xem phim Armageddon chưa? Đúng rồi, cái phim nói về việc một nhóm người đang cố gắng ngăn chặn một tiểu hành tinh đang lao về Trái Đất—và lời bài hát chủ đề cũng dùng cụm từ này đấy.”

Cách giải thích tiếng Anh của thầy hiệu trưởng rất rõ ràng và thực sự thú vị. Dù là một cựu vận động viên bóng bầu dục, nhưng thầy lại là một người rất thích xem phim với hàng trăm bộ phim nước ngoài trên DVD và Blu-ray tại nhà.

Bộ phim thầy chọn làm tài liệu giảng dạy lần này là bộ phim yêu thích của thầy—một bộ phim hài lãng mạn về một nhóm các nhà nghiên cứu khoa học vụng về thích làm những chuyện ngớ ngẩn ngu ngốc. Tôi hoàn toàn hiểu lý do tại sao thầy chọn bộ phim này để giúp tôi không cảm thấy chán nản. Tôi thật sự rất cảm kích cho sự chu đáo của thầy.

***

“Tiết học của thầy hiệu trưởng có vẻ thoải mái ghê! Nghe vui quá! Senpai vô cùng may mắn khi có những người tốt bụng xung quanh mình đấy.”

Cũng có lý. Xét cho cùng, cô gái đang đứng trước mặt tôi đây chính là người đã ủng hộ tôi nhiều nhất chỉ sau vài phút gặp mặt.

“Nhân tiện Senpai này. Thứ lỗi cho em nếu em có hơi tọc mạch, nhưng có một người em muốn giới thiệu với anh.”

Khi Ichijou-san nhìn về phía cổng trường, Hayashi-san, nhỏ khóa dưới từ câu lạc bộ văn học đang đứng đó với vẻ mặt như sắp khóc.

Hayashi-san lo lắng cúi đầu bước về phía tôi.

“Hayashi-san, cậu có điều gì muốn nói đúng không?”

Được Ichijou-san động viên, cô ấy gật đầu. Hayashi-san là người đã giúp tôi lấy lại được bản thảo của mình, vậy nên tôi thả lỏng cơ mặt và bước về phía cô ấy.

Nhận thấy thái độ ôn hòa của tôi, Hayashi-san trông có vẻ nhẹ nhõm hơn chút.

Thế nhưng, khi nhỏ cất lời, giọng nhỏ nghẹn ngào như sắp khóc.

“Em xin lỗi… Eiji-senpai…”

Hayashi-san cúi gập người sâu đến mức đầu gần chạm đất và cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế đó khi nói ra.

“Senpai, mặc dù anh đã đối xử rất tốt với em trong câu lạc bộ, nhưng em đã quá sợ hãi, hùa theo mọi người và không thể tự mình tin tưởng anh. Em xin lỗi vì đã không thể bảo vệ bản thảo quan trọng của anh giống như cách mà Ichijou-san đã làm. Em đáng lẽ phải là chỗ dựa cho anh khi anh gặp rắc rối, và em hối hận vì đã không thể giúp ích được gì.”

Dù đôi mắt bị che khuất, nhưng em ấy vẫn không thể ngăn được dòng lệ trào ra, từng giọt nước mắt rơi xuống thấm đẫm mặt đường nhựa.

“Em... em tệ quá. Em biết anh sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy, nhưng… em sợ bị cô lập, nên không dám đứng lên bảo vệ sự thật.”

Nhìn Hayashi-san run rẩy đến đau lòng.

Hayashi-san không trực tiếp công kích tôi như những người khác trong câu lạc bộ. Thậm chí sáng nay, khi tôi kiểm tra tin nhắn, tôi nhận thấy em ấy là người duy nhất trong câu lạc bộ văn học chưa chặn tôi.

Hayashi-san chẳng có lý do gì để phải xin lỗi tôi cả. Những người thật sự làm tôi tổn thương mới là người cần phải nói lời xin lỗi, giống như cách cô ấy đang làm. Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho họ, nhưng ít nhất, tôi cũng muốn nghe một lời xin lỗi.

“Ngẩng đầu lên đi, Hayashi-san. Em không làm gì sai cả. Vả lại, anh nghe nói em đã giúp đỡ Ichijou-san rất nhiều phải không?”

“Nhưng…”

Rốt cuộc thì, sự thật vẫn chỉ có một. Người trung thực luôn là người chịu thiệt thòi nhiều nhất, trong khi kẻ dối trá lại cứ thế sống ung dung mà chẳng may vướng bận.

Cô ấy là một trong số ít những người trung thực. Và dù cho tôi có bỏ qua cho cô ấy vào lúc này, có lẽ Hayashi-san cũng sẽ khó lòng tha thứ cho mình mà vẫn cứ tiếp tục dằn vặt bản thân cô ấy, dù Hayashi-san không phải là người trực tiếp gây ra mọi chuyện mà chỉ là người bị cuốn vào rắc rối mà thôi.

"Em đã thật lòng xin lỗi anh, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã có ý nghĩa rất lớn đối với anh rồi. Sau Ichijou-san, Imai, gia đình và các thầy cô giáo của anh, em là người duy nhất tin tưởng anh. Còn rất nhiều người khác đáng lẽ phải xin lỗi trước em... vậy mà em lại là người làm điều đó trước, và việc này thực sự khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vậy nên, xin em đừng tự trách mình nữa, hãy để bân thân tự tha thứ cho chính mình đi."

Nghe xong, Hayashi-san òa khóc. Ichijou-san không chần chừ mà đi tới nhẹ nhàng động viên rồi ôm lấy cô ấy. 

Em ấy tốt bụng thật.

Quả không hổ danh là thần tượng của cả trường.

“Không sao đâu, Hayashi-san. Sự chân thành của cậu đã chạm đến trái tim của senpai rồi. Là bạn thân của anh ấy, tớ có thể dám chắc điều đó.”

Ichijou-san trấn an và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô rồi ôm lấy người bạn đang nức nở bằng đôi tay đầy dịu dàng của mình. Khoảnh khắc ấy, Ichijou-san trông như một vị thánh thực sự vậy. Một cử chỉ đẹp đến nao lòng.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi anh…”

Hayashi-san lặp đi lặp lại lời xin lỗi trong nước mắt.

***

Sau khi chia tay Hayashi-san, người cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại, chúng tôi cùng nhau về nhà.

Đến ngày thứ ba cùng nhau đi học về, chúng tôi không còn phải hứng chịu những ánh nhìn kì lạ từ người khác nữa. Thật nực cười khi mọi người lại có thể quen với mọi thứ nhanh đến vậy.

“Hayashi-san có vẻ sẽ rời câu lạc bộ văn học.”

“Ra vậy.”

Nghe xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như em ấy cứ tiếp tục ở lại câu lạc bộ đó nữa.

“Thật sự cảm ơn em vì tất cả. Nhưng sao em lại quan tâm anh nhiều đến như vậy?”

Thật lòng mà nói, Ichijou-san đã giúp đỡ tôi quá nhiều.

“Bởi vì anh cũng đã làm rất nhiều điều cho em mà. Ngày hôm đó trên sân thượng, anh đã mạo hiểm cả tính mạng để cứu lấy người mà anh thậm chí còn chẳng quen biết. Lúc đó anh hoàn toàn có thể bị ngã khỏi sân thượng chỉ để cố gắng ngăn cản một người đang mất kiểm soát đấy.”

“À thì, cái đó chỉ là bản năng thôi.”

"Dù vậy thì làm gì có ai dám hành động bộc phát như thế đâu chứ? Ngày đó, em gần như đã đứng sát bờ vực của sự tuyệt vọng rồi, vậy mà giờ đây em lại thật sự tin rằng lựa chọn được sống là quyết định đúng đắn nhất trong đời. Tất cả là nhờ có anh đấy."

“Nhưng… em thậm chí còn giúp anh làm lành với Hayashi-san nữa.”

Thật lòng mà nói, tôi đã nhận được quá nhiều. Đó là món nợ mà tôi phải mất cả đời để trả.

"Anh đã phải chịu đựng quá nhiều mất mát rồi, Senpai. Em biết mình không có quyền nói ra điều này, nhưng anh vẫn chưa mất tất cả đâu. Vẫn còn những người như Hayashi-san luôn tin tưởng anh đấy. Em chỉ muốn anh ghi nhớ điều đó thôi."

Ichijou-san khẽ mỉm cười ngại ngùng. Ánh hoàng hôn chiếu lên bóng hình cô cùng với nụ cười thoáng chút u buồn khiến cô nàng trở nên xinh đẹp và lung linh tới mức làm tôi chẳng thể rời mắt.

“Sau tất cả, gặp được em chính là điều may mắn nhắt đối với anh, Ichijou-san.”

Nói đoạn, tôi thấy cô nàng cúi mặt xuống. Ichijou-san khẽ lẩm bẩm điều gì đó trong khi đôi má ửng hồng vì ngượng.

“Anh thật là quá đáng… Senpai, anh là đồ ngốc.”

“Em không thích sao?”

“… Không phải là em không thích.”

Nhìn thấy vẻ bối rối đáng yêu của nhỏ, một cảm giác hạnh phúc ấm áp khẽ lan tỏa trong lòng tôi.